Chương 42: Cuộc chiến thăng cấp

Trịnh Tráng bị một cái liếc mắt cuối cùng của chủ tịch Từ khiến khắp cả người phát lạnh, lập tức hoảng hốt, hai người liền diệc bộ diệc xu* đi ra ngoài, rõ ràng hai người không có khả năng xuất hiện cùng một lúc, bóng dáng của người đàn ông mặc áo khoác sẫm màu và thiếu niên mặc đồ thể thao màu xám có vẻ cực kỳ hài hòa.

diệc bộ diệc xu: thầy đi trước, trò theo sau

…..”. Tầm nhìn bị cửa lớn chiếm cứ, Đường Hà kinh hãi lỗ chân lông toàn thân nở ra dưới khí thế người tới, lúc này không khỏi líu lưỡi: “Người này là ai vậy?”. Mắt thấy người anh em của mình thuận theo người đàn ông xa lạ bề ngoài lạnh lùng cuồng ngạo đi ra ngoài như thế, có thể tưởng tượng được cảm giác chua chát của nội tâm Đường mập.





Cậu chắc chắn là nghe qua, chính là đại khái nhất thời nghĩ không ra, nếu không phải khi cùng cha mẹ dự tiệc từng xa xa gặp qua người này một lần, hiện tại tớ chỉ sợ cũng không nhận ra…….”. Cô gái tiếc nuối thu hồi tầm mắt, sắc mặt dần dần trở nên bình tĩnh, cô cong cong môi, quay đầu nhìn về phía Trịnh Tráng rốt cục trả lời vấn đề lúc trước của cậu ta.

nh ta là Từ Hoằng Nghĩa”.

Cái tên có vẻ bình thường như vậy bị một tiếng nói dễ nghe thản nhiên đọc lên, lại khiến sắc mặt Trịnh Tráng trắng bệch —— gã đích thực cũng nghe qua rồi, cả tỉnh Nam Giang, phàm là người biết ông Từ bí thư tỉnh ủy Nam Giang, không ai không rõ dưới ông ấy có một đứa cháu trai xuất thân dòng dõi quý tộc lại tình nguyện dấn thân vào thương giới…….Ngọn sóng dâng lên trong sa mạc, cách nói như vậy nhưng lại không chút nào khoa trương.


Thân thể Trịnh Tráng lảo đảo, hai chân không khỏi lùi ra sau một bước, ngơ ngác ngã vào trong ghế mềm đằng sau.

T ừ Hoằng Nghĩa địa vị cao như vậy, tại sao sẽ quen biết Lê Chanh một học sinh cao trung bình thường, không, động tác mới nãy của anh ta, chỉ sợ hai người không chỉ là quen biết, quan hệ chân chính càng từa tựa bạn bè ấy?

ó nhẹ thổi trong hành lang, vốn mùa hè nên oi ả vừa tới ban đêm bắt đầu trở nên mát mẻ, gió lạnh thổi tan không ít mùi rượu đầy người Lê Chanh, “Sao chủ tịch Từ lại một mình đi ra, khiến tôi tìm một trận, còn không nhanh đi vào đi”. Một người đàn ông âu phục vội vã đi ra từ phòng A33, nhìn thấy hai người thì sắc mặt cả kinh, che điện thoại đang kết nối của gã lại, vội thu xếp làm cái động tác tay mời vào.

ừ Hoằng Nghĩa xua xua tay, “Không cần đi vào, gặp một người quen, đi về trước”.

< g>“Vậy bạn gái của ngài……..”. Người đàn ông ý đồ giữ lại.





Ph ía sau một bàn tay đỡ lấy bờ vai của Lê Chanh, Từ Hoằng Nghĩa nhíu mày, nhìn nhìn sắc mặt ửng đỏ của Lê Chanh, vừa tức giận vừa tức cười, lúc này say lảo đảo là chắc chắn rồi, cái khí thề mới nãy đòi tô lớn đâu rồi?



Lê Chanh chóng mặt ngồi trên xe, mùi rượu dâng lên có chút muốn nôn, cậu xoay người lại ôm cái lưng ghế, cả cái cằm chen ở giữa lưng ghế và đầu ghế, cũng may rốt cục không cần đỡ sức nặng của cái đầu, cái đầu này cũng không đau như vậy nữa.



ưa cậu về nhà nhé?”.

“Hả?”.


g>“Nếu tôi không tới, cậu liền tiếp tục uống à?”.




< >“Ừm”. Từ Hoằng Nghĩa  hiểu rồi, “Cậu là say rồi”.



Ông chủ Từ: “…….”

Chiếc xe chạy mười phút chậm rãi dừng trước đèn đỏ, khuôn mặt thiếu niên dán tại cái đầu ghế, chen tới độ cong đều có chút biến hình, cho tới nửa ngày mới phản ứng nói chính là cái gì, do dự một chút,  ăn nói mơ hồ, giải thích: “Không say”.



ay rượu một chút cũng không dễ chịu, hôm sau lúc tỉnh táo, đầu của Lê Chanh đau lâm râm, ngẫm lại liều mạng uống ba chai rượu ngũ lương 68 độ cùng Trịnh Tráng, chính mình cũng rất có dũng khí.

hông nghĩ tới linh khí áp chế gắng sức như vậy, may mắn tối hôm qua có ông chủ Từ đi ngang qua, cứu cậu một mạng nha.

T uy nhiên!

Xe đạp còn đậu tại khu đậu xe của khác sạn Đế Hào đó!!!



Đi rồi!!!

Bên ngoài khách sạn Đế Hào cũng là nguy nga lộng lẫy, chẳng qua ban ngày thoạt nhìn ít khách, một chiếc xe đạpmàu xanh nhạt đậu giữa một đám xe mắc tiền trong khu đậu xe, cực bắt mắt, cực đỏm dáng.





Quản lí Lục hít vào một hơi, nhắc tới làm ăn thì đại não liền nhanh chóng chuyển động, chỉ một lát liền cho ra một con số chuẩn xác.


Dựa theo giá thị trường 58 tệ, giảm giá tính thành 50 tệ một bình, một thùng có 10 bình, hai mươi vạn tổng cộng có thể có bốn trăm thùng, miễn phí đưa hàng tới tận nhà, hoặc là chúng tôi dành cho ngài một kho hàng nhỏ riêng, ngài giữ chìa khóa,  lúc nào dùng đều có thể”.







ốc độ của quản lí Lục rất nhanh, một giờ sau giao chìa khóa vào tay Lê Chanh, “Bởi vì kho hàng là ở trong nhà xưởng, cho nên không cần lo lắng vấn đề an toàn, bọn tôi đều đánh dấu trên mỗi thùng rượu, ngài có thể đi kiểm kê ngay bây giờ”.



L t vào trong tầm mắt là các thùng rượu ngang dọc chiếm đầy cả không gian, rơi vào trong mắt giống như quái vật lớn đứng sừng sững.





..

Sau khi trở lại tông môn, Lê Chanh thay bào phục ngoại môn đệ tử của Ngọc Hoàng tông, chuẩn bị trực tiếp đi tìm ngoại môn chấp sự, cậu ở hiện đại đột phá luyện khí tầng năm, rốt cục có thể tự lực cánh sinh lãnh nhiệm vụ xuống núi của tông môn, ngày sau cũng không cần lại đi là phiền Trầm sư thúc.



Lê Chanh không biết nguyên nhân, sau một lúc lâu tò mò đánh giá, chỉ nghe thấy phía sau truyền tới một tiếng la quen thuộc, “Ngươi không đi quan sát cuộc chiến thăng cấp sao?”. Tống Mục đã nhiều ngày không gặp, rành rành là cố ý tắm rửa sạch sẽ toàn thân, trên mặt mang theo ý cười thư thái.







……. Ra ngoài lịch luyện không thường ở tông môn? Khóe mắt Lê Chanh giật giật, vậy thời gian trước người cao to cuồng xoát cảm giác tồn tại trước mặt chính mình đến tột cùng là cái quỷ gì? Thậm chí còn đi theo chính mình xuyên tới hiện đại, bị đám người mẹ Lê nhiệt tình giữ lại ăn bữa cơm.


ì thế ngẫm lại đều cảm thấy tim ngừng đập.





“……Ân”.

ng>Phía trên tông chủ phong Ngọc Hoàng đứng sừng sững đài luận võ vĩ đại, thực tế cuộc chiến thăng cấp cơ bản chính là lôi đài, hiện tại đứng ở trên đài chính là hai nam tử thanh niên, nam tử bên trái mặc đoản y màu đỏ cơ bắp cuồn cuộn, đẩu để tóc ngắn nửa tấc, trong tay cầm một thanh đao cùn ánh huyết quang, cơ ngực lồi lên, liếc mắt nhìn qua một cái cảm giác cực kỳ dũng mãnh, lúc này người này đứng ở trên đài, trấn định đối mặt hơn một ngàn ánh mắt bên dưới, không hề luống cuống.


Nam tử áo xanh bên kia mũi cao thẳng, màu mắt âm u lạnh lẽo, nhưng thân hình gầy yếu giống như cây liễu yếu ớt gió thổi qua là đổ, hai tay người này trống không, tựa hồ toàn thân căn bản không có binh khí phòng thân.


(đồ đỏ) là đệ tử chân truyền thứ chín, Hướng Lam thanh y (đồ xanh) cũng là đệ tử chân truyền thứ tư, binh khí sở trường của người này là thiên tàm ngân ti (sợi tơ của tằm trời), độ cứng có thể xuyên thủng bảo giáp, xem như một trong chí bảo tiên thiên (trời sinh) của Ngọc Hoàng tông, về phần thực lực, vị này đại khái đã là luyện tâm kì đỉnh tầng mười, thực lực đứng hàng thứ tư trong đệ tử chân truyền.

Ngoại môn đệ tử bình thường đều là luyện khí cảnh, phần lớn nội môn đệ tử là luyện thể cảnh cùng một ít liên tâm cảnh, chỉ có đệ tử trong thập đại(10 người) chân truyền mới có thể có người đạt tới ngoài luyện tâm cảnh tầng năm.


ống Mục vừa dứt lời, Hướng Lam trên lôi đài dường như cảm nhận được mà nhìn qua, ánh mắt vô tình lướt qua nơi bọn họ đứng, trong lòng Lê Chanh lại phát lạnh, quả nhiên là cao thủ luyện tâm kì, tùy tiện liếc mắt một cái đều có chứa áp chế rất mạnh.















Y nheo mắt lại, kỳ thật dấm chua trong dạ dày bốc thẳng lên cổ họng……. Rời đi lâu như vậy, trên người còn có mùi của nam nhân khác, ân?

a muốn khiêu chiến, chân truyền đệ nhất”. Minh Viễn ngồi thẳng ở vị trí chân truyền đệ nhị vuốt đạo bào, đi thẳng lên lôi đài, trong ánh mắt mang theo vài phần ánh sáng sáng ngời, “Trầm sư huynh, tuy rằng biết đại khái không có hy vọng gì, ta vẫn là muốn thử chút, mời”.

(cái lồng ánh sáng), giữ hai đệ tử chân truyền trong quang tráo.




hụng bồi”.