Chương 25: Chương 25

Ôn Diệp Lam tuy đã ăn no nhưng dưới sự cám dỗ của câu “Đây là cơm Giang  Tự Xuyên nấu” vẫn cầm đũa lên ăn thử mấy miếng, sau đó kinh ngạc đến biến sắc.

“Mấy  agrave;y tới nếu p;bọn tôi mu  ăn cơm th&ig ve; gọi cậu  grave;m nhé!  Cậu nấu ngon&nbs á trời.”

Giang&nbs Tự Xuyên cư  “Vậy trừ& ;qua tiền ph&ograv ng được khô ” “Được, chắc chắn là được.”

“ nbsp;lúc nà o các chị&n p;muốn ăn th&igra  cứ gọi t&o ;i.” Lúc&nbs p;nói câu&nb sp;này, Giang  ;Tự Xuyên nhìn về phía Lương Thi Nhĩ.

Lương Thi Nhĩ liên tục gật đầu.

Điều n&a y khiến tâm& sp;trạng của anh p;rất tốt, trong p;lòng âm&nb sp;thầm lên   hoạch cho những món ăn tiếp theo.

Ăn cơm  ong cũng đã bsp;muộn, hôm&nbs nay mọi người&n ũng đã th bsp;mệt, nên  à ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Lương Thi Nhĩ nằm trên giường, chọn vài bức ảnh hoàng hôn chụp được hôm  nay rồi đăng lên vòng bạn bè. Chẳng mấy chốc đã có người vào thả like, trong đó có cả Quý Bạc Thần. Anh còn bình luận một câu: [Chơi vui vẻ nhé.]

Lương Thi Nhĩ không trả lời anh.

Vừa định& đặt điện tho xuống ngủ th&igr  WeChat lại r g lên. Cô ; lấy ra xem, bsp;là Giang Tự Xuyên.

[Ngà y mai chị định đi đâu chơi?]

Lương Thi sp;Nhĩ: [Tôi  ặt tài xế p;kiêm hướng&nbs ẫn viên đi& p;đảo Nusa Penida sp;rồi, định đến đó dạo chơi vài vòng.]

Giang  ;Tự Xuyên: [ ocirc;i cũng muốn sp;đến đó,&nbs ưng chưa kịp&nbs t xe, ngày&nb sp;mai tôi có thể đi nhờ xe được không?]

Sau b ữa cơm tối  nbsp;dĩ nhiên  Lương Thi Nhĩ&nbs ũng dễ nói sp;chuyện hơn: [V nbsp;cậu nhớ bảo quản gia biệt thự mua cho cậu vé tàu ra đảo nhé.]

Giang  Tự Xuyên: [ c, mấy giờ  nbsp;đi?] Lương Thi Nhĩ: [Tám giờ rưỡi.]

Giang Tự Xuyên: [OK]

Ngày h& ocirc;m sau, Lương bsp;Thi Nhĩ dậy&n ;đúng giờ,  oa kem chống  ng đầy đủ, thay quần áo rồi đi ra khỏi phòng.

Vừa mở cửa ra cô đã thấy Giang Tự Xuyên ngồi ở phòng khách, anh mặc quần  hộp màu xám đậm phối với áo thun trắng đơn giản, xách theo chiếc túi đen lớn, còn đeo kính râm, trông vừa đơn giản lại thoải mái.

 

“Sớm vậy.&rdqu bsp;Lương Thi Nhĩ sp;đóng cửa&nbs hòng rồi b  tới.

Giang   Xuyên đứng sp;dậy, nói  ùa: “Sợ&nb ;muộn chị kh&oci g dẫn tôi&nb ;theo nữa.” Lương Thi Nhĩ mỉm cười: “Đi thôi.”

C&oci rc; ra khỏi c  trước, Giang&nbs ự Xuyên đi& p;theo cô l&ec irc;n xe mà&n bsp;quản gia biệ sp;thự cử đến. Sau khi lên xe ngồi xong, anh đưa chiếc túi giấy trong tay cho cô.

“C&aacut e;i gì vậy?” Lương Thi Nhĩ hỏi.

Giang Tự&n Xuyên: “Bữa bsp;sáng mua  ở gần đây p;chị ăn đi.” “Ồ...cảm ơn nhé, cậu ăn chưa?”

“T&o irc;i ăn rồi.”

Sáng ra Lương Thi Nhĩ không có khẩu vị, vốn định đến đó rồi ăn trưa luôn, nhưng mở tú nbsp;ra thấy b&aac e;nh mì kẹp bsp;xúc xíc h bên trong&nb sp;thì lại  á có c ảm giác thèm ăn, sau đó cũng ăn ngon lành.

Nửa  ếng sau, xe c y đến gần  bsp;tàu, hai  người xuống xe& lên tàu  ;đi đến đảo Nusa Penida.

Vé t àu là  do quản gia m  giúp, l&agra ve; loại tà nbsp;cao tốc cỡ& ;trung bình c hở mười mấy người. Thời điểm này không phải là ngày lễ theo quy định của trong nước, nhưng trên tàu này cũng có vài người Trung Quốc.

Sau khi tàu cao tốc khởi hành, những người trên tàu ban đầu vốn đang vui vẻ  đùa giỡn còn chụp ảnh các thứ, nhưng không lâu sau mọi người đều bị say sóng đánh gục. Lương Thi Nhĩ cũng hơi khó chịu trong cơn lắc lư, cô nhắm mắt lại không nhìn nước biển cuồn cuộn bên ngoài cửa sổ nữa.

Giang Tự&n Xuyên ngồi b circ;n cạnh c&ocir , có ch&uacut e;t lo lắng n igrave;n cô: & ldquo;Chị thấy k cute; chịu lắm à?”

Lương bsp;Thi Nhĩ: &ldquo Không đến n  chỉ hơi hơ sp;thôi, tôi& nbsp;nhắm mắt ng bsp;ngơi một chút là được.”

Giang&n Tự Xuyên nh& cute;u mày, c ó chút  ;tự trách m grave;nh trước kh bsp;đến đây&nbs ông tìm hiểu kỹ, cũng không biết mua theo thuốc chống say sóng.

Nước&nbs iển bên ngo& rave;i tiếp tục& ;gợn sóng t o hành tr&igr ave;nh của con&nbs tàu, ánh&nb sp;nắng mặt trời cũng dần chói chang, xuyên qua cửa sổ tràn vào trong.

Giang Tự&n p;Xuyên thấy  óc độ n&ag e;y mặt Lương&nb hi Nhĩ bị n nbsp;chiếu, bèn& sp;lấy chiếc áo chống nắng mỏng nhẹ trong túi ra che bớt nắng gắt cho cô.

Lênh&nbs p;đênh trên& bsp;biển mất kho nbsp;một tiếng,  g Thi Nhĩ ng bsp;thiếp đi trong lúc tàu lắc lư, Giang Tự Xuyên thì liên tục đổi góc độ che nắng cho cô.

Tàu&nbs p;cao tốc nà  một hàng&n p;có ba chỗ bsp;ngồi, cùng&n p;hàng với   còn có ; một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, cũng là người Trung Quốc. Thấy

 

Gian nbsp;Tự Xuyên&nbs cầm áo ch nbsp;nắng đã&nb lâu, bà  ;ấy bèn cư nbsp;nói: “C hàng trai, c& oacute; mỏi tay không?”

L&ua cute;c này Gi ang Tự Xuyên bsp;mới quay đầ p;nhìn người&nb vừa hỏi: “  bình thường ạ.”

“Chu đáo quá, bạn gái cậu thật có phúc.”

Gian g Tự Xuyên&n p;sững người, v c; thức quay  u nhìn Lươn nbsp;Thi Nhĩ, thấ bsp;cô vẫn đang dựa vào lưng ghế ngủ say, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng  rồi lại cảm&nb y tim đập nh  vì ba c hữ “bạn g& te;i cậu”, a  nói với người phụ nữ kia: “Dì ơi, cô ấy không phải bạn gái cháu ạ.”

“Kh&oc c;ng phải à rdquo; Người ph p;nữ trung ni&ecir n cười đầy&nbs bsp;ý, hạ g ng thì thầm: “Vậy là cậu thích cô ấy?”

Lần này Giang Tự Xuyên không phủ nhận.

Sáng  ôm qua sau&nbs p;khi thấy ảnh&n bìa vòng&nb sp;bạn bè c  Lương Thi Nh nbsp;thay đổi, anh đã gọi điện cho Ôn Diệp Lam bóng gió hỏi dò.

Biết được Lương Thi Nhĩ đã cùng chồng đến Cục dân chính làm thủ tục ly hôn, đang trong quá trình chờ đợi hoàn tất giấy tờ, anh vội vàng mua vé máy bay sớm nhất để chạy đến đây. Lúc đó trong đầu anh không nghĩ gì cả, sự phấn  khích và vui sướng tràn ngập trong từng tế bào, chỉ muốn nhanh chóng đến bên cô.

Vì  ;vậy, anh căn&nbs ản không th bsp;phủ nhận.

Anh thật sự thích Lương Thi Nhĩ, thích đến mức bất chấp tất cả, thậm chí còn có phần kh& irc;ng màng  ến đạo đức.& ng anh không&n bsp;quan tâm  ược nhiều thứ như vậy, anh chỉ biết là anh muốn đến gần cô, dù chỉ là một chút.

Tàu& nbsp;cập bến, Gi nbsp;Tự Xuyên&nbs cất áo ch nbsp;nắng vào&nb ;túi rồi g nbsp;Lương Thi Nhĩ dậy.

“Tới   sao?” Cô ; đưa tay che bsp;ánh sán g trước mắt,&nb ấy rất chó bsp;mắt. Giang Tự Xuyên nói: “Tới rồi, xuống tàu thôi.”

&ldqu o;Ừ”.

Sau k  xuống tàu, bsp;người dì&nb trên tàu&nbs p;lúc nãy&n bsp;vừa đúng&nb lúc đi ngang nbsp;qua họ, ch&ag ve;o Giang Tự Xuyên một câu: “Cố lên nhé.” Sau đó nhìn Lương Thi Nhĩ mỉm cười rồi đi cùng bạn.

Lương Thi& ;Nhĩ cảm thấy&n hó hiểu, h nbsp;anh: “Cậu&nb ;quen bà ấy bsp;à?” Giang Tự Xuyên nói: “Lúc nãy bà ấy ngồi cạnh tôi.”

&ldquo ;Ồ... Bà ấy bảo cậu cố lên làm gì, cố lên cái gì?”

 

Giang Tự Xu ecirc;n đương nhi irc;n không th ể nói l&agr e; bà ấy&nb ;bảo anh cố  g theo đuổi cô, anh chưa thể nói thẳng như vậy.

“Tôi cũng không biết.” Anh đáp.

Lương&nbs hi Nhĩ cũng k ocirc;ng nghĩ nhi  cảm giác&n p;chóng mặt  rên tàu  ;khi nãy đ&a ilde; đỡ hơn sau khi xuống tàu, cô lấy điện thoại liên lạc với tài xế kiêm hướng dẫn viên trên đảo.

Chờ kho p;vài phút& nbsp;thì tà i xế kiêm&nb ;hướng dẫn vi&e n địa phương&nb atilde; đến. Hướng dẫn viên đưa họ lên xe, lái đến các điểm tham quan trên đảo.

Hai năm&nb ần đây Lư bsp;Thi Nhĩ í t khi ra ngo&ag rave;i du lịch,&nb ;nhưng thực chấ p;cô rất yêu thích cảnh đẹp thiên nhiên, thế nên mặc dù các thắng cảnh trên đảo cách nhau xa, đường xá hơi xóc nảy, cô vẫn xem say sưa thích thú.

Cô&nbs p;một mình   phía trướ nbsp;thỉnh thoảng&nbs ng bước dù nbsp;điện thoại  rave; máy ảnh thay phiên chụp hình.

Sau đ oacute; khi đến&n ;thắng cảnh nổ ;tiếng nhất l&ag ; bãi biển& sp;Tinh Linh, c&ocir c; mới sực nhớ ra điều gì đó, quay đầu tìm người.

Giang Tự Xuyên ở phía sau cô không xa, đút tay vào túi thong thả đi theo, ánh mắt thỉnh thoả p;dừng lại tr&ec n người cô, sp;không quấy&nbs rầy nhưng cũng&n chưa từng dời đi xa.

“Giang Tự Xuyên, giúp tôi tí việc đi.”

“Đế sp;đây.” Anh nbsp;chạy vài&nb ;bước đến gầ “Chuyện gì bsp;vậy?” “Giúp tôi chụp một bức ảnh.”

“Đ ”

Lương Thi Nhĩ đưa máy ảnh cho anh: “Ấn nút này là được.”

Giang&n Tự Xuyên g bsp;đầu, đưa  p;kính lên&n bsp;nhắm vào&nbs cô: “Một,&n p;hai, ba.” Một tiếng “rắc” vang lên, anh ấn nút chụp.

“Thế nào, được không?” Lương Thi Nhĩ hỏi.

“Chị xem thử đi.” Anh đi đến bên cạnh cô, hạ thấp máy ảnh xuống.

Lương Th sp;Nhĩ bèn n ích lại g bsp;xem ảnh anh&nb ;chụp, vì m acute;y ảnh ở&nb rên người anh nên cô cũng vô thức đến gần anh hơn một chút.

Giang  Tự Xuyên hơ bsp;nghiêng mắt&n p;nhìn cô,&n bsp;hôm nay c& ocirc; vẫn chỉ&n trang điểm nhẹ nhàng, hàng mi cong, làn da dưới ánh mặt trời trắng sáng, ở khoảng cách gần như vậy thậm chí có thể nhìn thấy lớp lông tơ trên mặt cô.

Anh khẽ bsp;mím môi,  bỗng cảm n nbsp;được một  ve;i hương ri&ecir ng biệt thuộc&nb ề cô. Giống như m&ugrav  dầu gội đ sp;vương trên&nbs tóc, lại gi g như mùi&nb p;nước hoa thoang thoảng dễ chịu, hay cũng có thể là... mùi hương nguyên thủy trên người cô.

 

A nh đột nhiê bsp;cảm thấy m p;hơi nóng,  ặng lẽ dịch&nb g bên cạnh,& sp;kéo ra một chút khoảng cách.

“Cậ nbsp;chụp đẹp  bsp;hay là t& ocirc;i cũng chụp sp;giúp cậu  ột tấm nhé dquo; Giang Tự Xuyên hắng giọng: “...Được.”

hế là hai&n p;người đổi h bsp;Lương Thi Nhĩ sp;giúp anh c hụp một tấm&nb . Chụp xong cô lại đưa cho anh xem.

Đúng l uacute;c này,  ;người tài   kiêm hướng sp;dẫn viên   lịch vẫn  sp;theo họ bỗng& ;nói một câu bằng tiếng Anh pha giọng địa phương: “Tôi chụp cho hai người một bức ảnh chung nhé.”

Lương Thi Nhĩ đang tập trung xem ảnh nên nhất thời không nghe rõ, nhưng  máy ảnh đã bị Giang Tự Xuyên cầm lấy đưa cho hướng dẫn viên: “Được, anh chụp cho chúng tôi một tấm đi, cám ơn anh.”

Hướng dẫn viên vội vàng làm dấu “OK”.

Giang& nbsp;Tự Xuyên&nbs quay đầu nó  “Đã  n đây rồi,& p;chụp chung một p;bức ảnh làm kỷ niệm nhé?”

Hư  dẫn viên&nb ;đã chuẩn  nbsp;tư thế chụ sp;Lương Thi Nhĩ& p;tất nhiên  ng không thể nói không được, cô đứng nghiêm chỉnh lại: “Được, chụp một tấm đi.”

Cô&nbs ;đồng ý r bsp;dứt khoát,&n p;nhưng Giang Tự& p;Xuyên lại  oacute; vẻ căng&n ;thẳng. Anh chỉnh lại vạt áo, lặng lẽ dịch về phía cô một bước nhỏ.

“Một,&nbs i, ba... OK!”& nbsp;Hướng dẫn  irc;n nhìn  h mình vừa& sp;chụp, hài&nbs lòng nói, “Rất đẹp!”

Lương&n hi Nhĩ tiến   gần xem ản bsp;lông mày  khẽ nhướng&nbs circ;n: “Bức  nh chụp chung này quả thực rất đẹp, so với tấm ảnh đơn của tôi thì cười tự nhiên hơn.”

Giang  ự Xuyên: &ld o;Vậy sao, tô  thì thế&nb ;nào?” “Cậu ấy à, rất đẹp trai.”

Giang Tự Xuyên nhận lấy xem thử, trong ảnh hai người đứng cạnh nhau, giữa  khung cảnh biển cả bao la, hai người nhìn về phía ống kính mỉm cười. Đặc biệt là Lương Thi Nhĩ, nụ cười của cô vô cùng rạng rỡ.

Tim anh  oáng rung rin h, nói: &ldqu o;Lát nữa c  gửi tấm n& ve;y cho tôi&n bsp;được không? uo; Nói xong như sợ cô nhận ra điều gì đó, anh bổ sung thêm một câu, “Bức ảnh trông tôi rất đẹp trai.”

Lương Thi Nhĩ mỉm cười: “Được, tối về tôi gửi cho cậu.”

Bởi  grave; đường xu bsp;bãi biển&nbs Tinh Linh rất  hó đi n&ecir ;n Lương Thi  ĩ bèn n&oacu e;i với hướng dẫn viên là cô chỉ chụp ảnh ở trên, sẽ không xuống dưới.

 

Hướng dẫn viên không khỏi vui mừng vì không phải dẫn bọn họ leo bậc thang  nữa, bảo là rời khỏi đó rồi sẽ dẫn họ đến một nơi vắng vẻ khác, chỗ đó là vị trí tuyệt vời để ngắm biển.

Buổi s&aa ;ng vẫn còn bsp;thời gian, hai bsp;người bèn&n ;bảo hướng dẫ viên đưa m&i ave;nh đến nơi anh ta đã nói.

Mười mấy phút sau, họ đến một vách đá ngắm biển.

Ở đ&acir bsp;quả thật kh& te; ít du&nbs p;khách, trước& p;mắt là bi  cả xanh th bsp;mênh mông , tĩnh lặng nhưng lại tràn đầy sức sống.

Lương Thi Nhĩ tiến lên vài bước, hít một hơi thật sâu, cảm thấy nơi này có một  loại cảm giác tự do không bị ràng buộc, dường như dù có ở đây làm gì thì cũng không bị ai quản thức, cũng chẳng có ai để ý.

Hướng   viên thấy&n p;cô thích&n bsp;thì bèn  nói là ; có thể&nb ;ước nguyện v ;vách đá&n sp;này, người dân địa phương đều cảm thấy rất linh nghiệm.

Lương T bsp;Nhĩ mỉm cư sp;không nói  gì mà  chỉ ngồi x  bên cạnh&nb ;tảng đá. “Chị không ước nguyện à?” Giang Tự Xuyên đứng bên cạnh cô, hỏi.

Lương Thi Nhĩ: “Không cần đâu, tôi đã qua cái tuổi ước nguyện rồi.” Giang Tự Xuyên: “Ước nguyện mà còn có giới hạn tuổi tác nữa sao?”

Lương  hi Nhĩ nói:& bsp;“Nếu ước&n guyện có t& cute;c dụng th&igr e; đời người&n agrave;m gì c ó nhiều chuyện không được như ý đến thế.”

“C sp;thành tâm  ước nguyện&nbs nbsp;sẽ linh thi&e rc;ng.” Giang  Tự Xuyên t&u ave;y ý ngồ nbsp;xuống bên cạnh cô, “Tôi ước trước một điều nhé... Mong là ngày nào cũng vui vẻ đi.”

Nói xong, anh quay sang nhìn cô: “Đến lượt chị đấy.”

Lương&n hi Nhĩ chống  ân, hai tay&nb sp;đặt trên  u gối, lười&nbs ng nói: &ldqu o;Tôi không có nguyện vọng gì cả.”

“Sao& sp;lại không  ó, chị c&oa te; thể ước&nbs ng tôi, mong&n bsp;cho ngày  nào cũng vui nbsp;vẻ.” “Tôi lúc nào chẳng vui.”

“Chị không hề.”

Lương&nbs i Nhĩ thoáng nbsp;sửng sốt, n rave;n qua Giang&nbs p;Tự Xuyên.  h hơi nghiêng đầu nhìn cô, đôi đồng tử nhạt màu dưới ánh nắng càng trong veo như hòn bi thủy tinh, vừa chăm chú lại chân thành.

Cũng  không hiểu s , khoảnh khắc&nb ày Lương Th nbsp;Nhĩ bỗng c&o te; cảm giá nbsp;như bị nhìn thấu, cô vội vàng quay mặt đi.

“Điều  n trọng nhất&nbs a đời người&nb grave; phải l&agra ;m bản thân& sp;vui vẻ, bất&n kỳ người nào hay sự việc nào khiến chị không vui cũng phải để cho nó trở thành dĩ vãng.”

&nbs p;

Trái tim& nbsp;Lương Thi Nh bsp;thoáng xao&nbs p;động, cô  acute;i đầu cư sp;“Em trai, c ậu đang giảng đạo lý với tôi à?”

Giang&n bsp;Tự Xuyên  hẽ ho khan m nbsp;tiếng, vành bsp;tai hơi n&oacut ;ng lên: &ldqu o;Không phải giảng đạo lý, tôi chỉ đang nói... sự thật thôi.”

&ldqu o;Được rồi, lời nói thật của cậu thực ra rất đúng, vui vẻ quả thật là điều quan trọng nhất.”&nb ương Thi Nhĩ  ơn vai, ngả  ời ra sau, &l uo;Có điều  acirc;y giờ t&ocir i không thể vui vẻ nổi.”

“V&i ave; sao?”

“V&igr ave;... tôi rất đói bụng.”

Giang&nbs Tự Xuyên ng nbsp;người, giữa&nbs ng than thở n iêm túc  ;của cô, anh bsp;bật cười thành tiếng.

“Chị đói bụng à, sao không nói sớm.”

Anh xoay người kéo chiếc túi đang đặt sau lưng tới trước mặt, cúi đầu móc ra  một đống đồ. Nào là khoai tây chiên, bánh mì, thịt bò khô, sô cô la, nước... thậm chí còn có hai lon bia.

Lương Thi&nb ;Nhĩ vừa mới&nb uận miệng than&n thở một câ sp;đói bụng&nbs hợt ngớ người: “Cậu... là Đôrêmon à?”

“ Sáng nay l&ua cute;c đi mua  ữa sáng t&o rc;i tiện thể&nb hé cửa h&ag ve;ng tiện lợi&n luôn, sợ ch ellip; sợ chúng ta đói bụng giữa đường.” Giang Tự Xuyên mở nắp lon bia ra rồi đưa cho cô, “Bây giờ có thể vui vẻ chưa?”

Lương&nb Thi Nhĩ thoá g kinh ngạc,  ìn anh rồi& sp;lại cúi  u nhìn lon&nb sp;bia đã mở, cuối cùng nghiêm túc gật đầu.

“Có thể.”