Chương 14: Chương 14
Lương Thi Nhĩ lướt qua cô ấy, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Vu Gia Gia.
Vu Gia Gi a lảng trán nét mặt&nb ;thoáng chú t ngượng ng&ugrav g, có thể&n p;thấy được cô ta không muốn lên xe của Lương Thi Nhĩ.
Khóe m ệng Lương Thi&nb hĩ khẽ cong circ;n, không chiều theo ý nbsp;cô ta: &l dquo;Được thôi, mấy cô lên xe tôi đi, tôi đưa các cô đi một đoạn.”
Hứa Lệ: “Thật ạ!! Cảm ơn, cảm ơn chị!!!”
Hứa&nb ệ vui mừng lại kéo&nb ;hai người bạn& lên xe, Vu&nbs p;Gia Gia và& nbsp;Lâm Mục Hân ngồi phía sau, còn cô ấy ngồi ghế lái phụ.
“Làm bsp;phiền chị r bsp;thực sự l&ag ; bọn tôi&nb ;không gọi c xe, mà  ;ga tàu đi nbsp;ngầm lại quá xa chỗ này.”
  ;
Lương Thi ĩ nói: &ldqu ;Không sao, t& ocirc;i đang địn sp;đến Vạn L&ec tiện thể bsp;các cô đến đó luôn nhé?”
Vạn bsp;Lê là&nb sp;một nhà agrave;ng cao cấp& sp;nằm ở khu&nbs c sầm uất, irc;n cạnh c&oacut ga tàu điện ngầm, dừng ở đó vô cùng thuận tiện.
“Được& hứ ạ! Vậy  rave; tốt qu&aacut , chúng t&oci rc;i không c gọi xe nữa sp;đi tàu đ n ngầm là về đến nhà rồi.”
“Đ vậy tôi&nbs đưa các c&o rc; đến đó dquo; “Vâng ạ!”
Quá giang được xe, không phải đứng bên đường chờ đợi mệt mỏi, thế nên tâm trạng của Hứa Lệ rất tốt. Ngồi thêm một lúc, cô ấy lại không kìm được mà quan sát nội thất trong xe, thấy phía trước có đặt một cặp búp bê tình nhân xinh xắn đáng yêu, bèn hỏi: “Cái này dễ thương quá, chị mua ở đâu vậy ạ?”
Lương  Nhĩ: “Chồn bsp;tôi mua, t ôi cũng kh&oc rc;ng hỏi anh  y.” “Trời ơi, chồng chị thật thú vị.”
Lương&nbs i Nhĩ: “Anh&n sp;ấy là v nbsp;đấy, thích sp;bày mấy ứ này tr&ec c;n xe tôi.&rd quo; “Wow, kiểu đàn ông như vậy chắc chắn là yêu vợ lắm.”
Lương&nb hi Nhĩ cười  t nói: &ldquo ;Anh ấy chỉ  grave; hơi trẻ&nb con thôi.” Trẻ con.
Ánh mắt Vu Gia Gia rơi vào cặp búp bê nhỏ phía trước ghế lái phụ, đó là hai con búp b&eci rc; tròn tr , một con đ bsp;khăn voan, mộ bsp;con đội mũ&n dạ, rõ r&ag ve;ng là kiểu dáng dành cho cặp đôi.
Quý&n sp;Bạc Thần b&ag ;y mấy thứ rave;y sao? Anh  ;mà trẻ con? Cô ta chưa từng thấy...
Lương T bsp;Nhĩ liếc nh&i ve;n kính chi ếu hậu, thấy&n c mặt người&nbs i phía sau&nb sp;có chút khó coi, trong mắt cô thoáng qua vẻ chế giễu.
Món đồ này đúng là Quý Bạc Thần mua tặng cô sau một chuyến công tác từ rất lâu trước đây, anh nhất quyết muốn đặt nó trên xe cô, bảo là sau này dù cô lái xe đi đâu thì nhìn thấy chúng cô cũng sẽ nhớ đến anh.
Sau đó nbsp;cô cũng hông tháo&nb sp;xuống, không&n p;ngờ có ng grave;y thứ n&agra ;y lại có&n p;tác dụng k.ích th.ích người khác.
[Xe th ơm quá, m&ug ave;i dễ chịu&nb hê. Ê, x e này chắc& sp;mắc lắm nhỉ p;Lâm Mục H& irc;n ngại nói mấy lời này trước mặt Lương Thi Nhĩ, nên chat vào trong nhóm ba người.
Hứa Lệ: [Trên trăm vạn đấy, cậu nói xem có mắc không? Đây là chiếc xe trong mơ của mình! Không ngờ có ngày mình lại được ngồi ghế phụ của chiếc xe trong mơ.]
Lâm Mục Hân cũng gửi mấy icon bày tỏ sự ngưỡng mộ.
Tiếp đ&oac hai người h bsp;lại chuyển s nbsp;bàn tá n về thương  u quần áo,& sp;giày dép của Lương Thi Nhĩ trong nhóm chat... Cuối cùng còn nói đến tóc của cô, trông kiểu tóc như được chăm sóc bằng cả đống tiền, mượt mà óng ả vô cùng.
Hai người trò chuyện rất hăng say, thậm chí còn không nhận ra Vu Gia Gia trước nay cũng rất thích tán gẫu mấy chuyện này trong nhóm hôm nay bỗng im lặng suốt dọc đường.
Nửa tiếng sau, xe của Lương Thi Nhĩ đến trước cửa Vạn Lê.
Ga t&agra ve;u điện ngầm& nằm ngay bên bsp;phải Vạn L&e ;, đi bộ ch bsp;đến ba ph&uac ;t, Hứa Lệ vui vẻ cởi dây an toàn: “Cảm ơn chị nhé ạ! Làm phiền chị quá!”
Lươ Thi Nhĩ: &ldq o;Không có&n bsp;gì, tôi& nbsp;cũng tiện đ thôi.” Hứa Lệ: “Vậy chúng tôi đi trước ạ.”
“Ừm. uo;
Hứa Lệ  tay định b bsp;nút mở a, nhưng vừa  ạm vào th&i ave; bỗng dưng&nb nhìn thấy có người tiến lại gần cửa sổ bên này, còn gõ nhẹ mấy tiếng.
Nhìn&nbs từ bên trong bsp;ra không t hấy rõ mặ sp;người đó,&n vì người b irc;n ngoài ội mũ lưỡi trai và khẩu trang đen, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Loáng thoáng cảm thấy có vài phần quen mắt...
Hứa Lệ thoáng ngạc nhiên, quay đầu nhìn Lương Thi Nhĩ.
Vì tối om nên Lương Thi Nhĩ cũng không nhìn rõ. Cô tưởng là nhân viên của Vạn Lê đến giúp cô đỗ xe, bèn hạ cửa kính xe bên phía Hứa Lệ xuống một nửa.
Không ograve;n lớp phim& sp;dán kính đen che chắ nbsp;ánh sá ng tràn v&agr ave;o trong xe,  ;Lương Thi Nhĩ cũng nhìn rõ đôi mắt của người bên ngoài.
Khôn g chỉ cô mà nhóm của Hứa Lệ cũng nhìn thấy rõ.
Trong xe có một thoáng yên tĩnh, như bị đột ngột ấn nút tạm dừng vậy. Vẫn là Gian nbsp;Tự Xuyên&nbs bên ngoài&nb sp;xe cất tiếng& ;hỏi trước: &ld ạn của chị&nbs ave;?” Câu này là hỏi Lương Thi Nhĩ.
Lương Thi&n ;Nhĩ không ng lại gặp Gi nbsp;Tự Xuyên&nbs ở đây, c&oc ; gật đầu bsp;hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Giang nbsp;Tự Xuyên&nbs nói: “Kh&oci rc;ng phải đến& ăn khuya sao? úc xuống xe bsp;tôi thấy  e chị đỗ ở đây, nên lại xem thử.”
Lương&nb hi Nhĩ hiểu chắc là&nb ;Ôn Diệp Lam bsp;cũng gọi bọ p;họ đến: &ldqu p Lam đâu rồi?”
>“Chị ấy c nbsp;vừa đến, m sp;vào trong.&rdqu o; “Ờ.”
Hai người tuy không nói gì nhiều, nhưng có thể nhận ra bọn họ có quen biết. Hứa Lệ trợn tròn mắt, một lúc sau mới lắp bắp nói: “Giang, Giang Tự Xuyên.”
Bấ nbsp;giờ Giang T sp;Xuyên mới  ời tầm mắt&nbs Lương Thi Nh chuyển sang ocirc; gái lạ mặt trước mặt, khẽ gật đầu.
Hứa Lệ nhất thời kích động nói năng lộn xộn: “Thật sự là anh sao!! Tôi, tôi, hôm nay tôi có đi xem anh biểu diễn ở lễ hội âm nhạc đấy! Buổi biểu diễn hôm nay của các anh rất tuyệt vời, anh đẹp trai quá đi! Hát cũng siêu siêu hay! Tôi thích anh lắm!!!”
Lâ nbsp;Mục Hân  gồi ở ghế  bsp;cũng không&nbs ;bình tĩnh ợc nữa, nh&iacut người lên nhìn Giang Tự Xuyên chằm chằm.
Không  hải chứ, c&oacut bsp;ai nói ch o cô ấy  iết là tạ sp;sao lại gặp&n được idol ở&nb circ;y không?!
Giang  ;Tự Xuyên th grave; bình t ĩnh hơn nhiều,&n nói tiếng c ơn rồi lạ p;nhìn sang Lương Thi Nhĩ: “Không đi đậu xe à?”
“ Họ muốn xuống xe trước.”
“ acute;ng đúng!&nb p;Là bọn t& irc;i muốn xuống p;xe, cho nên& nbsp;mới dừng ;đây!” Hứa sp;Lệ sực tỉnh, vội vàng mở cửa xe.
Mấy người& họ bước xuống đối diện trực iếp với Giang&nb ự Xuyên th&i ave; càng thêm bối rối.
“A Xuy circ;n! Làm g ì đó?  Ủa? Là Thi& sp;Nhĩ tới rồi& sao?” Ở ph&i ute;a cửa ra agrave;o vang l&ecir c;n một giọng nữ.
Thấy l&agra nbsp;Ôn Diệp  am, Lương Thi  hĩ quay sang n oacute;i với Hứa p;Lệ: “Vậy  tôi vào trước nhé, tạm biệt.”
“&A ave;... Vâng, vâng ạ, tạm biệt.”
Mấy&nbs ười họ nhườn hỗ, Lương Thi&nb hĩ bèn l&aac te;i xe vào&n bsp;chỗ đậu xe& bên trong. Giang Tự Xuyên cũng không dừng lại lâu, đi theo xe cô vào trong, đứng bên cạnh chờ cô đậu xe xong, lại đi theo cô ra sảnh trước.
Ôn p Lam đang đ ở cửa ra&n vào của s nbsp;trước đợi  bsp;cô ấy li nhìn ven đường phía xa xa, đột nhiên nói: “Khoan đã, cô gái đó.....”
C ocirc; ấy cà g nhìn c&agra ve;ng thấy quen&nb ;mắt, đang địn ;đi ra ngoài nbsp;để xác&nbs hận lại th&igrav bsp;bị Lương Thi Nhĩ đi tới chặn đường: “Đi thôi, vào trong nào.”
&ldqu o;Cô gái&nbs p;mặc áo h đó!” Ocirc;n Diệp Lam&n p;nắm chặt c&aac nh tay Lương i Nhĩ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải là con nhỏ đê tiện đó sao?!”
< p>Lương Thi Nhĩ&n ;vẫn giữ n&eacut nbsp;mặt thản nh irc;n, xoay người sp;cô ấy l bsp;để tránh&nb người ở ven đường nhìn ra điều gì đó: “Bình tĩnh nào.”
&ldqu o;Mẹ kiếp! L&agr cô ta đ uacute;ng không?&nb sp;Sao cậu lại&n đi cùng c&oc rc; ta? Tại s cô ta l i bước xuống từ xe cậu?”
Lương&nb hi Nhĩ: “H&oc rc;m nay cô&nb sp;ta đến xem&nbs ễ hội âm&n nhạc, cũng ở&nb u VIP, mình thấy cô ta.”
“Vậy& sp;là —&mdas h; vì hô ;m nay cô  ;ta ở đó&n ;nên cậu m bsp;đi một m&igra nh?” “Ừ, mình tưởng anh ta cũng sẽ ở đó.”
&lsqu ;Anh ta’ này ám chỉ ai thì không cần phải nói.
Ôn&nbs p;Diệp Lam lại&n buông một c& irc;u chửi thề,& ;quay đầu lại&n ịnh xông ra& sp;ngoài, bị Lương Thi Nhĩ giữ lại: “Đi đâu đấy?”
Ôn& p;Diệp Lam: &ldquo ao cậu không bsp;nói sớm  ho mình biế nbsp;là hôm& nbsp;nay cô ta cũng ở đó? Nếu mình biết, cho dù có bận thế nào cũng phải gác lại để chạy qua đó!”
Lươ nbsp;Thi Nhĩ: &ldqu ;Nói cho cậ nbsp;biết để c p;như bây gi nbsp;à? Cái dáng vẻ&nb ;sắp sửa đánh nhau đến nơi vậy.”
“Th& irc;i được rồi, vào trong đi, tối nay anh ta không đến.”
Ôn& p;Diệp Lam bị&nb ương Thi Nhĩ  eacute;o vào trong, Giang Tự&nb ;Xuyên ở b&e rc;n cạnh bị bơ đẹp vẫn giữ im lặng, quay đầu nhìn ba cô gái cách đó không xa.
Ánh mắ nbsp;anh dừng lạ sp;trên người&nb cô gái áo hồng v&a ave;i giây, d& aacute;ng vẻ lạn sp;lùng như đang dò xét.
Vậy nên, nỗi buồn của cô bắt nguồn từ người này sao?
-
Ga t&a grave;u điện ng sp;giờ này oacute; rất nhiề sp;người chen l bsp;trên đường& ;đến cửa tàu điện ngầm, Hứa Lệ và Lâm Mục Hân vẫn đang kích động bàn tán về chuyện vừa nãy.
“Nh&ig rave;n ở khoảng& ;cách gần m thấy chiều  của Giang T bsp;Xuyên cà ng nổi bật, anh ấy cao thật, mà mắt cũng đẹp nữa.”
“Đ& ute;ng vậy! Kh&oci ;ng ngờ lại  grave;nh cờ gặp& ;được, nhưng v p;chưa kịp xin&nb chữ ký, &aa te; á á á.”
“ Lúc nãy&nbs p;đáng lẽ grave;nh nên ề nghị chụp&nb chung mới đ cute;ng! Chỉ biế sp;đứng ngớ người ra đó!”
&ldqu ;Chị gái này hình như rất thân với Giang Tự Xuyên!”
&ldq uo;Phương diện x lde; giao của  iới thượng lưu là như vậy sp;sao? Ghen tị&nb ;quá đi mất, huhu.”
< p>“À đ&uacu e;ng rồi!” H Lệ nhìn&nb ;sang Vu Gia Gi a, “Vu Gia&nbs p;Gia, cậu với&n chị Thi Nhĩ có Wechat của nhau mà, có tiện nhờ chị ấy xin chữ ký của Giang Tự Xuyên không.....” Nói xong cô ấy mới phát hiện sắc mặt Vu Gia Gia không được tốt
lắm, “Cậu sao thế?”
“Kh& irc;ng sao, mình với chị ấy không thân lắm, nên không tiện nhờ chuyện này.” Vu Gia Gia lạ mặt nói,&n p;“Hai cậu nbsp;tàu điện&n ;ngầm đi, m&igrav h hơi mệt, m bắt xe về.”
“&Eci ;, đợi đã—”
Hứa Lệ&nbs grave; Lâm M Hân nhì ;n nhau, buồn  ực nói: &ld o;Sao tự dưng&nbs ậu ấy lại như thế?”
Về đến căn hộ Thiên Viên, Vu Gia Gia mệt mỏi nằm vật ra sô pha. Cô ta nhìn chằm chằm trần nhà một l&u ute;c, sau đó quay sang nh&i grave;n chiếc t&ua te;i xách đ trên bà ;n trà.
Chiếc  úi vốn đư bsp;cô ta y&ec irc;u thích v à trân trọng, sau đ&ecir nay bỗng kh& irc;ng còn thấy yêu thích nữa.
Cô ta& sp;không khỏi&nbs nhớ đến Lương hi Nhĩ, nhớ túi xá ;ch và xe&nbs p;hơi của cô, cặp búp bê trên xe và cả Giang Tự Xuyên mà cô rất thân thiết.....
Sao s bsp;cô ta lạ nbsp;vất vả th ;này, phải gắng mãi&n p;mới kiếm đư ;một chút thứ mà người khác đã có sắn.
Sao có nbsp;người sinh r bsp;đã sung ướng như vậy&n ỉ? Không không không.....cũng không hẳn.
Chưa chắc ;Lương Thi Nhĩ&nb đã hạnh ph cute;c hơn cô nbsp;ta, chí ít thì  ;hạnh phúc n nhất của cô bây giờ đang nghiêng về phía cô ta rồi còn gì?
Chiếc xe đó, chiếc túi đó, thậm chí cả cặp búp bê kia.....chỉ cần cô ta muốn,
chắc chắn Quý Bạc Thần cũng sẽ mua cho cô ta.
Vu Gia Gia hít sâ u một hơi, l nbsp;điện thoại  bsp;bấm vào  gười được ghi ở đầu danh bạ, gửi tin nhắn thoại cho anh.
“Em từ lễ hội âm nhạc về rồi, có thể gọi cho anh không?”
Kho ng nửa tiếng&nbs u, điện thoại&n ủa cô ta&nbs mới đổ chu&ocir Thấy cuộc nbsp;đến, cô ta lập tức nghe máy: “Alo, anh bận xong rồi ạ?”
“Ừ, sao thế?” Giọng anh có chút mệt mỏi, cũng có chút hững hờ.
“Không có gì. chỉ muốn báo cho anh biết là em đã về nhà rồi thôi. Bên anh kết
thúc m n vậy sao?” “Ừm.”
&nbs
“Vậy anh&n p;có say kh&o circ;ng ạ?” “Hơi hơi.”
Vu Gia nbsp;Gia: “Thế&nb ;à? Biết v nbsp;em đã c ugrave;ng anh đi&nb p;công tác&n bsp;rồi.” “Không phải dự án của em, đi theo cũng chẳng ích gì.”
&ldquo ;Em có thể& sp;giúp anh ỡ rượu mà quo; Vu Gia Gia nũng nịu n& ute;i, “Như v y anh sẽ không phải vất vả quá.”
C&oac ute; lẽ câu& sp;nói này& nbsp;khiến người&nbs diện cảm t nbsp;khá êm& nbsp;tai, anh khẽ& sp;cười, giọng điệu cũng mềm mại hơn: “Lễ hội âm nhạc vui không?”
&ldq uo;Vâng, vui l ắm. Lần đầu&n ecirc;n em được& ;xem ở khu VI tầm nhìn&n p;cực kỳ tốt. Nhưng mà...”
&ldq uo;Nhưng mà sao?”
“Em&nb sp;thấy chị Thi& ;Nhĩ ở đó quo; “... Gì cơ?”
Vu Gia& bsp;Gia nói: “Chị Thi Nh bsp;cũng đi xem&nb ;lễ hội âm p;nhạc, anh kh&oci ;ng biết sao? Bọn em tình cờ gặp nhau ở khu VIP.”
“Biế nbsp;thì tôi còn để&nb em đi à?&rdq o; Giọng Bạc&nbs ần trầm xuống, “Cô ấy  ến đó l&ag e;m gì? Hai người nói chuyện gì?”
Nghe&n bsp;anh nói c âu đầu ti&e c;n, Vu Gia Gia chợt cảm t nbsp;tủi thân.&nb ;Lễ hội âm p;nhạc lớn như thế, tại sao Lương Thi Nhĩ đi được mà cô ta lại không được đi?
Cô ta buồn bực nói: “Bọn em không nói gì cả, chỉ chào hỏi nhau thôi. Còn về phần chị ấy&nb đó là m gì, th&igra ve; đương nhi&eci n là nghe&nbs p;nhạc rồi. Ch ;ấy quen cả ca sĩ chính của Blue Lion, sau khi kết thúc còn hẹn nhau đi ăn nữa đấy.”
“Blue Lion? Ban nhạc? Nam à?”
Trướ bsp;đây cô&n sp;ta muốn anh&nbs lấy vé gi&u ute;p nên đ&a ilde; nói v anh là cô ta đến&n ;đó vì&nbs ;Blue Lion, ai ngờ anh nghe tai này lọt qua tai kia.
Tên ban nhạc cô ta cứ luôn miệng nhắc đến vậy mà anh lại chẳng nhớ gì.
Vu Gia&n bsp;Gia càng thêm buồn b “Vâng, là nam, em&nb sp;thấy chị Thi& ;Nhĩ nói chuyện cười đùa với anh ta rất vui, hình như khá thân thiết.”
“C circ; ấy đi xem lễ hội âm nhạc một mình?”
&ldq uo;Vâng.” Vu& nbsp;Gia Gia gục&n p;đầu, thấp gi sp;nói, “Qu& yacute; Bạc Thần nbsp;khi nào anh về? Em học được món mới rồi, anh đến nếm thử nhé.”
Đầ bsp;dây bên&n bsp;kia không trả lời, h&igrav như đang lơ sp;đãng, mã i một lúc&n p;sau mới nó : “Em nghỉ ngơi đi, tôi cúp máy đây.”
-
p>Phòng&nb sp;riêng của  ạn Lê đ&ati ; được chuẩn&n sắn sắng, nbsp;khi Lương Thi bsp;Nhĩ và mọi người bước vào, thức ăn cũng bắt đầu được dọn lên.
Nhậm K thấy cô&nbs vào thì&nbs p;hào hứng t chuyện, hỏi&nb ô là h& ocirc;m nay buổi&n p;biểu diễn của họ thế nào, rồi lại hỏi khi nào có thể cùng chơi game.
Giang Tự Xuyên không nói gì, nhưng cũng không nhịn được mà liếc nhìn Lương Thi Nhĩ&nbs ài lần. Anh bsp;nhận ra c&ocir trò chuyện bsp;với Nhậm Kha p;rất vui vẻ, tâm trạng dường như không bị cô gái ban nãy ảnh hưởng.
Vẻ mặt của Ôn Diệp Lam ở bên cạnh còn khó coi hơn cả cô.
Nhưng anh biết, không phải là cô không quan tâm. Bởi vì nếu không quan tâm thì ngày&nb sp;đó ở ng grave;i quán bar cô sẽ&nb ;không khóc, tối nay cũn bsp;sẽ không  ột mình đến tham gia lễ hội âm nhạc.
“Cá nbsp;cậu thường  cute;ng tác h oặc luyện tập& đâu?” ương Thi Nhĩ  t nhiên hỏi Nhậm Kha.
Nhậm Kha&nbs đáp: “C&oac te; hai nơi, m t là ph&ograv e;ng nhạc ở  agrave; anh Xuy&ecir c;n, một nơi  ác là studio bọn em thuê ở ngoài. Sao vậy chị Thi Nhĩ? Chị tò mò à?”
Lương Thi Nhĩ thành thật đáp: “Ừ, gần đây công ty tôi chuẩn bị ra mắt một game tình y&e circ;u, sau khi  ;xem buổi biểu&n diễn của c&aacut nbsp;cậu hôm  ay thì t&ocir c;i đột nhiên có chút cảm hứng, có một nam nhân vật tôi muốn thiết lập là ca sĩ của một ban nhạc, nên tò mò về một số địa điểm riêng tư của ban nhạc các cậu.”
“Vậy là chị nhìn anh Xuyên mà có cảm hứng hả? Hay là nhìn em?”
Giang T Xuyên nghe&nb sp;vậy lại đưa mắt nhìn L g Thi Nhĩ, đ nbsp;phương mỉm cười với anh, thẳng thắn nói: “Cả hai.”
Khi c&o circ; cười kh&oac ;e mắt hơi c lên, á nh mắt long l h như có&nbs ;vì sao, v&oc irc; cùng rạng rỡ, khiến trái tim Giang Tự Xuyên lỡ mất một nhịp.
Anh vội&n vàng dời m cầm ly nư sp;trái cây& nbsp;lên uống&nbs một ngụm, nhưng ;lúc đặt xuống lại không kìm được mà nhìn thoáng qua cô. Song lúc này cô đã không còn nhìn anh nữa, tiếp tục nói chuyện với Nhậm Kha.
“Kha &ag rave;, chị Thi&nbs Nhĩ chỉ nó bsp;đùa thô , cậu phải bsp;biết thân&nbs biết phận chứ. Sao có thể nhìn cậu mà có cảm hứng được? Cậu đã thấy nam chính nào có khuôn mặt baby như cậu chưa?” Quý Tiểu Xương cười nói.
Nhậm a không phục nbsp;“Có ch ! Cũng có&nb p;kiểu nam ch&iacu ;nh đáng y&e irc;u mà! Chị Thi Nhĩ, chị nói có phải không?”
Lư g Thi Nhĩ khẽ cười: “Ừm, cũng không phải là không được.”
Nhậm& ha mừng rỡ:  quo;Vậy nếu ch ;cần tư liệu&nb i cảnh gì,& sp;có thể tham quan studio của bọn em nhé. Nếu cần hình mẫu nhân vật, em cũng có thể đứng vẽ cho chị luôn!”
Lương Thi Nhĩ dịu dàng hỏi: “Thật sao, vậy có tiện không?”
&nbs p;
“Tất nhi circ;n là ti n rồi, hơn n nbsp;phòng nhạc& sp;nhà anh Xu yên còn  ;đẹp hơn cả studio của bọn em nữa, chị cũng có thể đến tham quan nhà anh ấy.”
Lương&nbs i Nhĩ mỉm c “Đến nh&ag e; thì th&oci rc;i vậy, khô g dám l&agrav e;m phiền.”
Gian g Tự Xuyên&n p;hắng giọng, v p;mặt hơi mất&n ự nhiên: &ld o;Tùy ý.&rd quo; Nhậm Kha cười tinh quái: “Chị thấy chưa ~”
Lương Th nbsp;Nhĩ cười c nbsp;không nó ;i gì, chỉ& sp;nhẹ nhàng&nbs đáp: “Lần sp;sau có d sẽ đến studio của các cậu tham quan.”
“Được thôi, hoan nghênh chị bất cứ lúc nào.”
Bọn bsp;họ vừa tr&og ; chuyện vừa&nbs ugrave;ng bữa, m bsp;tiếng sau, m bsp;người rời k bsp;phòng riêng, chuẩn bị về nhà mình.
“Cậu tem tém cái ánh mắt lại.”
Trong  úc mọi ngư nbsp;lần lượt p;về phía b tilde;i đậu xe,&n ;Tạ Thanh Hã lười biếng ghé vào tai Giang Tự Xuyên nói một câu.
Giang Tự Xuyên liếc nhìn anh ấy: “Cái gì?”
Tạ&n p;Thanh Hãn r a hiệu về p cute;a Lương Thi&n p;Nhĩ đang đứng ;cách đó&n sp;không xa: “Lúc ăn cơm cậu cứ nhìn cô ấy hoài, hơi bị thường xuyên luôn đó.”
Giang nbsp;Tự Xuyên&nbs khựng lại, c&oac chút l&uacut e;ng túng khi bị vạch tr bsp;tâm tư: & dquo;Trên bà n ăn cũng chỉ có mấy người, chẳng lẽ ánh mắt của tôi cứ dán chặt vào một chỗ?”
“Anh bsp;Xuyên, tối&nb ;nay bọn em chỗ anh ng sp;nhé! Đi x anh luôn.&rdq uo; Đúng l&u cute;c này, Nhậm Kha và Quý Tiểu Xương từ phía sau chạy tới.
Tạ Thanh&n Hãn thấy v nbsp;cũng không&nb p;nói gì&nb sp;nữa, vỗ nhẹ vai anh, bày& nbsp;ra vẻ mặt ‘Tôi hiểu nhưng cậu làm vậy không được hợp lý cho lắm’, khiến Giang Tự Xuyên muốn nổi đóa.
“Anh Xuyên? Sao hả, tối nay vừa hay có thể đánh vài ván game luôn.”
&ldqu o;Game game cá ;i gì? Bận& sp;rộn cả ng&agr y rồi không& sp;mệt à?” bsp;Giang Tự Xuy&e rc;n buồn bực mắng một câu, “Về nhà mình mà ngủ!”
Nói bsp;rồi anh ngồi p;lên chiếc thể thao m&a ave;u bạc của&nb ình, thoắt aacute;i đã iến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Quý&nbs iểu Xương nh&igr n Nhậm Kha: & quo;Cậu chọc gi sp;anh ấy à rdquo; Nhậm Kha: “Oan cho tôi quá! Vừa nãy vẫn còn ổn mà!”
Thế& sp;là hai ng ời cùng nh& rave;n về ph&iacut a Tạ Thanh H& ilde;n, Tạ Thanh&n p;Hãn xòe&n bsp;tay: “Tôi cũng chẳng biết gì cả, đi đây.”
Nhậm Kha đầy vẻ hoang mang: “Cái gì với cái gì thế này?”
  ;
.....
Ở bên kia,  ;Lương Thi Nhĩ&nb lên xe, cũng& bsp;chuẩn bị kh sp;động rời đi ;Nhưng đúng vào&n sp;lúc này& nbsp;điện thoại  nbsp;cô bỗng  ổ chuông, l& rave; lời mời&nb ọi video trên WeChat.
Cô lấy ra xem, thấy là Quý Bạc Thần gọi tới.
Thực ra đã rất lâu rồi bọn họ không gọi video nói chuyện thế này, nhớ lại cái thời học đại& c bọn họ r sp;hay gọi video&n p;cho nhau, thời&n p;điểm đó  như mỗi tối hai người đều gọi video nói chuyện một lúc.
Vì&nb sp;sợ làm p ền bạn cù bsp;phòng nê n ngay cả m&u ave;a hè n&oa cute;ng bức cũng& p;đứng ngoài ban công nói chuyện, lúc đó hai người thường xuyên bị muỗi đốt đầy người, nhưng cứ nhất quyết không ai muốn cúp máy trước.
Bây  ờ nghe cuộc  video không&n bsp;cần phải c ;tình tránh ai nữa, cũn bsp;sẽ không bị muỗi đốt nữa. Nhưng khi nhìn thấy lại, cũng đã không còn cảm giác rung động của thời niên thiếu.
Lương Th sp;Nhĩ bắt m&aacu y, nhìn v&agr ave;o người trong sp;màn hình : “Sao vậy?& sp;Sao lại gọi video?”
Quý Bạc Thần h ave;nh như đang&nb ;ở trong khá h sạn, phía bsp;sau là r& egrave;m cửa sổ& ;sát đất: “Không có gì, nghỉ ngơi rồi nên gọi nói chuyện với em một lát thôi.”
&ldqu o;Ồ.”
Quý bsp;Bạc Thần qua sp;sát cô,&n bsp;hỏi: “Em  ang ở đâu&n ;vậy? Hình ư không phả bsp;ở nhà.”
&ldqu o;Trong xe.”
“Giờ này sao lại ở trong xe?”
Lương Thi Nhĩ biết chắc là sau khi Vu Gia Gia về đã gọi điện thoại cho anh, kể với anh rằng cô ta đã gặp cô, nên cô cũng không định giấu giếm mà nói thẳng: “Hôm nay  ;đi xem lễ h nbsp;âm nhạc,&nbs sau khi xem xon g thì đi&nbs ;ăn chút g&i rave; đó, b& circ;y giờ chuẩn bị về nhà.”
&ldqu o;Em đi với ai, còn ăn cùng nhau nữa à?”
Anh hỏi rất bình tĩnh, như thể chỉ buột miệng hỏi ra.
Lương Thi Nhĩ cứ thế trả lời: “Ban đầu em định đi cùng Diệp Lam, nhưng sau đó công&nbs ;ty cô ấy&nb ;có việc n& irc;n không đ n được, th&agrav ra em đi  một mình. S khi kết thúc thì hẹn cô ấy đi ăn khuya.”
“Chỉ có hai người?”
Lương ;Thi Nhĩ khựng&nb lại, tới l&uacut nbsp;này mới&nbs biết Quý B nbsp;Thần thực s sp;đang muốn biết điều gì.
Hóa ra anh&nb sp;không gọi  ến để dò ;hỏi cô, cũ nbsp;không phải&n p;muốn biết c&oc gặp Vu Gia Gia rồi c acute; phát h iện ra điều&nbs grave; không. Điều anh muốn&n iết là tố sp;nay cô c&oa cute; hẹn ăn cơm với người khác – hay nói chính xác là đàn ông hay không?
Cô bỗng thấy hơi buồn cười.
Gọi vide p;là vì&nbs p;Vu Gia Gia n& oacute;i với anh&n p;rằng cô đ ăn cơm với p;người đàn&nb ocirc;ng khác, nên muốn kiểm tra sao? Thế nhưng rõ ràng bản thân anh đã hẹn hò ăn cơm với một cô gái khác không biết bao nhiêu lần rồi.
Cái n grave;y gọi l&agra ; gì, m&igrav e;nh phóng h a thì đượ sp;nhưng không&nbs ;cho phép ng ời khác đốt nhà?
“Ồ,& sp;còn có&n bsp;người khác& p;nữa, là b nhạc trong b i nhạc hội nbsp;này, cũng&nb p;là bạn của Diệp Lam.”
Quý&n bsp;Bạc Thần l p;tức hỏi: &ldqu agrave; cậu thanh& sp;niên ở kh acute;ch sạn lần p;trước sao?” “Ừm, anh cũng biết à?”
“ Anh chỉ đột&nbs ên nhớ ra&nb ;rất lâu tr đây anh  từng gặp cậu&n thôi, m&agrav e; em cũng có nhắc đến ban nhạc này rồi.”
“Đ& ute;ng, chính là cậu ấy.”
“Sao& sp;lần nào ng có cậu&n p;ta thế? Lương& ;Thi Nhĩ, em v i cậu ta th&a rc;n thiết lắm à?”
Câ ;u hỏi của Quý Bạc Thần có chút chua chát, đương nhiên là anh cố ý để cô biết anh đang&nbs hen, giống như&nb trước đây nbsp;lần có  gười đàn rc;ng khác b& agrave;y tỏ sự thiện cảm với cô vậy, anh đều ghen tuông như thế.
Nên l& rave; Lương Thi&nb ;Nhĩ cũng như&nbs rước, cười n&o i: “Anh n&oacu te;i vậy là bsp;có ý&nb sp;gì, em với cậu ấy cũng không tính là thân thiết.”
“K ocirc;ng có g ì, chỉ l&ag ve; cảm thấy&nbs với cậu ta p;khá gần g , còn đặc& p;biệt đến xem cậu ta biểu diễn nữa.”
“Đến lễ hội âm nhạc là để nghe nhạc, đâu phải vì một mình cậu ấy.” Lương Thi Nhĩ tựa và bsp;ghế lái,&nbs nhàn nhạt n acute;i: “Với&nbs lại cậu ấy&nbs nbsp;là một  ậu nhóc th& irc;i, anh còn ghen với người ta sao?”
Nghe c& ocirc; nói th ẳng thắn như&nb y, cộng thêm bsp;việc biết t sp;nay không p hải chỉ có hai người họ cùng ăn cơm, Quý Bạc Thần cũng tự cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.
Anh biết cô rất yêu anh, cũng biết cô không thể nào tùy tiện thích người khác. Thế là anh& sp;hắng giọng, g điệu chuyển&nb ng đùa cợt bsp;“Đúng v y, em ở c&ugr e;ng một thằng nhóc thì anh cũng ghen.”
Ánh& nbsp;mắt Lương T bsp;Nhĩ thoáng&nb p;thay đổi: &ldqu nh ở cùng&n p;với mấy c&ocir bsp;gái trẻ  m đâu có ghen, vậy mà anh lại đi ghen với em?”
Quý Bạc Th nbsp;sững người,&nbs nh chóng n&oa cute;i: “Em n& oacute;i gì v ậy, bên cạ bsp;anh chỉ có một cô gái là em thôi.”
Lương Thi Nhĩ chỉ cười chứ không nói gì thêm.
“Đư nbsp;rồi, vậy em p;về sớm đi.&rd nbsp;Quý Bạc&nbs Thần chuyển ch ;đề, “Mấy  grave;y nữa anh cũng về rồi.”
“Ừ sp;vậy cúp aacute;y đây.&rdqu ; “Lái xe cẩn thận.”
Video&nbs vừa tắt, nụ&nb i trên mặt&n p;Lương Thi Nhĩ&n ;cũng dừng lại& đột ngột, ho&ag n toàn biến mất.
Cô hít sâu một hơi, ném điện thoại sang một bên, lái xe rời khỏi Vạn Lê.
-
Mấy ngày tiếp theo, Lương Thi Nhĩ thường xuyên thấy Vu Gia Gia đăng hình lên vòng&nbs p;bạn bè. G đây tần&nb suất cô ta&n p;đăng ảnh m&oac n ăn tự l&ag e;m lại tăng  ecirc;n rất nhiều, đôi khi Lương Thi Nhĩ nhìn mà trong lòng cũng có chút bội phục cô ta.
Quả thật rất có tay nghề, khó trách Quý Bạc Thần lại thích ăn.
Nhưng sau&nbs khi Quý Bạc bsp;Thần đi c&oci ng tác về,& sp;mấy ngày  ôm đó an làm anh&nb sp;đều ăn cơm ở nhà, cũng không biết “bữa ăn tình yêu” của cô ta ban ngày có lọt vào miệng anh hay không.
Lại t buổi sáng bsp;nọ, Lương Th sp;Nhĩ đang ở&nb ăn phòng th luận với c bsp;dưới về một số chi tiết nhỏ trong cuộc họp thì nhận được tin nhắn của Nhậm Kha, cậu ta nói chiều nay sẽ tập luyện, nếu cô rảnh thì có thể đến chỗ bọn họ tham quan.
Lương Thi Nhĩ quả thật muốn xem thử studio của bọn họ, giúp ích cho việc hiểu rõ hơ bsp;về ngành&nbs này, cũng ti n hơn cho vi nbsp;vẽ phác&nbs thảo background, n circ;n đã hẹn với cậu ta buổi chiều.
Qua bữa trưa, cô lái xe thẳng đến studio của họ.
Studio nằm trong khu công viên sáng tạo Hưng Nguyên, sau khi đỗ xe xong, Lương Thi Nhĩ&nbs i theo định chẳng mấy đã thấy&n ;một căn nh&agrav nbsp;trắng. Bề ngoài thì trông giống như nhà máy, nhưng họa tiết và màu sắc trên tường lại mang đậm tính nghệ thuật.
“Chị Thi Nhĩ!”
Nhậm  a đã đợi& ;sắn ở cửa,&nb y ra đón&nbs ;cô: “Ch&agra ve;o mừng chị&nb ến tham quan! Chị ăn cơm chưa ạ?!”
Lương&nbs i Nhĩ đáp:& sp;“Tôi ăn&n sp;rồi, làm  hiền mọi ngườ quá.” “Không sao không sao, mời chị vào.”
  ;
Từ cổng nbsp;đi vào,  bên trong rộ hơn cô ưởng tượng, đ p;phân thành nhiều khu vực.
Lương Thi& ;Nhĩ nhìn l t qua, thấy p ograve;ng tập ch bsp;đầy nhạc c p;phòng thu & acirc;m và phòng máy tính có ba nhân viên đang cặm cụi làm việc.
“Chị đến rồi à.” Cửa phòng tập đang mở, Giang Tự Xuyên bước ra. Hôm nay anh mặc chiếc&nb aacute;o hoodie tr g, tóc kh&oci rc;ng vuốt keo,&nb ;trông hệt n một sinh vi& irc;n đại học.
Lương Thi Nhĩ khẽ nói: “Làm phiền mọi người rồi.”
“Kh& irc;ng sao, để&nb tôi đưa ch sp;đi tham quan&nbs ;nhé?” Giang Tự Xuyên&nb ;mở lời. Lương Thi Nhĩ ừ một tiếng, lại hỏi: “Tôi chụp ảnh được không?”
Gian g Tự Xuyên đáp: “Được, chị cứ tự nhiên.”
Th nbsp;là Lương&nb ;Thi Nhĩ được&n iang Tự Xuyê nbsp;và Nhậm&nbs Kha dẫn đi m nbsp;vòng quanh tầng lầu này, cuối cùng đến phòng tập, Quý Tiểu Xương và Tạ Thanh Hãn cũng đang ở đó, thấy cô đến bèn chào một tiếng.
Chụp v&a e;i bức ảnh  g, Lương Thi ĩ ngồi xuống&nb ế xem Tạ Th nbsp;Hãn chơi trống.
“Mọi người thường tập ở đây sao?” Cô quay sang hỏi Giang Tự Xuyên.
Giang Tự Xuyên đ& ute;p: “Thỉnh&nbs thoảng ở nh&agra nbsp;tôi, ừm&hell ;thực ra ở grave; nhiều hơn, còn sáng tác các thứ nữa.”
“Vậy là cậu thích làm nhạc ở nhà hơn?”
Nhậm  a chen vào:&n bsp;“Chị Thi  hĩ, xem ra ch nbsp;lấy anh Xuy&e rc;n làm nguy ên mẫu thật rồi.”
Lương&nb hi Nhĩ đáp: bsp;“Cũng khô ng phải... Th&ocir i được rồi,&nb như là  vậy đi. Thật ra tôi chỉ muốn tham khảo về cuộc sống thường ngày của ca sĩ chính một chút thôi.”
&ldqu o;Vậy cứ đến& à anh Xuy&eci rc;n luôn đi& bsp;ạ, nhà h ấy đẹp l bsp;lại mang đậ p;chất nhạc nữa!”
Lương Thi Nhĩ nhìn anh, muốn xác nhận.
Giang Tự& ;Xuyên lại t ng cô muốn&n p;đến nhà grave;nh, trong l&og rave;ng dấy l&ecir n một chút ấm áp, bèn nói: “Nếu chị cần thì có thể đến bất cứ lúc nào, tôi không thấy phiền.”
Lương Thi Nhĩ vốn không có ý này, bởi vì liên quan đến riêng tư, nhưng hiện tại nghe Nhậm Kha nói vậy làm cô cũng khá tò mò về bối cảnh của nhà ca sĩ chính. Thế agrave; sau và ;i giây do&nbs p;dự, cô kh& irc;ng từ chối&n nữa: “Được,&n u có dịp&nb ;tôi sẽ đến tham quan.”
< p>Buổi chiều ban nhạc còn phải tập luyện, Lương Thi Nhĩ không để họ dẫn cô đi tham quan nữa.&nbs Cô một m&igr e;nh ngồi sang&nbs bên cạnh, tr g lúc họ&nb ;tập luyện, c&oc lấy điện thoại chụp lại vài tấm hình từ nhiều góc độ khác nhau.
Dĩ nhiên phần lớn ảnh đều chụp Giang Tự Xuyên.
Nhậm  ha nói kh&oci rc;ng sai, xem qua vài buổ nbsp;diễn trực t cô định&nb lấy Giang Tự Xuyên làm nguồn cảm hứng.
Chẳng mấy chốc trời đã sẩm tối, Lương Thi Nhĩ cũng chụp được kha khá ảnh rồi, định đợ hóm Giang T nbsp;Xuyên tập&nb ;xong bài n&a grave;y thì c hào một ti rồi về.
T lúc chờ&nb ;đợi, cô l nbsp;vòng bạn&nb ;bè, chẳng bất ngờ kh sp;lại thấy Vu&n Gia Gia “thể hiện kỹ năng nấu nướng”.
Tuy&nbs hiên, nội du hôm nay có chút&nbs p;khác lạ.
Đũa và thìa được đặt ngay ngắn, rõ ràng đây là bữa ăn dành cho hai người.
Nụ cười trên mặt Lương Thi Nhĩ dần nhạt đi, cô nhìn chằm chằm một lúc rồi đứng dậy đi&nb nbsp;khỏi phòng& sp;tập. Men theo&n p;hành lang, cô đứng n&e te;p mình b&e circ;n lan can sắt, lặng lẽ nhìn vào điện thoại thêm một lúc.
Cô&nbs p;biết mấy ng&ag ;y nay Vu Gia&n bsp;Gia cứ đăng& ;bài lên&nbs p;vòng bạn egrave; để xả&n ỗi lòng, nào là món ngon, túi xách, trang sức, hoa tươi... cô ta không dám công khai nhưng lại kh&ocir g nhịn được,&n muốn bóng& sp;gió về c uacute;t ngọt ng&a ave;o giữa cô nbsp;ta và Quý Bạc Thần.
Lương Thi p;Nhĩ tự nhủ&nb i mình rằng nbsp;cô ta đ g mấy thứ n ave;y cũng tốt,&n ;ít nhất như hôm nay cô có thể nắm được tung tích của Quý Bạc Thần.
Thế nhưn p;cô vẫn kh& irc;ng thể b&igrav nh tâm nổi,& sp;vẫn cảm nhậ ;được nơi đ&aa lòng đang dâng trào nỗi oán hận, bất cam, nhức nhối âm ỉ rồi lan ra khắp cơ thể.
Cô kh& irc;ng kìm đ ợc mà gọi p;cho Quý B Thần, như t bsp;hành hạ  ình, cũng như muốn xác nhận. Cô thực sự rất muốn biết giờ phút này anh sẽ nói gì.
“A  ;lô, Thi Nhĩ. rdquo; Điện tho sp;nhanh chóng&nbs p;được kết n ;ngoài giọng&nbs nói của anh thì cô chẳng nghe thấy bất kỳ tạp âm nào xung quanh.
Lương Thi& sp;Nhĩ nhắm mắt ;lại, khi mở&nbs ệng, giọng n&oac i đã trở&n ;nên bình&nb sp;tĩnh: “Ừm, anh dùng bữa chưa?”
Quý Bạc Thần: “Vẫn chưa, anh đang chuẩn bị ăn.”
Lương  i Nhĩ cụp m bsp;xuống: “Em&nb ;cũng chưa, anh&nb ;có muốn v bsp;ăn cùng m không?”
Đ nbsp;dây bên& nbsp;kia im lặng&n p;vài giây,& nbsp;chỉ vài&nbs giây thôi&nbs p;nhưng lại khi sp;Lương Thi Nhĩ cảm thấy sóng điện thoại như trải qua một quãng đường dài hun hút, phải
rấ sp;lâu sau c&o circ; mới nghe&nbs thấy giọng n&oac i của Quý&n p;Bạc Thần: &ldq ối nay có&n p;bữa tiệc xã giao, anh ăn tạm chút gì rồi đi luôn, em ăn tối một mình nhé.”
&ldqu o;Thật sự không về ăn sao?” Cô xác nhận lại một lần nữa.
Quý B Thần không& sp;hề nhận ra&nb iều gì bấ sp;thường: “Tố p;mai rồi ch&uacut ng ta ăn cùng nhau nhé, hôm nay không kịp rồi.”
“Ừ dquo; Lương Thi&nb ;Nhĩ chống khuỷ p;tay lên lan& nbsp;can, giọng n& cute;i có ch& uacute;t nhạt nhòa: “Vậy anh ăn cơm đi, em cúp máy đây.”
&ldqu ;Em cũng ăn n nh đi, đừng  nbsp;bụng đói.& uo; “Ừm.”
C&ua te;p máy, Lư ng Thi Nhĩ l lẽ đứng te; một lúc nbsp;đợi đến k p;cơn đau âm bsp;ỉ trong lồng ng.ực dịu đi, cô mới cầm điện thoại gọi cho Ôn Diệp Lam.
“Thi Nhĩ, có chuyện gì vậy?”
Lương&nb hi Nhĩ nói:& bsp;“Hôm nay& nbsp;anh ta sẽ&nbs đến chỗ của&n nbsp;Gia Gia.”
< p>…Đêm&nb p;đầu thu đ&atil nbsp;có chú t se lạnh, l& cute;c Lương Thi&n p;Nhĩ lấy lại&n ình tĩnh qua người thì chợt thấy Giang Tự Xuyên đang đứng đó.
“C&aac te;c cậu kết thúc rồi à?”
“ Tôi không cố ý nghe chị nói chuyện điện thoại.”
Cả&nbs i gần như đ nbsp;thời lên&nbs tiếng, Lương Thi p;Nhĩ khẽ nhướ ;mày, nói:& nbsp;“Ồ, vậy là các cậu xong chưa?”
Nét nbsp;mặt Giang T sp;Xuyên thoá ;ng chút ngư ng ngùng, kh gật đầu: o;Kết thúc rồi.”
“Vừa khéo tôi cũng định nói với các cậu là tôi phải đi rồi.” Lương Thi Nhĩ từ ngoài ban c&o circ;ng bước v&ag e;o, nói vớ nbsp;anh, “Lần&nb ;sau nếu có bsp;vấn đề t&oc có thể&nbs hỏi cậu qua WeChat không?”
&ldq uo;Được.”
&ldq ậy, tạm biệt&n é.”
Cô ; xoay người  ớc về phí sp;cửa chính.&nb ;Thấy cô đ nbsp;rời đi thậ sp;không hiểu&nbs sao Giang Tự Xuyê lại vươn t bsp;bắt lấy c&aa ;nh tay mảnh i của cô.&nb ;Lúc Lương i Nhĩ mang theo chút nghi ngờ ngoái đầu nhìn anh, anh lại nhanh chóng buông tay cô ra.
“Sao vậy?”
Giang Tự Xuyên: “Chúng ta đi ăn bữa cơm nhé.” Lương Thi Nhĩ nhìn anh, nhất thời không đáp lời.
&ldq ;Dù sao b&aci rc;y giờ chị&nbs nhà cũng&nb p;ăn cơm một&nbs igrave;nh.” L&uacut e;c đối diện&nb i cô, miệng anh đột nhiên lại nhanh hơn não. Nói xong câu này, v