Chương 181

Hình lúc quay phim, lúc ăn cơm, lúc nghỉ ngơi.

 

Có thể nói, cô gái này gần như giám sát mọi động tĩnh của Giang Vãn Vãn.

 


 
>Không cần ai ép buộc, cô ta tự khai ngay. Vừa mở miệng đã nói mình là fan cuồng, chắc hẳn lý do này đã được chuẩn bị sẵn.

 


 
>Cô gái ấp úng: “Tôi… tôi… Anh ấy… Khải ca cũng là fan cuồng của chị, chỉ là anh ấy không đến phim trường được, nên tôi thay anh ấy truyền đạt thông tin của chị cho anh ấy.”

 
< Lời giải thích này rõ ràng là ngụy biện.

 
Giang Vãn Vãn đanh giọng: “Nói thật, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

 
< >Cô gái đáp lại với thái độ cứng rắn: “Tôi đã nói sự thật rồi, không tin chị cứ báo cảnh sát. Dù cảnh sát có đến, tôi cũng chỉ nói những lời này.”

 
< >Giang Vãn Vãn xóa sạch những bức ảnh trong điện thoại của cô ta rồi trả lại.

 


 

Rốt cuộc ai đang muốn giám sát cô, và mục đích là gì.

 



Giang Vãn Vãn nghiêm mặt cảnh cáo: “Điện thoại trả lại cô, nhưng nếu tôi phát hiện thêm một lần nữa, tôi sẽ kiện cô xâm phạm quyền hình ảnh của tôi.”

 
< >Cô gái vội vã nhận lại điện thoại, lí nhí: “Cảm ơn chị Vãn Vãn, tôi sẽ không dám nữa.”

 
>Sau đó, cô gái vội vàng rời đi.

 

iang Vãn Vãn tìm đến đội trưởng nhóm diễn viên quần chúng để hỏi thông tin về cô gái này.

 


 
Theo hồ sơ, nơi cô ta ở là khách sạn Khách Lai ở Hoành Điếm.

 
< >Đây là một khách sạn bình dân, nơi hầu hết các diễn viên quần chúng có thu nhập thấp thường thuê ở dài hạn.

 


 

Cuối cùng, cô phát hiện Hoàng Tĩnh không hề quay về khách sạn bình dân, mà lại đi đến khách sạn cao cấp nhất tại Hoành Điếm - khách sạn Hoa Đốn.

 

 


 
>Bảo vệ canh gác rất nghiêm ngặt.

 
Giang Vãn Vãn đành tìm một chỗ kín đáo gần cửa để chờ.



 

Hoà g Tĩnh lên tầng lúc 8 giờ, và rời khỏi khách sạn lúc 10 giờ.

 


 

ến ngày thứ ba, sau khi Hoàng Tĩnh rời khách sạn, Giang Vãn Vãn quyết định theo cô ta về khách sạn bình dân nơi cô ở.

 

ách sạn này không có bảo vệ, cũng chẳng có hệ thống kiểm soát ra vào, nên Giang Vãn Vãn dễ dàng theo chân Hoàng Tĩnh vào thang máy.

 


 

Hoàng Tĩnh vừa lục tìm thẻ phòng trong túi xách, vừa bước ra khỏi thang máy.

 


 


  />Hoàng Tĩnh chưa kịp hét lên đã bị bịt miệng lần nữa.

 


 
Hoàng Tĩnh run rẩy trả lời: “Tôi không hét nữa… Đừng g.i.ế.c tôi. Trong thẻ ngân hàng của tôi còn 2.000 tệ, mật khẩu là 99883. Trong túi có 200 tệ tiền mặt, nếu muốn chị cứ lấy hết đi.”