Chương 21: Chương 21
Lương Thi Nhĩ& p;cũng không hể trả lời&nbs gian ly h&ocir c;n chính xác là khi nào, bởi vì Quý Bạc Thần vẫn chưa báo cho cô biết.
Nghĩ đến việc này là cô lại bực bội, sau khi out game, cô nhắn cho Quý Bạc Thần một tin nhắn: [Tôi sẽ tranh thủ soạn thỏa thuận ly hôn. 9h sáng thứ Sáu tuần sau tôi bsp;sẽ đợi anh& ở đây. Nế p;không muốn  ọi chuyện trở& ên quá khó coi thì phiền anh xuất hiện đúng giờ. (kèm địa chỉ)]
Quý c Thần không bsp;hồi âm, ơng Thi Nhĩ c g chẳng quan acirc;m, cô t t máy đi ngủ.
Hôm sa Quý Đ&igrav ;nh Dương xin  ghỉ học một&nb circ;m đến trư p;cửa phòng  nh trai dùng lực gõ mạnh mấy tiếng.
Bên trong không hồi đáp, không biết là còn ngủ hay đã dậy rồi.
“Sao thế, anh trai con vẫn chưa dậy à?” Phía sau vang lên giọng nói của Cát Giai Thanh và Quý Hoa  ;Ngữ. Tối qua&nb uý Đình&nb p;Dương kéo  nh trai về th g nhà, nhưng Q ý Bạc Thầ sp;vẫn im thin&nbs thít, về đ nbsp;nhà là khóa cửa&n p;phòng của mình lại.
“Chắc&nbs ắn là dậy p;rồi! Chỉ l&agr không d&aacut e;m ra đây&nb p;để bị ăn&nbs thôi!” Quý Đình Dương lớn tiếng nói.
Cát&n bsp;Giai Thanh vỗ& sp;vai cậu ấy:&n “Con nói&nbs p;năng kiểu g&igr ; vậy hả? A bsp;chị con c&atil ;i nhau mắc gì con lại hùng hổ xía vào như thế?”
“Con bsp;cứ xía agrave;o đấy. M p;thấy chị d&aci tốt biết b nbsp;nếu không&nb ;phải tại anh&nb rai làm sai thì chị ấy đâu có giận dỗi đến mức chẳng thèm đoái hoài!”
Qu&y acute; Hoa Ngữ&nbs ngồi bên c nbsp;thoáng cau&nb sp;mày, gật  ầu phụ họa:&nb quo;Nói cũng đúng.....vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
&ldquo ;Con cũng chịu, chị dâu không trả lời con.”
Cát&n bsp;Giai Thanh thở bsp;dài: “T& ocirc;i cũng gọi& p;cho Thi Nhĩ ồi mà con&n p;bé không&n bsp;nghe máy.”
Ba người nhìn nhau, trong lòng bỗng thấp thỏm lo lắng.
Đa nbsp;lúc do d ự chuẩn bị&nbs nbsp;cửa lần n p;thì cánh& nbsp;cửa phòng&n p;bỗng bật mở. Quý Bạc Thần đã thay quần áo xuất hiện, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
Cát ai Thanh: “B Thần, con d nbsp;rồi à?  ốt cuộc là sp;có chuyện&nbs gì vậy? Nếu con với Thi Nhĩ cãi nhau thì con đi dỗ dành con bé một tiếng đi.”
Quý&n sp;Hoa Ngữ: &ldquo àn ông con trai phải  ộng lượng một hút, chấp n t với vợ con làm gì!”
&ldquo ;Thi Nhĩ muốn ly hôn với con.”
Quý&n bsp;Bạc Thần v p;dứt lời, cả& a người đứng&n i diện đều  bsp;ra. “Gì...cơ?” /p>
Quý Bạc&nb ;Thần mặt m&agra u ám, c hẳng buồn n&oacu thêm gì ; nữa, lách bsp;qua ba người& p;đi ra cửa.
Quý H Ngữ phản bsp;lại, quát&nb ;lên: “Qu&yac ute; Bạc Thần!&n Con đang làm nbsp;cái trò ; gì thế hả! Ly hôn là chuyện có thể nói đùa sao?! Đứng lại cho bố!!!”
Thế&nbs ưng Quý Bạ bsp;Thần không&nb ;hề có &yac e; định dừng&nb i, cứ thế sp;thẳng ra ngo&ag ve;i. Lúc Quý Hoa Ngữ và Cát Giai Thanh đuổi ra tới cửa thì anh đã đi xa rồi.
Quý Hoa Ngữ ôm ngực, bỗng dưng thấy nhói tim: “Khốn nạn! Đồ khốn nạn!”
“L&a lde;o Quý, &o circ;ng bình tĩnh lại đ&atild . cứ bình&n p;tĩnh... để t&o ;i, tôi gọi& sp;lại cho Thi&nbs Nhĩ xem sao.”
Điện  oại của Lương& hi Nhĩ vẫn k circ;ng liên l ạc được, hai&n circ;ng bà c thế thấp thỏm lo lắng cả một buổi sáng. Lúc bọn họ không thể ngồi yên được nữa định đến công ty tìm cô thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông.
Quý Đình Dươn bsp;cứ tưởng l& e; anh trai qua y lại, lật nbsp;chạy ra mở& ;cửa. Ai dè đằng sau cánh cửa lại là một người phụ nữ xa lạ.
Cậu ấy cau mày: “Cô tìm ai?” “Quý Bạc&n p;Thần có bsp;nhà khôn g?”
“T&igrav e;m anh tôi? Anh tôi không có ở nhà. Cô là ai vậy?”
“C . cậu là em trai của anh ấy sao? Tôi... Tôi muốn gặp bố mẹ anh ấy.”
Quý& sp;Đình Dương&n ;khá hoang ma ng, song cũng hông nghĩ nhi u, quay vào&n bsp;trong nhà gọi: “Bố mẹ ơi, có người tìm.”
Qu&ya cute; Hoa Ngữ  à Cát Giai Thanh vốn&nbs đang chuẩn bị&n a ngoài, nghe thấy tiếng gọi thì bư nbsp;tới, chợt t nbsp;một cô aacute;i trẻ đứ sp;trước cửa, c bsp;lấy làm  ạ hỏi: “Cô gái, cô tìm chúng tôi à?”
“ Vâng ạ.” Vừa thấy bọn họ, Vu Gia Gia đã rưng rưng nước mắt, “Thưa chú dì, cháu tên&nbs p;là Vu Gia&n bsp;Gia. Cháu...&n bsp;cháu đang&nbs ;mang thai con của Quý B bsp;Thần ạ.”
  ;
Quý Đình Dương: “... Mẹ kiếp!”
-
N agrave; họ Qu&yacu ; nằm trên&n p;con phố đ&atild nbsp;có tuổi,&nb ;khu vực nà nbsp;nhà cửa&nbs trông có&nbs p;vẻ hơi cũ nhưng vị trí lại đắc địa, thế nên giá trị cũng ngất ngưỡng, hàng xóm láng giềng toàn là dân bản xứ.
Vu Gia G nước mắt nbsp;dài ngồi&nb ;xuống số pha,&n len lén đả bsp;mắt quan s&aac e;t khắp nhà bọn họ.
Cảm gi&aacu đúng chuẩ bsp;gia đình  trí thức, r là nhiều&n p;sách, còn có cả  ây đàn dương cầm, khác hoàn toàn với căn nhà ở quê của cô ta.
Nhưng có một điểm giữa hai b&e rc;n mà Vu&nb sp;Gia Gia thừa&nb ;biết, đó grave; mấy bậc phụ huynh đều mong sớm có cháu ắm bồng.
Trước đ ;y lúc c&ogra ve;n ở bên&n p;Quý Bạc T n, cô ta đã từng ng nbsp;anh nhắc đ sp;mấy lần, anh thí h trẻ con, b bsp;mẹ anh cũng&n ;rất mong anh  ớm có con,& sp;để cho họ&nb oacute; cháu bế bồng.
Thế n&eci cô ta ti n chắc rằng  grave; Quý B c Thần bây&n p;giờ không ịu ly hôn,&n p;không muốn nhận con của cô ta, thì bố mẹ anh chắc chắn sẽ muốn.
Dù sao cô ta cũng biết chuyện Lương Thi Thi không chịu sinh con.
“Cô bé, cô uống nước đi.” Cát Giai Thanh đặt một cốc nước trước mặt cô ta.
Thấy bà nbsp;ấy dịu d&ag ;ng như vậy,  Gia Gia biết bsp;bà chắc  à đang x&oac te;t cháu nội tương lai, trong lòng mừng thầm.
Cô ta nghĩ bây giờ mình đã đi đến bước này rồi, bố mẹ thì từ mặt cô ta, bạn bè thì tỏ ra khinh thường cô ta... Cô ta phải chứng minh mình không sai, cô ta có thể sống tốt&n nbsp;cái đất&nb Minh Hải nà cô ta x ng đáng c&oa ute; cuộc sống&n tốt đẹp hơn. ldquo;Cháu cảm ơn dì.”
Vu&nbs p;Gia Gia cầm  ốc nước lê sp;uống một ng sp;vừa liếc mắ ;sang thì b gặp cậu em trai của Quý Bạc Thần đang đứng cạnh đó. Thấy đối phương cứ nhìn mình chằm chằm, cô ta gượng gạo nở nụ cười với cậu ấy. Ai ngờ cậu ấy lại sầm mặt xuống, thấy cô ta cười thì lườm nguýt một cái rõ dài rồi xoay người bỏ đi.
Vu Gia Gi biết cậu sp;đang khinh thư mình, nhưng nbsp;cô ta m kệ, miễn bố mẹ Quý Bạc Thần coi trọng cô ta là được.
Sau đ&oa , ba người n nhìn nhau&nb sp;gần nửa tiế p;đồng hồ. Cuối cùng, cửa chính cũng vang lên tiếng mở cửa.
Vu Gia a quay đầu l thấy Quý&n p;Bạc Thần bị& ố mẹ gọi p;nhà. Vừa thấy cô ta, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lùng.
< p>Vu Gia Gia kh ông dám  ;nhìn thẳng  ào mắt anh, bsp;hướng ánh&n ;mắt đầy hy&nbs g về phía hai ông bà đang ngồi đối diện.
Quý a Ngữ đã&n ;đứng phắt dậ ;“Bạc Thần,&nbs ocirc; gái n& agrave;y nói là cô y đang mang thai con của con, có đúng như vậy không?”
Qu&y acute; Bạc Thần im lặng không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận.
Quý a Ngữ nghiến&nbs ng, đột nhiê nbsp;quay người bsp;vào phò ng, lúc đi&n sp;ra trên tay còn cầm theo một cây thước kẻ vừa to vừa dài.
Vu Gia Gia chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Quý Hoa Ngữ vung thước kẻ lên, quất thẳng vào lưng Quý Bạc Thần. Quý Bạc Thần chắc là vừa xuống xe nên bsp;không mặc&nbs áo khoác,&n bsp;trên người&n ;chỉ có m bsp;chiếc áo&nbs sơ mi mỏng manh, cái đánh này nghe rõ to, chắc chắn đã ngấm đến tận xương tủy.
Quý Bạc Thần rên lên một tiếng, loạng choạng chúi về phía trước một bước, nhưng Quý Ho Ngữ vẫn ch bsp;chịu dừng ta bsp;tiếp tục qu sp;thêm mấy ước nữa, âm thanh ấy nghe mà sởn cả da gà.
Vu Gia&n bsp;Gia sững sờ, p;nhưng điều l&a e;m cô ta  ;sốc hơn là bsp;mẹ và e nbsp;trai của anh không hề có ý ngăn cản.
Cô ta& sp;cứng đờ ngư p;quay sang cầu&nb ;cứu Cát Gi Thanh: “D&igr ave;...?” Cát Giai Thanh giơ tay lên ra hiệu im lặng.
Vu Gia  ia lập tức miệng.
Sau oacute;, mãi đến khi Quý bsp;Bạc Thần b ;đánh đến  mũi tái&nbs ;mét, Quý&n bsp;Hoa Ngữ mới thở hổn hển dừng lại.
“Bảo  dạo này&nb ;con bé Thi&n bsp;Nhĩ cứ l&agra lạ, bố m ;gọi mãi m& rave; nó kh&o circ;ng bắt m&aacu ;y, nhất quyết đ&og i ly hôn với con. Quý nbsp;Bạc Thần, h ute;a ra là&n bsp;con ra ngo&agrav e;i mèo mả& sp;gà đồng!”
Khóe miệng Quý Bạc Thần hơi run run, không phản bác.
Quý Hoa Ngữ càng bực mình hơn: “Thi Nhĩ đã làm gì nên tội với con, hả? Con sống yên ổn không chịu lại đi làm ra chuyện này? Đừng có bảo là tại vì chuyện con cái đấy nhé. Bình thường bố với mẹ con giục giã vài câu thế thôi, Thi Nhĩ không muốn thì bố mẹ cũng không ép, nhưng ai cho phép con ra ngoài lăng nhăng như thế?&n Sao, con tưởng&nb đứa trẻ c&oacut sp;nguồn gốc l p;xộn thế n&agra được bước chân vào nhà chúng ta à? Quý Bạc Thần, bố đúng là chưa dạy dỗ con đến nơi đến chốn!”
Tim Gia Gia đập sp;hẫng một nh sp;cô ta đứ nbsp;bật dậy, ch bsp;thấy Quý&nbs Hoa Ngữ bình tĩnh lại rồi quay sang nói với cô ta: “Cô bé, nhà chúng tôi quyết không nhận đứa trẻ này! Cô muốn làm gì thì làm, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm gì cả!”
< Nói rồi &oc c;ng ấy lại  mạnh vào&n p;lưng Quý B c Thần: “Con bsp;cũng cút  xéo cho bố, đừng bao giờ quay lại cái nhà này nữa!”
Vu Gi nbsp;Gia hốt hoả nbsp;lớn tiếng n ute;i: “Chú, dì, đâ y là ch&aacut e;u nội của  người mà!”
C&aacu te;t Giai Thanh  ;từ nãy đ bsp;giờ vẫn im&n lặng bỗng l&ecir nbsp;tiếng, bà&n p;ấy cả đời&n dàng ôn hòa, nói năng nhỏ nhẹ, lúc này tuy giọng điệu vẫn êm ái nhưng lời nói ra chẳng còn dễ chịu nữa.
“Cô bé, nhà chúng tôi chỉ có một cô con dâu là Thi Nhĩ, đương nhiên cũng chỉ có con do nó sinh ra mới là cháu đích tôn của chúng tôi. Về phần đứa bé trong bụng cô, chúng tôi sẽ không thừa nhận, cũng sẽ không chấp nhận. Vừa rồi chúng tôi&nb sp;giữ cô l nbsp;là vì& nbsp;muốn cho c&oc c; xem dáng&n bsp;vẻ hiện tạ ;của Bạc Thần. Chắc là cô đã biết chúng tôi không nương tay với con trai rồi đúng không? Vậy nên, bây giờ mời cô đi cho.”
Vu Gia& nbsp;Gia nhất th bsp;tái mặt.
>Cát Giai Thanh làm như không thấy, gọi đứa con trai út bên cạnh: “Đình Dương, đưa chị gái này&nbs p;ra ngoài, c on gọi xe cho bsp;cô ấy, nbsp;cô ấy v nbsp;nơi cô ấy đến.”Quý bsp;Đình Dương& p;khịt mũi khinh& p;thường, sớm de; muốn đuổi&n gười đi: “ rave;y, ra ngoài đi, nhà chúng tôi không chào đón cô.”
Vu  ;Gia Gia không thể tin nổ bsp;rơi vào ê man, cũng&n sp;không biết&nbs mình làm&nb sp;sao ra khỏi nhà họ Quý.
Quý&n bsp;Đình Dương& p;gọi một chiế ;taxi bên đư g cho cô ta, lúc quay& nbsp;đầu lại nh ve;n cô ta, sắc mặt cậu ấy vẫn rất khó coi.
“Chị d circ;u tôi t hơn cô ấp ngàn l nbsp;thật không&n p;biết anh tô bị làm&nbs sao nữa...” Vu Gia Gia trừng mắt nhìn Quý Đình Dương.
Quý  ình Dương n iêng đầu: & uo;Sao, tôi n& oacute;i sai chỗ&n p;nào à?&nb sp;Chị dâu t circ;i xinh đẹp hơn cô, dịu dàng hơn cô, tính cách tốt hơn cô! Quan trọng hơn là chị ấy có phẩm giá và đạo đức hơn cô!”
Cậu ấy lại lườm nguýt một cái, tức giận bỏ đi.
-
Bên kia, Lương Thi Nhĩ đã tìm luật sư, bắt đầu soạn thảo thỏa thuận ly hôn. Bất động sản, tiền gửi tiết kiệm, đầu tư tài chính, xe cộ.....Mấy năm nay vì công
việc c họ ngày&nb ;càng phát& nbsp;đạt nên&nbs ức sống cũng&nb ợc nâng cao, bsp;có rất iều tài sản cần phân chia.
Ban đầu cô thực sự định khởi kiện ly hôn.
Nhưng luật sư&nb ói với c&oc c; rằng khởi&nbs ện ly hôn&nb ;mà có  ;liên quan đ phân chia tài sản th nbsp;gian sẽ k&eac e;o dài rất bsp;lâu, nếu  ô muốn ly&nb ;hôn nhanh ch& oacute;ng thì  ;ly hôn theo thỏa thuận là cách nhanh nhất.
“Pháp luật không quy định một bên ngoại tình trong hôn nhân bắt buộc phải ra đi tay trắng,&nbs ho nên d&ugrav e; có khởi& sp;kiện ly hô thì cũng&nb p;không thể y được toà bsp;bộ tài sản. Với tình huống hiện tại của cô, nếu cô vừa muốn ly hôn sớm mà vẫn nhận được nhiều tài sản, thì cách tốt nhất là cô nên nhân lúc chồng cô còn thấy áy náy  ;và hối h bsp;mà khuyê n anh ta nhanh& nbsp;chóng chấp& sp;nhận bản th p;thuận này, sớm tiến hành ly hôn theo thỏa thuận.” Luật sư nói.
Hiện i Lương Thi N rất muốn r bsp;khỏi Quý&nbs Bạc Thần, nếu& uý Bạc Thần đồng ý ly hôn theo thỏa thuận, đó là cách tốt nhất.
“Vâng, tôi biết rồi.”
“C&o ave;n về việc&nb hởi kiện ngườ thứ ba mà&n p;cô đã&nbs ;đề cập trướ ây, bắt c&oc c; ta trả lại tất cả tiền bạc đã lấy từ chồng cô.”
“ Thế nào?”
&ldqu o;Việc này ocirc;i đã đồng nghiệp&nb a tôi theo&nbs p;dõi, cô&nb sp;yên tâm,&n bsp;tất cả bằn ;chứng liên quan mà cô cung cấp hiện tại đều có hiệu lực, xác suất thắng kiện của chúng ta rất cao.”
Sai th& igrave; phải b&ugr e; đắp, Lương&n hi Nhĩ tuyệt  i không muốn bsp;rộng lượng bsp;người ta.
Thứ gì là của cô thì cô phải lấy lại cho bằng hết.
Lương Thi& ;Nhĩ gật đầu:& ldquo;Vậy những này là ;m phiền anh úp tôi.&rdqu o; Luật sư: “Đây là việc tôi nên làm.”
Hẹn bsp;xong với luậ sp;sư rồi trở&n ề văn phòn bsp;công ty, iện thoại của& ương Thi Nhĩ lại đổ chuông.
Lúc nhìn thấy cuộc gọi của bố mình hiển thị trên màn hình điện thoại, trong lòng cô  ;đã có&nbs ;dự đoán. g không b&igra ve;nh thường &oci ng ấy sẽ kh rc;ng gọi điện& thoại cho cô.
Cô khóa trái&n bsp;cửa văn ph&og e;ng, ngồi tr&ecir n ghế, nhìn bsp;dòng xe c ộ tấp nập  grave;i cửa sổ.
“A lô, bố ạ.”
“Con về đây một chuyến.”
Lương p;Thi Nhĩ: “C n vẫn đang l rave;m việc, c&oac e; chuyện gì nbsp;bố cứ n&oac i qua điện t i đi.”
“L&uac te;c này rồ nbsp;mà con c òn làm  ;việc gì! C acute; phải con&nb ;muốn ly hôn bsp;với Bạc Thần không?!”
&nb sp;
Quả nhiên đã biết rồi.
Lương Thi Nhĩ cụp mắt xuống: “Đúng vậy.”
“Con . sao con kh&oc irc;ng bàn b c với bố m p;gì cả?! H circ;m nay ông bà thô ng gia dẫn Bạc Thần đến nhà xin lỗi rồi, con về nhà nói chuyện cho rõ ràng đi.”
“Kh&oc rc;ng có g&ig rave; để nó nbsp;nữa, cũng ch có gì để bàn&nb bạc, nếu anh&nbs đến nhà&n ;rồi thì chắc hẳn bố mẹ cũng đã biết chuyện anh ta ngoại tình.”
Đ nbsp;dây bên& nbsp;kia im lặng&n p;một lúc r nói: “ Bạc Thần đ&atil bsp;đến nhà&nbs hận lỗi rồi,&n i đứa ở bên nhau bao nhiêu năm cũng không dễ dàng gì, con cứ một hai đòi ly hôn như thế, hàng xóm láng giềng sẽ bàn ra tán vào thế nào đây!”
Lương Thi Nhĩ cười khẩy: “Bố, bây giờ mà bố còn quan tâm hàng xóm láng giềng nói gì sao? Bây giờ anh ta là người làm sai! Bố không hỏi con có tủi thân không, bố kh circ;ng nói g iúp con lấy bsp;một câu,  gược lại chỉ& an tâm đến& p;suy nghĩ của người khác!? Chẳng lẽ suy nghĩ của con không quan trọng chút nào sao!?”
Lương&nbs Viễn: “Chuyện&n này vốn dĩ sp;đã không nbsp;tốt cho danh& sp;tiếng của con p;rồi! Con nói xem, tầm tuổi này rồi con đi ly hôn với người ta, rồi sau này làm sao tìm được người có điều kiện tốt như Bạc Thần nữa? Bố cũng vì muốn tốt cho con
——&rdquo ;
“Thi Nhĩ, Thi Nhĩ à, là mẹ đây.” Lâm Thu Vân ở bên cạnh giật lấy điện thoại, “Hay là con về nhà đi? Mẹ biết bây giờ con đang rất tức giận, nhưng chuyện này thật s bsp;phải suy nghĩ sp;cho kỹ. Bạc&n Thần thật sự&n atilde; làm s ai, vừa rồi  nbsp;cũng đã mắng cho thằng bé một trận rồi. Bây giờ điều quan trọng nhất là chúng ta phải để cho nó biết lỗi và sau này không dám tái phạm nữa!”
“Rồi sau này con cũng sẽ giống như mẹ, không ngừng nghi ngờ chồng mình, sau đó tự& p;an ủi bản  acirc;n rằng anh&n p;ta sẽ khôn nbsp;ngoại tình& sp;nữa, mãi  ãi mắc kẹt trong vòng xoáy nhu nhược đó sao?”
“...Th i Nhĩ.”
“Con& bsp;đã quyết&nb định rồi, con&n ẽ không đi& p;theo con đường p;của mẹ, con&nb úp máy đây.”
Lươ nbsp;Thi Nhĩ dứt& p;khoát ném điện thoại&nbs g một bên,&n p;ngồi ngẩn ngư sp;hồi lâu, sau đó đỡ trán cười khẽ một tiếng.
Cô tilde; sớm kh&ocir ng kỳ vọng bsp;mẹ sẽ đứn về phía m&i ave;nh trong vấn&n p;đề liên quan đến hôn nhân, thế nên cũng lường trước được tình huống này.
Còn về bố mẹ của Quý Bạc Thần——
T bsp;hôm đó, nbsp;Lương Thi Nh bsp;đã soạn&nbs ột đoạn tin&nbs n gửi cho C&a ute;t Giai Thanh, nội dung đại khái là xin lỗi vì gần đây không nghe máy cũng không trả lời tin nhắn của họ, sau đó bày tỏ sự luyến tiếc của mình đối với họ, nhưng cũng kiên quyết ly hôn.
Gửi xong, chẳng mấy chốc cô đã nhận được hồi âm của Cát Giai Thanh.
Bà nói rằng&n p;là do m&igr ave;nh không d ạy dỗ con c ute;i tốt, cảm&n thấy hổ thẹn&n agrave; rất xin lỗi cô, còn kể chuyện cô gái kia đã đến nhà, nhưng bà ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cô ta và Quý Bạc Thần ở bên nhau.
Bà ấ nbsp;nói, hy vọng sau nà nbsp;họ vẫn c&oa ; cơ hội g sp;mặt, bà vẫn sẽ coi p;cô như con gái của mình.
Lương&nbs Thi Nhĩ đọc  g tin nhắn c nbsp;Cát Giai  ;Thanh mà mũ cay cay, nhưng không trả lời lại nữa.
Hai ng&agrav y tiếp theo, ơng Thi Nhĩ v đang chờ đ bsp;thỏa thuận l sp;hôn do luật sư soạn thảo. Ngày nhận được thỏa thuận, cô từ công ty đi thẳng đến công ty quảng cáo Thiên Lam nơi Quý Bạc Thần làm việc.
Khi đến& dưới tòa n grave; công ty Thiên Lam,&nb sp;Lương Thi Nhĩ& p;gọi điện cho& Trần Phong.
Trần Phong nói là hôm nay Quý Bạc Thần đến bệnh viện thay thuốc, lát nữa mới đến. Lươn Thi Nhĩ cũng ông quan t&aci rc;m vì sao&n bsp;giờ này  nh lại đến bệnh viện thay thuốc, chỉ bảo Trần Phong xuống quẹt thẻ cho cô lên lầu, đến thẳng văn phòng của anh .
Bên ngo&agr ave;i văn phò ng đều là& p;những người q bsp;thuộc, thấy irc; đến họ&nbs nhiệt tình chào hỏi.
“Chị  Nhĩ, chị đ bsp;đợi sếp Qu& e; tan làm&nb sp;à?” “Không, tôi đến đưa cho anh ta ít đồ.”
“Lại mang đồ ăn ngon đến sao ~”
Lương Th nbsp;Nhĩ: “Kh&ocir ;ng phải, tô nbsp;đưa cho anh&n p;ta thỏa thuận& ;ly hôn.” Sau lưng bỗng chốc im phăng phắc.
Lương Thi p;Nhĩ đi thẳng&n vào văn ph&o rave;ng của Qu&yac e; Bạc Thần,&nbs t thỏa thuận ly hôn lên bàn làm việc của anh rồi quay ra.
Đi đến  , cô gọi&nbs Trần Phong một&n tiếng, bảo anh&n ta nói với& sp;Quý Bạc ần rằng sau khi xem xong thỏa thuận, nếu có bất kỳ ý kiến gì thì có thể liên hệ với luật sư của cô.
Trần Ph g ngượng ng&ugrav g đáp &ldquo Vâng”, tiễn bsp;Lương Thi Nhĩ sp;ra hành la ng rồi bấm thang máy cho cô.
Bên  ;phía khu v làm việc,& sp;mọi người đ p;bị một câ bsp;nói nhẹ  ẫng của Lương Thi Nhĩ làm& bsp;cho chấn độ bsp;Bọn họ kh&oc ng hề biết ên nhân tại sao cặp  circ;i trai tài gái sắc ân ái mặn nồng này lại đột ngột ly hôn.
Đợi T Phong tiễn L ng Thi Nhĩ xon quay vào,&nb sp;bọn họ lập& ức xúm lại. “Trợ lý Trần, sếp Quý sắp ly hôn rồi sao? Tại sao vậy?!”
“Tôi nhớ& sp;không lâu& nbsp;trước đây& ;họ còn t bsp;đẹp mà,&nbs ảm giác t&i ave;nh cảm thắm& ;thiết lắm!”
“Tr bsp;lý Trần,&nbs tiết lộ ch&uacut nbsp;đi, chuyện g rave; vậy?”
Lúc rời đi anh ta cũng thở dài một hơi, thật ra anh ta cũng không hiểu lắm, tại sao sếp Quý bsp;yêu cô&nb sp;Lương đến v p;nhưng vẫn bị& cô gái tên Vu Gia&nbs p;Gia này hấp dẫn.
Chap 22
Sau khi rời khỏi công ty Thiên Lam, Lương Thi Nhĩ tìm một quán ăn để lót dạ.
Rõ r&a ave;ng hôm nay chuyện ly h& irc;n đã ti thêm một&nb ;bước, nhưng tro bsp;lòng cô vẫn còn chút bức bối, muốn tìm một nơi nào đó để giải tỏa.
Thế l&agra nbsp;cô gọi o Ôn Diệp&nb ;Lam, hỏi cô bsp;ấy bây g có rảnh&nb ;không, ra ngo ài uống rượu.
Không khéo là hôm nay Ôn Diệp Lam có việc nên đã về quê rồi.
Nhưng bạn thân muốn uống rượu, Ôn Diệp Lam làm sao có thể để cô đi một mình: “Vậy đi, tối nay livehouse của mình có buổi diễn, để mình bảo người giữ lại cho cậu  VIP, rồi g bsp;thêm mấy  nh chàng đ nbsp;trai đến u bsp;rượu với c
——”
“Dừng! Mình không muốn uống rượu với trai đẹp nào hết.” Lương Thi Nhĩ ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Nhưng mà, buổi biểu diễn tối nay có Blue Lion không?”
&ldq uo;Có chứ!”
“Vậy thì để dành cho mình một vé đi, mình đi nghe nhạc.”
Cô& sp;không hứng&nbs thú với nh ban nhạc kh& cute;c, nhưng nếu sp;có Blue Li on thì lại khác, cô vẫn chưa quên cảm giác sảng khoái khi nghe họ hát live nhiều lần trước đây, đó cũng là một cách giải tỏa áp lực tuyệt vời.
“À mà không cần VIP đâu, cho mình một vé thường là được rồi.”
Có Blue Lion nên tất cả vé đã được bán hết. Nhưng là bà chủ, Ôn Diệp Lam dĩ nhiên có&nbs p;thể sắp xếp& gười đưa Lươn Thi Nhĩ vào& bsp;trong. Đến n bsp;thì buổi&nbs diễn đã bắt đầu được một lúc.
Hôm&nb sp;nay không p hải là bu bsp;diễn của m p;ban nhạc duy&nbs nhất, tổng cộn ;có ba ban nhac, Blue Lion diễn cuối, hiện tại vẫn chưa đến lượt Blue Lion diễn.
Lương Thi p;Nhĩ cảm ơn&nbs ười đưa cô p;vào, sau đ oacute; tự m&igrav nh chen vào&n bsp;giữa đám đông.
Vì đến muộn nên bây giờ chen lên phía trước hơi khó. Nhưng trùng hợp là khi ban nhạc thứ&nbs i biểu diễn,&nbs đã khuấy& p;động đám&nbs ocirc;ng bằng chơ bsp;trò ‘t&a grave;u lửa’.
>Trò tàu lửa này sẽ có một người đứng ra dẫn đầu, nhiều người phía sau xếp thành hàng& nbsp;khoác vai&nbs p;nhau, nối đu&oc ;i nhau như đ agrave;n tàu lao vào giữ nbsp;đám đô g, đi vòng vòng dưới sân khấu.
Trước đ ;y khi đến c cute;c lễ hội&nb acirc;m nhạc Lươ bsp;Thi Nhĩ cũng&n p;từng thấy khu& ;vực bên ngoài VIP chơi trò này.
Cô&nbs p;bị đám irc;ng xô đ từ từ di&n chuyển, vô t c đã đến& ;được vị tr&ia nbsp;ở mấy h&agr ng ghế đầu. B&ecir bsp;cạnh cô oacute; mấy c&ocir gái ăn  mặc rất sà nbsp;điệu, đang acute;n nhảy theo điệu nhạc, dễ dàng cuốn cô vào bầu không khí này.
“&Aacu te; á á á á Lion!” “Đến rồi đến rồi!!” “Anh Xuyên!!” “Lion! Lion! L ion!”
Hơn m i phút sau,&n bsp;ban nhạc thứ p;hai kết th&uacut c màn tr&igra ve;nh diễn, đ&egr ;n tắt, nhưng&nbs ự hào hứng của mọi người bên dưới không hề giảm đi, thậm chí càng lúc càng hừng hực, gào thét về phía sân khấu.
Lương Thi p;Nhĩ ngước mắ ;nhìn lên&nb sp;sân khấu,  hợt thấy á nbsp;đèn sá ng lên, m&agra ve;u xanh lam và vàng hòa quyện vào nhau tạo ra một bầu không khí dịu dàng mà nồng nhiệt bao trùm người trên sân khấu.
Tim cô nbsp;bỗng dưng đập mạnh, bởi v&igra nbsp;tiếng nhạc dạo đ&atil bsp;vang lên.
Màn&nb sp;mở đầu của lue Lion tiếp  ối sự nhiệt&nb ết của ban trước, là sp;một khúc rock bùng nổ.
Mấy cô gái bên cạnh đã hoàn toàn phát cuồng.
Hôm nay Lương Thi Nhĩ không uống rượu, không thể vừa hò hét vừa nhún nhảy như bọn&nb , nhưng cảm acute;c cũng bị&n ;lây nhiễm. ìn khung cả sôi động trên sân khấu, cô cảm thấy cơ thể và tinh thần cũng trôi dạt theo âm nhạc, như tìm được một cách giải tỏa hữu hiệu nhất trong khoảng thời gian gần đây.
-
Bầu không khí sôi động cuồng nhiệt, đốt cháy và kích động lòng người.
Đây&nbs ính là  ;bầu không k iacute; chủ đạo ;của Blue Lion,&nb ;cũng là b nbsp;không kh&iacut e; mà Giang Tự Xuyê quen thuộc n t, anh có&nbs p;thể dễ d&agrav đáp ứng&n ;sự mong đợi&nb agrave; nhiệt tình của tất cả mọi người.
Cho đến khi…anh nhìn thấy người đó giữa đám đông.
< >Có một kho h khắc, anh c thấy có&nb ;lẽ vì m&ig ve;nh nhớ một&nb gười đến ph&aa điên nên mới mới xuất hiện ảo giác như vậy.
Nếu kh&oci g, giữa vô&n p;vàn con ng ời thế nà bsp;tại sao anh&nb ;lại chỉ nh&igra thấy mỗi bóng hình cô?
Nhưng có thực sự là ảo giác không?
Vậy tại sao bóng hình đó lại chẳng hề biến mất.
Giang Tự&n Xuyên vẫn đ hoàn th&agra ve;nh bài h&a acute;t theo qu&aacu te;n tính, nh ưng ánh mắ bsp;lại vô thức hướng về một người trong đám đông dày đặc.....
Anh c sp;thấy khung cả bsp;trước mắt g nbsp;như một khun bsp;hình trong&nbs p;phim, tất cả mọi người đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại bóng hình sống động đó nhảy nhót trước mắt anh.
Ca khúc thứ hai là thể loại rock trữ tình.
Tiếng&nbs trống được tha ;thế bằng tiến ;piano, trong đoạ bsp;dạo đầu &ec dịu, Giang Tự Xuyên ngồi xuống cạnh sân khấu.
Hôm nay tóc anh được nhuộm xanh ở phần đuôi, dưới ánh đèn sân khấu như phủ thêm m bsp;lớp ánh  áng mờ ảo sp;trong sự b&iacu ; ẩn toát&n p;lên một v bsp;quyến rũ ma mị.
“Á&nb ;á á & aacute; á, an h ấy đang nh rave;n tôi k&i grave;a, anh ấy&nb ;nhìn qua đ& circ;y kìa!” “Anh ấy đang hát cho tôi nghe sao!!”
“T&oc irc;i cảm thấy&n anh ấy đang igrave;n tôi!&rdquo ; “Đẹp trai quá đi huhuhu…”
M y cô gái bên cạnh Lương Thi Nhĩ vừa kìm nén giọng vừa phấn khích nói.
Lương Thi Nhĩ đứng tại chỗ, ngước mắt nhìn người bên cạnh sân khấu, không biết có ph nbsp;ảo giác&nbs hay không m&ag rave; cô cũng nbsp;có cảm  iác anh đang nbsp;nhìn mì ;nh. Cô hơi nghiêng đầu, có chút khó hiểu, giây tiếp theo chợt thấy Giang Tự Xuyên mỉm cười với cô.
Thế là mặc kệ anh có thực sự thấy cô hay không, Lương Thi Nhĩ giơ tay định chào hỏi, nhưng đúng lúc này điện thoại lại rung lên. Vì ban nãy cô vừa chụp hình nên&nbs p;điện thoại v p;đang cầm tr&eci n tay, vừa ru lên là cô đã nbsp;lập tức ch& te; ý.
Nhưn khi nhìn&nbs p;thấy người g p;đến, trái&nbs im đang vui v nbsp;của cô ng chốc chùng xuống.
Giờ n&ag ;y mà gọi&n p;đến thì c là Qu&yacut e; Bạc Thần  tilde; xem đơn&nbs ly hôn Trần& sp;Phong chuyển cho anh rồi.
Lương Thi Nhĩ suy nghĩ giây lát rồi nhấn nút nghe máy.
“Có vấn&n p;đề gì th rave; anh cứ ên lạc với p;luật sư của&n ôi, tôi có để lạ p;phương thức liên lạc rồi.”
Hiện tại đang là bài hát trữ tình nên Lương Thi Nhĩ có thể nghe rõ giọng nói nghẹn ngào ư sắp sụp sp;của Quý c Thần vọng  nbsp;từ loa: &ldqu Em muốn ly h& irc;n với anh đến thế sao? Đến cả thỏa thuận ly hôn cũng đã soạn xong rồi?”
“N bsp;anh thấy kh&oc c;ng đồng ý bsp;với điểm n& e;o trong bản  hoả thuận th&igr có thể&nbs liệt kê ra.”
“Thi Nhĩ, anh cầu xin em, em tha thứ cho anh một lần được không.....Chỉ cần em
đồng ý không ly hôn, em muốn gì anh cũng sẽ cho em.....”
Lương Thi Nhĩ không nói gì, vẻ mặt lạnh tanh.
Sau đó cô nghe thêm vài&nbs p;câu hứa h nbsp;cùng van  ;xin ở đầu  irc;y bên kia& nbsp;rồi lạnh lùng tắt máy.
Bây giờ cô chỉ muốn nghe nhạc.
Chiếc đi sp;thoại tắt ng& te;m màn h&ig rave;nh bị n&eacut m vào trong&n bsp;túi áo, Lương Thi Nh nbsp;lại ngước mắt nhìn người trên sân khấu.
Ca kh&uacut c đã đến& ;đoạn cao tr&agra o, cả hội t g hát theo&nb sp;Giang Tự Xuy&ec c;n. Cô khẽ thở dài một hơi, muốn hòa mình vào không khí một lần nữa, nhưng dòng suy nghĩ bị cắt ngang nên tâm trạng dường như không cách nào vui vẻ nổi.
“Bài bsp;hát tiếp&nbs theo này xin& nbsp;được dành p;tặng cho những p;ai dạo gần&nbs acirc;y đang cảm thấy không vui.”
Sau khi ca khúc  ;kết thúc, ong đoạn nhạc&n ạo của bà sp;hát tiếp  heo, người tr&eci n sân khấu bỗng nói ra câu này, đám đông bên dưới lập tức la hét sôi động.
Lương Thi Nhĩ khựng lại, nhìn Giang Tự Xuyên đang nói chuyện. Chợt thấy anh đặt micro&nbs uống giá đ nbsp;hơi cụp mắ sp;chăm chú hìn mọi ng phía dưới sân khấu.
Anh n&oacut i: “Người k circ;ng tốt chuy bsp;chẳng hay rồ sp;sẽ có m nbsp;ngày trô ;i qua hết thảy. Hy vọng bạn luôn thuận buồm xuôi gió, ngày một tốt hơn.”
Dứt , giọng hát bsp;trong trẻo c bsp;anh lại bắt& ;đầu vang lê nbsp;trong tiếng n c đệm, chậm rãi nhưng lại như một ngọn lửa âm thầm đốt cháy trái tim của mọi người.
Lương T sp;Nhĩ đứng im&n nghe tại chỗ,&nb hông hiểu sa nbsp;tâm trạng&nb ;lại bình t h hơn rất nhiều..
Người irc;ng tốt chuyệ sp;chẳng hay rồi p;sẽ có m bsp;ngày trô i qua hết thảy. Có đúng vậy không?
Chắc hẳn là như vậy rồi.
Nửa tiếng sau, tiết mục của Blue Lion kết thúc.
< p>Cuộc vui tối&n nay đã c&oac te; một dấu  m hết hoàn& sp;hảo, Lương Th sp;Nhĩ vô c&u rave;ng thỏa mãn, xuôi theo dòng người ra về.
Thành viên Blue Lion cũng đã lui về hậu trường, nhưng vừa bước vào hành lang, Giang Tự&nbs Xuyên đã&nb p;dừng lại, đ ;cây đàn&nb p;ghi-ta vào tay Nhậm Kha i cúi đầu nhắn tin.
Nhậm Kha nói: “Ê, anh Xuyên, trước đây anh hiếm khi biết nói chuyện, sao hôm nay đột sp;nhiên văn ghệ thế. ‘ bsp;vọng bạn lu& c;n thuận buồm&n xuôi gió,&nb sp;ngày một tốt hơn’... Câu này rất hợp với bài hát !”
Quý  ;Tiểu Xương v&ag ; Tạ Thanh H& ilde;n cũng t&ograv ; mò nh&igrav e;n Giang Tự yên, công nhận là hôm nay anh hơi là lạ.
“Anh Xuyên, anh Xuyên? Làm gì thế?”
“B sp;tôi nói&n bsp;mấy câu ng không đư nbsp;à?” Gia ng Tự Xuyên& sp;không thè m ngẩng đầu lên.
Nhậm K : “Đương nh circ;n là anh có thể&nbs nói, nhưng t nhiên văn&n sp;nghệ thế n&ag ;y làm em trở tay không kịp.”
Giang  ự Xuyên kh sp;ho một tiếng, p;dĩ nhiên s nbsp;không thừa&n p;nhận trước m p;bọn họ rằng anh chỉ muốn nói cho Lương Thi Nhĩ nghe mà thôi.
Vừa n tilde;y anh thấy&n p;cô nghe đi thoại, cũng  ấy sắc mặt&nbs irc; không t , nên mới vô thức nói ra câu đó.
“Kh&oc rc;ng đi à?” Tạ Thanh Hãn hỏi.
Giang Tự&n Xuyên nói:&n bsp;“Các c thu dọn trư nbsp;đi, lát  nữa tôi qua. dquo; “Ồ.”
Ba người trở về phòng nghỉ, trong hành lang nhân viên qua lại tấp nập, Giang Tự Xuyên đ nbsp;tựa lưng v&a ve;o tường, c&oac ; chút sốt& sp;ruột, bởi v&i e; tin nhắn a gửi đi vẫn chưa nhận được hồi âm.
Đợi m& lde;i không th ấy đâu, anh sp;bèn gọi ẳng cho người&n ó, nhưng chu ocirc;ng reo hồi lâu cũng không thấy đối phương nghe máy.
Anh c&o acute; chút t hất vọng thở&n một hơi, đ ave;nh phải đi&nb về phía ph& rave;ng trang điểm. Lúc vào&nbs p;cửa, ba người ;đồng đội đ&a nbsp;cất nhạc c p;gọn gàng,  rống của Tạ&nb nh Hãn thì được nhân viên giúp đỡ chất lên xe.
“Lát nữa chúng ta đi ăn gì đi, đói chết rồi.” Nhậm Kha nói.
Giang T ự Xuyên ng bsp;xuống ghế so nbsp;hai chân duỗi ra, vẻ  có chú ;t nghiêm nghị.
Nhậm Kha: p;“Anh Xuyên& nbsp;có muốn&nbs đi ăn không? bsp;Hay là ch úng ta gọi& sp;đồ ăn ngo&agr i đến nhà anh ăn luôn nhé.”
Hỏi xong mới phát hiện người ta không để ý tới mình.
< p>Nhậm Kha nghĩ&n ;chắc anh há mệt rồi, c nbsp;không để&nb ý, quay sang& nbsp;hỏi hai người còn lại là buổi tối có muốn dùng bữa tiệc kiểu Pháp không.
“Nửa đêm rồi còn tiệc Pháp gì nữa.”
“C&o ute; có c&oac ute;, báo t&e circ;n anh Xuyê ;n là nh&agra ve; hàng đ&o cute; sẽ giao  ến tận nhà bsp;lần trước t c;i đã thử rồi.”
Quý bsp;Tiểu Xương: uo;Thật sao! Vậy p;tôi cũng mu n ăn.”
Nhậm Kha: “Anh Xuyên, anh gửi số điện thoại người ta cho em đi, để em.....’
Cò n chưa nói&n sp;hết câu, u ta đã  thấy người tr&e n ghế sofa b nbsp;dậy, hai mắ sp;sáng lên, lạch cạch gõ chữ trên điện thoại.
Nhậm Kha: “Sao vậy?”
“T&o rc;i đi trước&nb ây, đồ đ p;tiện thể đem& về giúp t&o rc;i luôn nh&e acute;. Còn ồ ăn hả, p;tôi giử cho cậu, cứ gọi đến nhà tôi mà ăn.”
Nhậm : “O kì a, anh vội v& rave;ng đi đâ thế?” “Gặp một người bạn.”
Giang Tự Xuyên trả lời ngắn gọn rồi vội vàng bước ra khỏi cửa phòng nghỉ.
Nhậm Kha& ;sững sờ: &ldquo nào vậy?&n p;Tối nay có nbsp;tới đây&nbs agrave;? O mà , tại sao ch& cute;ng ta không thể gặp người bạn đó nhỉ?”
Quý bsp;Tiểu Xương l bsp;đầu: “T&ocir không biết. dquo;
Tạ Thanh Hãn trầm ngâm giây lát: “Lương.....chị Diệp Lam hôm nay có đến
không?&rdqu /p>
“Không biết hôm nay bsp;có ở đ irc;y không, c hị ấy khôn sp;có nói,& nbsp;nhưng mà&nbs ;gặp chị Diệp Lam thì sao lại không cho chúng ta đi cùng?”
&ldq uo;Vậy thì không phải chị Diệp Lam rồi.” Cụ thể là ai, trong lòng Tạ Thanh Hãn đã có  chút suy đo& acute;n, nhưng anh& bsp;ấy không  ói ra, kho&aa cute;c vai Nhậm&nb ;Kha, “Kệ cậu ấy đi, chúng ta cứ ăn của chúng ta.”
Nhắc tới ăn là Nhậm Kha lại hào hứng: “Được! Chúng ta về thôi.”
Mọi bsp;người ở hi p;trường dần d p;tản hết, Lươ p;Thi Nhĩ ngồi&nb trong xe, nhì n điện thoại.
Cốc cốc ——
Cửa&nbs sổ ghế phụ&nbs nbsp;nhiên bị&nbs gõ, Lương T Nhĩ hạ cử p;kính xe xu ng, nhìn thấy người đứng bên ngoài. Anh hơi cúi người, khuỷu tay chống lên khung cửa sổ.
Trong m&agrav n đêm, đu&oc c;i tóc m&agr ave;u xanh lam trở nên nổi bật.
“Thị  của cậu c bsp;khá đấy&nbs hứ, vậy mà sp;cũng có t ể nhìn th bsp;tôi sao?” Lương Thi Nhĩ có chút kinh ngạc hỏi.
Giang Tự Xuyên: “Chị ở ngay chính diện tôi, hơn nữa còn là hàng ghế đầu.”
Nhưng sự thật là trước đây anh chưa từng chú ý đến dung mạo của người xem phía dưới,  h cũng chẳng  ểu vì sao&n p;khoảnh khắc p;mình lại oacute; thể nắm& ;bắt chính xác sự tồn tại của cô.
“Vậy,& sp;đồng đội c ;cậu đâu c sp;rồi?” “Bọn họ mệt nên về nhà rồi.”
“Vậy còn cậu...”
“X nbsp;của tôi  ho Nhậm Kha m n rồi, tôi&n p;vốn định gọ xe về nhà,& sp;nhưng nhớ ra ban nãy chị cũng đang ở đây, nên định sang chào chào hỏi một tiếng.”
Ấn&nbs ợng của Lương& hi Nhĩ về Gi Tự Xuyên&nb ;khá tốt, k ocirc;ng chỉ v&igr e; anh hát hay mà còn bởi vì lần tai nạn xe trước đó anh đã giúp cô. Cô cảm thấy chàng trai này tuổi tuy