Chương 179: Lên đây, anh cõng em.

Giữa bao ánh mắt, Thịnh Trử Ý đi đến gần cô, đưa tay đỡ cô, nói: “Đừng vội ngồi xuống, đi bộ thêm chút nữa."

 
Cô đã đi bộ vài vòng rồi, tại sao cô phải đi nữa?

 


 

Thẩm Chiêu Chiêu đứng yên không nhúc nhích, trong giọng nói có chút ấm ức và tức giận: "Không đi nổi!"

 
Thịnh Trử Ý hơi cúi đầu nhìn cô. Khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, đang tức tối nhìn mình chằm chằm, anh đột nhiên không còn nổi giận nữa.

 


 

Lên đây, anh cõng em." Thịnh Trử Ý ngồi xổm trước mặt cô.

 

Không cần.” Thẩm Chiêu Chiêu từ chối.

 
"Chắc chắn không cần?" Thịnh Trử Ý giả vờ đứng lên.

 


 


 

Thịnh Trử Ý không khỏi nhếch môi cười.

 
< >Bên kia, Tưởng Niên đang đi tới để đỡ cô, thấy cảnh tượng này thì không khỏi dừng bước, đồng thời kéo tay Chu Hoài Vũ đang chuẩn bị chạy tới.



 

Chu Hoài Vũ dừng bước, nghi hoặc nhìn Tưởng Niên: "Bạn học Tưởng Niên, cậu kéo tớ làm gì?"

 


 


 

Chu Hoài Vũ nhìn cô ấy rồi lại nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý, sau đó lựa chọn đi theo Tưởng Niên.

 

Tưởng Niên ngước mắt lên nhìn cậu ấy: "Sao cậu lại đi theo tớ?"

 


 


 
/>Nhưng Chu Hoài Vũ lại cảm thấy dáng vẻ im lặng của cô ấy rất thú vị.

 


 

Trư c đây họ đã học cùng nhau được nửa học kỳ, cậu chưa bao giờ để ý đến cô. Đây là lần đầu tiên cậu thấy một người có sức thu hút yếu ớt như vậy.

 


 
Tưởng Niên dừng lại, nhìn cậu một cái, cuối cùng tên ngốc này cũng không đến nỗi quá ngốc.

 



"Ừm!" Cô ấy gật đầu.

 

 


 


 


 
"Cậu tin họ chỉ quen nhau đơn giản như vậy thôi sao?” Chu Hoài Vũ nhướng mày.

 


 

Quen nhau lâu như vậy, sao không thấy anh đối xử tốt với người khác như thế?

 


 


 

Những người càng không thể tin nổi hơn cả Chu Hoài Vũ chính là Diệp Vi An cùng đám nữ sinh vây quanh cô ta.

 

M ọi người mở to mắt.