Chương 92: Chuyển nhà!
Hai người còn lại cũng vây quanh, nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ trên đất, đánh giá:
< />"Nào nào, bé yêu, cười với chị một cái nào~~~"
< r/>"Thế mà không cười, hay là, chị cười với em một cái nhé?"
Tang Dữu Dữu đã cố gắng hết sức, nhưng dù cô ấy có trêu chọc cậu bé thế nào, cậu bé cũng không có phản ứng, thay vào đó là yên lặng quay người, chĩa m.ô.n.g về phía họ.
< r/>Nhắc đến chuyện này, Thẩm Chiêu Chiêu nhụt chí: "Đừng nói là cậu, em ấy cũng không thích nói chuyện với tớ.”
< Thứ duy nhất trong nhà này có thể khiến cậu bé mỉm cười là Nhị Mao.
Ngoại trừ Nhị Mao, có lẽ chỉ có Thịnh Trử Ý mới có thể khiến cậu nhìn lại.
Dù Ý Ý không thích nói chuyện nhưng anh vẫn để ý đến cô, trên mặt Nhị Bảo thực sự luôn có mấy chữ "không quan tâm đến người khác".
Cậu bé không hề che giấu sự ghét bỏ của mình đối với cô.
Như g không sao, cô thích cậu bé là được.
>Thẩm Chiêu Chiêu trực tiếp bế thằng nhỏ lên, thừa dịp cậu còn chưa kịp phản kháng, cô "chụt" một cái lên khuôn mặt hung hăng kia.
Khi Tiểu A Ly tròn một tuổi, công ty của ba Thịnh được niêm yết thành công, trụ sở chính của công ty được chuyển đến Bắc Kinh.
Nhà họ Thịnh.
< />"Chồng à, chúng ta thật sự phải chuyển đi sao? Nhưng em không nỡ rời xa Chiêu Chiêu và những người khác." Trong phòng ngủ, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện giữa Tần Tố Tâm và ba Thịnh.
< />"Anh cũng không nỡ rời xa họ, nhưng bây giờ trụ sở của công ty đã chuyển sang Bắc Kinh. Nếu không chuyển đi, gia đình chúng ta sẽ phải tách ra. Mà A Ý sắp lên cấp 3, nền giáo dục ở Bắc Kinh tốt hơn, còn A Ly, anh luôn cảm thấy tính cách của thằng bé có gì đó không ổn. Điều kiện y tế và nguồn lực y tế ở Bắc Kinh tốt hơn ở đây. Anh muốn đưa con đi kiểm tra một chút."
Nhắc tới con trai nhỏ, Tần Tố Tâm không phải không có d.a.o động: "Anh nói chuyện này cho A Ý nhé."
"Được!"
Thịnh Trử Ý cầm cốc đứng ở cửa phòng, môi mỏng mím chặt. Vốn dĩ anh định đi vào phòng khách lấy nước, không ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện của ba mẹ.
"Ý Ý, anh có tâm sự à?" Mặc dù Thẩm Chiêu Chiêu luôn vô tư, nhưng cô cũng thấy vẻ mặt của anh có gì đó không đúng.
Thịnh Trử Ý nhìn cô, do dự hồi lâu, vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì với cô.
"Kh ng có gì đâu!" Cuối cùng anh cũng thu tầm mắt.
Buổi tối đi học về.
“Ba mẹ, ba mẹ sao thế?” Thẩm Chiêu Chiêu nghi ngờ hỏi.
Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt một chút: “Ý Ý cũng phải đi ạ?”
Tin tức này đến quá đột ngột, Thẩm Chiêu Chiêu phải mất rất lâu mới tiêu hóa được.
>"Đang yên đang lành, tại sao họ phải chuyển đi ạ?" Cô cau mày nói.
Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên cảm thấy đồ ăn không còn ngon nữa, buông đũa chạy sang nhà bên cạnh.