Chương 7: Chương 7
Khoảnh khắc n nbsp;thấy giọng cute;i của Giang&n p;Tự Xuyên, Lương Thi Nhĩ bỗng nhiên cảm thấy mình như đang chơi game Otome.
Các nam chính nam thứ nam n... trong game đều được lồng tiếng bởi các diễn viên chuyên&n bsp;nghiệp, thế irc;n âm thanh mới êm  ai dễ nghe nh nbsp;vậy. Thậm c cute; cô còn cảm thấy giọng của Giang Tự Xuyên nghe hay hơn cả mấy diễn viên lồng tiếng trong game, bởi vì nó gần gũi với đời thường hơn, ít đi sự cường điệu và kịch tính.
Phải  ông nhận r vừa mới t bsp;giấc mà  ược nghe một&nb ọng nói &ec c;m ái như vậy thì tinh thần sẽ sảng khoái hơn rất nhiều.
“Chị làm gì trên đỉnh núi vậy? Không mở mic à.” Trong tai nghe vang lên
tiếng lẩm bẩm của anh, hình như anh tưởng cô không mở loa.
Bấy giờ&nb ương Thi Nhĩ  i bấm vào&n p;biểu tượng mi bsp;trên màn hình, trả& sp;lời: “Không làm gì cả, treo máy thôi.”
Giang Tự Xuyên im lặng một chốc rồi hỏi: “Ồ, giờ này chị đã vào game rồi, không sao ch ” Ngừng lạ sp;mấy giây,  nh bổ sung th circ;m một câ : “Ý t& ocirc;i là, c hị không còn thấy đau đầu nữa chứ?”
“Cũng đỡ rồi.”
Nhắc&nbs n đây tự&nb nhiên lại nh nbsp;đến chuyện  nbsp;qua, trong l&og rave;ng Lương Thi& sp;Nhĩ ít nhiều cũng có chút ngại ngùng, bởi vì cô không thích người khác nhìn thấy
d&aa te;ng vẻ chật&nb ật của mì nbsp;Nhưng may l&ag ave; cô cảm& sp;nhận được G bsp;Tự Xuyên không phải là người lắm chuyện.
“Vẫn chưa cảm ơn chuyện tối qua cậu đưa tôi về.”
“Kh&o rc;ng cần đâ chuyện nên& sp;làm mà.& rdquo; Giang Tự&nb ;Xuyên ngẫm hĩ rồi nói thêm: “Dù sao chị cũng là bạn của chị Diệp Lam.”
Lương  hi Nhĩ ừ m sp;tiếng, vẫn n& te;i một tiếng&n cảm ơn. Sau acute; cô kh&o circ;ng nói g ì nữa, trong đội chỉ còn lại tiếng nhạc nền.
Nhìn hình ảnh hai nhân vật đứng cạnh nhau trong game, Giang Tự Xuyên cảm thấy nếu cứ đứng im như vậy không làm gì thì anh nên thoát đội mới đúng, nếu không sẽ rất kỳ quặc. Nhưng không hiểu sao anh lại chần chừ không bấm nút thoát.
“H&o circ;m nay chị chỉ treo máy thôi à?” Một lúc sau, anh không nhịn được hỏi.
Lương Thi& ;Nhĩ vẫn đang&nb n bánh m&igra ve; sandwich: &ldquo ;Đang ăn, ăn  ng sẽ làm nhiệm vụ.”
“Vậ sp;thì, chị  ó tiện g&aa te;nh tôi...” “Chúng tôi! Là chúng tôi!”
Giang Tự Xuyên chưa nói hết câu đã bị một giọng nói khác bên cạnh cắt ngang: “Chị Thi Nhĩ! Là chị phải không? Em là Nhậm Kha! Chị muốn chơi game cũng phải gánh em với chứ, không được thiên vị!!!”
Nó nbsp;xong chắc l&a ave; bị ai đ cute; đấm cho&nbs ột cái, Nh nbsp;Kha kêu & ldquo;á” m tiếng rồi im bặt.
Giang Tự Xuyên hắng giọng: “Chuyện là thế này, tôi có nói với Nhậm Kha là hôm qua ch&uac ute;ng ta đã nbsp;xuống phó&n p;bản, chị chơi ;rất giỏi. Vậy nên nếu h&oc c;m nay chị rảnh thì chúng ta cùng xuống phó bản mới khó nhằn kia nhé?”
Lương Thi Nhĩ ăn xong miếng cuối cùng, rút một tờ giấy lau ngón tay.
Thật ra hôm nay cô cũng định xuống phó bản mới, nên khi nghe người bên tai nói vậy cô cũng không thấy có gì đáng ngại, bèn trả lời: “Cậu có thể tìm thêm hai người nữa, đủ năm người rồi xuống phó bản.”
Giọng Giang Tự Xuyên lộ rõ vẻ vui mừng: “Được, để tôi đi tìm ngay.”
Phó& nbsp;bản mới qu p;thực có nbsp;khó khá ; cao, để d sp;dàng vượt&nb qua, Lương Thi&nbs Nhĩ sẽ đảm nhận vị trí chỉ huy, điều phối toàn bộ quá trình.
Lúc vừa bắt đ sp;chơi, Nhậm Kha sp;cứ tưởng Lư sp;Thi Nhĩ chỉ&nb giỏi ở mức độ nào đó thôi, nhưng không ngờ cô không chỉ giỏi bình thường mà là rất giỏi!
Một ph&oa ; bản khó&n p;nhằn như vậy, ;dưới sự chỉ& y của cô&nbs lại chỉ mất&nb mươi phút đã hoàn thành! Hơn nữa sau khi Boss chết còn nổ tung một nguyên liệu
luyện ki p;mà bấy l& irc;u nay cậu  a đang thèm& bsp;muốn, Nhậm K bsp;vui mừng muốn nhảy cẫng lên.
“Chị! bsp;Chị gái!&nbs Chị thật sự&nb aacute; đỉnh!!! C cute;i này em muốn lâu&nb ;lắm rồi! Chờ& ãi mà không thấy nổ tung! Cuối cùng cũng có rồi!!!”
Tr&aacut i ngược với&nbs nbsp;kích động& p;của Nhậm Kha,& ;giọng Lương Thi p;Nhĩ vô c&ug ave;ng bình tĩnh: “Vậy cái đó cho cậu, còn lại mấy thứ khác các cậu tự chia nhau đi.”
Nhậm : “O! Chị&nb ;không cần g grave; hết sao?&rd o; “Ừ, không có thứ tôi cần.”
Nhậm Kha: “Chị, chị thật là tốt quá đi hu hu.”
Nghe gi ng điệu khoa  ương của cậu&n , Lương Thi N không khỏi& sp;buồn cười, khóe môi khẽ cong lên: “Vậy các cậu cứ tiếp tục đi, tôi xuống đây.”
&ldqu ;Mới đó m& ave; đã đi& sp;rồi sao?”  iọng Giang Tự&nb uyên vang l&ec irc;n. Lương Thi Nhĩ: “Ừm, bái bai.”
“... Được rồi, bái bai.”
Đội oacute;m tan r&atild e;, nhìn ản nbsp;đại diện c sp;Lương Thi Nhĩ& p;chuyển sang m&ag ve;u xám, Giang Tự Xuyên dựa người vào ghế, có hơi mất hứng.
“Anh yên, chị Thi bsp;Nhĩ quả thậ p;rất đỉnh, đ& y là nữ&nbs game thủ chơi&nbs ame giỏi nhất mà em từng thấy đấy.”
Giang Tự Xuyên nhướn mày: “Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao?”
“Ầy, trăm nghe đâu bằng một thấy.” Nhậm Kha nói, “Aiza, quên xin Wechat của chị Thi  rồi, để l sp;sau bọn m&igrav nh rủ chị sp;chơi chung nữa sp;chứ. À m grave;, anh có xin chưa đấy?”
Lú bsp;này Giang  ;Tự Xuyên m nbsp;nhớ ra anh&nb ;cũng chưa xin&nbs Wechat của cô: “Chưa.”
&ld uo;Không phải&nbs chứ, anh mà bsp;cũng chưa xin& sp;Wechat của ch sp;ấy à?”< >
Sắc mặt Giang Tự Xuyên thoáng chút kỳ lạ: “Cái gì gọi là ‘mà cũng’?”
&ld uo;Tối qua hai&nbs người cùng  au chơi game nbsp;quán bar  ;rồi mà? N nbsp;đã biết&nb chị ấy là cao thủ game thì anh phải chủ động xin Wechat của người ta chứ.”
Hóa bsp;ra là ý này.
Giang T ự Xuyên nghi circ;m mặt: &ldquo ôi quên mất, mà n bsp;cậu muốn xin p;Wechat thì hỏi chị Diệp Lam thử.”
“Vậy lát nữa em hỏi thử.”
Giang  ự Xuyên li bsp;nhìn cậu&nbs ta, ra vẻ v&o rc; tình n&oa cute;i: “Hỏi  ây giờ lu&oc c;n đi, biết đâu tối nay cô ấy còn có thể gánh cậu.”
>“Cũng đún nbsp;nhỉ, nay cu bsp;tuần chắc ch sp;ấy sẽ c&oacut bsp;thời gian rả rdquo; “Ừm.”
&mda ;—
Sau khi tắt game, Lương Thi Nhĩ nhận được mấy tập tin từ các họa sĩ, bên trong là vài bản thiết kế nhân vật, dùng cho một tựa game tình yêu mà họ sẽ phát triển vào nửa cuối năm nay.
Lương Thi&nb ;Nhĩ xem qua m t lượt, cảm&nbs y hình ảnh& sp;nhân vật ẳng có đi bsp;gì quá nổi bật, thế là cô quyết định mở cuộc họp tạm thời với các hoạ sĩ.
Cuộc họp&n ết thúc cũ nbsp;đã là nbsp;một tiếng s bsp;đó, lú đứng dậy nbsp;ra phòng khách, cô phát hiện điện thoại có một yêu cầu kết bạn mới.
Người đ& ; đã ghi&nbs ;chú tên,&nb sp;lại còn êm vô s dấu chấm t nbsp;ở đằng sau ;—— Em là Nhậm Kha!!! Chị Thi Nhĩ ơi hãy chú ý đến em!!
Chắc l&agrav hỏi thăm t sp;Ôn Diệp L số điện t nbsp;của cô acirc;y mà. Lương Thi Nhĩ nhấn đồng ý kết bạn.
Chưa tới& một lát sau nbsp;Nhậm Kha đ&a de; lập một  oacute;m chat: [Ch nbsp;Thi Nhĩ! Em&nb p;xin Wechat của chị từ chị Diệp Lam đó, không sao chứ~]
Lương Thi Nhĩ: [Không sao.]
Nhậm Kha:&n p;[Em nghĩ nếu&nb có Wechat r thì sau  ;này chúng& nbsp;ta sẽ dễ&nb ẹn nhau chơi game hơn. Chị Thi Nhĩ, chị siêu siêu siêu giỏi luôn đó!! Bái phục!]
Lương Th sp;Nhĩ gửi một& sticker cảm ơn,&n ;sau đó &aac te;nh mắt rơi&nbs ào ảnh đ sp;diện còn lại trong nhóm chat —— bóng dáng cầm mic quay nghiêng, rất mờ không thể nhìn rõ được.
Trước p;đối phương v p;chưa lên ti ng, nhưng nhì n cái ảnh&n p;đại diện n&ag y là trong lòng cô đã có dự đoán rồi.
Lương Thi Nhĩ: [Người còn lại là Giang Tự Xuyên à?]
Nhậm K : [Đúng rồ bsp;đúng rồi,&n ;anh Xuyên đa g ăn cơm, ch nbsp;vẫn chưa nh& ave;n thấy]
Lương Thi Nhĩ: [Ừm]
Nhậm Kha&n @Giang Tự Xuy&ecir n trong nhóm& nbsp;chat, đợi v& ave;i giây kh& ocirc;ng thấy phản hồi bèn chạy ra phòng ăn gọi anh.
“Anh Xuy ên, em lập&n p;nhóm rồi agrave;y, cũng đ&a lde; thêm Ch nbsp;Thi Nhĩ rồi, sp;anh mau xem Wechat đi!”
Giang Tự Xuyên ăn một miếng mì: “Ờ, biết rồi.”
Nhậm&nbs a: “Anh mau&nb sp;vào chào hỏi đại t bsp;người ta đi& ;chứ, phải lịc ;sự một chút! Không thì người ta không gánh bọn mình đâu.”
 
Giang Tự Xu ecirc;n lườm cậ p;ta: “Tôi&nb sp;đang ăn cơm,&n ;đợi ăn xong&nbs i nói được không, sao cậu cứ rộn lên thế?”
“Được rồi được rồi, anh ăn đi ăn đi.”
Nhậm Kha lắc đầu bỏ đi, đợi cậu ta quay lại phòng khách rồi Giang Tự Xuyên mới lật chiếc điện thoại đang úp trên bàn lại. Trên màn hình hiện tại là giao diện nhắn tin nhóm của bọn họ.
Anh đã thấy từ sớm rồi.
Khóe ệng anh hơi ch lên, đặt sp;đũa xuống, nh bsp;vào ảnh  ại diện của Lương Thi Nhĩ, không chút do dự gửi lời mời kết bạn.
[Chào chị, tôi là Giang Tự Xuyên]
Nửa tiếng sau Lương Thi Nhĩ mới phát hiện lời mời kết bạn của Giang Tự Xuyên, cô&nbs p;tiện tay ấn&nb ồng ý rồi p;đặt điện tho p;xuống, tiếp t sp;giải quyết c& c;ng việc của mình.
Mấy ngày nay cô hiếm khi để cho mình có thời gian rảnh rỗi. Nếu có thời gian rảnh là cô lại kiếm việc để làm, hoặc là đắm mình vào trò chơi, để cho đầu óc mình tràn&n bsp;ngập đủ lo p;thông tin, t ừ đó lờ& đi mảnh vụn&nbs đớn nhất lòng.
Cuối tuần trôi qua trong công việc bận rộn và trò chơi, đến trưa thứ Hai, Quý Bạc Thần gọi điện thoại cho cô. Ban đầu anh định chiều thứ Hai sẽ kết thúc chuyến công tác, nhưng anh nói hôm nay có tí việc vẫn chưa giải quyết xong, chắc khoảng mười giờ tối mới về đến nhà được, không thể về sớm để ăn cơm tối với cô.
Lương T Nhĩ “chu&nbs ;đáo” bảo sp;anh cứ lo ệc của mì nbsp;Sau đó ến giờ ăn tối, cô nhìn thấy bài đăng mới trên vòng bạn bè của Vu Gia Gia.
Nhà h&a grave;ng sang trọn phần quà&n p;được gói&nbs nh xảo, còn bsp;có gương&nbs mặt thanh thuần đang cầm hoa tự chụp.
[Chúc&nbs mừng sinh nhật&n tôi, hy vọng bsp;sinh nhật mỗ sp;năm sau nà y đều được&nb sp;bên người mình thích như hôm nay~]
Trên vòng bạn bè không xuất hiện đầy đủ hình ảnh người cô ta thích, chỉ trong một bức ảnh chụp ở ban công nhà hàng “vô tình” để lộ một phần nhỏ bóng lưng của người đó.
Không& bsp;ai nhận ra&nbs bóng lưng đ acute; là ng ời nào, nh Lương Thi Nh nbsp;đã quá quen thuộc với Quý Bạc Thần, quen thuộc đến mức đáng sợ. Cho dù chỉ là vài đường nét như vậy thì cô cũng có thể cảm nhận được đó là Quý Bạc Thần.
Anh n&oacut i anh có  ;việc bận n&ecir nbsp;không thể&nb ;về ăn cơm nbsp;cô. Nhưng&nbs ;thực tế lại đi cùng người khác đón sinh nhật, bịa ra lý do không đâu với cô.
Nhìn&nb sp;những bức ả p;này, Lương&nbs Thi Nhĩ không nbsp;còn cảm&nbs thấy muốn kh&oac c hay đau lòng quá đỗi nữa, chỉ có một cảm giác tê dại khi mọi chuyện đã ngã ngũ.
Giữa l&uacu c đầu óc&n ;dần trống rỗn p;cô chợt ng , xem ra c&ocir c; cũng không nbsp;quen thuộc với Quý Bạc Thần đến vậy. Dù sao trước đây cô vẫn luôn cho rằng Quý Bạc Thần sẽ không nói dối cô.
——
Sau khi ngồ nbsp;soạn nhạc m bsp;tiếng đồng bsp;Giang Tự Xuy&e rc;n bước ra  ỏi phòng âm nhạc.
Anh l&oacut t dạ vài miếng rồi mở《Kiếm Giang Hồ》lên.
B&igra h thường anh hay dùng game để thư giãn sau khi đầu óc hoạt động hết công suất, ban đầu anh chỉ định tối nay làm vài nhiệm vụ đơn giản, nhưng lại bất ngờ phát hiện Lương Thi Nhĩ đang online.
Hôm q ua Nhậm Kha c acute; hỏi cô nbsp;trong nhóm&nb sp;là tối n có muốn&nb ;chơi game không, cô nói tối nay có việc sẽ không online.
Vậy là việc bị hủy rồi sao?
Giang Tự&nbs Xuyên để &y te; thấy cô& sp;đang ở trạng ;thái rảnh i, bèn nhắn bsp;tin cho cô . [Chị đang treo máy à?]
Một ph acute;t sau, Lương bsp;Thi Nhĩ trả&n ;lời: [Không,&nbs vừa đánh x nhiệm vụ.] Giang Tự Xuyên: [Tôi cứ tưởng tối nay chị không online.]
Lương Thi Nhĩ: [Rảnh rỗi nên lên xem thử.]
Trong l&ogr e;ng Giang Tự  uyên mừng th : [Vậy chị cute; rảnh đ&aacu nh phó bản& sp;đôi với tôi không? À đúng rồi, hôm nay trong phó bản có Tinh Huy Lam Bảo Thạch, tôi nhớ lần trước chị nói chị cần cái này để luyện hóa vũ khí.]
Sau khi nhắn xong, anh vội vàng gửi lời mời lập đội.
Lương Thi Nhĩ không có ý định nhận lời mời lập đội, vì cô nghe thấy tiếng động bên ng grave;i phòng  ;sách, chắc  à Quý Bạc Thần đ&atil bsp;về rồi. Như sp;lời mời lập đội bất ngờ hiện lên, chuột vô tình click đúng vào nút đồng ý.
“Thi Nhĩ, anh về rồi.” “Gi sp;đi phó b luôn sao?&rdq uo;
Hai giọng nói đồng thời vang lên, một từ cửa phòng sách, một từ tai nghe.
Lương Thi&n p;Nhĩ ngẩn ngư sp;nhìn về ía cửa ph&o ave;ng sách, Quý Bạc Th nbsp;đã bước vào, trên tay còn xách một túi giấy gói quà thắt nơ nhung đen.
“Anh v nbsp;trễ rồi, xi sp;lỗi em nh&eacut .” Quý Bạc Thần c&uacut nbsp;người xoa đ bsp;cô, nói, “Tặng em này.”
Lươ Thi Nhĩ liế bsp;nhìn chiếc&n p;túi, cùng thương hiệu&nbs i chiếc vòn nbsp;tay sinh nhật mà Vu Gia Gia đăng trên vòng bạn bè hôm nay.
“Quà gì vậy?” Cô nghe thấy giọng mình rất bình tĩnh.
“Mở ra xem đi.”
Nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt Quý Bạc Thần, Lương Thi Nhĩ đã quên mất trong tai nghe còn có một người khác, cô tháo tai nghe đặt lên bàn, mở hộp quà ra.
Là một bsp;sợi dây uyền kim cương&n lấp lánh h& rave;nh bông t uyết, mỗi c&aacu h hoa đều được cắt gọt mài giũa tinh xảo, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
“Rất đẹp.” Cô nói.
Trên&n bsp;mặt Quý  ạc Thần tho&aacu g nét vui&nbs p;mừng, bởi v&ig ; cô thí ;ch nên kh&oci rc;ng khỏi mỉm cười: “Đương nhiên là đẹp rồi, anh đã chọn rất lâu đấy, để tạ lỗi vì lần trước không về nhà ăn cơm với em được.”
Lương Thi Nhĩ mỉm cười, ngước nhìn anh: “Anh tự đi chọn sao?”
Quý&n bsp;Bạc Thần hơ p;khựng lại, l sp;tránh án h mắt của c rc;, cầm lấy&nbs i dây chuyền đeo cho cô: “Ừ, anh bảo Trần Phong cứ làm việc của mình, tranh thủ lúc rảnh lái xe ra ngoài chọn.”
Vậy&nbs agrave; chiếc v&og ve;ng tay của  u Gia Gia cũng nbsp;là do an h tự tay lự sp;chọn sao?
Lư nbsp;Thi Nhĩ cụp& p;mắt, cảm nhậ ;được có nbsp;nỗi đau kỳ ;lạ và bấ sp;lực lan tr&agra ;n trong lồng ng.ực, khiến cô lúc này rất muốn cười.
Cô cũng rất muốn hỏi anh rằng, khi anh đến cửa hàng đó để chọn những món quà này, trong lòng anh nghĩ đến việc bù đắp cho cô, hay là muốn cho cô gái kia một sinh nhật lãng mạn và vui vẻ?
“Cảm bsp;nhé.” C& ocirc; dốc hết&n sức lực để&nb nbsp;cho giọng n&o ute;i của mì h nghe vẫn b& rave;nh thường.
“Em&nbs òn nói  ;cảm ơn với&nbs làm gì ;, bé ngốc. dquo; Quý B Thần nói&n p;rồi nhìn agrave;o màn hình máy tính, “Vừa nãy em đang làm gì vậy, chơi game à?”
Lương bsp;Thi Nhĩ theo&nb p;ánh mắt c anh nhìn&nbs p;về phía m grave;n hình,  ;bấy giờ mới&n át hiện trong đội còn có một người, cô suýt quên mất vừa nãy vô tình click vào chế độ tổ đội.
“Ừ, em đang chơi game.”
“Vậy đừng chơi nữa, ở bên anh đi, chúng ta…”
&ldquo ;Anh về muộn&nbs y chắc chưa nbsp;cơm đúng&nb ;không?” Lư g Thi Nhĩ cắ bsp;ngang lời anh.
Quý B Thần gật nbsp;“Lúc nbsp;trên má y bay anh c&oac ute; ăn qua m chút rồi,& sp;nhưng vẫn hơi đói.”
Lư Thi Nhĩ thả bsp;nhiên nó i: “Vậy anh& sp;gọi đồ ăn&n oài đi, b&ec rc;n này em&n bsp;vẫn chưa làm xong nhiệm vụ, tạm thời không thể rời đi được.”
Quý Bạc Thần đành đứng thẳng dậy: “Thôi được, vậy anh đi tắm trước.”
<
“Ừm.”
Q yacute; Bạc Thần p;đi rồi, Lương ;Thi Nhĩ đeo i nghe lại: & quo;Sao cậu vẫn& ;còn trong đội?”
Giang&nbs ự Xuyên qu sp;thực vẫn ở& rong đội, anh&nbs ốn định đợi& circ; cùng ch ơi game, không hề có ý định nghe lén họ nói chuyện. Chỉ là Lương Thi Nhĩ lại nói dối chồng mình. Thực ra bọn họ vẫn chưa xuống phó bản, hoàn toàn không có chuyện chưa xong nhiệm vụ không thể rời đi.
“Nếu k circ;ng có vi ệc gì nữa p;thì giải aacute;n đi.”  Giọng cô tro ống nghe r&o lde; ràng c&o grave;n lạnh hơn trước.
Tâm  ạng cô kh&oc c;ng tốt. “Chờ đã!”
Lương Thi Nhĩ: “Sao vậy?”
“Vừa nãy không phải chị nói với anh ta là chưa xong nhiệm vụ sao?” Giang Tự Xuyên biết rõ cô đang trốn tránh người kia, váng đầu buột miệng nói: “Nếu vậy, chúng ta có thể bắt đầu không?”
&nbs p;