Chương 28: Chương 28
Trên đường trở về, phần lớn thời gian đều là Ôn Diệp Lam rôm rả trò chuyện. Từ khi nghe Lương Thi Nhĩ nói anh chàng Hàn Quốc kia kéo người ta xuống nước nhưng kh&oc ng quan tâm&nb sp;xem người ta&n ;có biết b nbsp;hay không,&nbs p;cô ấy đ&a de; tức giận loại anh chàng Hàn Quốc kia ngay.
“May mà lúc đó A Xuyên ở ngay bên cạnh, nếu không chắc phải đợi cậu chết đuối mới đư gười ta phá nbsp;hiện ra qu&aa te;. Cậu chưa&nbs hêm phương t c liên lạc của người nọ đúng không? Nếu thêm rồi thì xóa đi, chúng ta không cần loại người này, ngày mai lại tìm người khác.”
Lư g Thi Nhĩ: &ld uo;Cậu tha cho&nbs mình đi, ng& grave;y mai mì ;nh không quay lại đó&nb nữa đâu.”
&ldqu ;Chúng ta v chưa tán&nb p;được trai tr ;mà? Sao cậ nbsp;lại bỏ cu p;nửa chừng?” Lương Thi Nhĩ: “... Lần sau, lần sau có thời gian rồi tính tiếp.”
Sau khi về đến nhà, Lương Thi Nhĩ tức tốc chạy vào phòng mình tắm rửa. Cô cảm thấy nước rong bể bơi acute; không ược sạch sẽ,& ng dưới vò bsp;hoa sen tắm rửa rất kỹ lưỡng, lại tỉ mỉ tẩy trang, sau đó mới ra khỏi phòng tắm.
Ôn Di nbsp;Lam và T riệu Minh Tuấn&n đã trở v p;phòng mìn h ở lầu hai sp;phòng khá ;ch im lặng, đèn cũng đã tắt, chỉ có bên phía phòng bếp còn một ngọn đèn đang sáng.
Lương&nbs Thi Nhĩ đi th circ;m mấy bước ;rồi vô th bsp;quay đầu nh&i ve;n về phí nbsp;phòng của Giang Tự Xuyên, thấy không có động tĩnh, đoán chừng sau khi về anh đã ngủ
rồi. Cô rón rén đi vào bếp, muốn tìm chút gì đó để uống.
Ai dè vừa qua khúc cua đã nhìn thấy một người đứng trước tủ lạnh.
Chàng&nbs trai mặc áo bsp;ngủ màu  en, cao gần b g tủ lạnh, cute;i tóc v a tắm xong vẫn chưa sấy khô khẽ rũ trước trán, mang theo hơi ẩm.
“...Cậu&nb ẫn chưa ngủ&nbs rave;?” Cảnh  ượng trong bể&n ơi cách đ&a rc;y không l&a circ;u khiến c&oci ; vẫn có chút xấu hổ, cô cố gắng làm bộ như không có gì xảy ra, bình tĩnh hỏi.
Ánh m của Giang T bsp;Xuyên hơi  lóe lên:&nbs p;“Tôi đi&nb p;lấy chút uống, chị cute; muốn uống không? Sữa nhé?”
Lương Thi Nhĩ: “....”
&ldqu o;Để tôi hâm nóng cho chị một ly.”
“Kh&oci rc;ng cần phiền vậy đâu, cứ uống luôn cũng được.”
“ circ;ng phiền g&ig ve; cả, buổi&nbs i uống ly s bsp;nóng sẽ  gủ ngon hơn.” “Được rồi....Cảm ơn cậu.”
Giang  ự Xuyên n&oa te;i một câu bsp;không có gì, anh  ;lấy sữa trong&n tủ lạnh ra,  đó lại lấy thêm một cái nồi hâm sữa trong tủ chén bát ra, đứng bên bàn bếp thao tác.
Lương  hi Nhĩ nhìn& bsp;anh hâm s a, không gi&ua cute;p được g&ig ; lại không& sp;tiện bỏ đi,& bèn đứng dựa vào bên cạnh nghịch điện thoại di động.
Nồi hâm sữa dần nóng lên, chất lỏng trắng như tuyết từ từ sôi trào.
Giang Tự Xuyên ch& cute; ý đế bsp;nhiệt độ, & e;nh mắt thỉnh&n thoảng lại rơi& trên người Lương Thi Nhĩ.
Bây giờ anh quả thực không thể nhìn thẳng vào cô, bởi vì vừa nhìn thấy cô là anh lại nhớ đến hình ảnh hai người ôm chặt lấy nhau trong bể bơi cách đây không lâu....Sau đ&oacut ; nhiệt độ  bsp;thể lại kh&o ;ng kìm đư nbsp;mà dâng cao, giống n
phần sữa đang được hâm nóng.
Giang Tự Xuyên dời tầm mắt, ép bản thân tập trung vào sữa trong nồi. Khi nó cuối cùng c g ấm lên,&nb ;anh lặng lẽ&nbs ở hắt ra m sp;hơi, đổ n&oac vào một&nb ;chiếc cốc.
&ld Uống được rồi.”
Lương&nb hi Nhĩ rời m nbsp;khỏi di độ bsp;giơ tay nhận& p;ly sữa anh a tới: “C&aa te;m ơn cậu, vậy tôi về phòng trước đây.”
&ldqu ;...Ừm.”
Cô rời khỏi phòng bếp, mùi hoa gỗ của sữa tắm cũng theo đó nhạt đi. Giang Tự Xuyên đứng tại chỗ một hồi lâu rồi mới trở về phòng mình.
Anh uống hết một ly sữa nóng, nhưng nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được. Cuối c&u ng lấy di đ nbsp;ra mở album&n p;ảnh, ánh t lại rơi v& ave;o bức ảnh&nb hụp
chung bsp;của họ &mdas dash; tấm ảnh&nb hụp trên b&a lde;i biển Tinh Linh.
Trong ảnh,& sp;hai người c&ug e;ng nhìn v&a grave;o ống k&iacu ;nh mỉm cười&nb ng rỡ, cả h bsp;cách nhau không quá mười cm.
Khóe mi ng anh hơi nh h lên, một&n p;lát sau, an h mở Wechat r không k&igrav e;m được lại gửi tin nhắn cho cô.
[Ngày mai chị định đi đâu chơi?]
Bên k a chắc là&n p;đang xem điện& ;thoại, chẳng m sp;chốc đã  i âm lại:&nb ;[Không đi chơi nữa, đi mua cho đồng nghiệp chút mỹ phẩm dưỡng da.]
Giang Tự Xuyên: [Ồ.]
Sau khi  ửi xong, anh oacute; chút hối hận. Đ&aacu ra anh nê ;n hỏi cô&nb ;là muốn mu nbsp;mỹ phẩm dưỡng da hiệu gì, anh có thể đi cùng cô.
Nhưng ng ĩ lại, một  i đàn ô ng bình thư g không d&ugra ve;ng đến mấy&n hứ này nhiều, nếu anh đi mua cùng thì không có sức thuyết phục lắm.
Thế l&agra nbsp;anh buồn bự sp;ném điện&nbs hoại sang một&nb ên, suy nghĩ& bsp;xem còn c ó hoạt động nào có thể kéo cô đi cùng không.
Lặn, câu cá....Nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác cũng ngủ thiếp đi.
-
Trưa ày hôm sau, Lương Thi Nhĩ để mặt mộc một mình ra ngoài dạo phố.
Mấy c&ocir bsp;gái trong  ;bộ phận sau&nbs i biết cô&nb ;đến đảo Bali& ã nhờ c&oci ; mua giùm&nb sp;sản phẩm dưỡng da đặc biệt. Cô đi dạo một vòng các cửa hàng trong trung tâm thương mại, mua được một túi lớn nào là son môi, sữa dưỡng thể, kem dưỡng da vân vân, nghĩ bụng lúc nào về sẽ tặng cho mấy cô gái trong bộ phận.
Mua đồ xong ra khỏi trung tâm thương mại, cô vốn định mua chút đồ ăn rồi về thẳng nhà, ngờ lại nh bsp;được cuộc sp;của Lương Vi bsp;Mấy ngày&nbs nay trong nhà có  ;gọi cho cô& sp;vài lần,  hưng cô kh&oc rc;ng nhận, d&ugra ; có gửi&nb ;tin nhắn th&igrav cô cũng chỉ xem chứ không hồi âm. Nhưng lần này sau khi cúp điện thoại, Lương Viễn đã gửi tin nhắn nói là mẹ cô bị bệnh, nhớ gọi lại.
Đối diện trung tâm thương mại là biển cả và bãi cát.
Lương  hi Nhĩ đi t bsp;bờ cát ồi xuống, tiện tay đặt đồ&nbs nbsp;sang một b&ec c;n, gọi điện thoại về cho Lâm Thu Vân.
“Thi&nb sp;Nhĩ, con c&oacut ; khỏe không nbsp;Bây giờ  on vẫn đang bsp;bên ngoà i sao?” Vừa nhận máy là cô đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của Lâm Thu Vân.
Lương i Nhĩ thấp g g nói: &ldquo ;Vâng, con v đang ở b&ec ;n ngoài. M nbsp;thế nào rồi, sao lại bị bệnh?”
“Cũng không có gì, chỉ là bệnh cũ thôi....Tim hơi&nb p;không thoải&nbs mái nên  ;đến bệnh
viện khám thử ——”
&n bsp;
Điện thoại của Lâm Thu Vân bị người ta giật lấy, là bố cô: “Thì cũng do bị con chọc tức đấy! ếu không huy áp của&nbs mẹ con sao l nbsp;cao được! L Thi Nhĩ, con mau trở về cho bố! Bây giờ đi rút lại đơn xin ly hôn vẫn còn kịp!”
Lương&nb hi Nhĩ không& bsp;muốn tranh ch nbsp;vô bổ v Lương Viễn,&nbs ưng cuộc điện thoại này của bọn họ vẫn có thể nhẹ nhàng kéo linh hồn đang chu du ngoài đảo xa của cô về lại thực tại.
“Đưa điện thoại cho mẹ con.”
Lương Viễn: “Con vẫn không chịu nghe lời bố đúng không? Mấy hôm nay mẹ con bị bệnh,&nbs ày nào  ;Bạc Thần cũng& đến chăm s&oacut chẳng lẽ c ute;c con khôn g thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được sao?”
Lương  hi Nhĩ siết t di động: & uo;Bố trả lại& iện thoại cho&nb ẹ con ngay, nếu không con sẽ cúp máy đấy!”
“Co ..”
“Đượ sp;được được,&nbs p;nghe máy.” Lâm Thu Vân cầm đi bsp;thoại về, &l ;Thi Nhĩ, con còn nghe máy đó không?”
Lư g Thi Nhĩ hít sâu một hơi: “Bác sĩ nói thế nào?”
&ldqu o;Cũng không ó chuyện g& rave; lớn, nhưng& p;phải nằm việ ;quan sát.” “Con biết rồi. ”
&ldq ;Thi Nhĩ, hôm nbsp;nay Bạc Thầ sp;cũng ở đ&acir các con.&nbs p;có muốn n acute;i chuyện v p>
nhau không?”
Sắ nbsp;mặt Lương T bsp;Nhĩ lạnh xu nbsp;“Mẹ, con&nbs với anh ta đ ilde; được xem&n là ly hô ;n rồi, mẹ bảo anh ta đừng tới chăm sóc mẹ nữa, con sẽ tranh thủ quay về.”
“Con cúp máy đây.”
Đi bsp;thoại bị c&o ; cúp ngang,& nbsp;sau đó ại đổ chuô nbsp;cô bèn& nbsp;chuyển sang c độ im lặng.
Mặt trời lặn nghiêng về phía Tây, trên mặt biển như được mạ một lớp ánh vàng rực rỡ. Không biết có phải do mấy hôm nay cô ngắm quá nhiều cảnh hoàng hôn hay không m&ag rave; bây gi nbsp;cõi lò ng như đã&n p;tê dại. Th chí bắt&nb ;đầu cảm thấy ỳ thật ở góc nào trên thế giới cũng giống như nhau, nếu không xóa bỏ được ký ức thì dù có trốn đi đâu cũng không thể thoát khỏi gông xiềng của quá khứ.
-
Cả  i chiều Giang  ự Xuyên kh&o rc;ng thấy Lương p;Thi Nhĩ đâ vợ chồng & c;n Diệp Lam cũng ra ngoài chưa về.
Anh ngồi&nb ột mình tro biệt thự, nbsp;nghĩ giây&nbs ;lát rồi nh một câu&nbs vào trong nhóm bốn người do Ôn Diệp Lam lập ra: [Buổi tối mọi người có muốn ăn cơm kiểu Trung không?]
Ôn Diệp L đang chơi đ rave;a điên c ồng, nhưng hồi& âm lại rất p;nhanh: [Cậu nấu à?]
Giang T Xuyên: [Phả anh chị c&oa te; muốn ăn ocirc;ng?] Ôn Diệp Lam: [Tôi ăn tôi ăn]
Triệu Minh&n ;Tuấn: [+1]
Giang Tự Xuyên đợi một lúc cũng không thấy Lương Thi Nhĩ hồi âm. Nhưng anh biết so v đồ ăn b&ec n ngoài th&ig rave; cô bằn nbsp;lòng ăn  đồ Trung Quốc&n nh nấu hơn, vì vậy cũng không đợi cô trả lời đã thông báo với bọn họ là tối nay anh sẽ ở nhà nấu cơm, nếu ai muốn ăn thì có thể về ăn.
Ôn Diệ bsp;Lam reo hò ; ủng hộ tr nbsp;nhóm, Giang&n bsp;Tự Xuyên  ranh thủ gọi&nbs ện thoại cho quản gia biệt thự, bảo ông ấy đưa nguyên liệu nấu ăn tới.
Nấu xong&n thức ăn thì bsp;gần bảy gi ;tối, Giang Tự&n Xuyên đứng ng bếp ra lệnh cho hai vợ chồng Ôn Diệp Lam đã trở về.
“Tôi&n p;đang nấu m&oacu n cuối cùng bsp;rồi, chị Di sp;Lam, chị gửi& ;tin nhắn cho  ô ấy hỏi thử xem.”
Ôn&nbs p;Diệp Lam: &ldquo ới gửi cho irc; ấy mấy  rồi mà&nbs không thấy t lời, để t c;i gọi điện thoại cho cô ấy đi.”
Giang Tự Xuyên: “Được.”
rc;n Diệp Lam  ọi điện thoại kết quả bê sp;kia báo đ atilde; tắt m&aacu ;y, cô ấy&nb ;thoáng sửng sốt, lại gọi thêm hai ba lần nữa, nhưng vẫn tắt máy.
“Kh&oc irc;ng bắt m&aacut y, tắt máy& sp;rồi.”
Giang&n p;Tự Xuyên n iacute;u mày,  ;tắt lửa: &ldquo máy?”
Ôn Diệp Lam nói: “Có thể là hết pin....Buổi trưa cô ấy có nói với tôi là cô ấy
mua đồ  sẽ ghé&nbs qua spa một l acute;t rồi mới& ;về, chẳng lẽ& ây giờ vẫn p;đang làm spa?”
“Giờ này rồi, muốn làm chắc cũng đã xong rồi.” Giang Tự Xuyên đột nhiên không có&nbs p;tâm trạng u cơm nữa, a nbsp;đặt món&nb ăn cuối cù nbsp;vào nồi,&nb ;hỏi: “Cô ấy có nói đi đâu làm spa không?”
&Oci rc;n Diệp Lam có chút sốt ruột: “Không có nói.”
Tri Minh Tuấn th cô ấy ư vậy bèn& p;trấn an: “ ng sốt ruột  aacute;, chắc l&ag ve; điện thoại của cô ấy hết pin thôi, hôm nay cô ấy sẽ không đi xa đâu.”
&Ocir ;n Diệp Lam: “Nhưng hết pin thì có thể tìm chỗ sạc tạm mà.” “Chắc đi d bsp;rồi không&nbs để ý, kh&o c;ng chừng đang&n ;trên đường&nbs đấy.”
Gia nbsp;Tự Xuyên&nbs cau mày, kh&o circ;ng chờ đư p;nữa: “Tôi bsp;ra ngoài tìm thử.” Ôn Diệp Lam: “Cậu định đi đâu tìm?”
  ;
“Đến trung tâm thương mại cô ấy đi xem sao.”
Trưa n y lúc cô ; xuất phát bsp;anh có th uận miệng hỏi& ột câu l&agr e; cô định& p;đến trung tâm thương mại nào mua đồ, Lương Thi Nhĩ bèn nói cho anh biết.
Tuy rằng& ;tỷ lệ cô& ;vẫn còn sp;trong trung t&aci rc;m thương mại& ;rất nhỏ, nhưng ;hiện tại Giang Tự Xuyên cũng không thể chờ ở nhà, nhất định phải ra ngoài xem thử.
Ôn Diệp Lam thấy vậy cũng kéo Triệu Minh Tuấn ra ngoài đi tìm khu vực gần đó, nói&nb p;không chừng&nbs Lương Thi Nhĩ&nbs ìm không&nbs p;thấy chỗ sạc pin, không c&o acute; cách nào gọi xe nên phải đi bộ về.
Trung tâ thương mại  acute;ch biệt th sp;khoảng nửa ti nbsp;đi bộ, kho bsp;thời gian này con phố bsp;Bali lại bắt p;đầu tắc ngh ;khủng khiếp, ch sp;nên Giang T ự Xuyên không chọn đón xe mà chạy bộ tới đó.
Sau khi nbsp;chạy đến t nbsp;tâm thương&n p;mại anh cũng&nb không nghỉ n i, vòng quanh tầng trệt nhìn thử, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lương Thi Nhĩ đâu, đành phải đi ra lại đến bờ cát đối diện.
Anh nghĩ&n ;nếu Lương Thi&n Nhĩ từ trung  acirc;m thương m bsp;đi ra thì chắc hẳn c rc; sẽ đi dạo dọc theo con đường ven biển này.
Trên&n bsp;đường ven b p;biển có r nhiều đèn sp;đường, nhưng  rave; sao cũng  không phải ban ngày, tầm nhìn đã không còn rõ ràng nữa. Giang Tự Xuyên đi chậm lại, nhìn rõ từng người một.
Còn một bên khác, Lương Thi Nhĩ xách túi chậm rãi đi dạo trên bờ cát.
Cô không nhớ mình đã ngồi ở bờ biển bao lâu, lúc hoàn hồn lại chuẩn bị rời đi thì trời đ ilde; tối mù Cô lặng&nbs lẽ xách the nbsp;túi đồ&nbs ình vừa mua nbsp;dựa vào&nbs trí nhớ đi về hướng nhà thuê.
Mấy hôm nay cô đã đi qua con đường này vài lần, đại khái cũng nhớ kỹ.
Nhưng đồ& rên tay qu&aac ute; nặng, b&atild i cát dưới sp;chân lại ó đi, ch&aci c;n mặc dép bsp;xỏ ngón bị vỏ sò nhỏ cấn vào, ngón chân cái tê rần như bị kim chích.
“M&a grave;y cũng chống lại tao nữa.”
Lương&nb hi Nhĩ vứt t cute;i đồ trong&n ;tay sang một  ên, bắt đ sp;hối hận v&igr bản thân&nb ;đã mua một túi lớn như vậy... Quả nhiên sau khi một chuyện không vui ập đến thì chuyện không thuận lợi sẽ nối gót kéo tới.
Cô hít sâu một hơi, cau mày khom lưng nhặt bỏ vỏ sò kia ra, nhưng khi nhìn thấy vết máu trên đầu ngón chân trộn lẫn với cát, một cảm giác sụp đổ không tên&nbs p;bỗng nhiên  p đến, cô&n ;lại lần nữa&n ốn ngồi xuống& ại chỗ, khô nbsp;đi đâu !
“Lương Thi Nhĩ!”
Bỗng dưng có một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
C&oa ute; một khoảnh khắc Lương Thi Nhĩ tưởng mình nghe lầm, nhưng giọng nói này và  ;cả cái t&e rc;n này, ở bsp;đây sẽ ocirc;ng xuất hi bsp;một người t sp;hai gọi như&nb vậy.
Cô đ nbsp;thẳng dậy, đầu lại, nbsp;thấy dưới te;nh đèn c& acute; một b&oacut ng dáng cao lớn đang chạy về phía cô. Anh chạy rất nhanh, khi tới trước mặt cô thì thở hổn hển không ngừng.
“Điện& thoại của chị& ao lại tắt cute;y, đã t ễ thế này p;rồi, chị c&oac biết là&nb ;chúng tôi&n bsp;sốt ruột lắm không?”
Lư g Thi Nhĩ chầm chậm chớp mắt, đưa tay lấy di động ra: “Hết pin rồi.”
“Vậy chị... chị sạc pin vào.” Giang Tự Xuyên vô cùng lo lắng, nhưng quan trọng hơn l&agrav nbsp;anh đã ìm được c rc; rồi, lại&nbs ông kìm  ;được hỏi: &ld ị không sao chứ?”
“Kh& irc;ng sao, chỉ&nb ;là hết pin bsp;không có cách n&agrav e;o đón xe&n sp;về thôi, ocirc;i cũng đang& sp;định quay về.”
Giang Xuyên vẫn&n p;chưa yên t& circ;m, nhìn cô từ tr&eci ;n xuống dưới:& “Chân chị&n p;bị thương rồi.”
Vừa  từ xa anh&nb ;đã thấy c irc; khom lưng  làm gì  ;đó, bây&nb p;giờ nhìn nbsp;khoảng cách gần như vậy, quả nhiên là đã rách da chảy máu.
“Kh&oc irc;ng cẩn thận cấn vào thôi, đi nào.” Lương Thi Nhĩ lại khom lưng xách túi đồ nặng trĩu&n a mình l&ecir c;n, nhưng mới&nb đi được v&agrav bsp;bước thì&nb chiếc túi tilde; bị người ta giật lấy. Cô thoáng khựng lại, sau đó chợt thấy Giang Tự Xuyên ngồi xổm xuống trước mặt mình.
“L&ec irc;n đi.”
Lương Thi Nhĩ nhíu mày: “Tôi đi được.”
“ nbsp;thì đừng&n ;ráng đi n ” Giang Tự&n p;Xuyên không để cô  chối, anh d về phía sau một bước, ôm lấy chân cô rồi trực tiếp cõng cô lên lưng.
Lương Thi& p;Nhĩ đứng kh&oc ng vững, lập&nbs c bổ nhào&n p;lên lưng an , anh thì&nbs p;đã đứng dậy, cõng cô đi về phía trước.
“Giang Tự Xuyên?!”
&ld quo;Tôi cõng chị đi còn nhanh hơn.”
“Cậu không ngại mệt à? Thả tôi xuống!” “Không mệt, chị cũng đâu có nặng mấy.”
Lương&nb hi Nhĩ giãy& bsp;dụa, nhưng an bsp;vẫn không&nbs hề hấn gì sp;khóa chặt&nbs cô lại. Thế là cô đành từ bỏ, nói: “Cậu qua bên cạnh đón xe đi.”
“Đang bsp;tắc đường,  rc;y giờ đi nbsp;về chỉ mư p;phút, bắt  e lại mất h bsp;mươi phút.&r uo; “...”
Hôm qua thì bắt anh xuống nước cứu cô, hôm lnay lại bắt anh cõng cô về.
Lương Thi&n Nhĩ nhủ thầm&nb o lần nào&n p;mình xui x o cũng bị an bsp;gặp phải th p;nhỉ. Nhưng cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều đã mệt mỏi, giờ phút này cô không muốn suy nghĩ nhiều nữa. Chỉ là tâm trạng có hơi kỳ lạ, vừa phiền não lại an tâm.
“H&ocir c;m nay chị c nbsp;ở bên b nbsp;biển mãi&nb ;sao?” Giang T ự Xuyên hỏi. “Cả một buổi chiều à?”
“ Đúng vậy.”
“Vậy sao chị không biết gọi điện thoại cho bọn tôi, hoặc gửi tin nhắn cũng được. Điện th p;hết pin th&igrav sạc pin v&ag ve;o, chị khô g mang theo c sạc dự ph& ve;ng à?”
Lương Thi Nhĩ biết mình không đúng, đã khiến cho mọi người lo lắng theo, nhưng lúc n& grave;y cảm x&uacu ;c của cô&nb ;đang dâng tr agrave;o, đột nhi irc;n bị cậu&nbs anh niên nhỏ hơn mình nhiều tuổi này dạy dỗ thì không khỏi bực bội.
Sao ai cũng có thể mắng cô vài câu vậy nhỉ?!
“Cậu&nbs ản được t&ocir sp;à Giang T Xuyên? Cậu& sp;đang dạy đờ ;ai vậy? Tôi bsp;thích ở đâu thì ở đó, cho dù tôi ở đó đến ngày mai thì cũng không có ai được ý kiến!”
Từ khi quen biết Lương Thi Nhĩ đến nay, Giang Tự Xuyên luôn thấy cô bình tĩnh thành t ục, bỗng dưng&n ối diện với&nb acute;ng vẻ t&ugra ;y hứng lại  circ; lý n&ag rave;y của cô, anh quả thực đã ngẩn ra giây lát. Nhưng ngay sau đó, nét mặt của anh không phải là sự bẽ bàng vì bị mất mặt, mà là một niềm vui thích mới mẻ.
Anh cũng&nbs hông biết m& rave;nh bị l&agrav m sao, cảm th dáng vẻ&nb ;nổi giận của& ô lúc n ày rất xinh đẹp, càng sinh động hơn.
Tim đập&nb ừng nhịp rõ r&a ave;ng, Giang Tự Xuyên nâng cô lên, vành tai ửng đỏ.
“Khôn bsp;phải tôi  ang dạy đời&nbs ... cũng khôn có ý& nbsp;kiến gì,&nb ;chỉ là lo& sp;lắng cho chị thôi.”
Lươ Thi Nhĩ hừ& p;lạnh một tiế sp;bực bội n&oac i: “Cho t&ocir c;i mượn điện& hoại, tôi nói với Diệp Lam một tiếng.”
“& rave;... Trong t&uac ute;i bên ph .”
Lương Th nbsp;Nhĩ không&nbs ;chút cảm x acute;c đưa tay&nb ;lấy điện tho ;của anh ra. ang Tự Xuyên rất tự giác báo mật mã khóa màn hình, sau khi mở khóa, Lương Thi Nhĩ gọi điện thoại cho Ôn Diệp Lam, nói cho cô ấy biết là bọn họ đang trên đường về nhà, bảo cô ấy đừng lo lắng.
Sau đ&oacu cô lại  ém điện th vào trong&nb sp;túi của h. “Lương Thi Nhĩ...”
“Cậu gọi tên ai đấy?” Lương Thi Nhĩ bất mãn nói.
Giang Tự Xuy&ecir n ngậm miệng,&nb úc cất ti nbsp;lần nữa đ& e; đổi các bsp;gọi: “Chị.& o; Lương Thi Nhĩ ừ khẽ một tiếng, xem như đáp lại.
“Hôm nay chị không được vui à?”
Lương bsp;Thi Nhĩ nh&iacu e;u mày, kh&o circ;ng nói l ời nào.
Th ra Giang Tự& sp;Xuyên cũng  không cần c& irc; nói, anh có thể&nbs cảm nhận đượ ảm xúc của cô. Anh bước từng bước đi về phía trước, nói: “Hôm nay tôi có nấu mấy món chị thích ăn, chốc nữa về hâm nóng lên là có thể ăn ngay.”
Lương&nbs Thi Nhĩ lườm&nbs h: “Món  ;gì?” “Tôm sốt tỏi và sườn kho tàu.”
&ldqu o;Ồ.”
“L&a ave; món ch nbsp;thích ăn&nbs ;đúng không Nếu tôi&nbs nhớ không l ” “Ừm.”
&ldq ;Vậy chúng đi nhanh l&ec rc;n, về ăn thôi!” Giang Tự Xuyê đột nhiên& p;tăng tốc.
Lương Thi& ;Nhĩ theo quá n tính ngửa bsp;ra sau, vội&nb ;vàng vịn l bả vai anh&n p;để ổn định lại cơ thể: “Giang Tự Xuyên ——”
&l dquo;Chị, chúng ta mà về trễ là chắc chắn sẽ bị hai người kia ăn hết phần.”
Bước&n hân của anh& sp;không ngừng&nb ;nghỉ, gió ecirc;m vù v& ugrave; lướt qua& p;bên tai, cu n đi vài phần khô nóng của biển đảo.
Lương Thi ;Nhĩ im lặng  ìn chằm ch nbsp;sườn mặt c sp;anh, không hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy không còn buồn bực quá nữa.