Chương 183

Khi cô chuẩn bị vào thang máy, một nhân viên khách sạn đột nhiên đặt biển “Đang sửa chữa” trước thang máy.

 


 


 
“Đúng.”

&nbs >
“Đi thang máy hàng phía sau nhé.”

 
< >Nhân viên chỉ hướng, Giang Vãn Vãn cảm ơn rồi đi về phía thang máy hàng.

 

“Vãn Vãn?”

 
< >Nghe thấy có người gọi tên mình, lòng Giang Vãn Vãn chợt căng thẳng nhưng cô không dừng bước.

 
< >Cô thầm nhủ: Anh nhận nhầm người rồi, nhận nhầm người rồi.

 


 


 

H ơn nữa, anh ta còn đuổi theo.

 

Không còn cách nào khác, Giang Vãn Vãn đành quay đầu lại, cười gượng chào: “Trùng hợp nhỉ.”

 
>“Cô định làm gì thế?” Bạch An nhìn cô từ trên xuống dưới, tò mò hỏi.

 


 

Cô kể sơ lược toàn bộ câu chuyện cho Bạch An nghe.

 



Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Bạch An là: “Cô định một mình lên đó à?”

 


 
“Quá nguy hiểm. Tôi đi cùng cô.”

 

 
 


 
< >“Vậy thế này. Tôi vào trong, anh ở bên ngoài hỗ trợ. Nếu có chuyện, tôi sẽ gọi điện cho anh, chuông reo một cái rồi tắt ngay. Khi đó, anh kéo ngay chuông báo cháy của khách sạn.”

 
>Bạch An cảm thấy cách này hợp lý, liền gật đầu: “Được.”

  r/>Đúng lúc đó, một nhóm cô gái trẻ trung, ăn mặc gợi cảm cũng đến chờ thang máy. Giang Vãn Vãn và Bạch An lặng lẽ hòa vào nhóm đó và cùng bước vào thang máy.

 


 

M t trong số các cô gái hỏi thẳng: “Anh là Bạch An phải không?”

 
Bạch An chỉ lắc đầu, không nói gì.

 

Anh đúng là Bạch An!” Cô gái kích động hẳn lên. “Có thể chụp cùng anh một tấm hình không?”

 
Vừa nói, cô ta vừa rút điện thoại ra, định chụp ảnh.

 


 
< >Cô gái ngơ ngác, từ từ hạ điện thoại xuống.

 
< />Trong đầu cô thầm nghĩ: Hình như mình không biết người này… Nhưng nếu hỏi tên cô ấy thì quá mất mặt.



 

Đành ngượng ngùng cười gượng: “Ôi trời, chị yêu, em đang định chào chị đây.”

 
>Trong lúc trò chuyện, Giang Vãn Vãn âm thầm nhấn nút chọn tầng dưới tầng tổng thống và dùng ánh mắt ra hiệu cho Bạch An ra khỏi thang máy trước.

 
/>Hiểu ý, Bạch An nhanh chóng bước ra ngay khi cửa thang máy mở, sau đó đi thẳng đến cầu thang thoát hiểm để lên tầng cao nhất.

 
Giang Vãn Vãn khoác tay Luna, vừa nói vừa cười bước vào phòng tổng thống.

 
< />Nhờ có Luna làm lá chắn sống, nếu không cô sẽ dễ dàng bị lộ.

 


 

Trên chiếc sofa chính, ngồi đó là chị Linh, Giang Mạn Dao và vài nghệ sĩ nổi tiếng trong giới.

 
Hai dãy sofa còn lại là những cô gái cùng kiểu bị điều khiển như họ.

 


 
>Giang Mạn Dao vừa mài móng tay vừa cằn nhằn: “Khi nào anh Châu đến vậy? Đã gần nửa tiếng rồi mà.”

 

 


 


 
/>Sau khi Từ Châu ngồi xuống, ánh mắt ông ta lướt qua hai hàng cô gái trước mặt, rồi buông lời chế nhạo: “Chất lượng càng ngày càng kém.”

 
< >Chị Linh vội đáp: “Gần đây tôi lại tìm thêm vài người nữa, vài ngày tới sẽ đưa qua cho anh.”

 
“Đừng có lại là mấy cô già hơn hai mươi tuổi nữa đấy.” Từ Châu cười lạnh.