Chương 57: Chương 57

Tín hiệu  rên núi  ;không được&nbs  định, nhưng&nbs ng may là&nbs p;hai người kh&oc ;ng trò chuyện gì nhiều, chỉ để điện thoại đó, thỉnh thoảng hình ảnh bị đứng cũng không sao.

Lương Thi Nhĩ vẽ được một lúc thì thấy có người ngồi xuống đối diện, xem chừng cũng địn ;ngồi đây  bsp;lấy cảnh. C& c; hơi nghiên  đầu, chào sp;hỏi người t >

Lịch Bắc cũng vội vàng gật đầu với cô: “Tôi có thể ngồi bên này không?” Lương Thi Nhĩ&nbs ỉm cười n&oacut nbsp;“Tùy c u, cậu muốn  i đâu vẽ&nb cũng được.” “Vâng.”

< p> 

Lương Th nbsp;Nhĩ tiếp t sp;vẽ, Giang Tự& ;Xuyên trong m àn hình&nbs p;nghe thấy giọng nói thì ngước mắt nhìn cô: “Em đang nói chuyện với ai vậy?”

Lương&nb hi Nhĩ vẫn k circ;ng dừng độ sp;tác trong  tay, thấp giọng& ;nói: “Một bsp;cậu thanh niên.”

&ldqu o;Họa sĩ trong bộ phận các em à?”

“ Ừ, bây giờ mọi người đã lục tục ra ngoài vẽ tranh rồi.”

Giang  ự Xuyên ồ& ;một tiếng, kh&o ;ng hỏi nhiều,&n chỉ nói: &l uo;Chốc nữa tr p;tối bên em sẽ lạnh đấy, có mang theo áo khoác ngoài chưa?”

“Nh& grave; nghỉ gần đây mà, lạnh thì về lấy là được.”

“Sợ em ham vẽ quá lại quên mất, để bị cảm lạnh thì hỏng bét.”

Lươ  Thi Nhĩ dừn bsp;bút, cú i đầu nhìn sp;vào màn& nbsp;hình: “ Giang Tự Xuyê , anh có phát hiện bây giờ anh rất giống mẹ em không?”

Gian g Tự Xuyên: “...Gì cơ?”

Lương  i Nhĩ: “Xem&n sp;ra có tu  rồi nên&nbs càng ngày&n bsp;càng biết&nb ;quan tâm ngư i khác nhỉ.”

“Gi  điệu em th sp;này là&n bsp;chê anh &a grave;?” “Đâu có, chị đâu có dám chê em trai.”

Khóe  miệng Giang   Xuyên cong&nb sp;lên: “Vậ nbsp;thì chị&nbs ơi, lát nữ bsp;nhớ mặc th&e ;m áo khoác nhé.”

&ldqu o;Vâng vâng vâng, tuân mệnh tuân mệnh!”

Đến&nb aacute;u giờ tối sp;mặt trời dầ ;khuất bóng.&nbs Nhiệt độ tr&eci nbsp;núi quả&nbs nhiên bắt đầu giảm xuống, Lương Thi Nhĩ đứng dậy định trở về phòng lấy thêm áo mặc.

“Chị Thi Nhĩ, chị định về ạ?” Lịch Bắc ngồi cách đó không xa hỏi. Lương Thi Nhĩ:&nb “Ừm, cũng t nbsp;rồi, cậu c bsp;tranh thủ ngh bsp;ngơi đi.” “Vâng.”

< p>Lịch Bắc nhanh p;chóng thu d ọn dụng cụ&nbs bsp;tranh, đuổi t  bước chân& p;của cô, cùng nhau về nhà nghỉ.

Trên  ờng đi, Lương&n hi Nhĩ nhìn& bsp;bán thà nh phẩm của   ấy, trong mắt không thiếu sự tán thưởng: “Phong cách vẽ của cậu thật sự rất đặc biệt.”

Lịch Bắc là học sinh ưu tú của học viện mỹ thuật, từ nhỏ đến lớn đã nghe rất nhiều lời khen&n ngợi kiểu n&agra , nhưng nhận  ợc lời khen  nbsp;miệng Lương Thi Nhĩ, trong lòng cậu ấy vẫn lâng lâng vui sướng.

“Đ&acir   đâu thể so sánh với chị.”

 

>“Phong cách  của chúng& sp;ta khác nh au mà, hơn&n sp;nữa cậu vẫn còn nhỏ, c& rave;n nhiều không gian để phát triển.”

Lịch Bắc liếc nhìn cô: “Năm nay tôi đã hai mươi ba rồi, không còn nhỏ nữa.”

Lương&nb hi Nhĩ cảm t acute;n: “Hai  mươi ba? Đó bsp;là số t i của tôi&nb ;cách đây&n sp;nhiều năm rồi.”

“Nhưng trông chị rất đẹp. À không....ý t ôi là, chị còn rất trẻ.” Sau khi nói xong,

vành tai Lịch Bắc đỏ lên trước.

Lương T sp;Nhĩ cũng kh&oci ;ng phát hi , vui vẻ ti bsp;nhận lời khe sp;ngợi này,&nbs tùy ý nói: “Cám ơn nhé, vậy cậu tranh thủ mang đồ về cất đi, sau đó đó ra ngoài ăn cơm.”

“V&ac rc;ng.”

Bữa  ối là do&nb ;phòng bếp  a nhà nghỉ& sp;chuẩn bị, nh& te;m của bọn&nbs  có hơn  mười người, ngồi thành một bàn dài.

Lương Thi Nhĩ không ăn cay được, nhưng đầu bếp ở đây là người Tứ Xuyên, đồ ăn trên cơ bản đều cho ớt. Điều này khiến cô ăn uống có chút khó khăn, ăn được non nửa bát thì cay không chịu nổi nữa, bèn dừng đũa lại.

Vốn lúc trước cô còn nói miệng Giang Tự Xuyên xui xẻo, cứ bảo sang đây cô  có thể ăn uống không quen, ai dè đâu gặp đúng tình huống này. Mì ăn liền mà anh mang cho cô không ngờ lại có đất dụng võ.

Hơn t&a cute;m giờ tối,& ;Lương Thi Nhĩ&nb và Giang Tự bsp;Xuyên đang&nbs ;gọi điện tho ;cà khịa chuyện này thì đột nhiên cửa phòng bị ai đó gõ mấy tiếng.

“Anh  hờ tí, c&oa te; người t&igrav  em, để em&n ;đi mở cửa  nbsp;thử.” Giang Tự Xuyên ở bên kia ừ một tiếng.

Lương Th sp;Nhĩ đi tới&nb ửa, dùng m nbsp;mèo xá c nhận người&nb ng ngoài cử nbsp;rồi mở ra: “Lịch Bắc, có chuyện gì vậy?”

Lịch Bắc: “Là, là thế này, bữa tối nay tôi ăn chưa no, muốn mượn phòng bếp tự  nấu thêm đồ ăn cho mình, bên phòng bếp bảo là không thành vấn đề, nên tôi đã nấu mì cà chua trứng. Chị Thi Nhĩ, tôi thấy tối nay chị cũng chưa ăn gì mấy, có muốn ăn một phần không?”

Lư g Thi Nhĩ ng nbsp;người: “Kh& rc;ng sao, tôi  không cần.& sp;Thực ra tô  có đem  theo mì ăn liền, vừa nãy còn đang định chế ăn.”

“M&igr ve; ăn liền không tốt, dù sao tôi cũng nấu nhiều, chị giải quyết phụ tôi với nhé.” Lịch bsp;Bắc nói  ong thì lập bsp;tức xoay ngư bsp;đi về ph&iacu a hành lang&n bsp;bên kia, “Chị đợi một lát, tôi mang qua cho chị ngay.”

“N&ag rave;y, Lịch Bắc p;——”

Thế nhưng cậu ấy đi rất nhanh, không gọi lại được.

 

L  Thi Nhĩ đ&ag ve;nh phải quay&nb ;vào nói&nb sp;với Giang Tự& ;Xuyên: “Đ bsp;em vào b p xem thử, cúp máy trước đã nhé.”

&ldqu o;Vừa rồi em nói chuyện với ai vậy?”

“Đ nbsp;nghiệp của  nbsp;tới bảo l&a e; nấu đồ  sp;khuya hơi nhiề nbsp;hỏi em c&oacu ; ăn không.”

&ldq uo;Đồng nghiệp  irc;i mà cũn  để ý  a tối nay em& sp;không ăn  ợc nhiều, kh&aac  là chu đáo nhỉ.”

Thật ra Giang Tự Xuyên đã nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi của họ.

Lương Thi&n Nhĩ cảm nhận&nb ợc chút ghe nbsp;tuông trong&nb sp;giọng điệu c sp;anh: “Anh nghĩ đi đâu vậy, người ta tốt bụng thôi.”

Giang  Tự Xuyên&nb ;cười khẽ: &ldq ugrave;a em thô ;i, vậy em đ bsp;ăn đi, so  ới mì ăn&n ;liền thì mì nấu quả thật tốt hơn một chút.”

C&og rave;n đang n&oacut ;i chuyện th&igrav  bên kia  hành lang l  vang lên  ;tiếng bước ch& ;n. Lương Thi Nhĩ vội vàng để di động xuống đi ra xem, thấy Lịch Bắc đã bưng mì tới: “Chị ăn lúc còn nóng đi nhé.”

&ldqu o;À, vậy, c  ơn cậu...” sp;Dù sao ng ời ta cũng  ilde; bưng mì  tới, Lương   Nhĩ không từ chối nữa, “Làm phiền cậu rồi.”

“Kh& irc;ng có gì, tôi chỉ tiện đường thôi.”

Lịch Bắc đi rồi, Lương Thi Nhĩ đóng cửa lại, bưng mì trở vào phòng.

Bây& nbsp;giờ cô  ả thật rất&nbs cute;i bụng, ăn&n ;được vài  ng lại nhịn  ocirc;ng được cảm thán một câu: “Ưm...ngon thật.”

Giang Tự Xuyên dỏng tai lên: “Ngon thế cơ à? Ngon hơn anh nấu luôn sao?”

Lương Thi Nhĩ đương nhiên phải phủ nhận, dỗ dành bạn trai bên kia đầu dây: “Sao mà  ;so sánh đư  với đầu b sp;đại tài  ư anh, có&nb p;thể bây gi nbsp;em đang đ&oac e;i nên ăn gì cũng thấy ngon thôi.”

Giang  Tự Xuyên&nb ;hài lòng,& nbsp;nhưng lại lo sp;bữa cơm tiếp ;theo của cô bsp;phải làm&nbs thế nào đây.

“S&aac te;ng mai em d n ông chủ&nb ;nhà nghỉ m  tiếng đi, b nbsp;phòng bếp&n p;làm một hai món không cay, chứ không mấy ngày tiếp theo em định ăn gì để sống?”

“Ừ, em biết rồi.”

Hôm sau thức dậy, sau khi ăn sáng xong, Lương Thi Nhĩ đi tìm ông chủ nói  chuyện này, ai ngờ ông chủ báo cho cô biết trong đoàn của họ đã có người dặn rồi.

Trong đo&ag e;n đông ngư  luôn có ; một hai ng  không ăn&nbs ;cay được. Lươ p;Thi Nhĩ nghĩ, có người đến dặn trước cũng là chuyện rất bình thường.

 

quo;Xin lỗi nh&eac e; cô Lương, bsp;trước giờ t c;i ăn cay que  rồi, đầu  bsp;cũng quen rồi bsp;tối qua lại quên không cân nhắc chu toàn.” Ông chủ nói.

Lương Thi Nhĩ: “Không sao không sao, cũng trách tôi không báo trước.”

“ circ;i đã d  phòng bếp& sp;buổi tối l&ag ;m thêm mấy& sp;món không  cay rồi, c&o rc; yên t&acir c;m đi.”

“Cảm sp;ơn ông ch  vậy tôi&nbs ra ngoài trư c nhé.” “À được!”

Buổi sáng Lương Thi Nhĩ dẫn mọi người ra ngoài tìm cảm hứng.

Ở Nghi&ec u Sơn này&nb p;ngoại trừ ph&o e;ng cảnh hữu&nb ình ra th&igr ave; còn lưu nbsp;giữ lại r p;nhiều nét đẹp văn hóa nhân văn.

Nhà c  bên nà y đa phần đ bsp;cũ kỹ, nhiề p;nhà dân&nb sp;còn làm& nbsp;bằng gỗ, th nbsp;nhìn rất có nét xưa cũ, đúng khung cảnh mà dự án game tiếp theo của bọn họ cần.

Thế l&agra nbsp;sau khi đi&nbs ;được một đo đường, Lương T p;Nhĩ bảo mọi&n gười tự đi&nbs rave;m nơi mình thích vẽ tranh, tách ra hành động.

Mấy ng&a ;y sau cũng s  xếp như v bsp;Thành ra  ngày nào&nb sp;họ cũng lượ ;lờ bên ngoài, tìm cảm hứng vẽ vời, rồi buổi tối trở về lại họp hành nho nhỏ.

Cho đến&n ột ngày tr  khi trở về sp;thời tiết b sp;thay đổi, tr&e c;n núi bắt bsp;đầu đổ mưa.

Hôm đó bọn họ đành phải kết thúc công việc sớm để quay lại nhà nghỉ, nhưng c ũng may là ngày mai đã về rồi, thời tiết cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn cho công việc.

Sáng  ôm sau, l&uacu te;c chuẩn bị&nb hởi hành, c  mưa đã&nbs rơi cả đêm p;qua lại trở&nb ên lớn hơn.

Lương Thi&n ;Nhĩ che ô&nb p;lên xe, c&og rave;n gửi tin&nbs nhắn cho Giang&nbs Tự Xuyên b&a ute;o cho anh biết thời tiết không được tốt, có thể xe sẽ chạy chậm hơn một chút, đến chiều mới về đến nhà.

Giang T ự Xuyên tr sp;lời: [Chậm m sp;chút khôn g sao, an to&ag rave;n quan trọng& sp;hơn. Anh ở nhà chờ em.]

Lương Thi Nhĩ: [Được]

Sáng nay dạy sớm nên sau khi lên xe Lương Thi Nhĩ đã hơi buồn ngủ.

Nhưng vừa ;mới chợp mắt& ược hai mươi&nb út thì  ;bên tai độ bsp;nhiên vang  ;lên tiếng ồn áo. Cô mở mắt ra, thấy mọi người đều đứng lên nhìn ra bên ngoài.

“C&o acute; chuyện g&ig ve; vậy?” C& irc; cũng nhì n ra ngoài&nb sp;cửa sổ, tim&n đập hẫng một& ịp, thấy phía trước xe cách đó không xa đã có hiện tượng sạt lở đất, đường bị chặn lại.

 

&ldq ;Trời ạ, mưa&nb n quá nê ;n ở đây&nb đã bị sạ p;lở rồi!”  ecirc;n xe có  người sợ  lde;i thốt lên một câu, những người khác đang ngủ cũng tỉnh giấc, bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng.

Lương Th sp;Nhĩ nhíu  ày, đứng d nbsp;nói với&nbs tài xế: &ld o;Bác tài,& nbsp;đường xuống&nb acute;i chỉ có con đường này thôi sao?”

Tài&n bsp;xế nói:  ldquo;Đúng vậy, sp;chỉ có m  con đường  rave;y thôi.”

“Vậy b&aci ;y giờ bị c nbsp;rồi, tạm th bsp;chưa thể th&o c;ng thoáng l ại được, ch&ua g ta trở về nhà nghỉ đi. Mưa lớn quá, ở lại đây cũng không phải là cách.”

&ldq uo;Đúng, nê  như vậy.”& p;Tài xế b  biến sắc,  uo;Nhưng tôi  ừa phát hi nbsp;không thể lái được nữa, bánh xe hình như bị lún rồi.”

Lương&nb hi Nhĩ có&nb p;chút sốt  ột, lấy điện& oại ra định&nbs  cho ông  chủ nhà nghỉ, nhưng lại phát hiện ở đây không bắt được tín hiệu.

“Chị&nbs i Nhĩ, tình& bsp;huống bây&nbs giờ thế nà nbsp;Làm sao  đây?” “Không thể quay lại sao? Tôi thấy chỗ này ghê quá.” “Nghe nói bánh xe bị lún rồi.”

“V nbsp;chúng ta  ;xuống xem thử&n thế nào?”< >

“Thôi c nbsp;ngồi yên&nbs trên xe đợi sp;đi, bên ng ài mưa lớn sp;quá, chắc&nbs sắp có ngư nbsp;đến thông đường rồi.”

.....

< Một đám ng  mồm năm mi nbsp;mười, đún sp;lúc này,  có một&nbs người ghé  grave;o cửa sổ lớn tiếng nói: “Cảm giác như nó sắp rơi xuống rồi —— ”

Lương Thi Nhĩ lập tức cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện vách núi bên cạnh xe& sp;khách quả&nbs thật có g&i ave; đó bấ bsp;thường, đồng&nb nbsp;cô chợt  o lại, vội  rave;ng nói: “Xuống xe! Xuống xe nhanh lên! Vách núi bên này cũng có khả năng sẽ sạt lở!”

Tài& sp;xế cũng ph&aac ;t hiện ra, c  tốc mở c sp;mọi người ho bsp;loạn ùa  uống xe. Lương Thi Nhĩ: “Tiểu Chu! Đừng lấy hành lý nữa! Chạy trước đã!”

&ldqu ;A....ồ ồ!”

“Đừng chặn đường, mau xuống xe!”

Tiếng  ng nặng nề  g như phát&n sp;ra từ khắp&nb ốn phương t&aacu  hướng, sau khi xác định mọi người đã xuống xe hết, Lương Thi Nhĩ cũng vội vàng bước ra.

Mưa quá nbsp;lớn, cô  ừa ra khỏi  nbsp;xe thì t oàn thân&nbs p;đã ướt  . “Chị Thi Nhĩ! Nhanh lên!”

&ldquo ;Ầm ầm ——”

Đ uacute;ng lúc  ;này, trên&n bsp;đỉnh đầu v sp;lên một t ng nổ lớn,  g như cả ng bsp;núi đang run rẩy.

 

Lư nbsp;Thi Nhĩ bị&n ;nước mưa l&agra  nhòa tầm&n p;nhìn phía  trước, chỉ&nbs  giác được có người   túm lấy&nb ;cổ tay cô&n p;rồi liều mạn ;chạy về ph&iacu  trước, cô& p;cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác đi theo.

Lại một&n tiếng ầm nữa&n ng lên, mọi& sp;thứ trên  ờn núi bấ sp;ngờ đổ ập& ống như lũ quét, nơi cô vừa đứng bỗng chốc bị nhấn chìm.

Mọi  ười vừa chạy& a ngã, d&ugra ve;ng cả tay  n chân cuối& sp;cùng cùn g bò đến&n ;nơi an toàn, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng kia thì chân đều mềm nhũn, có hai cô gái còn bật khóc nức nở.

“Hành lý của chúng ta đều ở trên xe...” “Rùng rợn& sp;quá, tôi& nbsp;muốn về nh& ve;, huhuhu.”

“Đừng quan  acirc;m hành  lý nữa, m nbsp;sống mới qu bsp;trọng nhất!  nbsp;người mau trở về đi, ở đây chưa chắc đã an toàn đâu.”

Lương Thi Nhĩ ở trong mưa lớn tiếng hô, kéo lý trí của mọi người về.

Mọi ngườ vực dậy tinh&nbs ần, dìu đ sp;lẫn nhau tiếp p;tục đi về&nbs iacute;a nhà  dân trên núi.

Lúc&n bsp;bọn họ đi&n a thì xe  ;đã chạy   hai mươi ph& cute;t, bây gi ờ đi bộ v p;còn dưới tình huống trời đổ mưa to thế này, thế nên đi mãi cũng chưa thấy đến nơi.

“Chị Thi Nhĩ, chị không sao chứ?”

Lương Thi Nhĩ không bị thương, chỉ là đã kiệt sức: “Không sao, cảm ơn cậu nhé Lịch B  vừa rồi n sp;không có& nbsp;cậu kéo&nbs tôi chạy th& rave; chưa chắc&n ;tôi đã&nbs ;chạy thoát được.”

“ ện nên l&agr e;m thôi... Ch ị cũng vì& p;mọi người n&e n mới đi cu bsp;cùng. Chị không sao là tốt rồi.”

“Kh& irc;ng sao, khô ;ng sao rồi.  y là cậu&nb ;qua giúp Kh  Khả một ch ute;t đi, bây nbsp;giờ tôi có thể tự đi một mình được.”

“ nbsp;Khả có  gười dìu r  chị Thi Nhĩ bsp;để tôi  tilde;ng chị nh&ea te;.” Nói xong, cậu ấy đi tới phía trước cô, định ngồi xổm xuống.

Lương Th sp;Nhĩ sửng sốt p;túm lấy b nbsp;vai cậu ấy: p;“Cậu đứng&nb ecirc;n đi, tô i không cần.”

“Kh& irc;ng sao, chị lên đây đi.”

“Bản sp;thân cậu  atilde; mệt kh&oci ;ng chịu nổi&nbs i... còn c&ot ilde;ng tôi n a.” Lương Th nbsp;Nhĩ nhất quyết không chịu, vòng qua cậu ấy đi về phía trước.

Lịch Bắc mím môi, đành phải đứng dậy đi theo.

Hơn một tiếng sau mọi người mới về tới nhà nghỉ. Chỉ là nhà nghỉ tối om, không có&nbs p;bật đèn.  ơng Thi Nhĩ  nbsp;vào mới&nbs biết ông ch bsp;và mấy  ân viên

 

khác đang bật đèn pin, “Ông chủ, có chuyện gì vậy?”

“Aiz  sao các  ;cô lại quay bsp;về, chưa xu bsp;núi à?& nbsp;Mưa to qu&aacu e; nên bị&nb ;cúp điện rồi.”

“N&u ute;i lở, xe  ách cũng kh& circ;ng chạy đư bsp;chúng tô i buộc lòng bsp;phải quay về đây.”

&ldqu ;Ôi trời ơi  vậy là&nbs tiêu rồi,  sp;đây có&n sp;đôi khi s nbsp;như vậy, nă sp;kia cũng thế,& p;lúc đó trời mưa đường lại sạt lở, điện và sóng điện thoại đều không có. Phải mấy ngày sau mới khôi phục được.”

Có người lập tức nói: “Vậy làm sao bây giờ....Chúng tôi không có cách nào để

về sao?”

“Tạm bsp;thời là  hông có  ;cách nào&n bsp;cả. Thế n&ag ;y đi, trên&n sp;người các&nb cô đều ư p;cả rồi, hay là về phòng nghỉ ngơi tắm rửa trước đã. Còn khi về nào về được....thì phải

đợi thông báo thôi.”

Bầu bsp;không khí ; lập tức t nbsp;mặc, mọi ng nbsp;trở nên  ầu rĩ vì&n ;không thể v nbsp;nhà, cũng vì sống sót sau tai nạn vẫn chưa hoàn hồn lại.

Lương Thi& ;Nhĩ cũng giống& ;như mọi người ;khá suy sụ  nhưng lúc&n sp;này cô&nb sp;là trụ cột tinh thần của mọi người, tất nhiên không thể biểu hiện ra ngoài.

“&Oc irc;ng chủ, chỗ các anh có điện dự phòng không?”

&ldq uo;Có chứ, bây giờ tôi đang định đi lấy đây, có điều công suất không được cao cho lắm. Chốc&nb ữa các c&oc c; muốn dùn nbsp;máy sấy&nbs thì phải ch  thời gian ra bsp;sử dụng nhé.”

&ldqu o;Được, có điện có nước nóng là tốt rồi.” Lương Thi Nhĩ nói, “Bây giờ mọi người về phòng tắm nước nóng trước đi. Về phần quần áo....tạm thời p;cứ ở trong

hòng trước, từ từ nghĩ cách sau.”

Sau khi Lương Thi Nhĩ lên tiếng, mọi người lần lượt trở về phòng của mình.

Nhiệt&nbs độ trên n&u te;i xuống rất&n nhanh, chính  cô cũng nhanh nbsp;chóng trở&n p;về tắm rửa, sau khi ra khỏi phòng tắm thì run lẩy bẩy trốn vào chăn.

Không  ó hành  ;lý nên  ;cũng không c oacute; quần &aacu ;o để thay.  grave; điều nguy& p;hiểm hơn là lúc xuống xe cô vội quá nên không có cầm điện thoại theo.

Tạm thời chắc chắn là không thể về ngay được, cũng không biết Giang Tự Xuyên có liên lạc với cô hay không. Không liên lạc được với cô....anh nhất&nb ;định

sẽ rất sốt ruột.

Cô đ nbsp;trong phòng&n bsp;chừng một ti nbsp;đồng hồ th ve; có ngư nbsp;đến gõ&nbs ửa, là mộ sp;nữ nhân viên. Cô ấy đưa cho cô một chiếc váy dài và một chiếc áo khoác, nói nếu không ngại có thể mặc đỡ trước.

Lương T sp;Nhĩ hiện tại ;rất cần quần& aacute;o, vội v&ag ve;ng nhận lấy,& ;nói lời c nbsp;ơn với cô ấy.

 

Sau&n p;khi mặc quần&n áo vào  ;thì cũng đ  phiên cô ; sử dụng m ute;y sấy tó , cô đứng trong phòng s ấy khô đồ ;lót. Nhưng  ó lẽ do&nbs vừa mắc một&nb n mưa to, l&ua ute;c này đầu óc cô đã bắt đầu choáng váng, vô cùng khó chịu.

Vất vả& ắm mới sấy&nbs circ; xong đồ&nbs ót, cô  cố chịu đựng&  khó chịu&n p;đi tìm &oc rc;ng chủ, hỏi xem tình hình đường xá bây giờ thế nào rồi.

Ông ch nbsp;nói cho  cô biết b&ec c;n ngoài v  còn mưa,&nb p;ở đây l sp;tương đối h p;lánh, đường sẽ không thông thoáng nhanh như thế.

Lòng  ơng Thi Nhĩ b g chùng xuố : “Vậy &ocir ng chủ, chỗ  grave;y có đ ện thoại bàn không?”

&ldq uo;Bình thường& p;chúng tôi& nbsp;thường dùn bsp;điện thoại  sp;động để nh ;đơn...Bây giờ bị mất só bsp;hết rồi, kh& c;ng có c&aac ute;ch nào đ  gọi điện.&rdqu sp;Ông chủ n acute;i, “Có  điều cô yên tâm, người dưới xuôi chắc chắn sẽ phát hiện ra tình huống này, bây giờ chúng ta cứ chờ là được, có tín hiệu lại tôi nhất định sẽ báo cho cô biết.”

Lương&n Thi Nhĩ gật  : “Vậy đế p;lúc đó&n sp;nhờ anh cho&nbs tôi mượn đ nbsp;thoại nhé, điện thoại của tôi bị rớt rồi.”

“Kh& irc;ng thành vấn đề, không thành vấn đề.”

Sau k nbsp;về phòng,&n p;Lương Thi Nhĩ&n ;vẫn rất bất&n , nếu là&nb ;tình huống  ình thường thì giờ này cô đã về đến nhà rồi....Nhưng bây giờ cô không có cách nào khác,

ngoà i chờ đợi thì cũng chỉ có chờ đợi.

Trời dầ dần tối xuống, Lương Thi Nhĩ&nbs hó chống đ bsp;lại sự mệt mỏi trong cơ thể, vùi vào chăn ngủ thiếp đi.

Sau nửa đêm cô lại càng khó chịu, choàng tỉnh khỏi giấc mộng.

Trong mộn sp;lại xuất hi p;cảnh tượng ba p;sáng, tim c ô vẫn c&ogra ;n đập thì nbsp;thịch không ngừng. Ngồi dậy hoà hoãn một lúc, cô phát hiện cơ thể mình rất nóng. Không cần d& rave;ng nhiệt kế p;thì cô&nbs p;cũng cảm nhận ;được, cô   chắn đã&n ;phát sốt rồi.

Thế l&agra nbsp;cô cố g g chống đỡ  bsp;thể, định t ve;m người hỏi& xem có thuố nbsp;hạ sốt không.

Ai ng  vừa mở c p;ra đã th nbsp;Lịch Bắc t p;hành lang b ên kia đi&nbs ;tới. “Chị Thi Nhĩ, sao chị lại dậy giờ này?”

&ldqu o;Tôi thấy hơi khó chịu nên đi ngoài xem thử.”

Lịch&nbs c đến gần,  acute;t hiện sắc p;mặt khác  ường của c&ocir bsp;vội vàng&nbs đặt tay lên trán cô thăm dò: “Chị cũng phát sốt rồi!”

Lương&nb hi Nhĩ ngẩn  ời, lui về  acute;a sau một&nb ;chút, trán h sự tiếp x ute;c của cậu ấy: “Cũng?”

&nb p;

“Tưởng   ở cùng&nbs phòng với t circ;i cũng bị&nb sốt, vừa rồi&n ocirc;i đi kiếm&n ;thuốc cảm cho cậu ấy.” Lịch Bắc nói, “Ở đây không có thuốc nào khác...”

L ơng Thi Nhĩ: “Ồ... vậy, còn thuốc cảm không?” “Còn! Chị chờ một lát, tôi đi pha cho chị một gói.”

&ldqu o;Cảm ơn cậu, bây giờ tôi thật sự không còn chút sức lực nào.” Lịch Bắc n&oacut  “Vậy chị& ;mau vào nằ nbsp;nghỉ đi, t&o c;i mang tới  ay.” Lương Thi Nhĩ khẽ gật đầu, trở về phòng ngồi xuống giường.

Chưa t sp;mấy phút  au, Lịch Bắc&nbs atilde; pha xong&nbs p;thuốc mang đến. “Cẩn thận nóng.”

&ldq uo;Cảm ơn.”

Lịch Bắc đứng một bên chờ cô uống xong rồi nhận lấy cái bát: “Thuốc cảm này không giải q ết được cơn&n , bây giờ&nb ;chị mau về  ờng nằm đi,&nbs  chăn cho ra mồ hôi.  Đợi trời sáng tôi sẽ đến nhà dân gần đây để hỏi thăm xem trong

nhà họ có thuốc hạ sốt không.”

Lư g Thi Nhĩ kh bsp;khoát tay:&nbs p;“Không sao,  không cần&n p;phiền phức v p;đâu. Tôi ngủ một giấc dậy chắc là sẽ khỏe thôi, cậu cũng tranh thủ về nghỉ ngơi đi.”

“V&aci c;ng.  vậy nếu chị có tình huống gì bất ngờ thì cứ gọi tôi nhé, phòng tôi ở kế

bên phòng chị.”

Lương Thi Nhĩ khẽ gật đầu, đã không còn sức lực để nói chuyện nữa. Lịch Bắc thấy vậy cũng nhanh chóng rời khỏi phòng, để cô nghỉ ngơi.

Đèn bỗng nhiên tắt phụt, không biết là nhảy cầu dao hay vì nguyên nhân khác.

Lương&nbs Thi Nhĩ ở tr  bóng tối&n p;cảm giác  ợc cơ thể  cute; chịu, đ&oci i mắt bất g cute;c ửng đỏ.

Đau....Cảm giác toàn thân đều rất đau nhức.

Đột nhiên cô rất nhớ Giang Tự Xuyên, vô cùng nhớ anh.

Bây gi nbsp;chắc là&nbs anh đã biế bsp;cô không& nbsp;thể về nh&a e; bình thư g, cũng không nbsp;biết hiện tại anh thế nào, đang làm gì...

Trong  đầu hiện l&ecir bsp;rất nhiều th sp;lung tung, bất& sp;tri bất gi&aacu ;c mơ màng&n sp;chìm vào giấc ngủ.

Hơn sáu giờ ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng.

Cả  circ;m qua khô ng ai ngủ đ nbsp;ngon giấc, ba nbsp;gồm cả Lư sp;Thi Nhĩ đang thấy khó chịu trong người.

Thế n&e n sáng nay&nb sp;ông chủ  tilde; bảo ph&ogra ;ng bếp nấu  aacute;o, thông&nbs p;báo cho m  người ra ngoài ăn một tí để làm ấm cơ thể.

 

Lư nbsp;Thi Nhĩ cố&n ;gắng đi tới&nb i sảnh, cùn nbsp;đồng nghiệp&nbs i vào b&agrav e;n ăn cháo. Bởi vì những điều chưa biết nên tâm trạng của mọi người vẫn còn rất sa sút, chìm trong bầu không khí u ám.

“Ô ;ng chủ! Có bsp;người lên&nb núi rồi!”& sp;Đúng lú  này, một&n p;thôn dân&nb sp;từ ngoài  hạy vào, nói với ông chủ nhà nghỉ.

Ánh  t mọi người&nbs  tức đổ d p;về phía  acute;. Đường thông thoáng rồi sao?!

“Chún g ta có thể đi chưa?”

“C&a cute;c vị đừng& vội, bây gi bsp;đường vẫn  bsp;sửa gấp, ch sp;thông thoá ;ng hoàn toàn đâu.”

&Ocir ;ng chủ nhà nghỉ nói: “Vậy người kia lên đây bằng cách nào?” “Mở một con đường nhỏ, mấy người vùng ngoài kia vào trước.”

Ô nbsp;chủ nhà&nbs nghỉ: “Tốt,&nbs á tốt. Lầ sp;này tốc   nhanh đấy,   năm trước phải đợi mấy ngày liền mới thông thoáng được.”

“ irc;i nghe nói người sửa đường chính là người trẻ tuổi dẫn đầu nhóm người tới đây, xử l&y te; suốt một&nbs ecirc;m qua, nhưng& bsp;có vẻ r  sốt ruột!  , là người sp;nhà của ai trong số cô cậu vậy?”

Cả đám người nhìn nhau, không hiểu gì cả. Có điều thôn dân cũng không cần phải hỏi, bởi& ì ông  y từ xa nh&ig ve;n thấy mấy&nb gười kia đ&atild bsp;đi đến b&eci  này: “ Đến rồi đến rồi, chính là bọn họ!”

Mọi  i lập tức  nbsp;dậy đi tới ;cửa nhìn r nbsp;ngoài, chợt bsp;thấy cách&nb ;nhà nghỉ không xa có ba người đàn ông đang đi qua đây, bước đi vội vàng, vẻ mặt nghiêm túc.

Người đàn ông dẫn dầu mặc nguyên một bộ đồ đen, dáng người cao lớn, khí chất mạnh mẽ. Đến gần rồi mọi người mới phát hiện người này có tướng mạo anh tuấn, đô nbsp;mắt cực đ sp;nhưng bởi v&ig e; sắc mặt  nbsp;kịt nên  ặt mày cũn bsp;trở nên sắc bén.

Ba ngư i từ bên&nbs ngoài đến  g nhìn thấy bsp;bọn họ, ngư sp;đàn ông& bsp;mặc quần &aa ;o màu nâu dừng bước, mở miệng trước: “Xin hỏi cô Lương có ở đây không?”

&ldq uo;Cô Lương?”

Trong&nb ;nhóm bọn h nbsp;cũng chỉ c&o te; một người&n ọ Lương, thế&n agrave; mọi ngư sp;lập tức quay đầu nhìn Lương Thi Nhĩ ngồi phía sau.

Lương Thi&nb ;Nhĩ nghe thấy&nb giọng nói t igrave; chậm r&ati e;i đứng dậy.&n Aacute;nh mắt c&oc c; lướt qua mọi người... Khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đồng tử cô chợt co rút lại.

Sao anh có thể...

 

M& rave; người đ&ag ;n ông mặc&n p;đồ đen dẫn&n u đã kh&ocir ;ng thể chờ  c nữa, trực  p bước vào trong.

Không  có mọi ngư nbsp;che chắn, anh bsp;cũng thấy đ bsp;người ngồi  nbsp;bên trong. Anh không dừng lại, bước nhanh lên phía trước rồi dừng lại trước mặt cô.

Lương T  Nhĩ kinh ng nbsp;nhìn người sp;tới, hoài&nbs nghi mình b nbsp;ảo giác:&nb ;“Giang Tự Xuyên, sao anh lại tới đây?”

Đ&oc c;i mắt của   phương khẽ  , cúi ngườ bsp;ôm cô&nbs p;vào lòng. Anh ôm rất chặt, giống như dùng hết sức lực vậy...

“Anh đến tìm em. Anh cứ tưởng, anh không tìm được em nữa.”