Chương 210

“Vậy thì được.” Ông chủ cuối cùng cũng đồng ý cho nợ.

 


 

 

Vi Nhi, chúng ta không còn tiền để bắt taxi nữa rồi.” Lâm Gia Duệ nhắc nhở.

 


 

 


 


 

 


 
>Tiếng hô vừa dứt, lại một tiếng “Duang” nữa, thêm một con lợn rơi từ xe xuống.

 
< />Lần này đến lượt Bạch An đuổi theo con lợn.

 


 


 

[Mèo với chuột, người với lợn.]

 



[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

 

May mà Kỷ Bắc Đình và Bạch An chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã bắt được cả hai con lợn.

 


 
/>Kỷ Bắc Đình đáp: “Không chỉ một chút đâu.”

 
>Để cảm ơn việc hai người giúp bắt lợn, người lái xe đầu trọc hứa sẽ chờ ở đây để chở họ về.

 


 


 

 
>Thực ra, Tô Vi Nhi cũng chẳng thích ngồi chiếc xe tải nhỏ ấy, nhất là lại phải ngồi chung với lợn.

 


 

 


 

A nh than thở không ngừng.

 
< />Trong lòng nghĩ: nhóm còn lại chỉ riêng Giang Vãn Vãn đã khỏe như hai người đàn ông, chưa kể họ còn tận ba người đàn ông thật sự.

 


 
Tô Vi Nhi phát hiện cảm xúc không vui của anh, liền vội vàng chạy tới lau mồ hôi trên trán: “Hôm nay anh vất vả rồi.”



 

Lâm Gia Duệ: Không phải vất vả, mà là mệnh khổ.

 


 


 


 


 

Người lái xe đầu trọc vui vẻ nhận lời.

 


 

Khi từ bếp mang món ăn ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, cô không khỏi sửng sốt.

 


 
Một nửa vẫn giữ nguyên thiết kế cũ, mang phong cách truyền thống Trung Hoa.

 

Đỗ Vũ Điềm dẫn theo Ngô Tu Nhiên quét dọn rất kỹ càng phần không gian của họ, khiến nó trở nên vô cùng sạch sẽ, thoáng mát.

 


 


 

hưng Tô Vi Nhi lại rất hài lòng với ý tưởng sáng tạo của mình.

 

Cô cũng tự tay chuẩn bị một vài món ăn để Lâm Gia Duệ và Phó Bội Kỳ nếm thử.