Chương 9
15
Gần Tết, tôi vẫn tiếp tục việc học thêm.
Không biết lại sao Châu Ứng Hòe không về quê ăn Tết.
Đ&e c;m giao thừa, mẹ tôi nhất quyết đòi nấu cơm giao thừa.
Mỗi lần chúng tôi cãi nhau, cách xin lỗi của bà ấy là nấu cơm cho tôi.
Bà ấy gọi tôi ra ăn cơm, nếu tôi ra thì coi như hòa.
Lần này là lần đầu tiên mẹ nấu ăn cho tôi mà không cãi nhau.
T&oci rc;i và liên tiếp hai bát cơm nhưng bà ấy không động đũa.
&ldq ;Con ăn đi.” Mẹ tôi nói: “Mẹ no rồi.”
>Tôi do dự một lúc rồi gắp miếng sườn cuối cùng.
< p>Hai chúng tôi ngồi ở nhà nghe tiếng TV ở nhà bên cạnh.
D&i ave; đang xem Gala xuân cùng gia đình.
p>Âm thanh được chỉnh rất to nên mẹ con tôi có thể nghe thấy.
T&o rc;i đặt đũa xuống: “Mẹ, con đi rửa bát.”
  ;
Mẹ tôi nói: “Không, con đi học bài đi, để mẹ rửa cho.”
Tiếng nước chảy rào rào, phía bồn rửa có tiếng động rất lớn.
Thiết Mộc Lan
Tôi không kìm được nói: “Tiết kiệm chút đi, tiền nước chưa trả đó.”
 
Mẹ tôi để ngoài tai, tiếp tục xả nước.
Tiếng nước chảy hòa lẫn với tiếng nôn ói, tôi lao tới.
B&ec c;n cạnh bồn rửa còn dán một tờ giấy ghi công thức.
M&a ute;u đen b.ắ.n lên mảnh giấy ghi chú, bà ấy nôn ra m.á.u rồi.
B&ag ve; lau mặt: “Không sao đâu, mẹ……”
"Đi bệnh viện!" Tôi tắt vòi nước: "Đi cấp cứu!"
Ch& cute;ng tôi lại có mặt trong phòng cấp cứu.
B&aa te;c sĩ nói thuốc nhắm trúng đích không cải thiện được tình trạng bệnh của bà.
Hiệu quả hóa trị không được như mong đợi.
&Oc ;ng ấy đề nghị chúng tôi tìm chuyên gia hội chẩn, chỉ định phương án phẫu thuật.
Mặc dù việc này rất tốn kém lại có rủi ro cao.
B&aacu te;c sĩ hỏi chúng tôi có cân nhắc không?
< p>Tôi không biết trả lời thế nào. Mẹ tôi vội nói không.
< p>Chúng tôi rời bệnh viện, nắm tay nhau về nhà.
Mẹ tôi như ngọn nến trước gió, có thể tắt bất cứ lúc nào.
Bà ấy đột nhiên hỏi tôi: “Việc học của con thế nào rồi?”
>Tôi nói: “Thi thử được chín mươi điểm.”
p>Bà ấy cố tình dỗ tôi vui: “Ồ, tiến bộ dữ ta?”
Tôi nói: “Tổng điểm là một trăm năm mươi.”
Mẹ tôi ngừng cười, mắt đỏ hoe, không nói gì nữa.
B&ag ve; không biết điểm tuyệt đối là một trăm năm mươi.
Mẹ tôi, bà chưa từng có cơ hội được học hành.
< p>Nghĩ đến bệnh tình của bà ấy, lòng tôi chợt bi ai.
Tô ;i không kìm được nhắc tới: “Thật ra mình có thể thử loại thuốc kia.”
Bà nhỏ giọng nói: "Tiền đâu."
< >Tôi liền vặn lại: “Cũng đâu phải không kiếm được tiền!”
"Con kiếm đâu ra tiền?"
&l uo;Dù sao con cũng mười tám tuổi rồi, con có thể đi……”
p>—— Bốp!
T&oc c;i ôm lấy gò má bỏng rát của mình, không dám tin nhìn mẹ.
Mẹ nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức tát tôi: “Con đi học cho mẹ!”
< Mẹ không còn sức lực, cái tát này nhẹ như không, hết sức lạ lẫm.
Tr&e rc;n phố người qua lại tấp nập, ô tô nối đuôi nhau, vang lên bài hát chúc mừng, đường phố đặc biệt nhộn nhịp.
Thế giới thật rộng lớn, niềm vui nỗi buồn của những con người nhỏ bé chẳng bỏ bèn gì.
Trong mắt mẹ tôi tràn đầy tiếc nuối: “Thanh Thanh, đừng như mẹ. Nhà mẹ ngày xưa là do không có tiền đi học.”
>Bà ấy từ từ đến gần tôi, cố tựa cằm lên vai tôi.
Thân hình gầy gò mà ấm áp run rẩy trong vòng tay tôi, tôi giơ tay vỗ nhẹ lên lưng bà.
Hoàng Vũ Vy nói đúng, tôi quả thực vẫn đang phát triển.
T& irc;i bây giờ đã cao hơn mẹ, người đang trốn trong vòng tay tôi đã trở thành bà.
Bà nói: “Xin lỗi, mẹ vì tiết kiệm tiền đã hoàn vé của con.”
Lời xin lỗi muộn màng mấy năm này, cuối cùng cũng được bà nói ra thay vì bị chôn vùi nơi bàn ăn im lặng.
T&o rc;i đã chờ đợi lời xin lỗi này từ rất lâu, rất lâu rồi.
T&oc c;i bắt đầu nghẹn ngào, cầu xin mẹ một cách không đầu không đuôi: "Mẹ, đừng c.h.ế.t! Mẹ đừng c.h.ế.t mà!"
Tôi giống như đang cầu xin bà ấy, càng giống như đang cầu xin Chúa trời.
Tuyết càng lúc càng rơi dày hơn, chúng tôi đứng trong đêm giao thừa đầy tuyết, ôm nhau khóc, không biết cuộc đời mình rồi sẽ đi về đâu.
V&ag ve;o ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, Hoàng Vũ Vy gọi tôi đến nhà cô ấy.
C&oci ; ấy cho tôi xem bộ phim có tên "Cô nàng đội sổ nóng bỏng."
C& irc; nàng hư hỏng quyết chí học hành, đỗ vào một ngôi trường danh tiếng.
Cuối phim, Hoàng Vũ Vy nói: "Kỳ thi đầu học kỳ và bài kiểm tra bù đều phải cố gắng lên nhé."
< p>Tôi khịt mũi: “Cô Hoàng, phim được nghệ thuật hóa rồi.”
>Cô ấy kiên nhẫn nói với tôi: “Nhưng nó được chuyển thể từ thực tế.”
< “Nhân vật chính trong bộ phim này ba mươi tư tuổi mới thi được vào trường danh tiếng, em chỉ mới mười tám thôi.”
  ;
Tôi vô thức vặn lại: “Em không thi đại học đâu, tốt nghiệp xong em sẽ đi làm luôn.”
  ;
Cô ấy hỏi tôi: “Sau này em muốn làm gì?”
Tôi nói: "Vĩ nhân."
< p>Cô nói: “Nói sự thật.”
Tôi ngập ngừng: “Phú bà.”
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi: "Nghiêm túc vào."
< p>Tôi nói: “Luật sư.”
T&oci c;i câm như hến.
Ho&a ave;ng Vũ Vy vỗ vai tôi:
"Gần bảy giờ rồi, tôi đưa em đến nhà thầy Châu."
< p>Tôi đang ở nhà Châu Ứng Hòe ôn tập trước kỳ thi.
Anh nói: "Ổn rồi đó, chắc chắn có thể thông qua."
T&oci rc;i lo lắng bất an, lại lật nhầm cuốn đề thi.
Truyền thống của trường chúng tôi là ngày đầu khai giảng sẽ làm bài kiểm tra.
Đ&aci c;y không chỉ là bài kiểm tra đầu năm, mà còn được tính là bài kiểm tra hàng tháng của tháng Hai.
Mục đích nhằm nhắc nhở học sinh phải chăm chỉ học tập, dù được nghỉ lễ cũng không được lười biếng.
Đ irc;y là lần đầu tiên tôi coi trọng bài kiểm tra đầu năm đến vậy.
V&og ve;ng sơ khảo cuộc thi sáng tác tại chỗ “Khát vọng xanh” sẽ diễn ra vào cuối tháng 2.
Kết quả bài kiểm tra đầu năm sẽ quyết định liệu tôi có thể đi hay không.
< p>Nếu môn toán của tôi vẫn như trước thì nhà trường sẽ không cho tôi nghỉ phép.
< p>Vì vậy, ít nhất tôi phải đạt được 90 điểm môn toán.
< p>Tôi cúi đầu viết nháp: “Thầy Châu, em từng nghĩ những người thức đêm học bài trước khi thi đều là đồ ngốc.”
Châu Ứng Hòe đang chấm bài: "Ồ? Bây giờ thì sao?"
T&oci rc;i đột nhiên ngẩng đầu lên, cho anh xem hai cái quầng thâm to đùng như mắt gấu trúc: “Bây giờ là vầy nè.”
Anh cười nhẹ rồi chỉnh lại kính.
< p>16
Ng&agr ave;y đầu khai giảng là ngày làm bài kiểm tra hàng tháng.
Lúc bước ra khỏi phòng thi, tôi thở dài một hơi.
Ch&ac rc;u Ứng Hòe hỏi: “Cảm giác thế nào?”
  ;
Tôi nói: "Em viết tất cả những gì em biết rồi."
Anh nói: "Còn không biết thì sao?"
T&oci rc;i nghĩ nghĩ: “Viết lời giải trước rồi chép lại đề, sau đó áp dụng công thức.”
Anh cười: “Ừ, thông minh đó.”
 
Đêm trước ngày công bố kết quả, người chưa từng mất ngủ là tôi lại không tài nào ngủ được.
Trước bảng công bố kết quả đã tụ tập rất đông người.
N grave; trường không công bố điểm số mà sẽ công bố thứ hạng của từng người.
M irc;n tự nhiên và xã hội được xếp tách riêng.
< p>Tôi bắt đầu nhìn từ dưới lên trên, bắt đầu từ tám trăm người cuối cùng.
< p>Tám trăm, bảy trăm, sáu trăm……
&n sp;
Lúc trước thứ hạng của tôi thường đứng ở ngoài sáu trăm, nhưng hôm nay thì không.
< p>Tôi giỏi môn xã hội nhưng lại kém môn toán.
< p>Lần này tôi đã bù đắp được điểm yếu của mình, thứ hạng của tôi chắc chắn sẽ tăng.
T&oc rc;i đoán rằng vị trí của tôi sẽ ở đâu đó khoảng 400.
S&aacu te;u trăm, năm trăm, bốn trăm……
&n sp;
Đám đông đẩy tôi về phía trước, tôi nhìn thấy tên mình.
< p>328, Lâm Hàm Thanh.
C&og rave;n danh sách thi lại thì tên tôi đứng đầu.
T&o c;i lâng lâng như được đi trên mây, tôi phiêu diêu ra khỏi đám đông.
< >Mẹ ơi, con đã cố gắng hết sức rồi!
Ngực tôi bị khuỷu tay của người khác chạm nhẹ.
T&oc c;i nhìn sang, là Trương Dĩ Kiều.
Sau kỳ nghỉ đông, cậu ta dường như đã thay đổi rất nhiều, không còn hùng hổ dọa người nữa:
"L&a rc;m Hàm Thanh, cậu tiến bộ rồi."
Đ& ute;m con trai xung quanh cậu ta nhìn tôi cười hi hi ha ha:
"Khai thật đi, cậu coi cóp bài của ai thế!"
T&a rc;m trạng đang rất tốt, tôi cười híp mắt nhìn Trương Dĩ Kiều: "Cậu muốn biết sao?"
Cậu ta do dự gật đầu, tôi nhìn cậu ta ngoắc ngắc tay.
Trương Dĩ Kiều ghé đầu lại gần, tôi thì thầm vào tai cậu ta:
"Trương Dĩ Kiều, tôi nguyền rủa cả nhà cậu."
Cậu ta tỉnh bơ đứng thẳng người dậy, những người anh em của cậu ta tò mò hỏi: "Nó coi cọp ai thế?"
T&o rc;i thừa cơ bỏ chạy, sau lưng vọng lại giọng của cậu ta:
"Muốn biết à? Lại đây."
< >Tôi quay đầu nhìn, mấy người anh em đều châu đầu lại gần cậu ta.
Trương Dĩ Kiều vẻ mặt ôn hòa nhưng lời nói lại cay nghiệt:
" oacute; nguyền rủa bố mày, nguyền rủa mẹ mày, nguyền rủa cả nhà tụi mày."
< p>Nhóm nam sinh ngừng cười, họ c.h.ế.t trân tại chỗ, ngáo ngơ.
Tr&ua ute;t xong cơn giận, Trương Dĩ Kiều nở một nụ cười: "Tôi chỉ đùa thôi."
< p>"Hahaha, buồn cười ghê!"
"Ừ, từ đồng âm, từ đồng âm hài ghê!"
……
Lúc mấy tên ngốc kia đang cố gắng đọc hiểu cho Trương Dĩ Kiều, tôi lại rất ngạc nhiên.
< p>Trương Dĩ Kiều có chút thay đổi, không còn là một tên k.h.ố.n nhìn vào là biết nữa.
&mda ;— Mà là một tên k.h.ố.n cần được sàng lọc cẩn thận.
T&o rc;i chưa bao giờ mong đợi đến lúc được phát bài kiểm tra đến vậy.
Khi tôi nhận được bài kiểm tra, tôi xem lại những câu sai một cách thích thú.
Điểm môn toán của tôi chưa bao giờ cao đến vậy, 113 điểm.
Đ rc;y là điểm toán ba chữ số cao nhất của tôi kể từ năm thứ hai trung học!
L&ua te;c Châu Ứng Hòe công bố thứ hạng, cả lớp đều sửng sốt.
Trần Lộ Lộ hừ lạnh: "Ai biết nó có coi cóp bài của người khác không chứ?"
T&o rc;i nói: "Thế cậu đi coi camera đi, Trần Lộ Lộ."
Trần Lộ Lộ không dám tin: "Dĩ Kiều, cậu nói xem làm sao cậu ta có thể qua được môn toán chứ?"
Nụ cười của Trương Dĩ Kiều đầy ẩn ý: "Đoán xem."
Ch&oa cute; sủa không cắn, chó cắn sẽ không sủa, trong lòng tôi đã vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Phải cẩn thận với Trương Dĩ Kiều, não cậu ta có thể đã dài ra rồi.
Kh&o rc;ng thèm quan tâm đến những suy đoán ác ý bên tai nữa, tôi cúi đầu lật xem những câu sai.
Hứa Ỷ Hạ không làm khó tôi, cô ta chỉ ngây ngốc ngồi đó.
Tr&ecir c;n bàn của cô ta là một bài kiểm tra toán không đạt yêu cầu.
C&oc c; ta khóc nhưng không ai tới an ủi.