Chương 35: Hai người khôi hài của phòng đấu giã Mãnh Long
Thời gian xuyên trôi qua rất nhanh, hai người cầm trong tay mứt quả ngồi trên giường trong nhà gỗ, Lê Chanh lấy một loại tư thế nằm ngửa liếm nước đường đang tan chảy, nhanh chóng nuốt trái sơn tra cuối cùng vào miệng, chua tới mặt nhăn thành mặt bánh bao.
N am nhân bên cạnh lại thản nhiên ngồi ở một bên —— mứt quả của y một hơi đã sớm đã ăn xong rồi. Ánh mắt nam nhân chuyển qua bên môi Lê Chanh, tay dò thám, thật cẩn thận lau sạch vệt đường ở bên môi Lê Chanh.
Cư nhiên không có liếm sạch, quả nhiên tư tưởng tiến bộ rất nhiều……. Ý thức được điểm này, Lê Chanh không chỉ có không có nổi cơn, ngược lại cảm thấy cực kỳ an ủi.
..Anh ta thật sự là bị ngược hỏng rồi.
* uang hoa nội liễm: tài hoa, tinh hoa, tinh túy đều ẩn hàm bên trong con người chứ không khoe khoang ra ngoài
Ánh trăng nghiêng xuống dưới, chiếu rọi ra gương mặt non nớt mà tái nhợt của Chu Nghiêu, đây rõ ràng là nam hài mười ba tuổi đi theo phía sau mọi người hôm qua lúc yêu thú đột kích.
Nghe được lời nam hài nói năng lộn xộn, vẻ mặt Trầm Du ngưng đọng lại trong nháy mắt, trong tay y khẽ nhúc nhích —— thân kiếm để ngang đập ở xương vai nam hài, đánh hắn ngã xuống đất, nam nhân nhảy xuống chạc cây, chụp vai của nam hài, hài đồng bình thường luyện khí tầng một, đã có thiên phú phân biệt yêu thú.
ũng lám khó hắn nhìn ra được……
—— Lại một trinh sát giả thức tỉnh rồi, chuyện này không liên quan y lắm.
Nhưng mà…….Ánh mắt hắn nhìn đến rõ ràng là……..
“Ngoài ra”. Nam nhân xoay người thản nhiên nhắc nhở nói: “Tiểu tử, không cần lại nhìn vào bên trong”. Lại nhìn cẩn thận lão tử đánh ngươi. Y ý bảo nhà gỗ của tiểu âm chúc nhà mình ở, phóng đãng không câu nệ bỏ đi.
C u Nghiêu co rúm lại một chút, hai tay che hai mắt của mình, một người nghiêng ngả lảo đảo chạy về căn phòng bốn người phân phối cho chính mình —— ba hài đồng khác đã ngủ say rồi, Chu Nghiêu nằm ở trên giường, đẩy mở cửa sổ bên cạnh người.
Sắc mặt hắn trắng bệch như cũ, chỉ cảm thấy ngoài cửa sổ trăng lạnh âm u, so với năm ấy cha mẹ rời đi còn muốn lạnh lẽo.
(hắc đản) cô đơn, thật có chút giống chính mình.
Chỉ là quả trứng phơi nắng, vì sao còn có thể có hơi nước chứ? Chu Nghiêu nghĩ đến giọt máu đầu ngón tay nam nhân cầm kiếm mới nãy, nhất thời trong lòng đại chấn (rung động mạnh), hắn mở lớn miệng, yết hầu bị một cỗ lực lượng vô hình giam cầm, gian nan nuốt hô hấp, máu đen, đây sẽ không là, sẽ không là yêu……. Dịch nước màu đen giống như dây mây sinh trưởng tốt trong khoảnh khắc lan tràn toàn thân Chu Nghiêu, chất lỏng thô đen thẩm thấu sau sống lưng của hắn, tham nhập vào, con ngươi màu nâu của nam hài thoáng chốc ứ máu thành màu đỏ tươi, hắn tựa hồ đang giãy dụa gì đó, tia sáng trong mắt vụt sáng hai cái, lại rốt cục tĩnh mịch xuống.
Đồng tử biến thành đen đặc toàn bộ, không phân biệt được nhãn cầu.
di lưu: người hay thứ còn sót lại
iết chết hắn”.
(sinh mạng mới). Hào quang của hắc đản dần dần tối lại, càng khác trạng thái bị hong gió, chân chính là một mảnh tĩnh mịch, đạo thanh âm kia đoạn đoạn lược qua trong đầu Chu Nghiêu, “Sẽ không bị phát hiện”.
Trong không gian yên tĩnh, Chu Nghiêu cứng ngắc cúi đầu, động tác có chút không thuần thục nâng lên hắc đản co thành bằng ngón cái, đặt lên trái tim đập thình thịch, trợn tròn mắt gối lên trên giường mềm mại, nhìn trăng lạnh ẩn đi, một đường ánh sáng nhạt trên trời sáng lên tới đỉnh núi.
ắn cố sức nhếch lên khóe miệng, lộ ra một cái độ cong nhìn thấy giống khóc hơn là cười, giơ bàn tay cao lên, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trên mái tóc mềm mại của hắn, trên mặt của hắn, trong ánh mắt tối đen của hắn, cùng lòng bàn tay hắn nâng lên.
ựa hồ là lần đầu chạm đến độ ấm của ánh sáng, hắn ngiêng nghiêng đầu.
..
Sá g hôm sau, Lê Chanh phát hiện chính mình tuy rằng ngủ ngồi tu luyện, nhưng phương diện tinh thần vẫn thần thanh khí sảng như cũ bảo trì tới trạng thái tốt nhất, đánh răng dùng lược tùy ý chà đạp tóc ngắn, nghĩ nghĩ vẫn là trở về hiện đại, lại tới khi xuyên qua trên tay đã có thêm hai cái áo choàng màu đen, đẩy cửa ra, Lê Chanh nghiêng đầu ném cho nam nhân ngoài cửa dựa người dưới tàng cây hòe.
…….”. Trầm Du dở khóc dở cười tiếp nhận áo choàng cùng mặt nạ Tôn Ngộ Không Tôn Ngộ Không, tiểu tiểu âm chúc manh tới tim đều tan chảy, “Ngươi làm cái gì vậy?”.
“Đi đứng lên đương nhiên phải cẩn thận một chút”. Lê Chanh nhét áo choàng vào trong túi vật, thúc giục nói: “Trước giấu y phục đi, xuống núi tìm chỗ không có ai lại thay”.
“Được”. Trầm Du trịnh trọng gấp áo choàng thành hình vuông, lại cẩn thận kẹp mặt nạ Tôn Ngộ Không ở trong đó, hai tay hợp lại, không chỉ có không có ném vào túi trữ vật, ngược lại ngược lại ngay ngay ngắn ngắn nhét vào trong ống tay áo.
N m nhân ngón tay khẽ vuốt một chút ống tay áo, cảm động nửa ngày, ở trong ánh mắt co quắp của Lê Chanh, rốt cục nhịn không được giải thích nói: “Đây là lễ vật đàu tiên ngươi tặng ta”.
Ngẫm lại vẫn là bỏ đi.
T ầm đại hiệp cười tới cực kỳ tươi đẹp, Lê Chanh thở dài.
Ta đột nhiên cảm thấy có lẽ cùng ngươi xuống núi không phải một cái lựa chọn tốt lắm”. Cậu cúi đầu tự nói, “Nhưng mà hiện tại nếu đã như vầy rồi, ta sẽ nhẫn nại một chút”.
Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Trầm Du đã lấy cự kiếm ra rồi, chuồn chuồn lướt nước thân đứng thẳng ở trên mặt, vươn một bàn tay hướng về cậu —— khoảng cách hai mét cần lấy tay kéo hay sao, Lê Chanh mặt không chút thay đổi không nhìn bàn tay trước mắt, tự mình bước lớn chạy nhanh tới chỗ chuôi kiếm, chống tay một cái dùng sức liền đẹp trai nhảy lên.
Đi thôi”. Lê Chanh vỗ vỗ bờ vai của Trầm Du, nghĩ đến dù sao cũng là nhờ vả người ta làm việc, lễ phép nhất định phải làm đủ, vì thế ngại ngùng nói: “Trầm sư thúc lần này làm phiền ngươi……. A a a a a a a ——”.
(ống lửa) phát ra hỏa đạn (đạn lửa), sau đuôi kéo thật dài dấu vết, cùng với tiếng kêu thảm thiết, nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt tông môn đệ tử.
u khi xuống núi cả người Lê Chanh cũng không tốt lắm.
B i vì, người mặt nạ đầu khỉ vóc dáng cao kia, có một cái chớp mắt như vậy, đột nhiên ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn một cái.
úc này không cố ý điều tra cũng nên hiểu rõ, nam nhân ăn mặc thổ bức này, nhất định là là một cao thủ phái thực lực có tu vi phải cao hơn rất nhiều so với chính mình.
N am nhân bên cạnh lại thản nhiên ngồi ở một bên —— mứt quả của y một hơi đã sớm đã ăn xong rồi. Ánh mắt nam nhân chuyển qua bên môi Lê Chanh, tay dò thám, thật cẩn thận lau sạch vệt đường ở bên môi Lê Chanh.
Cư nhiên không có liếm sạch, quả nhiên tư tưởng tiến bộ rất nhiều……. Ý thức được điểm này, Lê Chanh không chỉ có không có nổi cơn, ngược lại cảm thấy cực kỳ an ủi.
..Anh ta thật sự là bị ngược hỏng rồi.
* uang hoa nội liễm: tài hoa, tinh hoa, tinh túy đều ẩn hàm bên trong con người chứ không khoe khoang ra ngoài
ũng lám khó hắn nhìn ra được……
—— Lại một trinh sát giả thức tỉnh rồi, chuyện này không liên quan y lắm.
Nhưng mà…….Ánh mắt hắn nhìn đến rõ ràng là……..
C u Nghiêu co rúm lại một chút, hai tay che hai mắt của mình, một người nghiêng ngả lảo đảo chạy về căn phòng bốn người phân phối cho chính mình —— ba hài đồng khác đã ngủ say rồi, Chu Nghiêu nằm ở trên giường, đẩy mở cửa sổ bên cạnh người.
Chỉ là quả trứng phơi nắng, vì sao còn có thể có hơi nước chứ? Chu Nghiêu nghĩ đến giọt máu đầu ngón tay nam nhân cầm kiếm mới nãy, nhất thời trong lòng đại chấn (rung động mạnh), hắn mở lớn miệng, yết hầu bị một cỗ lực lượng vô hình giam cầm, gian nan nuốt hô hấp, máu đen, đây sẽ không là, sẽ không là yêu……. Dịch nước màu đen giống như dây mây sinh trưởng tốt trong khoảnh khắc lan tràn toàn thân Chu Nghiêu, chất lỏng thô đen thẩm thấu sau sống lưng của hắn, tham nhập vào, con ngươi màu nâu của nam hài thoáng chốc ứ máu thành màu đỏ tươi, hắn tựa hồ đang giãy dụa gì đó, tia sáng trong mắt vụt sáng hai cái, lại rốt cục tĩnh mịch xuống.
di lưu: người hay thứ còn sót lại
iết chết hắn”.
ắn cố sức nhếch lên khóe miệng, lộ ra một cái độ cong nhìn thấy giống khóc hơn là cười, giơ bàn tay cao lên, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trên mái tóc mềm mại của hắn, trên mặt của hắn, trong ánh mắt tối đen của hắn, cùng lòng bàn tay hắn nâng lên.
ựa hồ là lần đầu chạm đến độ ấm của ánh sáng, hắn ngiêng nghiêng đầu.
..
Sá g hôm sau, Lê Chanh phát hiện chính mình tuy rằng ngủ ngồi tu luyện, nhưng phương diện tinh thần vẫn thần thanh khí sảng như cũ bảo trì tới trạng thái tốt nhất, đánh răng dùng lược tùy ý chà đạp tóc ngắn, nghĩ nghĩ vẫn là trở về hiện đại, lại tới khi xuyên qua trên tay đã có thêm hai cái áo choàng màu đen, đẩy cửa ra, Lê Chanh nghiêng đầu ném cho nam nhân ngoài cửa dựa người dưới tàng cây hòe.
…….”. Trầm Du dở khóc dở cười tiếp nhận áo choàng cùng mặt nạ Tôn Ngộ Không Tôn Ngộ Không, tiểu tiểu âm chúc manh tới tim đều tan chảy, “Ngươi làm cái gì vậy?”.
N m nhân ngón tay khẽ vuốt một chút ống tay áo, cảm động nửa ngày, ở trong ánh mắt co quắp của Lê Chanh, rốt cục nhịn không được giải thích nói: “Đây là lễ vật đàu tiên ngươi tặng ta”.
T ầm đại hiệp cười tới cực kỳ tươi đẹp, Lê Chanh thở dài.
Ta đột nhiên cảm thấy có lẽ cùng ngươi xuống núi không phải một cái lựa chọn tốt lắm”. Cậu cúi đầu tự nói, “Nhưng mà hiện tại nếu đã như vầy rồi, ta sẽ nhẫn nại một chút”.
Đi thôi”. Lê Chanh vỗ vỗ bờ vai của Trầm Du, nghĩ đến dù sao cũng là nhờ vả người ta làm việc, lễ phép nhất định phải làm đủ, vì thế ngại ngùng nói: “Trầm sư thúc lần này làm phiền ngươi……. A a a a a a a ——”.
u khi xuống núi cả người Lê Chanh cũng không tốt lắm.
B i vì, người mặt nạ đầu khỉ vóc dáng cao kia, có một cái chớp mắt như vậy, đột nhiên ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn một cái.
úc này không cố ý điều tra cũng nên hiểu rõ, nam nhân ăn mặc thổ bức này, nhất định là là một cao thủ phái thực lực có tu vi phải cao hơn rất nhiều so với chính mình.