Chương 9: Chương 9
“Cái gì?!”
Một bsp;tiếng kêu&nbs kinh ngạc bật&nb a, nhưng ý&n sp;thức được ;y là nh&agra ve; hàng gầ nbsp;công ty Lương Thi Nhĩ, Ôn Diệp Lam lập tức kìm giọng lại, chỉ là nét mặt của cô ấy vẫn khó mà giữ được bình tĩnh.
Ngoại tình?
Quý Bạc Thần?
Ôn Diệp Lam không sao tin nổi.
Không phải cô ấy có niềm tin vào đàn ông, mà là bao nhiêu năm nay cô ấy đã tận mắt nh&igrav nbsp;thấy Quý&nb ;Bạc Thần đối ử với Lương&nb Nhĩ như th sp;nào. Cô&n bsp;ấy cảm thấy trên thế giới này ai cũng có khả năng ngoại tình, kể cả người chồng mới cưới của mình. Nhưng riêng Quý Bạc Thần... cô ấy vẫn luôn nghĩ anh và Lương Thi Nhĩ sẽ đầu bạc răng long.
Ôn Di Lam ngả ngư nbsp;ra sau, trướ bsp;tiên là& nbsp;cảm thấy th bsp;vọng cùng&nb ;cực, cảm thấy trên đời này chẳng có tên đàn ông nào đáng tin cả. Sau đó mới hoàn hồn lại, vội vàng an ủi người bạn thân trước mắt.
“Làm bsp;sao cậu ph&aac e;t hiện ra c? Đối phương&n à ai? Mẹ&nb ;nó, cậu ta bsp;bị điên  i à?”
Lương bsp;Thi Nhĩ: &ldquo Mình vô  ;tình phát& nbsp;hiện trong đ thoại của nbsp;ta, tuy kh&ocir c;ng có gì quá mập m bsp;nhưng mà&hell p; mình vẫn bsp;có thể m nhận được&nb grave;i điểm kh&a te;c lạ. Cô g&aac e;i đó l&agr ve; người c&ugrav g bộ phận v bsp;anh ta, cò ;n khá trẻ, bsp;vẻ ngoài&nbs cũng xinh đẹp.”
“Xi nbsp;thì đã sao, xinh đư tới mức n& ve;o? Mình kh ông tin c&ocir c; ta có  ;thể đẹp hơn cậu.” Ôn Diệp Lam tức muốn nổ phổi, “Tên chó chết này, xem như mình đã nhìn lầm cậu ta rồi! Vậy là trước giờ toàn diễn vai thâm tình trước mặt mình đúng không!”
Lư g Thi Nhĩ &aci c;m thầm cười&n hổ, thực ra  ng những năm  áng ở b&eci ;n Quý Bạc Thần, cô có thể cảm nhận được sự chân thành của anh.
Thời đại học, anh tốn biết bao tâm trí theo đuổi cô là thật, đối xử tốt với cô là thật, sau khi  ốt nghiệp muốn cùng nhau x&a circ;y dựng gia&nb ;đình, ở b irc;n nhau mã i mãi cũng là thật.
Cô ch từng cho r nbsp;sự thâm  ình của anh bsp;là giả i, nhưng… th acirc;m tình cũng có thể thay đổi.
Thực ra ban đầu sau khi trải qua sự suy sụp tột độ, cô có tự vấn bản thân.
Cô tự hỏi mình rằng phải chăng một năm qua cô quá bận rộn, cả hai vì công việc mà liên tục cãi vã chiến tranh lạnh, nên anh mới phải lòng người khác? Phải chăng do&nbs ô nhất quy bsp;không chịu&nb ;nhượng bộ, kh& ;ng chịu lui chăm sóc gia đình, cho nên anh mới thất vọng?
Nhưng sau khi giằng xé nội tâm, cô lại cảm thấy không lý nào lại như thế.
Rõ r& rave;ng khi anh  ;bận rộn, khi&nb nh đang nỗ l nbsp;cho sự nghi nbsp;cô có&n bsp;thể kiên  ịnh ủng hộ anh. Tại sao đến lượt cô phấn đấu cho sự nghiệp, anh lại không chịu đựng được sự lạnh nhạt mà đi phải lòng người khác?
Như vậy thật sự không công bằng.
“Thi Nhĩ, cậu định làm thế nào?” Ôn Diệp Lam nghiêm túc hỏi.
“Mình muốn ly hôn với anh ta.” Trong mắt Lương Thi Nhĩ mờ sương, cô nghiến răng nghi bsp;lợi nói,&nbs “Nhưng mà&n sp;Diệp Lam, m&igr e;nh rất tức&nbs ận, rất không cam lòng, rõ ràng anh ta biết mình hận nhất là ngoại tình, vậy mà anh ta vẫn làm, anh ta vẫn phản bội lại lời thề với mình...”
Tr ong hôn lễ,& sp;anh run rẩy&nbs nói rằng mu ở bên ocirc; cả đời,& chỉ một lò nbsp;một dạ yêu cô, vậy mà anh không làm được.
Và  nbsp;cũng đã&nbs ở bên nhau&n p;quá lâu,&n bsp;lâu đến  c anh đã&nbs ;hoàn toàn& nbsp;trở thành&n p;một phần cuộc sống của cô rồi.
Cô quy tâm ly h ôn, tất nhi& irc;n cũng phải&n ;chấp nhận nỗi đau giằng x&eacut tâm can dưới quyết định này.
Thật sự rất khó chịu…
Ôn& sp;Diệp Lam vươn p;tay nắm lấy&nb ay cô: “ Mình hiểu. ng nói l&agra ve; cậu, ngay  ả mình đây là người ngoài cũng hận đến mức muốn róc xương lóc thịt cậu ta.
Nhưng mà Thi Nhĩ, cậ bsp;muốn ly h&ocir n thì cũng&n sp;không thể  ứ thế ly h& c;n được.” Lương Thi Nhĩ ngước mắt nhìn cô ấy.
Ôn Diệp Lam phân tích đúng sai: “Mấy năm qua các cậu đã tạo dựng được kha khá tài sản sau hôn nhân, nào là nhà cửa, xe cộ, đầu tư, tiền tiết kiệm, đúng không? Bây giờ cậu ta là người có lỗi, vậy thì ly hôn lẽ ra cậu phải được hưởng nhiều hơn. Với& lại, Quý B nbsp;Thần đã&nb ngoại tình ì chắc ch bsp;cũng tiêu  tiền cho con nhỏ đó, dựa vào đâu cậu ta lại dùng tài sản sau hôn nhân của hai người để nuôi người khác? Dựa vào đâu mà con nhỏ trơ trẽn đó được dùng tiền của cậu! Cho nên, cậu phải đòi lại từng đồng từng cắc! Đôi gian phu dâm phụ này phải trả giá!”
&ldqu o;Mình biết,&nbs nhưng hiện tại& mình không&n bsp;tìm được&n bằng chứng g&igr khác trong&n bsp;điện thoại của anh ta.”
“Trong& nbsp;điện thoại  circ;ng có l& agrave; do cậu&nbs ta đã x&oacu e;a sạch rồi&nbs y! Nhưng những&nb chỗ khác vẫn có thể tìm được dấu vết.”
>Lương Thi Nhĩ&nb thấu hiểu điề đó, nếu kh irc;ng cô đ&a ilde; chẳng nhẫn p;nhịn đến tậ bây giờ mà chưa ngã bài.
Nỗi o acute;n hận v&agra ; không cam&nb sp;tâm tràn& nbsp;ngập trong l& rave;ng cô, c& ocirc; không m uốn để Quý Bạc Thần được yên ổn, cô muốn thấy anh đau khổ, thấy anh hối hận, thấy anh sống không bằng chết... Có lẽ chỉ như vậy, trong lòng cô mới thoải mái được đôi chút.
Cô giấu đi giọt lệ nơi đáy mắt, nói: “Diệp Lam, mình muốn cậu giúp mình.”
&Oci rc;n Diệp Lam  ập tức ngồi&nb ng dậy: “Đ nhiên! M&igra ve;nh có quen biết một v ave;i người có thể tìm ra bằng chứng ngoại tình, mình sẽ nhờ họ giúp! Chỉ cần nắm được điểm yếu của bọn họ, mọi thứ sẽ dễ nói chuyện hơn.”
“Ừm dquo;
Có l nbsp;vì đã nbsp;trút bỏ&nbs được tâm s bsp;đêm đó bsp;sau khi chia&nbs p;tay với Ôn bsp;Diệp Lam, Lương Thi Nhĩ cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon.
Ôn Di Lam hành&nbs p;động rất nhan sp;chưa tới mấy ;ngày sau, c& ocirc; ấy gửi&nb ho cô một đoạn văn&n n ngắn về l ute; lịch của&nb u Gia Gia m&agr ave; cô ấy&n p;đã điều  được. Sau đó cô ấy còn gửi đến một đoạn video.
Lương Thi& sp;Nhĩ không gờ lại có p;tin tức nhanh&nb ;như vậy, nhất& thời cô kh&o rc;ng dám mở đoạn video đó ra xem. Tự mình biết là một chuyện, nhưng thật sự phải chứng kiến tận mắt lại là một chuyện khó chấp nhận.
[Vu Gia&nbs Gia, hai mươi  a tuổi, người&n uyện Thành ờng, thành ố Tô, tốt nghiệp khoa Quảng cáo của học viện Công thương Minh Hải, hơn nửa năm trước vào làm ở công ty Quảng cáo Thiên Lam.
Gia cảnh&nbs rất bình th ng, bố mẹ bsp;là công& nbsp;nhân, hơn&nbs ;bữa bố cô p;ta vì l&yac ute; do sức khỏe nên đ& lde; nghỉ việc.& ;Vấn đề mấu&n t là, hiện& sp;tại cô ta bsp;đang ở chung& p;cư Thiên Viên, căn hộ nhỏ nhất ở đây cũng có giá thuê hai vạn tệ một tháng, với mức lương hiện tại của cô ta thì hoàn toàn không đủ chi trả. Còn nữa, cô ta mới dọn vào đó mấy ngày trước…]
Sau&nb khi đọc đoạn&n n bản này,& sp;Lương Thi Nhĩ& p;quyết định m ;video lên xem .
Video được trích xuất từ camera giám sát ở cổng Thiên Viên, không biết Ôn Diệp Lam lấy&nbs ợc bằng cá nbsp;nào. Trong&nb sp;khung hình  ;camera giám sát xuất hiện chiếc xe mà Quý Bạc Thần thường tự lái, anh dừng xe ở cửa, Vu Gia Gia bước xuống từ ghế phụ.
Nhưng Vu Gia Gia không đi ngay mà lại tựa người vào cửa sổ nói chuyện với Quý Bạc Th sau đó  Quý Bạc Th nbsp;xuống xe, kh& irc;ng biết anh&nb ;đã nói&nb p;những gì, chỉ thấy Vu Gia Gia bỗng nhiên vui vẻ đi vòng ra phía sau xe, lấy ra hai chiếc túi màu đen đính hoa trà…
Tiế nbsp;theo, Quý&nbs p;Bạc Thần l&eci xe, Vu Gia&nbs p;Gia bước v&agra o khu chung cư
Lương Thi Nhĩ xem đi xem lại đoạn video này hai lần, cô còn bấm dừng ở khoảnh khắc Qu&y e; Bạc Thần  t hiện, muốn&nbs ấy rõ biể sp;cảm của anh&n lúc đó, nhưng hình ảnh không được rõ nét lắm.
Thế n&ecir cô khôn g thể biết liệu biểu nbsp;lúc đó của anh c&oa te; giống nụ&nbs ời dịu dàng mỗi khi anh tặng quà cho cô hay không……
[Mấy ngày&nb ;nay mình đ& tilde; cho người& p;theo dõi b& ecirc;n Thiên Viên, chỉ th Quý Bạc Thần xuất hiện đúng một l nbsp;này. Do xe cậu ta kh& irc;ng vào b& ecirc;n trong n&ecir c;n cũng chưa thể xem đây là bằng chứng chắc chắn. Nhưng mà! Rõ ràng là cậu ta đã tặng cô ả này hàng hiệu xịn! Tối muộn rồi còn đưa cô ta về nhà, đúng là khốn nạn! ]
Lương Thi ĩ nhìn đi bsp;thoại, rất l rc;u không tr lời, lâu&nb ;đến mức Ô sp;Diệp Lam có chút lo lắng, bèn gọi điện cho cô.
“Cậu không sao chứ?”
Trá nbsp;tim Lương Thi bsp;Nhĩ thắt lạ sp;“Không sao .”
Sao có thể không sao được, cô ấy hỏi như vậy chẳng khác nào thừa hơi.
Ôn Di nbsp;Lam thở d&agr e;i: “Thi Nhĩ mình sẽ&nb ;cho người tiếp ;tục điều tra.& Hiện tại cậu cứ bình tĩnh, đừng để Quý Bạc Thần phát hiện được điều gì.”
&ldquo ;Mình biết rồi.”
“C bsp;cũng đừng đ sp;lòng quá . Loại đàn sp;ông như c ta trên Trái Đất n rave;y không thiếu! Cậu ta là cái thá gì mà dám phản bội cậu!”
Lương&nb hi Nhĩ bật c chua chát:&n bsp;“Cậu mới&nb ưới, đừng đ ồng cậu nghe thấy mấy lời này.”
&ldqu o;Kệ anh ấy,&nbs ên đời n&ag e;y chị em c nbsp;mình mới&nb ;quan trọng nhất quo; Ôn Diệp bsp;Lam nói, “Tối nay cậu cũng đừng ở nhà suy nghĩ lung tung nữa, đến chỗ mình đi, chúng ta đi xả stress!”
“Đi đâu?”
&ldqu ;Dĩ nhiên là đến một nơi giúp xua tan muộn phiền rồi.”
—&md h;
Sau khi xem đoạn video, Lương Thi Nhĩ không muốn về nhà đối diện với Quý Bạc Thần, c&ocir bsp;cảm thấy tro bsp;một khoảng t nbsp;gian ngắn s bsp;tới mình&nbs hoàn toàn không có cách nào nở nụ cười với anh nữa.
Thế n&ecir nbsp;khi người tr công ty đã về gầ p;hết, màn ecirc;m buông phủ bên ngo& rave;i, cô quyết định lái xe đi tìm Ôn Diệp Lam.
Vừa đến&n ơi, Quý Bạ bsp;Thần nhắn ti sp;bảo cô t nbsp;nay không  ;cần đợi anh,&n nh có việc xã giao, sẽ về rất muộn.
Thật trùng hợp.
Lư nbsp;Thi Nhĩ cất& p;điện thoại. “Thi Nhĩ! Bên này nè!”
Ô ;n Diệp Lam t nbsp;đằng xa ch sp;về phía ocirc;: “Làm gì mà đứng ngây& p;ra đó th rdquo; “Không có gì, đang tính gọi điện cho cậu đây.”
&Ocir ;n Diệp Lam n igrave;n vẻ mặt& ;của cô, bi nbsp;cô đang uồn, bèn n nbsp;cổ tay k&eacu ;o thẳng cô đến khu VIP của Livehouse.
Livehouse&nbs p;này không& nbsp;phải của &O ;n Diệp Lam, ỉ là tối& ;nay ở đây& p;có vài&nb sp;ban nhạc mà cô ấy thích nên mới rủ Lương Thi Nhĩ đến chơi.
Quán ày diện t&i ute;ch không l ớn lắm, cũng&nb ông chia tần khu VIP nằm& sp;dọc hai bên thành&nb sp;sân khấu,  àn diễn cao bsp;hơn khu vực&n ;khán giả k ảng một mé nbsp;có rào chắn, bên trong có quầy bar pha chế riêng.
Sau kh i ngồi xuống,&nb ương Thi Nhĩ  ìn quanh mộ nbsp;vòng, ph&aacu te;t hiện vị&nbs í này gần sân khấu nhất, mà trên dãy sofa này chẳng có ai cô quen cả.
Toàn l grave; thanh ni&ecir c;n với đủ  phong cách,& nbsp;có điều... sp;cũng khá ẹp trai.
“S rồi, vẫn sp;chứ?” Ôn bsp;Diệp Lam nh&ig ve;n thấy sự&nbs ờ vực trong  cô, bè n nói: “Mình đã bảo rồi, trai trên đời này nhiều vô số kể, chị em ta muốn bao nhiêu có&nbs p;bấy nhiêu.  ói cho cậu& sp;hay, tối nay&nb ;đừng nghĩ ngợ ;gì nữa, ch nbsp;nghe nhạc uống rượu thôi, vui là chính!”
Lư ng Thi Nhĩ hi ý cô&n bsp;ấy, vỗ tr&aa ;n nói: &ldqu o;...Đội ơn cậ uo;
“Không&n bsp;có gì,& nbsp;chuyện nên&n p;làm.” &Oci rc;n Diệp Lam  ói xong th&ig rave; đứng dậy, ;“Nào n&agra ve;o nào! Để tôi giới thiệu sơ nhé, đây là người chị em của tôi, Lương Thi Nhĩ, mọi người chào hỏi nhau rồi nâng ly cạn chén nào!”
Đ&aa ute;m thanh niê ;n nhao nhao h ởng ứng, đứng ậy cụng ly,  chị Thi Nhi& sp;ngọt xớt.
Lương Thi& ;Nhĩ biết Ô bsp;Diệp Lam chỉ p;muốn khiến c&o ; vui vẻ, n&e rc;n cũng khô g nói gì thêm, cụng ly với mọi người rồi ngồi xuống uống rượu.
Sau đó, cả đám vừa uống rượu vừa nghe nhạc.
Không  hí sôi động bùng tiếng nhạc  grave;a quyện c&ug ve;ng men rượu&nb khiến người ta dần dần say sưa.
“Đến  đến rồi!!&rdqu sp;Ôn Diệp L đột nhiên& p;kéo cô&nbs p;ra sát lan& nbsp;can. Lương Thi Nhĩ bị kéo muốn chóng mặt: “Cái gì?”
&ldquo ;Lion đó, t nay vì họ mà khu&n p;vực VIP nà mới kín&nb ;chỗ, mình ải tốn bao nhiêu là tiền mới giành được chỗ ngồi.”
Ban nhạc của Giang Tự Xuyên sao?
Lươn nbsp;Thi Nhĩ nh&igr ve;n lên s&aci rc;n khấu, dưới ;ánh đèn&n sp;đã tắt uacute;m chỉ lờ& ;mờ nhìn thấy bốn người đi lên.
Đang đ h xem từng ng i là ai thì tiếng n c dạo đầu nbsp;lên, án h sáng xanh vàng huyền ảo lập tức phủ lên gương mặt và thân hình của những người trên sân khấu... ống như được& ủ một lớp  ave;o quang, tựa&n p;như yêu tin bước ra từ ánh trăng đêm, đẹp đến mức khiến trái tim người ta lỡ mất một nhịp.
Còn người trên sân khấu cũng từ từ ngước mắt lên theo tiếng nhạc, lúc anh đưa tay nắm lấy giá đỡ micro, tiếng nhạc dạo cũng dần chậm lại. Giây tiếp theo, anh khẽ cất giọng& át, âm thanh trong trẻo&n p;êm ái  ;như rượu, đế cả âm cuối p;cũng như mang theo sự quyến luyến gây xao động lòng người.
Lương T sp;Nhĩ sững ngư bsp;ngay từ c&acir u hát đầu& p;tiên của a là cá nh tay đã&nb p;nổi da gà.
Cô  ;biết anh há hay, trước circ;y đã t g nghe rồi, n ng bài h&aacu te;t này r&ot ilde; ràng c& agrave;ng hợp với giọng anh hơn, cộng thêm hiệu ứng live tại hiện trường, đúng là một bữa tiệc thính giác.
Đây& bsp;là một n ballad, hầu  ết mọi người& u giơ điện i lên, kh&ocir c;ng ồn ào cũng chẳng hát theo, đều ngầm hiểu ý nhau chỉ im lặng thưởng thức.
Lương Thi Nhĩ cũng im lặng, cho đến khi bài hát kết thúc, tiếng nhạc dạo của bài tiếp th sôi động&n ;vang lên, c&o circ; mới chợt&n hoàn hồn. M grave; người ph&i te;a dưới sân khấu và c sp;người bên&nbs ạnh cô cũng sp;bỗng nhiên&nbs sôi nổi hẳ sp;lên, lắc theo điệu nhạc.
Lương Thi p;Nhĩ nhìn l ecirc;n sân kh ấu, thấy Giang&n Tự Xuyên d sp;micro khỏi gi&a ute; đỡ. Theo tiếng trống dồn dập rõ ràng, sự yên tĩnh và ôn hòa trên người anh phút chốc trở nên mãnh liệt mà hoang dại…
Ánh đèn lấp lánh, âm nhạc sôi động, đám đông hò reo.
Rực rỡ, bùng cháy, cuồng loạn... lúc này Lương Thi Nhĩ mới thật sự cảm nhận được sức hút đặc biệt của buổi diễn live. Màng nhĩ rung lên bần bật, cô bỗng chốc như lạc vào một thế giới khác, không còn sự đau lòng, không còn sự phản bội, không c grave;n nỗi tuyệ sp;vọng, chỉ c&o e; hưng phấn,&nbs iên cuồng v& rave; niềm vui&nbs sướng tột độ.
Cô nho nbsp;miệng cười,&nbs grave;ng Ôn Di ệp Lam bên&n p;cạnh hò h acute;t, nhún  ;nhảy, cụng ly... hoà mình vào thế giới cuồng nhiệt và k.ích th.ích này.
“Giang Tự& sp;Xuyên! Giang&nbs p;Tự Xuyên!!!&rdq ; Ôn Diệp&nb ;Lam đã ng&a rave; ngà say bắt đầu điên loạn.
Lương Thi Nhĩ cũng chẳng khá hơn là bao, cô cũng chẳng biết là do bầu không khí hay do&nb sp;cồn khiến m&i e;nh chuếch cho&aa te;ng. Thấy Ô Diệp Lam nh nbsp;nhót khô ;ng ngừng, mặt đỏ bừng bừng vì hò hét, còn cười khanh khách, cuối cùng cô cũng bắt chước gào thét tên Giang Tự Xuyên, coi như một cách xả stress.
Dư i sân khấu có rất nhiều khán giả cũng gọi tên anh, Lương Thi Nhĩ tựa vào lan can, thấy  iọng mình h grave;nh như bị&n ;lấn át, th nbsp;là quyết&nb ;tâm hét&nbs p;to hơn nữa  o hả dạ.
Hét hò một hồi, người trên sân khấu bỗng nhìn về phía này. Lương Thi Nhĩ không chắc a có thấy&nb ;họ không, n ng cô cũng&nb p;mặc kệ, chỉ& hấy hét xon nbsp;là sảng khoái cả người, vui vẻ cụng ly với Ôn Diệp Lam.
Buổi diễn& ;hôm nay c&oac ute; nhiều ban&nbs nhạc góp m mỗi ban nh bsp;biểu diễn ba p;bài. Chờ Blue Lion diễn xong, Lương Thi Nhĩ cũng quay về chỗ ngồi sofa.
“Chị ng thích ban& nbsp;nhạc này&nb ;sao?” Một l acute;c sau, c&oacut e; một anh ch grave;ng ngồi xuống cạnh cô, là một trong những “người bạn” mà Ôn Diệp Lam rủ tới, da dẻ trắng trẻo, cũng khá điển trai.
Lương Thi Nhĩ mỉm cười gật đầu: “Ừ, nhạc của họ nghe rất hay.”
“Ừm, bsp;tôi cũng hấy vậy. Tô bsp;nghe nói tháng sau h nbsp;sẽ tham gia&n p;Lễ hội  sp;nhạc Tinh Quang, chị có đi không, chúng ta có thể đi cùng.”
&ldq uo;Lễ hội â bsp;nhạc?” Lươn sp;Thi Nhĩ xoay&nbs ;xoay chiếc ly,&nb ;“Vậy phải  có thời gian không đã.”
&ldqu ;Nếu chị rảnh& hì báo  ;tôi biết nh acute;.” Chà ng trai lấy n thoại ra, & quo;Hay là, m ình add Wechat trước đi?”
“Chị cũng tới à, sao không báo trước một tiếng?”
Lương& ;Thi Nhĩ đang  ịnh trả lời&nb ta thì bỗng có ng vỗ vai, c&oc c; quay đầu lại, chợt thấy một bóng người ngồi xuống bên cạnh.
Khác với trang phục biểu diễn trên sân khấu ban nãy, hiện tại anh đã thay sang một bộ đồ&nbs bsp;giản, áo&nbs phông trắng ng thùng th&i grave;nh với quầ sp;đen, đội mũ& lưỡi trai kéo thấp vành mũ làm che khuất đi gương mặt lập thể, chỉ còn lại chút ánh sáng le lói phản chiếu trong đáy mắt.
“Diệp&nbs m rủ tôi&nbs đến, tôi c nbsp;không biết&n p;hôm nay cậ nbsp;diễn ở đ&a y, trùng hợp thật.” Lương Thi Nhĩ nói.
Giang Tự Xuyên mỉm cười.
Nụ cư khiến gương mặ ;dưới bóng  i của anh th& irc;m vài ph n trẻ con: &l uo;Trùng hợp thật, lúc nãy trên sân khấu tôi cũng nhìn thấy chị.”
Chơi vài trận game khiến hai người cũng trở nên thân thiết hơn.
Lương Thi&n ;Nhĩ nhướng m&ag ;y: “Thật sa vậy chắc c bsp;thấy tôi  à Diệp Lam& sp;hò hét cổ vũ cho cậu rồi nhỉ?”
Nói bsp;đến đây,&nb ụ cười trê sp;gương mặt Gia bsp;Tự Xuyên  àng rạng r bsp;hơn: “Thấy rồi, cảm ơn nhé.”
  ;
“Không&nbs p;có gì,&nb sp;hôm nay c hát hay  ;lắm.” Lương&nb hi Nhĩ chân&n sp;thành nó i, “Về nhà tôi sẽ tải nhạc của các cậu nghe.”
“Được đấy.” Giang Tự Xuyên sờ vành mũ, nụ cười hiếm khi có chút ngượng ngùng. Nhưng  vừa nhìn sa chàng trai&n bsp;bên cạnh  ô, ánh mắt anh rõ& sp;ràng đã nbsp;có chút lạnh lùng.
Chàn g trai kia th anh thì  ;cũng rất ngạc& nhiên, không& nbsp;ngờ trưởng  acute;m Lion vừa xuống sân khấu đã chạy đến đây. Thêm vào đó, lúc hai người nói chuyện cậu ta không chen vào được, nên sau đó đã tự giác rút lui.
“Mẹ ki ! Giang Tự Xu ecirc;n, sao cậu&n p;lại ở đâ bsp;ba người kia& p;đâu?” Khu& bsp;VIP ánh sáng lờ mờ không thể nhìn rõ hết mọi người, Ôn Diệp Lam đến tìm Lương Thi Nhĩ mới để ý thấy anh cũng ở đây.
Giang D Xuyên n&oacut e;i: “Ba ngư họ đang ngh bsp;ngơi trong ph&o rave;ng trang điể nbsp;tôi vừa thấy mọi người nên ghé qua xem sao.”
“Kh&oc irc;ng sợ bị đám fan nhí của cậu vây kín à!”
Giang&n bsp;Dư Xuyên éo thấp v&a ave;nh mũ: “K ông đâu,&nbs ;tôi đi cửa sp;sau lên.” “Ố ồ, được đấy! Vậy lại đây làm với tôi một ly chứ?”
Giang  ư Xuyên gật sp;đầu, vừa đ p;cầm ly rượu&n rên bàn  ;cụng với c&ocir bsp;ấy thì bị Ôn Diệp Lam kéo dậy.
“Chúng ta ra đằng kia uống!”
Giang Tự Xuyên ngơ ngác: “Vì sao?”
Ôn&nbs p;Diệp Lam thấp& ;giọng nói:  ldquo;Để Thi Nhĩ p;chơi với mấy& anh chàng đ trai này, đừng quấy rầy, đừng quấy rầy.”
Giang  ự Xuyên kh nbsp;lại, quay đ bsp;nhìn Lương&n p;Thi Nhĩ đang&nbs ngồi trên ghế sofa.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hai dây dài màu nâu nhạt, mái tóc xoăn dài buông xõa&nb sp;trên vai, l ớp trang điểm&n hẹ nhàng, g ng mặt thanh uacute; sạch sẽ, p;dưới ánh đèn mờ ảo vừa yên tĩnh lại có sức cuốn hút.
Mấy c agrave;ng trai đứ nbsp;hoặc ngồi b rc;n cạnh, á h mắt như c& ute; như khôn lướt qua người cô.
Giang T nbsp;Xuyên hơi&nbs ;nhíu mày,& nbsp;dời tầm m sp;“Chị nó nbsp;vậy là  ao? Chuyển qua mai mối cho cô ấy rồi à? Cô ấy đã kết hôn...”
C&og rave;n chưa dứt&n ;lời đã ng nbsp;Ôn Diệp  am cười khẩy&nb t tiếng: “V nbsp;thì đã sao, kết hôn rồi cũng đâu là cái đinh gì.”