Chương 23: Chương 23

Trần Phong ra&n p;ngoài mua h ai phần cơm   mang về, m bsp;phần để t ;trên bàn làm việc của mình, phần còn lại mang đến văn phòng của Quý Bạc Thần.

Ban nãy Quý Bạc Thần từ bệnh viện về rồi cứ ở mãi trong văn phòng không bước ra ngo&agrav , giờ này&n p;đa phần nh&acir  viên trong&nb sp;công ty đ& tilde; tan là m, bên ngo&agr ave;i trời cũng dần tối.

Trần Phong p;đi đến cửa&n n phòng, vừ nbsp;định gõ&nb cửa thì đ bsp;nhiên nghe  ;thấy bên trong vang lên tiếng đồ đạc bị đập vỡ.

Anh ta thoáng giật mình, vội vã đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Quý Bạc Thần ngồi trên gh nbsp;sofa hơi khom& bsp;người xuống,&nbs ỷu tay chống&nbs ecirc;n đùi,  đầu cúi thấp không thấy rõ biểu cảm.

Trước b&a ;n trà l&agra ve; cảnh tượng& nước chảy l&eci  láng c&ugrav e;ng những mảnh& ;vỡ của chiếc cốc.

Trần Phong p;ngửi thấy m&ug ;i rượu trong&nbs hông khí.&nb sp;Nhìn tìn h hình n&agra ve;y, anh ta bi ết chắc là do tờ thỏa thuận ly hôn mà cô Lương đưa tới hôm nay, bèn đặt phần cơm xuống, cúi người dọn dẹp mảnh vỡ trên sàn.

“Trầ nbsp;Phong, bây&nbs p;giờ cô ấ sp;đang giận dỗ p;thôi đúng không?”

Gi g nói trầm& sp;đục vang l&eci n sau lưng, Tr n Phong ngẩn  , quay đầu n grave;n anh. Từ góc độ này nhìn lên anh ta mới thấy rõ đôi mắt của anh, đỏ ngầu mà giăng đầy tơ máu.

Trần  ong không d&aa cute;m trả lời&n câu này,&nbs p;mà cũng kh ocirc;ng cần anh&n p;ta trả lời,&nb ởi vì Quý Bạc Th nbsp;đã tự  ên tự diễn sp;“Trước đ&aci  cũng không&n sp;phải cô  nbsp;chưa từng giận tôi. Mỗi lần giận lên, chỉ cần tôi dỗ dành vài câu, chỉ cần tôi tốn chút tâm tư là cô ấy sẽ tha thứ cho tôi ngay... cô ấy rất dễ mềm lòng với tôi.”

Qu&yac ute; Bạc Thần ngả người ra sau, ngửa đầu dựa vào lưng ghế sofa, lẩm bẩm: “Hơn nữa trên đời này không ai yêu cô ấy hơn tôi, cô ấy cũng biết rõ điều đó... Dù bây  giờ cô ấy& ;có đang gi  dỗi mà&nbs quên mất nh  chuyện trước&n ia, thì sau này chắc chắn cũng sẽ nhớ lại, cô ấy không thể nào rời xa tôi cả đời được.”

Trần& hong tiếp tục&nb úi đầu nh bsp;mảnh vỡ.

&l ;Tôi đã&nbs ;làm sai, c&o circ; ấy hận&nbs ocirc;i là ph ải, nhưng hô nbsp;đó tôi nbsp;thật sự say p;rượu, không có ấn tượng lắm, tôi cũng không hề lừa cô ấy... Mặc dù tôi trách cô ấy không xem tôi l&agra ve; trên hết nbsp;nhưng tôi&nbs ;cũng không t ể nào đi&n ;chạm vào V nbsp;Gia Gia trong lúc tỉnh táo được.” Quý Bạc Thần xoa mặt, trong sự hối hận mang theo chút hy vọng, “Trần Phong, nếu bây giờ tôi đồng ý ly hôn với cô ấy, để cô ấy nguôi

 

giận, sau đ&oacu  tôi lại&nbs đối xử tốt&nb nbsp;cô ấy,  i theo đuổi  circ; ấy lần&nbs a như hồi đại học, vậy thì cô ấy sẽ quay về bên tôi chứ...?”

Anh&nbs đã uống ch cute;t rượu, nế p;không trong  tình trạng  àn toàn&nbs p;tỉnh táo  ì anh sẽ không hỏi trợ lý của mình những chuyện này.

Trần  ong thoáng do  dự, không phản b acute;c: “Sếp Quý, có&nbs p;lẽ là vậy.”

“Đ  nhiên l&agrav e; vậy... Cô bsp;ấy nhất đ p;sẽ quay về&nbs ecirc;n tôi, c hỉ cần cô& ;ấy hết giận, chỉ cần tôi vẫn như trước, cô ấy chắc chắn sẽ quay về bên tôi thôi.”

Trầ nbsp;Phong nhìn&nb sp;cấp trên  a mình, thở bsp;dài một  ơi.

Thật ra thời buổi này đàn ông có điều kiện tốt, có nhan sắc, có tiền, cho dù có ngoại tình  ật đi nữa  rave; rất nhiều& ;phụ nữ cũng&nb  chọn nhắm  nbsp;cho qua, hoặc bị vài ba câu dỗ ngọt rồi lại bằng lòng tha thứ.

Nhưng khi đối phương là Lương Thi Nhĩ, Trần Phong bỗng nhiên không dám chắc chắn nữa. p;Có lẽ l&a ave; vì anh&n bsp;ta đã t g nhìn thấy bsp;vẻ mặt dứt khoát của c circ; khi cầm thỏa thuận ly hôn bước vào cửa.

“Sếp  yacute;, bất kể& ;thế nào th grave; bây gi  anh cũng ph nbsp;ăn cơm đầy ;đủ, chú & ute; vết thương ở lưng, đừng uống rượu nữa.”

Quý Bạc Thần dường như không nghe thấy.

Trần Phon sp;có chút& nbsp;lo lắng, kh&o rc;ng chỉ lo  o vết thương&nbs a anh mà  ;còn lo lắng cho cuộc họp dự án ngày mai. Ngày mai sếp tổng sẽ tới đây, cũng có rất nhiều cổ đông, nếu Quý Bạc Thần vẫn giữ trạng thái này thì e là không ổn lắm.

“Sếp  yacute;, còn  chuyện cuộc họ ;ngày mai n . Tôi đ&atild ; gửi tài&n p;liệu cho anh&nbs rồi, anh vẫn cần phải xem lại...”

Qu&yacut  Bạc Thần i sp;lặng hồi l&ac u mới có&nb ;chút phản  g, cất giọng&nbs àn khàn:&nb sp;“Tôi biết rồi.”

“Vậy anh ăn cơm trước đi, có việc gì cứ gọi tôi.”

Trần bsp;Phong nói  ;xong thì n&e acute;m tất cả&n những thứ tr&eci  sàn và ;o thùng r&aa cute;c, sau đ&oacut ; rời khỏi văn phòng.

Hôm& nbsp;sau, Trần Pho  đi đón&nbs Quý Bạc Th nbsp;vào buổi trưa.

Cuộc họp diễn ra vào hai giờ rưỡi chiều nay có sự tham gia của sếp tổng Thiên Lam, hơn một năm qua Quý Bạc Thần và một người cùng chức vụ với anh vẫn luôn cạnh tr h ngầm, cả  nbsp;đều muốn t bsp;thêm một  ước, gần đ&aci bsp;cũng đang là thời điểm mấu chốt.

Trước khi cuộc họp bắt đầu, Trần Phong cẩn thận dặn dò Quý Bạc Thần vài điều cần lưu&n acute;, lo lắng&nb ;anh vì chuy n tối qua m&a ave; tinh thần&nbs không tốt, l nbsp;xảy ra sai sót gì đó trước mặt sếp tổng.

 

Cũ nbsp;may là d ù sắc mặt p;Quý Bạc T n kém nhưng& bsp;anh vẫn c&ogra ;n lý tr&iacu te;, đến hai giờ hai mươi, anh đứng dậy đi tới phòng họp như bình thường.

Trần P nbsp;nghĩ mọi chu  sẽ diễn ra p;thường lệ, nh bsp;không ngờ&nbs ngay trước khi vào phòng họp lại thấy bóng dáng Vu Gia Gia.

Trong lò ;ng anh ta tho& aacute;ng thắt l nbsp;vừa định b bsp;lên xử l acute; thì Vu  Gia Gia đ&ati de; bất chấp chạy tới.

“Quý Bạc Thần, tôi hỏi anh lần cuối, anh đã từng thích tôi chưa!”

Chiều&nb nay trước cửa&n hòng họp r nbsp;đông người sp;câu nói&n bsp;của cô t nbsp;ngay lập tức khiến mọi người dừng bước.

Chuyện vợ Quý Bạc Thần đến đưa thỏa thuận ly hôn trước đó đã khiến mọi người xôn x nbsp;bàn tá n, bây giờ&n p;nghe thấy Vu&nbs Gia Gia hỏi n  vậy, hầu n bsp;ai cũng có thể đoán được nguyên nhân ly hôn, e rằng là do có kẻ thứ ba xen vào.

Mà&nb sp;khoảnh khắc Q cute; Bạc Thần&n nhìn thấy V nbsp;Gia Gia, trong& nbsp;mắt anh cũng sp;tràn đầy lạnh lùng.

“Đưa cô ta đi.”

Trần  ng lập tức  nbsp;đầu, đi t p;kéo Vu Gia& nbsp;Gia, song Vu&nb sp;Gia Gia đã  tới đây rồi thì sao chịu rời đi dễ như vậy được.

Bây   cô ta đ atilde; chẳng c&og ve;n gì, ban& nbsp;đầu cô   còn hy  vọng vào b bsp;mẹ Quý  c Thần, cho rằng&n họ chắc chắn&n ông nỡ bỏ& ;cháu nội,  agrave;o ngờ họ& ;cũng vô c&ug ave;ng ghét bỏ.

Cô ta không còn đường lui, cũng chẳng biết phải làm sao nữa.

Cô ta& sp;hận Lương Thi p;Nhĩ, nhưng kho nbsp;khắc này&nb ;cô ta c&agrav e;ng hận Quý nbsp;Bạc Thần hơn!

Chính anh đã cho cô ta hy vọng rồi bây giờ lại tàn nhẫn đập vỡ nó.

“Qu&yac ute; Bạc Thần,&n tôi mang thai& nbsp;con của anh,& sp;thế mà a  và gia  đình anh kh& circ;ng thừa nhận, chỉ muốn đá tôi đi! Anh xem tôi là cái gì hả!”

Mọi  i xôn xao  ;không ngừng,&nbs sếp tổng v&agrav bsp;mấy vị cổ& ông vừa đ sp;cửa phòng họp cũng nhíu mày.

Vu Gia& nbsp;Gia vẫn đang sp;làm ầm  nbsp;kể lể anh&n bạc tình b nbsp;nghĩa, trở m nbsp;đểu cáng. “Bạc Thần, chuyện gì thế này?” Sếp tổng trầm giọng hỏi.

Quý B  Thần cụp m nbsp;giọng nói&n p;rất nhạt: &ldq in lỗi tổng  aacute;m đốc Nghi irc;m, tôi sẽ xử lý ngay.”

“Vậy thì nhanh lên! Có cái kiểu gì thế này, xem công ty là nhà mấy người à?” Tổng giám đốc Nghiêm liếc nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt với vẻ mặt khinh thường, n&o te;i, “Hôm&nb sp;nay cậu kh&ocir ng cần tham g  cuộc họp n nbsp;giải quyết chuyện này cho xong đi.”

 

< p>Tổng giám  ốc Nghiêm b nbsp;bội dẫn m p;nhóm người&nb vào phòng&n bsp;họp, còn&nbs Quý Bạc Thần th&igra nbsp;đi đến trư sp;mặt Vu Gia  ia, trước sự&nb ứng kiến của&n i người nắm lấy cổ tay cô ta lôi đi.

“Quý Bạc Thần! Quý Bạc Thần, anh buông tôi ra!”

Quý&nb sp;Bạc Thần gầ ;như vô cảm bsp;cũng chẳng qu nbsp;tâm người&n ;khác nhìn& nbsp;thế nào, lôi cô ta vào thang máy.

Chờ hai người rời đi, nhân viên của Thiên Lam bắt đầu dậy sóng.

“Mẹ bsp;kiếp, hóa&nb ;ra là Vu&nbs p;Gia Gia, bảo&nbs sao dạo này bsp;cô ta kh&o circ;ng đến c&oci ng ty làm việc nữa.”

“C&a ute;i quái g& igrave; thế n&agra ;y, tôi cứ&n p;tưởng con ngư sp;cô ta cũng nbsp;được lắm  bsp;ai dè lại đi làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác.”

&ldq uo;Sếp Quý vậy mà... chậc, đúng là đàn ông không có người nào tử tế cả.”

“Đ&u te;ng rồi đ&oacut  chị Thi Nhĩ sp;xinh đẹp như& ;thế mà c&o ave;n bị cắm&nbs ng, tôi cũng& bsp;bó tay.”

“Sếp bsp;Quý tiêu  đời rồi,  nbsp;giám đốc&n ;ghét nhất  agrave; mấy chuy bsp;tình ái  lùm xù ;m của cấp dưới, chuyện thăng chức lần này chắc là.....toang.”

“Đến cả&nb p mà cò ;n không đư nbsp;tham gia, lần bsp;này ai đ ợc thăng chức&n hắc không cần phải nói nữa.”

“Suyt suyt suyt, chuyện này biết vậy thôi, đừng bàn tán nữa.”

....

Quý Bạ nbsp;Thần buông&n p;cổ tay Vu G  Gia ra, lặng bsp;lẽ bước ra& ngoài, châm& nbsp;điếu thuốc. Trước đây vì Lương Thi Nhĩ không thích nên anh rất ít khi hút thuốc, nhưng dạo gần đây lại hút liên tục.

“Những&nb ì tôi n ói trước  irc;y, cô kh&o circ;ng nghe lọt&n p;tai chữ nà  phải không? dquo; Quý Bạc Thần liếc nhìn Vu Gia Gia, giữa những ngón tay lập lòe chấm đỏ.

Khóe môi Vu Gia Gia run run, vẫn cố chấp nói: “Rõ ràng anh thích tôi mà, rõ ràng là rất thích tôi.  Tại&nb ;sao?! Tại sao trước đây anh đối xử tốt với tôi, tại sao

bây giờ lại bỏ rơi tôi?!”

&ldqu o;Đối xử tốt với cô? Ý cô là tôi cho cô tiền, mua đồ hiệu rồi thuê nhà cho cô sao?” Quý Bạc Thần cười khẩy, lãnh đạm nói, “Chẳng qua là tôi cảm thấy ánh mắt của cô p;khá giống  ô ấy ng&agra ;y trước nê bsp;mua vui thô ;i, cô bớt&n p;suy diễn lại&n đi.”

Trong l ograve;ng Vu Gia&nbs p;Gia trống rỗng sp;“Giống cô nbsp;ta? Lương Thi bsp;Nhĩ? Vậy l&ag e; anh chưa từng thích tôi, chưa từng nghĩ đến chuyện ở bên tôi?”

 

Quý Bạc&n p;Thần: “Cô bsp;tưởng cô&nbs à ai mà ; tôi phải&n p;ở bên c&oc c;?” “Nhưng bây giờ tôi đang mang thai con của anh đấy!”

“N& lde;o cô có vấn đề à, tôi chưa từng muốn cô mang thai đứa bé này. Còn cô —” Ánh mắt Quý Bạc Thần tối sầm lại, anh vứt điếu thuốc đi, vươn tay tóm lấy cổ cô ta, dùng sức siết chặt rồi ấn cô ta vào tường như xách một con gà, “Cô dám đến trước mặ ô ấy nhắc& ;đến đứa b&eac bsp;này, dá m phá hoại& sp;cuộc sống c p;tôi và&nbs p;cô ấy! Vu Gia Gia, cô muốn chết phải không?”

Sứ nbsp;lực trên&nbs tay anh khiến  u Gia Gia kh&oc irc;ng thể n&oacut i chuyện, cô bsp;ta bấu lấy&n cổ tay anh, cố gắng nói: “Cuộc sống của anh và cô ta? Là do anh tự phá hoại, không phải tôi —”

Sắc mặt Quý Bạc Thần lập tức thay đổi.

“Chẳng lẽ không phải sao, tất cả đều là do anh tự chuốc lấy!!”

“C& irc;m miệng!”&nbs Anh hít s&aci rc;u một hơi,&nbs ạnh giọng n&oacu , “Tôi c ho cô một&nb ;cơ hội cuối cùng, bỏ đứa bé đi rồi rời khỏi Minh Hải mãi mãi, tôi sẽ cho cô một khoản tiền. Nếu cô chọn không làm theo thì cũng được thôi, vậy thì cô tự nuôi đứa bé đi, cũng đừng mong dựa vào đứa bé này để vòi vĩnh thứ gì, ngoài tiền trợ cấp tối thiểu theo pháp luật tôi sẽ không cho cô một xu nào.”

Vu&nb sp;Gia Gia nà o phải loại  ời thích nu circ;i con, cô  ta chỉ muố sp;dùng đứa&nbs é này để níu kéo Quý Bạc Thần, sống cuộc sống mà mình mong muốn thôi.

Đến  c này rồi,& sp;cô ta đ&at lde; nhìn th u tất cả, c nbsp;biết chẳng  nbsp;thiết giữ  bsp;bé này lại nữa.

“Anh t t nhẫn tâm,& sp;anh và ng ời phụ nữ   Thi Nhĩ đ&oa te; đều ác sp;độc như nhau!”

“C&oc irc; bớt nhắc đến cô ấy đi.”

“Sao, giờ còn không cho tôi nhắc đến cô ta nữa à? Cô ta là đồ đàn bà ác độc! Cô  ta biết quan hệ của tôi và anh từ lâu rồi, cô ta âm thầm thu thập bằng chứng, còn gửi tin nhắn cho bố mẹ tôi! Sau này cô ta nhất định sẽ không bỏ qua số tiền anh đã chuyển cho tôi, cả những thứ anh đã mua cho tôi nữa! Lương Thi Nhĩ muốn tôi mất hết tất cả!” Vu Gia Gia khàn giọng nói, “Và tất nhiên là cô ta cũng mong anh sẽ mất hết tất cả. Quý Bạc Thần, anh cứ chờ mà xem.”

Tim Qu& yacute; Bạc Thần nhói  : “Những thứ của tôi vốn dĩ là của c&oc c; ấy....Cô ấy muốn gì ở tôi, chỉ cần cô ấy lên tiếng, tôi đương nhiên sẽ cho cô ấy.”

Vu Gia bsp;Gia nhìn  anh với vẻ   ngạc, cười&nbs aacute; lên v& igrave; không  thể tin nổi,&nbs ời đến đau cả bụng, sau đó lại òa khóc nức nở.

“Quý Bạc Thần, anh thật đáng thương! Các người đều là kẻ đáng thương!”

Cô nbsp;ta vừa kh&oac e;c vừa chửi,&nb hưng trong lò ng cũng tự b  rằng thật  bsp;kẻ đáng thương nhất chính là bản thân mình.

 

< p>Cô ta cố&n p;gắng trèo  ao, muốn có bsp;được tất c p;vậy mà gi nbsp;đây... c&ocir ; ta chẳng c& rave;n gì cả.

Cô ta đã thua thảm hại.

....

Sau&nb ;khi thưởng thứ p;buổi live đ&oac ;, tâm trạng bsp;của Lương Th sp;Nhĩ cả ng&agra y hôm sau đều rất thư thái.

Mãi đến đêm khuya khi về đến nhà, có người gửi cho cô một tin nhắn.

Người này là một cô gái làm việc ở công ty của Quý Bạc Thần, trước đây mỗi  khi cô mời mọi người ăn uống, cô gái này luôn vui vẻ chạy đến tám chuyện với cô.

Tin nhắ nbsp;của cô  aacute;i kèm  theo một đoạn&n ideo chỉ dà nbsp;mười mấy g rc;y, không ngờ nhân vật chính lại là Vu Gia Gia và Quý Bạc Thần.

Quý  c Thần quay l g về phía&n p;ống kính,  ên cạnh l&ag ve; vài quả nbsp;lý cấp  ao, còn Vu Gia Gia thì đứng cách ống kính xa hơn một chút, mặt mày nhợt nhạt, đau đớn gào thét ‘Anh không cần tôi nữa’.

Cô gái: [Chị Thi Nhĩ, chiều nay Vu Gia Gia tới công ty gây chuyện. Trùng hợp  là hôm nay sếp tổng của bọn tôi đến công ty họp, sếp tổng vốn ghét mấy chuyện này nhất, mặt mày cứ sa sầm... Chắc lần này chuyện sếp Quý thăng chức lên tổng bộ tiêu tùng rồi]

Người trong công ty Thiên Lam giờ ai cũng biết kẻ thứ ba chen chân vào giữa Lương Thi Nhĩ và Quý Bạc Thần chính là Vu Gia Gia, nên khi báo tin cho Lương Thi Nhĩ,&nb cô gái  này cũng b&a rave;y tỏ sự&nbs t mãn với&n p;Vu Gia Gia,  ồng thời an ủi cô.

Sau khi&n bsp;xem xong, Lươn nbsp;Thi Nhĩ chỉ& p;nhắn lại một câu cảm ơn, sp;chẳng nói&nbs thêm gì.

Hai năm trước cô đã nghe Quý Bạc Thần kể chuyện muốn thăng chức lên tổng  bộ, đây là một trong những kế hoạch công việc của anh, bây giờ vì chuyện của Vu Gia Gia mà đổ bể kế hoạch thì cũng là do anh tự làm tự chịu.

Cô ch nbsp;thấy khá&nb ;bất ngờ l&agrav bsp;Vu Gia Gia  lại làm ầ sp;ĩ đến mức&n agrave;y, cũng chẳng biết đã chịu bao nhiêu k.ích th.ích.

Có điều, mấy chuyện này chẳng liên quan gì đến cô nữa rồi.

Sau khi  ắt điện thoại Lương Thi Nhĩ&nbs ề phòng v sp;thêm một  uacute;c. Hình&nbs p;tượng nhân vật ca sĩ chính về cơ bản đã được định hình, bản vẽ phác thảo nhân vật cũng đã gần hoàn thiện, điều này khiến Lương Thi Nhĩ thở phào nhẹ nhõm.

Mà&n bsp;điều khiến  rc; càng th nbsp;phào nhẹ&nb ;nhõm hơn l& grave; hai ngà ;y sau Quý&nb sp;Bạc Thần lại gửi tin nhắn cho cô, đồng ý đến Cục dân chính với cô.

 

H ôm đó  rời xanh mây bsp;trắng nắng v ave;ng, cũng chẳn bsp;có gì&n bsp;khác biệt&nb ;với ngày thường.

Lương Thi Nhĩ gặp Quý Bạc Thần ở cổng Cục dân chính, mới vài ngày không  gặp mà trông anh đã tiều tụy đi không ít, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô, ánh mắt anh hơi sáng lên.

“Em đến rồi à.”

Lương bsp;Thi Nhĩ bước p;tới gần: &ldqu  Vào trong&nb sp;thôi.” Cô cũng không nói thêm một câu dư thừa nào.

Quý&n bsp;Bạc Thần th sp;lòng chua  chát, đáp& bsp;lại một ti sp;‘được’. Sau đó, cả hai người đều chìm vào bầu không khí nặng nề.

Nhưng bởi vì Quý Bạc Thần không sửa đổi thỏa thuận ly hôn, đồng thời cũng đồng ý để Lương Thi Nhĩ được hưởng nhiều tài sản hơn vì anh đã ngoại tình trong hôn nh&a circ;n. Thế n&ecir n sau khi v&agr ave;o trong, việc& sp;nộp tất cả& ác tài  ;liệu liên q n và xin đăng ký ly hôn diễn ra rất suôn sẻ.

Bọn họ&nb g từng bước&nbs n về con đư nbsp;“chấm dứt& ;tư cách v bsp;chồng về mặt pháp lý”.

Thủ& sp;tục đăng k&ya ; được tiến&nb grave;nh rất nhanh nbsp;lúc rời&nbs khỏi Cục Dâ bsp;chính th&igrav e; cũng vừa đúng giờ ăn trưa.

“Cùn  đi ăn bữa& ;cơm nhé.”& bsp;Quý Bạc  hần đứng tại& ỗ, nhìn c&o rc; với vẻ hy vọng.

“Tôi phải vội về làm việc.”

Né nbsp;mặt Quý&nbs Bạc Thần hiện& ên vẻ đau&n ;khổ: “Cùn nbsp;anh ăn một&n ;bữa cơm mà bsp;em cũng không muốn nữa sao? Thi Nhĩ... Dạo này anh rất tệ.”

Lương&nbs i Nhĩ vẫn kh irc;ng nhìn a nh: “Công&nbs p;ty tôi c&oac ute; việc gấp.&r ; Nói xong cô quay người rời đi.

Lương Thi&nb Nhĩ không qua  đầu lại,  bsp;khi khởi độ sp;xe mới liếc&n nhìn bóng dáng Quý Bạc Thần qua kính chiếu hậu.

Khoảng th sp;gian cân nh ắc trước khi&nb  hôn* khiến& sp;họ trước m ;vẫn còn ch acute;t dây dưa, nhưng cô biết trái tim mình đã không còn liên quan đến anh nữa rồi.

(*Theo Hiệp hội Luật học Trung Quốc: thời gian cân nhắc trước khi ly hôn là thời gian để các bên suy nghĩ kỹ lưỡng lại quyết định của mình. Trên cơ sở hai bên tự nguyện nộp đơn xin ly hôn, trong một khoảng thời gian nhất định kể từ  ngày cơ quan đăng ký nhận được đơn (thường khoảng 30 ngày), bất cứ bên nào cũng có thể rút lại đơn xin ly hôn, chấm dứt thủ tục đăng ký ly hôn – Nguồn: Baidu)

-

 

Lương Thi Nhĩ không hề đề cập đến chuyện ly hôn trong công ty của mình,  nhưng cô không ngờ video Vu Gia Gia làm ầm ĩ ở Thiên Lam hôm đó lại bị lan truyền. Mặc dù công ty Thiên Lam đã xử lý trên mạng, không để chuyện này đi quá xa, nhưng vẫn còn đâu đó một phần nhỏ. Ví dụ như chuyện này vẫn bị lan truyền trong nội bộ công ty của Lương Thi Nhĩ.

Tuy nhiên, Lương Thi Nhĩ không quan tâm đến việc bị người trong công ty  mình biết chuyện, cô vẫn vẽ vời, họp hành, sửa bản thảo... bình thản giao thiệp với người của các bộ phận khác...

Có nhiều ngày cô là người cuối cùng rời khỏi tầng lầu của họ.

Việc về muộn như vậy đương nhiên không phải vì cô muốn dùng công việc để  tê liệt bản thân, cô chỉ đơn giản là cảm thấy còn việc chưa làm xong, dù sao về nhà cũng chỉ làm việc một mình, hoàn thành ở công ty cũng vậy.

Nhưng kh&oc ;ng ngờ sếp   cô lại  ho rằng cô&n p;đang dùng  ông việc đ sp;tê liệt bản thân, mấy hôm sau khi đi ăn cùng nhau, anh ấy còn nhắc đến kỳ nghỉ phép của cô.

“Tô ;i có nghe nói chuyện của cô rồi, Thi Nhĩ, chi bằng cô đi thư giãn một thời  gian đi, dù sao dự án trong tay cô cũng đã hoàn thành, tôi sẽ phê duyệt kỳ nghỉ cho cô.”

Người nói là Lục Nguyên, ngoài bốn mươi tuổi, là CEO của Linh Cơ Game. Trước đây  nbsp;ấy là  ười đã tu nbsp;dụng Lương  nbsp;Nhĩ vào  làm. Sau n&ag rave;y cô trở thành họa sĩ chính rồi kiêm luôn việc lập kế hoạch cũng là do anh ấy thúc đẩy.

Anh ấy&nb t thưởng thức&n ương Thi Nhĩ,&nbs ũng không ti  công sức&nb ;đề bạt cô. “Sếp Lục, chuyện đó sẽ không ảnh hưởng đến công việc của tôi.”

Lục& sp;Nguyên cười&n ;nói: “T&oci rc;i không n&o acute;i ảnh hưở sp;đến công  ệc, tôi ch sp;là cảm thấy từ lúc cô vào công ty đến giờ chưa từng dùng phép năm, cũng nên nghỉ ngơi thư giãn đi, coi như khuây khỏa.”

Lương&n Thi Nhĩ trầm  âm một l&aac e;t, thực ra  y ngày trư nbsp;Ôn Diệp  am cũng hỏi cô có muốn đi du lịch không, nhân lúc ba mươi ngày chờ đợi hoàn tất thủ tục, như vậy cũng tốt. Nhưng nghĩ đến công việc là cô lại thẳng thừng từ chối.

Bây giờ nghe Lục Nguyên nói như vậy cô lại hơi dao động.

Lục Nguy c;n nhận ra c circ; đã dao nbsp;động, bèn& p;nói: “Th&o circ;i, đi là m thủ tục n nbsp;phép đi, chơi vui vẻ nhé.”

Lươ  Thi Nhĩ cong& bsp;môi: “Đ c rồi... vậy&nbs m ơn sếp L bsp;hôm nay t& ocirc;i mời.” “Hahaha, được thôi.”

-

 

Chuyến du lịch trăng mật của Ôn Diệp Lam cứ lần lữa mãi đến bây giờ mới chuẩn bị đi,&nb u khi biết L g Thi Nhĩ cũn nbsp;quyết định  bsp;du lịch, c&oci ; ấy định bỏ rơi Triệu Minh Tuấn để cùng chị em bay nhảy.

Nhưng Lư bsp;Thi Nhĩ nghi&ec rc;m túc từ bsp;chối, dù&nbs sao Triệu Minh&nbs Tuấn cũng kh&ocir g làm gì sai, không thể bỏ mặc người ta được.

“Kh&ocir  phải cậu m nbsp;đến Bali &ag e;? Vậy đi c rave;ng bọn m&igra ;nh đi cho c&o cute; tụ.” Lương Thi Nhĩ: “Thôi, mình không làm bóng đèn của các cậu đâu.”

&ldqu ;Yên tâm, sẽ không đâu, bọn mình thuê một căn biệt thự ven biển rất lớn, mỗi người ở một tầng không ảnh hưởng gì đến nhau. Ban ngày cậu chơi phần cậu, bọn mình ch  phần bọn m ave;nh, buổi tối p;về chúng   còn có ; thể trò&n p;chuyện uống rượu.” Ôn Diệp Lam nói xong lại bổ sung, “Chủ yếu là để cậu ra ngoài một mình với tình trạng hiện tại mình không yên tâm được.”

Lương Thi Nhĩ bật cười: “Tình trạng hiện tại của mình làm sao?”

Ôn Diệp Lam: “Aiza, thì sợ cậu buồn đó mà. Cứ quyết định vậy nhé, bên Triệu  Minh Tuấn tuyệt đối không vấn đề gì đâu, anh ấy còn phải cảm ơn sự tồn tại của cậu nữa kìa, bởi vì anh ấy không cần phải nói chuyện với mình liên tục nữa.”

“Để mình nghĩ xem—”

&ldquo ;Không cần n ĩ nữa, mìn bsp;đặt vé  aacute;y bay cho&nbs p;cậu rồi, cậu tự chuẩn bị&nb grave;nh lý đi!!”

Ôn&nb p;Diệp Lam h&agrav nh động rất&nbs nh, ba ngày&n bsp;sau, Lương Thi bsp;Nhĩ cứ thế& mơ mơ màng màng bước lên máy bay đến Bali.

Trước khi lên máy bay cô còn nhận được điện thoại của bố, ông ấy chất vấn cô  là có phải đã đến Cục dân chính rồi không. Lương Thi Nhĩ đáp đã đi rồi, sau đó giữa những lời mắng nhiếc từ đầu dây bên kia, cô trực tiếp tắt máy.

Họ đ bsp;chuyến bay bu nbsp;chiều, sau kh nbsp;quá cảnh&nb ;ở Kuala Lumpur&nb ;đến Bali th&igra  đã là hơn mười hai giờ khuya.

Đến căn& ;biệt thự thu&ec  trước, Lương&n hi Nhĩ chọn   phòng ở&nb ;tầng dưới, Ôn Diệp Lam và Triệu Minh Tuấn thì lên tầng hai.

Mệt mỏi&nb au một ngày bsp;dài di ch uyển khiến c&oci nbsp;tắm rửa xon sp;chỉ muốn đi& ngủ ngay, ngủ một mạch đến sáng hôm sau thì bị tia nắng ban mai đánh thức.

Lúc  ơng Thi Nhĩ m nbsp;mắt ra c&ocir  mới phát&n p;hiện tối qua&n mình đi ng bsp;vội quá  ên quên kéo kín rèm cửa sổ, lúc này ánh nắng bên ngoài cứ thế len lỏi qua khe hở của rèm cửa chiếu vào trong, một cột sáng rơi trên tấm chăn của cô, mang theo chút hơi ấm.

Lương Thi&n Nhĩ đứng dậy,& i đến bên&n ;cửa sổ, k&eacut nbsp;rèm cửa&nbs sổ sát đ sp;ra.

Bên ng oài cửa s sp;là một k ảng sân rộ bsp;có hồ b , bên ngo&agra ve;i sân l&agr ave; bãi c&aa cute;t và biển cả mênh mông, sóng nước cuộn trào, vừa nồng nhiệt lại êm dịu.

 

Lư nbsp;Thi Nhĩ đư sp;cảnh tượng t nbsp;mắt chữa l& ve;nh, tâm tr ng cũng trở  circ;n vui vẻ.

Cô mở p;cửa sổ s&aacut nbsp;đất, đón& ;gió biển,  ắm nhìn th& irc;m một lú  rồi cầm đ bsp;thoại chụp một bức ảnh.

Cô kh& irc;ng đăng l&ecir n vòng bạn& sp;bè, mà&n bsp;dùng bức&nbs ảnh này tha nbsp;thế ảnh b&i e;a hoàng hôn Thổ Nhĩ Kỳ chụp chung với Quý Bạc Thần khi đi du lịch trước đó.

Cô&nbs ;nghĩ, từ nay&nbs ề sau cô&nbs sẽ có một p;khởi đầu mới. Một khởi đầu mới, tự do tự tại.