Chương 8
Tôi nhếch môi, sập bẫy rồi.
/>Gia chủ đầu tiên, Triệu Hoài, là một thái giám bỏ trốn khỏi cung.
Ông ấy mang theo vàng bạc châu báu, đến thành phố M lập nghiệp, xây dựng cơ nghiệp.
r/>Gia chủ đời thứ hai, tức là cụ tôi, là nghĩa tử của ông.
/>Áo đầy chấy, giờ cũng nên phơi ra cho mọi người xem rồi.
M ở miệng toàn những lời giả nhân giả nghĩa: "Tiểu Thấm à, người sống một đời mỗi người có duyên phận riêng, mọi khổ nạn đều có lý do, thứ không thuộc về con, con tranh giành thế nào cũng không được."
Tôi cười: "Bác à, sao lại không thể tranh giành chứ, hai mươi năm trước con đã giành một lần, chẳng phải đã thắng một lần sao?"
Ông siết chặt tràng hạt trong tay.
Tôi nhìn tràng hạt trên tay ông, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai.
Người nương nhờ Phật pháp giữa chừng, phần lớn là vì trong lòng có quỷ nên mới cầu thần thánh che chở.
Hai mươi năm trước, mẹ tôi mất một cách kỳ lạ, trước khi mất còn ký một bản di chúc quái lạ.
Vì thế các trưởng bối trong gia tộc đều thay đổi thái độ, nói rằng mẹ tôi đại nghĩa.
Chỉ có tôi và chị gái là không chịu tin.
Vì mẹ tôi đã bắt đầu bồi dưỡng tôi tiếp nhận việc kinh doanh từ khi tôi trưởng thành, bà không thể để lại một di chúc như thế.
húng tôi bị đánh cho trở tay không kịp.
Lần cuối cùng là vào đêm giao thừa, bạn trai chị chủ động tiết lộ tin tức cho nhà họ Hà.
nh ta chịu thua, anh ta thỏa hiệp, anh ta sợ hãi.
Sau khi trở về, chị bệnh ba ngày, sốt cao không hạ, lúc tỉnh lúc mê, khóc rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại khóc.
Trong giấc mơ liên tục gọi mẹ, mẹ cứu con…
Ba tôi xuất thân từ gia đình nhỏ, chỉ là một giáo viên trung học bình thường, cả đời luôn ủng hộ mẹ tôi phát triển sự nghiệp.
r/>Đêm đó là đêm giao thừa, tôi bước đi trong tiếng chuông năm mới, dưới chân là tuyết trắng xóa.
r/>Đường phía trước gập ghềnh, tôi không nhìn thấy hướng đi.
ôi nhìn tuyết rơi đầy trời, trong lòng thầm cầu nguyện: "Mẹ ơi, là do con không tốt, không bảo vệ được gia đình, nếu mẹ có linh thiêng, hãy nói cho con biết con phải làm gì."
Đám cưới tổ chức rất long trọng, là lễ cưới ngoài trời mà chị tôi thích nhất, nhưng người bên cạnh chị không phải là người chị yêu.
Tôi quay người, rơi nước mắt.
Mơ màng nghe thấy tiếng ai đó quở trách một đứa trẻ.