Chương 185

Một bảo vệ chặn cô lại, nhưng người nặng 180 cân ấy bị cô quật ngã ngay bằng một cú vật qua vai.

 

Ngay lúc cửa mở, chuông báo cháy ngoài hành lang cũng vang lên.

 


 
Chị Linh ở phía sau gào thét: “Bắt cô ta lại ngay! Tuyệt đối không được để cô ta chạy thoát!”

 
Bạch An đã chờ sẵn ở cửa để ứng cứu.

 


 


 

 
Sau đó, Giang Vãn Vãn gọi cảnh sát và công khai video mà cô đã quay được.

 
>Hoàng Tĩnh cũng đã ở nhà quay sẵn một đoạn video làm chứng.

 
< />Cảnh sát đến kịp thời. Hoàng Tĩnh, người từng định tự tử bằng cách đốt than trong phòng, đã được phát hiện và đưa đến bệnh viện cấp cứu.

 


 


 

ì vậy, Giang Vãn Vãn được truyền thông nhà nước khen ngợi, gọi cô là "anh hùng dân tộc".

 



[“Chị Vãn lần này đã cứu được biết bao cô gái vô tội, quả thật xứng đáng với danh hiệu anh hùng.”]

 
[“Tôi không thể ngờ Từ Châu, một ‘nghệ sĩ lão thành’, hóa ra lại là con sói đội lốt cừu!”]

 
[“Còn Giang Mạn Dao nữa, tôi thật không nghĩ tới, cô ta lại là kẻ tâm địa đen tối, xấu xa đến mức này.”]

 
/>[“Đồng Vân Vân đúng là một cô gái quá đáng thương.”]

 <
Đang ở đoàn phim, mí mắt của Tô Vi Nhi giật liên tục, khiến cô cảm thấy có điều chẳng lành sắp xảy ra.

 

Q uản lý của cô, Vương Lôi, vội vã chạy đến hiện trường: “Cô xong đời rồi.”

 
>Vương Lôi kể lại tường tận mọi chuyện cho Tô Vi Nhi, bao gồm việc Giang Vãn Vãn đã làm cách nào xâm nhập nội bộ và quay được video.

 

Cuối cùng, cô nói: “Lần này e rằng tôi cũng không giúp được cô nữa rồi.”

 
>Dù sao thì các ông chủ lớn phía trên cũng đã bị bắt để thẩm vấn.

 


 

Tô Vi Nhi không biết mình đã thất thần quay về khách sạn như thế nào.

 


 


 
Tô Vi Nhi đột nhiên nhớ ra điều gì, vội lấy từ ngăn kéo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ.

 




 

Bên trong hộp là một chiếc vòng ngọc trong suốt, sáng lấp lánh.

 

Vài năm trước, cô nhìn thấy chiếc vòng này ở một chợ đồ cổ. Dường như có một sức mạnh huyền bí đã thúc giục cô mua nó.

 

ừ sau đó, trong đầu cô xuất hiện một giọng nói.

 


 

Nhờ sự giúp đỡ của 003, sự nghiệp của cô ngày càng phát triển, sức hút cũng ngày càng lớn.

 


 

 


 

ổi lại, cái giá phải trả là một phần tài sản của cô.

 

ài sản cô tích lũy đủ nhiều, mất một chút cũng chẳng sao.

 

Quả nhiên, trong căn nhà nhỏ, Kỷ Bắc Đình có một hai lần bị thu hút bởi cô.

 

hưng chẳng bao lâu sau, anh không còn để mắt đến cô nữa.

 


 

Tô Vi Nhi khẩn thiết gọi: “003, cậu có đó không?”