Chương 32: Đây là một câu chuyện cũ bi thương
Mười vạn.
… Hiện tại tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối, tại sao không thể ở hiện trường nghe một lần! Tiếc nuối!”. Một người tên là 【Văn Thành Khâu Cốc】đăng bình luận đặc biệt nổi trội, bởi vì trong năm sáu bình luận ở phía trên, ít nhất có phần lớn đều là lấy từ ngữ ác liệt bày tỏ phẫn uất của chính mình đối tạp âm.
Kế tiếp đồng dạng là anh hùng bàn phím tới phun, cũng có người khẳng định bình luận trên lầu là kẻ lừa đảo, dùng ngôn ngữ ác liệt mà thô bỉ bình luận, tầng giữa không thiếu bình luận phản đối bài hát, đều bị tranh luận điên cuồng bao phủ —— (đoạn này chém hơi nhiều, bợn nào có ý kiến thì cứ pm thoải mái nha)
Lúc ấy đang là đêm khuya, đêm tối buông xuống, cho nên cảm tính và cảm xúc đều bị phóng túng cùng khuyếch đại.
(chất lượng tiếng trong chi âm và phát thanh), âm sắc……Tôi tuyệt không phủ định thương mại hóa bài hát, thậm chí ở trình độ nhất định thừa nhận cái này, thuần túy thu âm là hưởng thụ bữa tiệc long trọng —— thẳng đến hôm nay nghe bài cổ phong này”.
— thật sự nghe hay như vậy sao?
—nghe tiếp nữa, có thể có cùng phát hiện hay không?
Vì thế rạng sáng sau 0 giờ có người một lần nữa nhấn mở video 《phong nhã 》, nhẫn nại qua một đoạn đối thoại khá ồn ào và phần đầu nghe lên có chút rối rắm, thanh âm du dương của thiếu niên xuyên thấu qua loa của Khốc Huyễn truyền ra.
Tr ong nháy mắt, ban đêm oi bức, cũng giống như truyền ra tiếng mưa rơi thánh thót, tinh khiết cổ phong cũng có thể có cảm xúc như vậy, người nghe cũng là say rồi.
“Trịnh Trịnh Trịnh Trịnh Trịnh…… Tổng!”. Bùi oánh Oánh hít một ngụm khí lạnh, cái này tựa hồ thật sự kinh động cấp cao rồi, ngay cả tổng giám đốc ngồi tít trên cao đều bắt đầu tiến hành an ủi thành khẩn, nhớ rõ trước kia vị này luôn hểnh mũi nhìn công nhân,” Tuy rằng hy vọng không lớn……Tôi sẽ tận lực, không, tôi sẽ dốc toàn lực”.
g>Tìm được khen thưởng vô pháp tưởng tượng, tăng lương đếm tới tay rút gân, thật sự là cực kỳ tốt…….. Như vậy nếu không tìm được thì sao? Mịa nó ngẫm lại liền cảm thấy Trịnh tổng rất âm hiểm, nói chuyện đều nguy hiểm như vậy.
uôn có một người cuồng khỏa thân ở bên người cũng không phải chuyện tốt, tuy rằng đối phương hiện tại khoanh chân an phận ngời ở trên giường —— tại dưới bàn tay to lớn, mèo lông ngắn meo meo không hề uổng phí sức lực liều mạng giãy dụa, mà là giống như chấp nhận số phận chân sau ngắn ngủn ngồi xổm, hai chân đứng thẳng, an ổn giống một pho tượng.
Dù sao cẩm thấy là bị chịu đủ ức hiếp.
“Ừm?”. Trầm Du cố ý lộ ra nửa thân trên cùng một cái khố tứ giác nghe xong cả câu nói, vô tội nhìn về phía Lê Chanh, một cái cử động này lại suýt nữa lộ ra chút nữa, chỉ hai người nhìn thấy tỏ vẻ mắt đã mù rồi.
ửa thân dưới của Trầm Du, quần thể thao thiếu chút nữa bung ra, quần áo y mặc ở trên người bỗng nhiên có vẻ nhỏ xinh, ánh mắt hơi loang loáng: “Bộ y phục này, cũng nhỏ nhắn khả ái giống như ngươi”.
Nghe được đáng yêu, đột nhiên nghĩ tới câu kia ——” Hồng nhạt”.
……. Lập tức cảm thấy cực kỳ đau tim.
Chờ một chút, ngươi đừng chạy loạn, ta đi chỗ tỷ phu (anh rể) xem có cỡ lớn nào thích hợp hay không”. Lê Chanh đè trán, bỏ công cụ trong tay cậu xuống, cửa mở một khe hẹp, cẩn thận ló chân ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Những văn tự này, y đều nhận biết.……..
Gõ cửa chính là một nhà anh rể, giờ phút này đang ở phòng khách nói chuyện phiếm. Lê Chanh lặng lẽ đi qua phòng khách, mò lấy quần không dùng trong tủ quần áo lớn, tiếng nói chuyện bên ngoài thỉnh thoảng bay vào trong lỗ tai.
…….Mở tiệm cũng không phải là dễ dàng như vậy, huống chi là tiệm dược liệu, đừng theo đuổi chuyện viễn vông, thành thành thật thật bước tiếp mới là con đường ngay, vài thứ kia làm sao là bình dân chúng ta có thể làm được chứ”. Mẹ Lê lời nói thấm thía, “Hơn nữa chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy……”.
“Mẹ, mẹ không cần lo lắng, tiệm dược liệu là con cùng một người……bạn hùn vốn, anh ta ra phần lớn, con liên hệ nguyên liệu dược……”. Biết Lê Chanh cố ý giấu diếm, Phương Đức Minh cũng không có nói thẳng ra, chỉ là lúc đang nói dối tạm dừng một chút, có chút chột dạ nhăn mày.
ẹ Lê tự hỏi một chút: “Không cần ra tiền sao, bạn con rất hào phóng”. Bà nghĩ nghĩ, không yên tâm nói: “Bạn con có thể tin sao, không phải lại lừa người chứ?”.
Đối thoại yên lặng một chút.
Câu nói kế tiếp Lê Chanh không có nghe tiếp, cậu rút ra một bộ quần áo màu xám, lén lút lủi trở về phòng, để quần áo ôm trong lòng lên trên giường.
Áo là kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám, quần cũng đồng bộ như vậy.
Y tức phụ đều còn chưa truy được, lại nào có khuê nữ (con gái), vì thế Trầm Du bình tĩnh gật đầu: “Không phải”.
Lê Chanh: “……”. Cái này xong rồi…….
… Hiện tại tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối, tại sao không thể ở hiện trường nghe một lần! Tiếc nuối!”. Một người tên là 【Văn Thành Khâu Cốc】đăng bình luận đặc biệt nổi trội, bởi vì trong năm sáu bình luận ở phía trên, ít nhất có phần lớn đều là lấy từ ngữ ác liệt bày tỏ phẫn uất của chính mình đối tạp âm.
Kế tiếp đồng dạng là anh hùng bàn phím tới phun, cũng có người khẳng định bình luận trên lầu là kẻ lừa đảo, dùng ngôn ngữ ác liệt mà thô bỉ bình luận, tầng giữa không thiếu bình luận phản đối bài hát, đều bị tranh luận điên cuồng bao phủ —— (đoạn này chém hơi nhiều, bợn nào có ý kiến thì cứ pm thoải mái nha)
— thật sự nghe hay như vậy sao?
—nghe tiếp nữa, có thể có cùng phát hiện hay không?
Tr ong nháy mắt, ban đêm oi bức, cũng giống như truyền ra tiếng mưa rơi thánh thót, tinh khiết cổ phong cũng có thể có cảm xúc như vậy, người nghe cũng là say rồi.
g>Tìm được khen thưởng vô pháp tưởng tượng, tăng lương đếm tới tay rút gân, thật sự là cực kỳ tốt…….. Như vậy nếu không tìm được thì sao? Mịa nó ngẫm lại liền cảm thấy Trịnh tổng rất âm hiểm, nói chuyện đều nguy hiểm như vậy.
uôn có một người cuồng khỏa thân ở bên người cũng không phải chuyện tốt, tuy rằng đối phương hiện tại khoanh chân an phận ngời ở trên giường —— tại dưới bàn tay to lớn, mèo lông ngắn meo meo không hề uổng phí sức lực liều mạng giãy dụa, mà là giống như chấp nhận số phận chân sau ngắn ngủn ngồi xổm, hai chân đứng thẳng, an ổn giống một pho tượng.
ửa thân dưới của Trầm Du, quần thể thao thiếu chút nữa bung ra, quần áo y mặc ở trên người bỗng nhiên có vẻ nhỏ xinh, ánh mắt hơi loang loáng: “Bộ y phục này, cũng nhỏ nhắn khả ái giống như ngươi”.
Chờ một chút, ngươi đừng chạy loạn, ta đi chỗ tỷ phu (anh rể) xem có cỡ lớn nào thích hợp hay không”. Lê Chanh đè trán, bỏ công cụ trong tay cậu xuống, cửa mở một khe hẹp, cẩn thận ló chân ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Những văn tự này, y đều nhận biết.……..
Gõ cửa chính là một nhà anh rể, giờ phút này đang ở phòng khách nói chuyện phiếm. Lê Chanh lặng lẽ đi qua phòng khách, mò lấy quần không dùng trong tủ quần áo lớn, tiếng nói chuyện bên ngoài thỉnh thoảng bay vào trong lỗ tai.
…….Mở tiệm cũng không phải là dễ dàng như vậy, huống chi là tiệm dược liệu, đừng theo đuổi chuyện viễn vông, thành thành thật thật bước tiếp mới là con đường ngay, vài thứ kia làm sao là bình dân chúng ta có thể làm được chứ”. Mẹ Lê lời nói thấm thía, “Hơn nữa chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy……”.
“Mẹ, mẹ không cần lo lắng, tiệm dược liệu là con cùng một người……bạn hùn vốn, anh ta ra phần lớn, con liên hệ nguyên liệu dược……”. Biết Lê Chanh cố ý giấu diếm, Phương Đức Minh cũng không có nói thẳng ra, chỉ là lúc đang nói dối tạm dừng một chút, có chút chột dạ nhăn mày.
ẹ Lê tự hỏi một chút: “Không cần ra tiền sao, bạn con rất hào phóng”. Bà nghĩ nghĩ, không yên tâm nói: “Bạn con có thể tin sao, không phải lại lừa người chứ?”.
Câu nói kế tiếp Lê Chanh không có nghe tiếp, cậu rút ra một bộ quần áo màu xám, lén lút lủi trở về phòng, để quần áo ôm trong lòng lên trên giường.