Chương 40: Chương 40

Món điểm&nbs âm Giang Tự& sp;Xuyên mang  đến rất ngon,&n ương Thi Nhĩ   vài miếng rồi ngước mắt lên nhìn anh.

Anh làm  được điều&nb nbsp;vừa nói&nbs đó là  “không quấy bsp;rầy cô” nbsp;một mình&nb ;ngồi trên ghế sofa nhỏ cầm điện thoại di động chơi game.

“Cậu không định về à?” Cô vẫn nhịn không được hỏi một câu.

Tầm m nbsp;Giang Tự Xuy& irc;n nhanh ch&oacut e;ng rời khỏi&nb ame, chuyển sang&n p;cô: “Buổi tối cũng không có việc gì làm, tôi đợi em tan ca.”

“Tan&nb sp;ca là t&oc irc;i về thẳng&n nhà.”

&ldqu o;Tôi biết, tôi ở đây đợi đến khi em tan ca mới thôi.”

Người bên ngoài vẫn đang ăn đồ Giang Tự Xuyên mang đến, Lương Thi Nhĩ không cần ra bsp;ngoài cũng&nb p;biết bọn họ& ang ăn nhưng  ắc chắn cũng&nb ng thảo luận về Giang Tự Xuyên.

Nói& nbsp;thật lòng&n p;thì từ l& cute;c biết đối ;tác quảng  aacute;o của c&oci ;ng ty có&nbs p;Thiên Lam, c ô đã nghĩ mọi người nhất định sẽ thảo luận về cô và chồng cũ của cô, sau đó đặt cô vào địa vị của người bị hại và người đáng thương.

Cô không thích như vậy, mà sự xuất hiện của Giang Tự Xuyên lúc này chắc chắn đã gi cute;p cô mộ nbsp;việc lớn. M bsp;độ thảo lu p;về chồng cũ&n ẽ bị suy y bsp;niềm vui mới của cô lại trở thành trọng điểm.

 

T sp;một “người& bị hại” tr sp;thành một&nbs “người chiến&n hắng”, điều&nb agrave;y khiến c&o rc; thoải mái hơn rất nhiều. Thế nên lúc này nhìn Giang Tự Xuyên, tâm tình cô cũng rất vui vẻ.

Cô dờ sp;ánh mắt,  ranh thủ thời&nb ian tập trung  ẽ bản thảo&nbs circ;m một tiếng p;nữa, sau đó tạm thời dừng lại ở đây.

Khi ng c mắt nhìn& sp;Giang Tự Xuy&ec c;n lần nữa,&nbs ocirc; chợt ph&aac e;t hiện khô  biết anh đã ngủ từ lúc nào. Anh tựa vào sô pha nhắm mắt lại, điện thoại di động bị anh đặt bừa sang một bên.

Lương Thi Nhĩ nhẹ bước đi tới.

Anh ngủ rất yên tĩnh, lúc nhắm mắt lại hàng mi cong dài để lại một bóng mờ trên làn&nbs p;da trắng n&otild n, sống mũi   thẳng, cán nbsp;môi hơi  ỏng nhưng nh&igra n có vẻ rất mềm mại.

Lương Thi& ;Nhĩ vốn muốn&n ọi anh dậy,  ng không biế nbsp;sao lại bất p;giác chuyển sang thưởng thức gương mặt anh. Sau khi hoàn hồn, cô có chút mất tự nhiên sờ sờ mũi, gọi anh: “Giang Tự Xuyên, dậy đi.”

Người&nbs a vào sô ; pha chậm r& ilde;i mở mắt&nb a, vừa nhìn bsp;thấy cô  ì ánh  mắt lập tức sáng lên.

Phải c circ;ng nhận một p;điều rằng &aa nh mắt này& sp;của anh khiến p;người ta rất& hưởng thụ.

Khóe  ệng Lương Thi&nb hĩ khẽ cong,  ỉ chỉ đồng&nb bsp;đeo tay: &ldquo Tôi sắp tan& sp;ca rồi.”

Giang Tự Xuyên đứng dậy: “Được, để tôi đưa em về.”

Hai người sóng vai bước ra khỏi phòng làm việc. Cũng không biết người bên ngoài chưa làm xong việc hay chỉ đơn thuần muốn nán lại hóng hớt, vậy mà chưa có mộ bsp;người nào&n ;ra về, vừa  y bọn họ đ p;ra thì cư  khanh khách& nbsp;chào hỏi.

“Anh c agrave;ng đẹp tra nbsp;cậu là  iang Tự Xuyê nbsp;đúng kh&ocir ;ng?” Một c& irc; gái k&ia cute;ch động hỏi.

Giang Tự Xuyên gật đầu.

“Trời ạ, em gái tôi thích cậu lắm, con bé là fan của ban nhạc các cậu đấy. Sau này cậu s sp;tới lại chứ ;Nếu lần sau&nbs u tới, tôi&n p;có thể ma  mấy tấm ca bsp;con bé mua nhờ cậu ký tên được không?”

&ldq uo;Sau này à?” Giang Tự Xuyên nhìn sang Lương Thi Nhĩ.

Lương Thi&n ;Nhĩ: “Cũng  acirc;u phải xin&n p;chữ ký t& irc;i, cậu nh&igra ;n tôi l&agrav e;m gì?” “Nếu em đồng ý, lần sau tôi lại tới nữa.”

 

>“Nói cứ&n p;như tôi c&o cute; thể chi  hối cậu vậy?&n ông phải t bsp;nay cậu cũng& p;tới bất ngờ không báo trước với tôi một tiếng đó sao?”

Giang T ự Xuyên bị p;chỉnh cũng kh&o c;ng hề mất  g, nói: &ldqu o;Ý là  ;tôi muốn t nbsp;thì tới đúng không?”

Đan  có nhiều&n p;người nhìn&nb chằm chằm, c&oci nbsp;còn có  thể không&n p;cho anh tới  agrave;? Lương Thi Nhĩ trừng mắt liếc anh: “Tùy cậu.”

Giang  ự Xuyên nở p;nụ cười, nh&i ;n sang cô&nbs p;gái vừa r : “Lần sau&n p;sẽ ký gi& cute;p cô!” “Được! Cảm ơn!”

Mấy n i kia có  ;vẻ cũng há nbsp;hức muốn th bsp;lại còn  ó nhiều đi nbsp;muốn hỏi, Lương Thi Nhĩ thấy vậy bèn tranh thủ lôi Giang Tự Xuyên ra ngoài trước khi họ mở miệng: “Đừng trò chuyện nữa, mọi người cũng nhanh tan ca đi, muộn lắm rồi.”

“Đ ”

“Chú ;c hạnh phú nbsp;nha!” Lương Thi Nhĩ: “....”

Giang  Tự Xuyên&nb ;vốn lái xe bsp;của mình&nbs tới, nhưng l&uacu c này v&igrav e; đưa cô&nb ;về nên bắt buộc phải lái xe của cô.

Lương T  Nhĩ đã&nbs bận rộn cả&nbs nbsp;ngày, thấy& sp;không cần  ái xe th&igra ve; không khỏi mừng rỡ, theo anh ngồi lên ghế lái phụ.

Lúc xe chạy vào hầm đậu xe của chung cư thì đã là mười một giờ tối.

Hai người ;bước xuống xe, ;Lương Thi Nhĩ&nb hỏi: “Xe c bsp;cậu để lạ công ty, vậy bây giờ cậu định về thế nào?”

&ldqu o;Không sao, t ôi bảo ngư bsp;đến đón.&r ; “Ồ....vậy cậu đi đi, tôi lên nhà đây.”

Giang nbsp;Tự Xuyên&nbs không ư hử& p;gì, nhưng  au khi cô  ;xoay người đi&n vài bước, anh đột nhiên tiến tới giữ chặt cổ tay cô.

Lương Thi Nhĩ nghi hoặc quay đầu lại: “Sao vậy?”

“Ch& cute;ng ta hiện tại đã là người yêu thật sự rồi đúng không?”

Lư g Thi Nhĩ giật mình: “Không phải cậu nói rồi sao, chúng ta có thể thử?” “Ừm. vậy,  cute;c tạm biệt& ;nhau chúng t a có nê n giống như  acute;c cặp t&igra ;nh nhân kh&aa cute;c

không?&rdqu o; “Gì cơ?&rdq o;

Giang Tự  yên hắng gi , vành tai&nb sp;hơi ửng đỏ: “Tôi có ; thể ôm&nbs em không?” Lương Thi Nhĩ thoáng sửng sốt, nhướng mày nhìn anh.

 

&Aacut e;nh mắt của&nbs ocirc; khiến Giang bsp;Tự Xuyên  hông được  bsp;nhiên, cũng&nb p;cảm thấy mình hơi đường đột: “Không được cũng không sao, có thể từ từ.”

Anh nở nụ cười, vẫy vẫy tay với cô rồi xoay người rời đi.

Lương Thi&nb Nhĩ vẫn bắt&nbs c nét buồn& sp;thoáng qua  ;gương mặt anh&n sau nụ cười đó, trái tim hơi nhói lên, chẳng kịp cân nhắc kỹ lưỡng đã gọi giật anh lại.

“Giang Tự Xuyên.”

Bư  chân anh  ;hơi dừng lại,& xoay người, một ;giây sau bỗ  có một&nbs bóng dáng lao tới ôm chầm lấy anh.

Giang Tự&nbs Xuyên sửng s , tim đập c bsp;nhanh, gần nh bsp;khiến anh kh&o rc;ng chịu nổi.

Anh nhanh chóng ôm đáp lại, giống như khi còn bé có được món đồ chơi anh thích nhất,  ùng sức qu& cute; thì s nbsp;hỏng, nhẹ n rave;ng quá t hì lại cả sp;thấy không&nbs thỏa mãn.

Thế l grave; giữa sự&n nặng nhẹ anh&nbs  gắng tìm&n p;ra thế cân bsp;bằng, cảm nh bsp;được cơ thể mềm mại của cô đang hô hấp nhẹ nhàng trong vòng tay mình.

Thơm quá, cũng rất mềm mại...

Giang Tự p;Xuyên bị x acute;c cảm v&agra ; mùi hương bsp;làm cho  ầu óc trố bsp;rỗng, mang theo trái tim đang lơ lửng không nỡ buông tay.

Lương Thi&nb ;Nhĩ vốn chỉ&nb ốn an ủi an bsp;nhưng khi thậ bsp;sự ôm l nbsp;anh rồi c&oci ; lại không biết phải làm sao.

Bờ vai  ng eo gầy, c& rave;n cả hơi&nbs hở và nhi bsp;độ vẫn c&og n khá lạ&nb ;lẫm đối với& ocirc;, tất cả đều trở thành máy gia tốc của trái tim...

Cô không ngờ mình sẽ có phản ứng như vậy, so với lần trước ở bệnh viện thì còn khoa trư ng hơn nhiều,&nbs hế là c&oci ; âm thầm&nb ;hít sâu&nbs p;một hơi, ra&nbs ẻ bình tĩnh nói: “Được rồi, có thể buông tôi ra chưa?”

Giang  Tự Xuyên r bsp;nghe lời c&oci ;, nhẹ nhàn nbsp;thả lỏng ta bsp;vành tai  biến thành màu đỏ thẫm.

Lương Thi Nhĩ lui lại một bước: “Vậy  b&acir y giờ tôi đi được rồi chứ?”

“Ng bsp;ngon.” “Ngủ ngon.”

Lương&nbs Thi Nhĩ xoay n ười vào th  máy, l&uacut e;c cửa thang  áy từ từ& ;đóng lại,  ocirc; nhìn thấy khóe miệng Giang Tự Xuyên hơi nhếch lên, nở một nụ cười rạng rỡ.

Thế l&agrav bsp;khi cánh  cửa khép ch , thang máy&n bsp;từ từ đi&nb ecirc;n, trên  mặt cô cũng sp;bất giác hiện lên một nụ cười.

-

 <

Lúc Tạ Thanh Hãn nhận được điện thoại của Giang Tự Xuyên, anh ấy đang cùng Nhậm K  và Quý ; Tiểu Xương&nbs  chơi về. Ra sp;ngoài với&nbs họ là một p;nhóm người cùng nghề, vốn cũng gọi Giang Tự Xuyên đi cùng, ai dè anh nói có chuyện quan trọng, cho bọn họ leo cây.

Lúc&nb sp;anh bảo bọn&n họ đến đ&oacut sp;anh, hoạt độ sp;bên phía& nbsp;bọn họ cũn p;vừa hay kết thúc, bèn lái xe đến địa chỉ anh gửi.

Lúc s  đến nơi, t sp;xa Tạ Thanh&nbs Hãn đã&nbs ;nhìn thấy  ang Tự Xuyên bsp;đứng ở cửa khu chung cư, anh ấy lái xe đến trước mặt anh, hạ cửa sổ xe xuống.

“Lên xe, cậu đứng đực ra đó làm gì vậy?”

Lúc bsp;này Giang  ;Tự Xuyên m nbsp;phát hiện&n p;bọn họ đ&atil bsp;đến, lông&nb mày khẽ gi nbsp;giật, mở cửa xe ngồi lên.

“Anh&nb sp;Xuyên, sao  anh lại ở  rc;y? Đây l&a rave; nhà c  ai vậy?”&nb ;Nhậm Kha nh&igrav n khu chung cư xa lạ ngoài cửa sổ xe, nghi hoặc hỏi.

Tạ Thanh&n Hãn nhìn&nb sp;vẻ mặt phơi& phới của Giang&n Tự Xuyên, nh  ga: “Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Nhìn là biết nhà của ai kia rồi.”

“A!& sp;Là nhà&n bsp;chị Thi Nhĩ&n ;đúng không  Anh Xuyên,&nb sp;anh với chị&n Thi Nhĩ đã& sp;thân thiết như thế rồi à!”

Giang&n bsp;Tự Xuyên  hống tay đỡ&nbs acute;, nhàn  nhã dựa v&a ave;o ghế: “ i nay cô  ấy tăng ca, tôi đưa cô ấy về.”

Tạ T  Hãn cười: sp;“Đây l&ag ave; chuyện quan&n p;trọng mà  u nói à ;?” “Chuyện của bạn gái đương nhiên phải quan trọng nhất rồi.”

Một câu nói khơi dậy ngàn tầng sóng, Tạ Thanh Hãn đạp mạnh phanh, hai người ngồi h&ag ng ghế sau th  quán t&iacut e;nh nhào v nbsp;phía trước bsp;sau đó b aacute;m lấy hàng ghế trước nhất quyết không chịu ngồi xuống.

“Cái gì!! Bạn gái? Từ lúc nào đã thành bạn gái rồi!”

Hỏi  g, bọn họ t bsp;mắt nhìn&nbs Giang Tự Xuyê  lộ ra nụ&n cười không  aacute; giống anh: “Dù sao cũng thành bạn gái rồi, cô ấy đã đồng ý với tôi.”

Nhậm Kha: “Mẹ kiếp...”

Qu&yacu ; Tiểu Xương:&nb ldquo;O kìa,  em không quen& nbsp;với cái&nbs dáng vẻ n&a ave;y của anh,&nbs tém tém lại chút đi.”

Tạ Thanh Hãn cũng có chút chấn động nhìn Giang Tự Xuyên. Anh ấy biết anh thích người&nbs a, nhưng khôn  ngờ anh lạ sp;thích đến&nb như vậy, vừa&nb ìn là  đã thấy dáng vẻ mê mẩn đến đắm đuối rồi.

“Aiza, cậu tiết chế lại chút đi.” Giang Tự Xuyê : “Tiết ch sp;cái gì?& rdquo;

 

Tạ bsp;Thanh Hãn:&nbs p;“Tôi biết bsp;chị Thi Nhĩ&n ;rất tốt, nhưng ;chị ấy vừa&nb i qua một cuộc hôn nhân không mấy vui vẻ, cậu chắc chắn chị ấy...”

“C& irc; ấy chắc&nbs n có cảm&nb ;giác với t circ;i.” “Chắc hẳn?”

Giang  ự Xuyên dự sp;lưng vào  hế, tâm t&ig ve;nh vẫn đang&nb lâng lâng&nbs p;vì cái&nb sp;ôm ban nãy: “Ừm, hẳn là vậy. Cũng may là còn có cái ‘hẳn là’ này.”

-

Ngày hôm sau, thứ Sáu.

Tám&n bsp;giờ rưỡi s& e;ng Lương Thi&nbs Nhĩ thức giấc,& mở mắt ra t rave; nhìn th ấy tin nhắn Giang Tự Xuyên gửi cho cô cách đây năm phút.

[Chà o buổi sáng, em dậy chưa?]

Lương Thi sp;Nhĩ nằm trong& p;chăn nhìn  in nhắn của   mà khó ;e miệng không khỏi nhếch lên, trả lời: [Vừa dậy.]

Giang Tự& ;Xuyên: [Sán g nay em muốn bsp;ăn gì?] Lương Thi Nhĩ: [Đến công ty xem thử.] Giang Tự Xuyên: [Tôi chuẩn bị cho em.]

Lương Thi&nb ;Nhĩ trở mì , thò một&n p;chân ra kh  chăn vui vẻ sp;lắc lắc: [Em& ;trai, không cần phiền phức vậy đâu.]

Giang Tự Xuyên: [Theo lý thì bây giờ em không được gọi tôi là em trai nữa. Với lại tô sp;cũng không  hề thấy phiền& hi chuẩn bị   sáng cho&nbs p;em, tôi muốn gặp em.]

Lương Thi&nb ;Nhĩ mỉm cười: [Nhớ không l  thì tối&nb ;qua chúng ta  mới gặp nhau mà nhỉ?]

Giang Tự& ;Xuyên: [Cũng  đâu có  mâu thuẫn g& rave;, hôm nay  thức dậy t rc;i vẫn muốn gặp em.]

Lương Thi&nb ;Nhĩ chuyển sang& p;tư thế nằm&nb ửa, gửi cho   một icon s sp;ngây người.

Giang Tự Xuyên: [Gặp ở cửa công ty em nhé.]

Nằm ráng trên giường thêm mười phút, Lương Thi Nhĩ mới đặt điện thoại xuống đi và nbsp;nhà vệ  inh rửa mặt,&nbs u đó lại&n ;đến phòng  ay quần áo& sp;thay quần áo. Hôm  ;nay nhiệt độ&n ẫn còn th nbsp;vì thế  ô lấy một& ;chiếc quần jean p;màu nhạt và một chiếc áo khoác lông cừu ngắn màu trắng khá dày.

Bình& nbsp;thường ăn m bsp;như vậy xong& p;là có&nbs p;thể ra ngo&agrav i rồi, nhưng  ocirc;m nay khi  ;đi tới cửa ph&ograv  thay đồ c&o c; chợt dừng&nbs ớc, quay lại&nbs ước gương trang ;điểm. Cô nhìn mình trong gương vài lần, vẫn cầm lấy hộp phấn nước đánh nhanh một

 

lớp sp;sau đó ch n một thỏi  nbsp;môi màu  nude. Cuối c grave;ng trước kh bsp;ra khỏi cửa cô còn xịt loại nước hoa mình thích vào khuỷu tay.

Hôm nay& nbsp;đến công&nb ty trễ hơn b rave;nh thường ha bsp;mươi phút,&n p;Lương Thi Nhĩ&n ;dừng xe xong thì ấn thang máy.

Giờ n grave;y người l&e c;n người xuống ;đều là d& rc;n công sở nbsp;Lương Thi Nh bsp;từ tầng hầm thứ hai đi lên, mới vừa ra khỏi đại sảnh tầng một thì đụng phải hai cô gái trong bộ phận, là Chu Chu tóc hồng và Tiểu Thiến bạn cô ấy.

“Chị Thi Nhĩ! Chào buổi sáng!”

Hai& nbsp;người này& p;nhìn thấy  ô thì r ất nhiệt t&igrav  chào hỏi. Lương Thi Nhĩ đáp lại: “Ăn sáng chưa?”

“V nbsp;chưa, bọn em sp;đang định đ p;căn tin ăn  acirc;y.” Chu  Chu đến gần,&nb t nhiên nở một nụ cười hóng hớt, “Chị Thi Nhĩ, chị định ra bên ngoài tìm anh chàng đẹp trai kia đúng không!”

Lư g Thi Nhĩ sửng sốt, không biết làm sao cô ấy lại biết.

Chu Chu vui vẻ nói: “Aiza, ban nãy vào cửa bọn em thấy cậu ấy rồi, tuy rằng đội mũ kí sp;mít nhưng  với dáng ng i cao ráo&nbs p;và cả chi  cằm kia, th& rave; dù kh&o circ;ng muốn nhìn thêm cũng khó! Thế là bọn em nhận ra cậu ấy liền.”

Tiểu&nb hiến cũng cười hớn hở: “C bsp;Thi Nhĩ, vừa& p;nãy bọn e nbsp;có chà o hỏi cậu ấy, cậu ấy bảo là tới đưa đồ ăn sáng cho chị, ôi sao cậu ấy chu đáo thế.”

“Đ& ute;ng vậy, vừa& ;đẹp trai lại&n hu đáo, h&ac rc;m mộ quá bsp;đi!”

Bị&nbs ai người nà nbsp;trêu chọc&nb ;Lương Thi Nhĩ&nb có chút&nbs p;ngượng ngùng, sp;thế nên khi tạm biệt bọn họ để đi ra cửa, trong lòng cô bỗng có chút căng thẳng kỳ lạ.

Là bởi vì người đang đứng ngoài cửa.

Cô cảm thấy đã mấy trăm năm rồi mình chưa có cảm giác này.

Sau khi ra khỏi cửa đại sảnh, cô nhìn thấy Giang Tự Xuyên đứng ở một bên.

Anh kho& aacute;c áo l ông vũ d&agra e;i đến đầu&nb , đội mũ l bsp;trai chỉ để ;lộ ra nửa  ocirc;n mặt dưới trắng nõn, thoạt nhìn rất giống các thực tập sinh thần tượng trong phim Hàn Quốc.

Chẳng bi sp;anh linh cảm&nb ;được gì  cute; hay khôn g mà đột&n ;nhiên ngước&nbs ắt nhìn về phía này. Sau khi phát hiện ra cô, khuôn mặt vốn đang vô cảm bỗng có thêm ý cưới, cất bước đi về phía cô.

Trong l&u acute;c đi lại,&n ;đôi chân&nb p;dài thoắt  n thoắt hiện.

 

“Em đến r rdquo; Giang Tự&nb ;Xuyên dừng  i trước mặt&nbs circ;, bởi v&igrav  đứng bên&n ;ngoài khá lâu nên khi đến gần cô mới phát hiện chóp mũi anh hơi ửng đỏ.

Lương Thi Nhĩ nói: “Sao cậu lại đứng bên ngoài?”

&ld quo;Vốn định đ p;em ở quán bsp;cà phê,& nbsp;nhưng nhiều  ời quá n&ec c;n tôi sợ&n p;tìm không thấy em.”

Lương Thi Nhĩ ồ một tiếng: “Cũng không ngại lạnh à.”

“ Không, thân&n bsp;nhiệt của t& c;i khá ấm. dquo; Nói r  anh đưa bữ sp;sáng trên  tay cho c&ocir c;. Lúc Lương Thi Nhĩ nhận lấy cũng vô tình chạm phải tay anh, quả thật rất ấm.

Quả nhiên là người trẻ tuổi.... “Vậy bây&nb ;giờ cậu muốn& i đâu?”

< >Giang Tự Xuy&ecir n: “Đưa cho& sp;em bữa sá g xong tôi&nbs p;sẽ đến studio p;hoàn thàn h cho xong bài hát trước đó từng đàn với em.”

“Ồ, vậy cậu đi đi, tôi lên làm việc đây.”

Giang Tự Xuyên rũ mắt, nhìn cô không chớp mắt.

Lương Thi& ;Nhĩ có hơi bsp;mất tự nhi&e ;n trước á nbsp;nhìn của&nb ;anh: “...Gì  thế?” “Em xịt nước hoa loại gì vậy, mùi rất dễ chịu.”

Lương&n Thi Nhĩ sửng  t, vành tai&n bsp;bỗng nóng&nb ;lên: “L&agra ve; một loại&nbs ớc hoa nữ thôi, cậu cũng đâu có dùng được.”

Giang&n Tự Xuyên ừ p;một tiếng, kh& c;ng nhúc nh& iacute;ch. Lương Thi Nhĩ nói: “Sao không đi đi?”

Giang Tự Xuyên chần chừ: “Chưa ôm mà.”

N&oacu te;i xong anh vươn hai tay muốn nghiêng người lại đây.

Lương  i Nhĩ giật n nbsp;mình, lập&n p;tức chống đ lồng ng.ực anh: “ acirc;y là c a công ty, không được ôm!”

N&oacut e;i xong Lương&nbs Thi Nhĩ mới  n ra giọng n& cute;i của m&igrav nh hơi cứng  c, bèn bổ sung một câu: “Lần sau.”

Giang T ự Xuyên nghi circ;ng đầu nh&ig e;n cô, hỏi: bsp;“Lần sau  à khi n&agrav e;o?” Lương Thi Nhĩ lườm anh: “Lần sau là lần sau.”