Chương 150
Ngô Tu Nhiên ngoan ngoãn đi lấy bát đũa rồi quay lại, lấy đi nửa bát mì của Giang Vãn Vãn.
“Chị, chị nấu mì gì mà ngon thế này!”
< >Hệ thống: "Chúc mừng ký chủ nhận được thẻ radar dò tìm."
"Chúc mừng ký chủ, độ thân mật với Ngô Tu Nhiên tăng 5%."
Ủa, chỉ chia nửa bát mì thôi mà cũng tăng độ thân mật được?
>Giang Vãn Vãn cảm thấy hơi vui: “Chỉ là mì hoành thánh bình thường thôi. Nếu em thích, sáng mai chị lại nấu cho em thêm một bát.”
< >“Chị thật tốt, hơn nữa chị còn xinh hơn trên TV nữa!” Ngô Tu Nhiên miệng lém lỉnh, nói mấy câu khiến Giang Vãn Vãn vui như mở cờ trong bụng.
Ở đối diện, Kỷ Bắc Đình giống như người ngoài cuộc. Anh đặt đũa xuống, châm chọc: “Ban ngày thấy cậu gọi Tô Vi Nhi cũng là chị, rốt cuộc cậu có bao nhiêu chị tốt thế?”
>【Ồ hố! Ghen rồi, ghen rồi!】
>【Kỷ Cẩu đang ngậm một quả mận chua to tướng, câu nói này nghe mà chua lè!】
/>Ngô Tu Nhiên chống cằm nhìn Giang Vãn Vãn, vẻ mặt nghiêm túc: “Chị, chị là người chị duy nhất của em! Nếu chị nghi ngờ điều này, em sẽ rất đau lòng.”
/>Giang Vãn Vãn: “... ...”
【C i má, hahaha!】
【Ngô Tu Nhiên như phát ngôn viên trên mạng của tôi, nói đúng hết tâm tư trong lòng!】
/>【Nhìn Kỷ Cẩu kìa, sắp tức đến nổ lông rồi.】
>【Ngô Tu Nhiên vừa đáng ghét vừa đáng yêu. Tốt lắm, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!】
< >【Tổ chương trình mời khách thế này quá đỉnh!】
Đúng như bình luận của mọi người, Kỷ Bắc Đình tức đến mức sắp bốc khói.
Thằng nhóc này từ đâu chui ra mà mồm mép dữ vậy.
K ỷ Bắc Đình cố gắng giải thích: “Tôi vì tình huống khẩn cấp nên mới rời đi, chứ không phải cố ý.”
“Ai mà biết được, dù sao anh nói sao thì cũng thành đúng cả rồi.”
>Kỷ Bắc Đình: “...” Nhanh gọi cứu hộ đi, tôi sắp ngạt thở rồi.
“Thôi nào, hai người đừng cãi nhau nữa mà~”
Một trận cãi vã kỳ quặc bắt đầu đầy ngẫu nhiên, nhưng được Giang Vãn Vãn hóa giải nhẹ nhàng.
Nhưng chuyện này lại khiến Kỷ Bắc Đình bừng tỉnh: Có vẻ như mình thực sự không làm tốt...
< />Sáng hôm sau, Lâm Gia Duệ vừa dậy đã thấy trên bàn có một bát mì hoành thánh, lập tức ngồi xuống định ăn.
iang Vãn Vãn ngăn lại:
“Đừng đụng vào! Bát mì đó là làm cho Ngô Tu Nhiên.”
Ờ, được thôi.
Nếu bát này là của Ngô Tu Nhiên, chắc trong bếp vẫn còn thừa, đúng không?
Lâm Gia Duệ bước vào bếp, mở nắp nồi ra... Bên trong còn trống hơn cả bát ăn xin.
“Cô chỉ nấu đúng một bát mì thôi sao?” Lâm Gia Duệ không thể tin được.
>“Ừ.”
“Thế bọn tôi ăn gì?”
< >Lâm Gia Duệ nghẹn lời.