Chương 48: Nhưng không phải là con trai cả
*con cả là người con lớn nhất trong gia đình
Thấy rõ lương thực trên bàn, Lê Chanh liền mộng, “Đây là như thế nào…….. Liền chỉ cần nhìn thôi hay là phải ăn ạ?”. Dù sao cũng là thông lệ, trong đầu dạo qua một vòng cũng ước chừng hiểu được ý của mẹ Lê, nhớ rõ lần trước ăn tới loại ghép đôi này chính là lúc sơ trung lên cao trung.
Nhưng mà lúc ấy là bốn hay là năm cái không nhớ rõ nha, hiện tại chính là bảy cái, chỉ nhìn thôi cũng no luôn rồi, may mắn tối hôm qua không ăn nhiều.
Lê Chanh cầm một cái bánh quẩy bẻ ra, cắn một miếng môi toàn dầu mớ, giống như chú chuột nhỏ ăn trộm.
< ng>“Mẹ vẫn không tin nó cứ tà như vậy……..”. Mẹ Lê nổi cơn điên, ôm điện thoại chạy vội tới phòng ngủ, cách mỗi một phút liền ấn gọi lại, nhanh lại tiện, đương nhiên nhận được trả lời cũng là tiếng phổ thông đáp máy móc nghe cực kỳ tiêu chuẩn.
Lê Chanh ôm cánh tay cuộn trong sô pha bình tĩnh uống nước ấm.
em ra thi không tệ”. Chị gái Lê Anh Thúy nhìn thấy vẻ hài lòng của Lê Chanh, ngồi ở đối diện hơi hơi nhướn mi, “Có ý tưởng gì đối đại học? Có thể thấy học văn khá phù hợp với em, nhưng mà tốt nhất vẫn là lựa chọn học y”.
Lê Chanh gật đầu, lại lắc đầu, “Trước kia là có nghĩ tới học y, sau đó ý tưởng liền thay đổi rồi”.
“…….”. Lê An Thúy nháy mắt ý thức được cái gì, “Mẹ, đã hỏi được chưa, tiểu Chanh được bao nhiêu điểm?”.
< g>“Cao tới nỗi làm mẹ sợ nhảy dựng nên quên mất rồi”. Mẹ Lê ôi chao một tiếng, giống như đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vừa là hưng phấn lại là ảo não vung tay lên, “Từ từ, mẹ gọi lần nữa”.
Đây cũng không phải một cái điểm số có ý nghĩa bình thường, thành tích cặn kẽ của học sinh cao trung Trí Cao Hữu Nghị trong vòng ba mươi năm, chí ít chưa bao giờ có người nào có thể đạt được 745 điểm khi thi đại học.
*hắc mã: theo Mèo hiểu là bình thường bạn Chanh chúng ta học lực bình thường không thể bình thường hơn được nữa, đùng một cái bộc phát tài năng thi được điểm cao đứng đầu toàn trường = người bình thường có năng lực tiềm ẩn thoạt nhìn rất bình thường nhưng khi tới lúc mấu chốt năng lực siêu cường tung ra làm một phát đều khiến mọi người ngỡ ngàng vì họ quá giỏi.
trong>Bạn nào biết ý nghĩa chính xác của từ này thì giúp Mèo nha
Cu ộc thi thử lần hai thành tích của đối phương là “579”.
Thi thử lần một “577”.
Thi thử lần một, lần hai trước đó chỉ có thể nói là giậm chân tại chỗ, rất hiển nhiên người thiếu niên trong ngày thường bất hiển sơn bất lậu thủy*, cơ hồ là bắt đầu từ thi thử lần ba trước khi thi đại học, trở thành một hắc mã hoàn toàn xứng đáng của toàn trường.
*bất lộ sơn bất lậu thủy (núi không lộ ra, nước không rò rỉ chảy ra): ý nói hàng ngày nhìn rất bình thường chẳng bộc lộ ra xíu tài năng nào.
ghĩ tới đây, hiệu trưởng rốt cuộc thiếu kiên nhẫn rồi, gã nhìn chằm chằm màn hình hai phút, một tay đặt tại trên điện thoại cố định tên bàn làm việc rất nhanh gọi thông dãy số nào đó, “Đúng, là tôi, thầy Trầm thầy lập tức thông báo mấy vị phó hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp khóa tốt nghiệp năm nay, mười giờ sáng họp”.
ông tiến bộ chính là ông trời không có mắt!
L ập tức liền phấn khởi tới hóa đá rồi.
ện thoại tổng cộng gọi thông hai lần, Lê Chanh cảm thấy chính mình hẳn là thi không tệ, cho nên lúc cuộc điện thoại thứ hai thông thì coi như bình tĩnh, sau đó nghe xong điểm thì mấy người mẹ Lê liếc nhau, cùng nhìn ra ý tưởng đồng dạng ở trong mắt đối phương.
Trong nhà đây là xuất hiện một phượng hoàng vàng nha.
A i cũng đều hy vọng con mình thi tròn điểm đậu thủ khoa mang về nhà, nhưng mà ai đều cũng biết đây là một mục tiêu tiến tới thôi, đậu thủ khoa đều là của nhà người ta, ví dụ như có một gia đình nghèo khó, ví dụ như mỗi ngày chỉ có thể hai cái bánh bao gian khổ phấn đấu, vì học tập đốt đèn học đêm, dù sao phải ăn khổ mới là người trên người nha, mọi người vừa nghe cũng đều có thể hiểu con nhà người ta tại sao có thể đậu thủ khoa, bị bức mà.
i tới đánh mẹ một chút”. Trái tim mẹ Lê có chút chịu không nổi, “Không phải đang nằm mơ chứ, con mẹ thi đại học thiếu 5 điểm là tròn điểm”.
Lê An Thúy: “Mẹ không có nằm mơ”.
< >“Sớm nói rồi thi đại học khẳng định không có sai lầm gì mà”. Lê Chanh nghiêm mặt né tránh, không trốn thì đầu bị xoa thành ổ rơm luôn, di động trong túi liền rung ong ong, Lê Chanh nhân cơ hội trốn về phòng, dãy số hiển thị là ông chủ Từ, thanh âm bên kia có chút bất thường, nói chuyện cũng cực kỳ thong thả, Lê Chanh ngay từ đầu không cảm nhận ra, nghe được đối phương nói tới chuyện tụ tập bạn bè, cậu xoa khuôn mặt cứng ngắc, cười nói: “Ngày đó là tư duy hỗn loạn, sau này sẽ không phô trương uống nhiều rượu như vậy”.
Đang nghĩ như vậy, trong microphone truyền ra một tiếng thở dài, lộ ra mỏi mệt và ý vị tận lực duy trì tỉnh táo, Lê Chanh còn chưa làm ra phản ứng gì, đối phương đã rất nhanh phun ra một câu: “Cám ơn”.
….A?”. Thông qua tần số điện thoại, đại lượng điểm sáng màu trắng ngà theo làn da ngấm vào thân thể, giá trị tín ngưỡng trong đan điền vèo một cái tăng lên một mảng lớn, vốn tu vi còn quanh quẩn rại sơ kì luyện khí tầng năm, nháy mắt đạt tới trung kỳ, Lê Chanh mờ mịt suy nghĩ, chính mình tựa hồ không có làm chuyện gì hỗ trợ ông chủ Từ, đối phương rốt cuộc đang cám ơn cái gì?
ừ tiên sinh anh……..”. Có phải bị bệnh hay không?
“Không có gì, hôm nay công bố điểm thi đại học, cậu định chọn trường nào?”. Lê Chanh không nghĩ tới boss lớn như ông chủ Từ mỗi phút đều kiếm được tiền sẽ chú ý loại chuyện nhỏ công bố điểm thi đại học này, nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh*, nghe được đối phương giống như đang nói đùa nói: “Sau này tốt nghiệp tới làm trợ lý cho tôi thế nào?”.
*thụ sủng nhược kinh: được quan tâm vừa mừng vừa lo
Gi ng nói Từ Hoằng Nghĩa như là nói đùa, thực tế không khác như hứa hẹn, gã thật sự là nghĩ như vậy, đối với thiếu niên ngẫu nhiên quen biết này, Từ Hoằng Nghĩa cực kỳ có thiện cảm, hơn nữa bệnh của ông cụ nhà gã có thể kéo dài cũng tất cả đều là công lao của đối phương.
Nhưng mà Lê Chanh không có cảm nhận được ý tứ của Từ Hoằng Nghĩa, chỉ sợ cũng là cảm nhận được cũng sẽ không đồng ý, cậu nhét đầu xuống dưới cái gối tự hỏi mình một chút, do dự từ chối, “Tôi vẫn là……muốn làm một diễn viên”.
Chuẩn bị học tập biểu diễn, làm nột nam diễn viên, đây cũng là vừa rồi cậu chuẩn bị nói cùng Lê An Thúy, nhưng mà bởi vì chuyện sau khi mẹ Lê hỏi thành tích xen vào, cậu cũng không có nói ra miệng câu nói kế tiếp.
< ng>“Đúng”.
< rong>Từ Hoằng Nghĩa nhíu mày.
iải quyết một ít vấn đề xuất hiện bên trong Từ thị, sau khi Từ Hoằng Nghĩa trở lại tỉnh Nam Giang tự nhiên trở lại chỗ ở của ông cụ, trạng thái tinh thần ông cụ rõ ràng tốt rất nhiều so với ngày trước, không chỉ có là bởi vì Tống Quý An chăm sóc, lại bởi vì quán linh bạng châu đựng trong hộp giày, khiến Từ Hoằng Nghĩa cảm thấy chính mình quả thật nợ thiếu niên rất nhiều, bởi vậy nghĩ mọi cách hy vọng trả hết phần ân tình này.
Ý tưởng hơi có chút rối rắm.
D ễn viên cũng không phải là dễ làm như vậy, nếu không có một hậu trường thực lực cũng đủ lớn và mánh khóe của bản thân, rất dễ dàng bị tiềm quy tắc* hoặc là đàn anh chèn ép, Từ Hoằng Nghĩa căn bản không đành lòng nghĩ Lê Chanh loại thiếu niên đơn thuần này kết cục sau khi đi vào là dạng gì.
* iềm quy tắc: quy tắc ngầm thường diễn ra trong giới giải trí, ví dụ như lấy sắc đổi vai diễn hoặc lấy sắc đổi tiền…..
“Tôi cảm thấy chính mình có thể, tôi muốn thử một lần”. Trong lòng Lê Chanh cảm thán một câu, cậu cũng từng nghe nhiều loại chuyện giới giải trí rất loạn, nhưng mà muốn đạt được càng nhiều giá trị tín ngưỡng, phương thức trực tiếp nhất chính là làm chính trị gia hoặc là trở thành diễn viên —— muốn làm chính trị gia thì cậu tuyệt đối không có cái thủ đoạn đó, bí mật trên người trên người cậu cũng không cho phép, chỉ có trở thành diễn viên mới là phương thức ổn thỏa.
Lê Chanh: “…….”
Từ Hoằng Nghĩa: “…….”
Từ Hoằng Nghĩa: “Tôi hình như hiểu rồi”.
Từ Hoằng Nghĩa: “Cậu chờ chút”.
…….. Chờ cái gì?
B n kia cúp điện thoại, Lê Chanh rút đầu ra khỏi dưới cái gối, cậu biết điểm chính mình thi trường nghệ thuật tuyệt đối không thành vấn đề, lại quên mất từ trước thi thử lần một thì trường nghệ thuật tổ chức thi rồi, người trường nghệ thuật tuyển không phải chính là thí sinh nhận được giấy trúng tuyển?
Lê Chanh yên lặng đứng lên từ trên giường, cậu rốt cuộc vẫn là không quên Nữu Nữu đang nằm viện, chào mẹ Lê, liền thất hồn lạc phách đi ra khỏi nhà, rất nhanh đón được xe buýt dừng ở trạm xe buýt.
Ngoài miệng nói là tiện đường tới thăm, Lê Chanh thuận tay rót ly nước ấm thả ích khí đan vào, may mắn đan dược gặp nước tan nhanh, màu nước ấm cũng không có thay đổi gì, đưa tới trên tay cô bé.
M t thấy Nữu Nữu nghiêm túc uống nước, thuận tiện đều nuốt bột phấn của ích khí đan vào trong bụng, lúc này Lê Chanh mới cười cười, lòng nói bản thân làm việc tốt còn lén la lén lút cũng là say mê rồi, đan dược rất quan trọng không cần phải vạch trần chính mình. Lần này không phải vì giá trị tín ngưỡng, chỉ do chính là tình yêu tràn lan, tuổi còn nhỏ như vậy liền phải động dao kéo cũng thật khiến người ta khó chịu.
ống ngon”. Nữu Nữu thả ly nước nhỏ kên trên bàn nhỏ bên cạnh trở về chỗ cũ, cười tủm tỉm nói: “Nước của anh trai là ngọt, uống ngon hơn so với ba ba”.
hông phải nói Đỗ Hành vốn chính là thương nhân sao, lại là ông chủ của của một công ty đưa ra thị trường, ước chừng lực khống chế đối kinh doanh sẽ rất mạnh, bên cạnh Lê Chanh đúng lúc thiếu một người hỗ trợ buôn bán da thú, nếu Đỗ Hành bằng lòng, cậu hy vọng đối phương có thể nhận công việc mảng kinh doanh này, ví dụ như phát triển da lông cùng với hợp tác công ty bàn bạc định ra hợp đồng —— dù sao dược liệu của Đại Châu giới mang tới còn có thể bày tại trong tiệm anh rể cậu, nhưng mà loại thương phẩm như da lông yêu thú lại cần chính cậu xử lý, trước mắt tiệm trên Taobao dù sao không phải con đường làm ăn lâu dài.
Da thú? Loại da thú gì?”. Tuy nói Đỗ Hành có chút không tin Lê Chanh có thể có được da thú tốt bao nhiêu, nhưng cũng biết bộ dáng khốn cùng thất vọng của chính mình, người ta cũng không cần phải lừa gã, nữ y tá tới kiểm tra, hai người tìm cái cửa sổ không có ai ngay tại hành lang đứng nói chuyện với nhau.
“Ở đây có hình ảnh của da cáo, hàng thật y chang hình ảnh, sau này không chỉ là da cáo, còn có da thú chủng loại khác”. Lê Chanh biết bộ dạng da cáo nhà mình rất đẹp, trực tiếp moi ra bình luận của cửa tiệm trên Taobao, trên mành hình điện thoại, phía dưới bình luận của 【Ni La Phù】đúng lúc có hai tấm hình hàng thật.
Sau khi bị mất công ty, gã vốn là muốn nghĩ cách mượn chút tiền Đông Sơn tái khởi*, nhưng mà lời mời bất ngờ của thiếu niên này khiến mộng đẹp của gã trở thành sự thật, chính mình không hề là chủ tịch công ty gì nữa, chẳng qua là một người đàn ông hôn nhân nửa đời thất bại, bạn bè trong thương giới trước đây thật sự sẽ giúp gã một tay sao? Đỗ Hành không rõ, trong lòng gã cũng là không tin, trên đời này khó đoán nhất chính là lòng người, nhanh nhất chẳng qua chính là suy nghĩ giây lát trong đầu.
Tư duy Đỗ Hành khóa tại một người, mấy tháng trước người này quan hệ cực kỳ thân mật khi đứng chung một chỗ cùng Lê Chanh, mà thân phận của đối phương mặc dù cùng ở trong thương giới cũng là tồn tại không thể chạm tới, chủ nhân của Từ thị.
Lê Chanh có chút mộng: “Phỏng…… Cái gì?’.
“Lúc ngài báo danh không phải đã giải thích qua rồi sao?”. Em gái đối diện tựa hồ là hôm nay lần đầu tiên gặp loại tình huống hỏi lại này, trong giọng nói cũng có chút vô lực, “Ngày mai chính là ngày đầu tiên tổ chức thi tuyển, nội dung phỏng vấn đại khái chính là thử khả năng diễn xuất”.
Lê Chanh: “……..”. Em gái em chờ đã, cậu sao lại không biết chính mình báo danh khi nào vậy.
Lúc này Lê Chanh nháy mắt liền hiểu được ý của đối phương, “Nhận được thông báo, chính là cái phỏng vấn kia đúng không?”.
“Ừ”.
g>“—— nhưng mà……”.
>“Không cần lo lắng, chính là đi cho có thôi, có tầng quan hệ này cậu có thể trực tiếp vào học viện điện ảnh của C đại, không cần thông qua thi nghệ thuật”.
Thì ra là vì chuyện này, chính mình có tính đi cửa sau hay không nha, ánh mắt Lê Chanh nóng lên, yết hầu nghẹn nửa ngày ngay cả cám ơn đều nói không được, kỳ thật cũng không tới mức nói không nên lời, chính là ngại nói, người ta giúp cậu rất nhiều, chỉ nói cám ơn cũng không có tác dụng biểu đạt cảm động của nội tâm.
ậu dùng sức rủ mắt, ấp úng nói: “Được”.
Một câu ra lệnh như vậy, tâm sự nhưng thật ra giải quyết rồi.
Di động bên người Từ Hoằng Nghĩa vẫn mở, bên trong truyền ra thanh âm hưng trí bừng bừng của người đàn ông trẻ tuổi, mang theo chút ý vị vô lại, “Cậu chủ Từ à, cậu cũng không giống người vô duyên vô cớ lo chuyện bao đồng, thằng nhóc kia là gì của cậu?”.
“Bạn”.
g>Bên kia khẽ xùy một tiếng, cười lớn: “Ôi trời ơi bạn cậu không phải chỉ có mấy thằng bọn tôi à, nếu không cũng là cấp ông chú cùng tuổi, nào có thiếu niên xanh tươi mới vừa thi đại học, không chỉ giúp người ta tìm hậu trường này, còn đi cửa sau cùng người của C đại, hiệu trưởng C đại nhận được điện thoại của cậu không cần nói bên ngoài bình tĩnh bao nhiêu, trong lòng còn không phải sợ ngây người, lòng nói chủ tịch Từ gọi một cú điện qua liền vì để người ta đi cửa sau, chuyện này coi như là tin lạ, đoán chừng gã phải lải nhải một thời gian, cậu học sinh này là ai nha, sẽ không là con riêng của chủ tịch Từ chứ ha ha ha ha…….”.
g>Từ Hoằng Nghĩa tối hôm qua bận tới sáng sớm, vốn mỏi mệt nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nghe nói như thế nhịn không được đột nhiên vui vẻ.
Cả bộ công an thành phố Vĩnh Yên chỉ sợ tới bây giờ còn tưởng rằng chàng trai kia là con riêng mình, nói tới như thật ấy, nhưng không phải là con trai cả.
ếng cười ồn ào dần dần ngừng lại, đối phương vô lại tức giận nói: “Được rồi, bảo bạn nhỏ của cậu ngày mai đừng quên lại đây đưa tin, không có việc gì tôi cúp máy đây, chiếm một phút khoảng một trăm vạn của quý ông thành công, tôi không trả nồi cước điện thoại đâu, đừng nhớ tôi, tự chơi đi, ha ha”.
Thấy rõ lương thực trên bàn, Lê Chanh liền mộng, “Đây là như thế nào…….. Liền chỉ cần nhìn thôi hay là phải ăn ạ?”. Dù sao cũng là thông lệ, trong đầu dạo qua một vòng cũng ước chừng hiểu được ý của mẹ Lê, nhớ rõ lần trước ăn tới loại ghép đôi này chính là lúc sơ trung lên cao trung.
Nhưng mà lúc ấy là bốn hay là năm cái không nhớ rõ nha, hiện tại chính là bảy cái, chỉ nhìn thôi cũng no luôn rồi, may mắn tối hôm qua không ăn nhiều.
< ng>“Mẹ vẫn không tin nó cứ tà như vậy……..”. Mẹ Lê nổi cơn điên, ôm điện thoại chạy vội tới phòng ngủ, cách mỗi một phút liền ấn gọi lại, nhanh lại tiện, đương nhiên nhận được trả lời cũng là tiếng phổ thông đáp máy móc nghe cực kỳ tiêu chuẩn.
em ra thi không tệ”. Chị gái Lê Anh Thúy nhìn thấy vẻ hài lòng của Lê Chanh, ngồi ở đối diện hơi hơi nhướn mi, “Có ý tưởng gì đối đại học? Có thể thấy học văn khá phù hợp với em, nhưng mà tốt nhất vẫn là lựa chọn học y”.
Lê Chanh gật đầu, lại lắc đầu, “Trước kia là có nghĩ tới học y, sau đó ý tưởng liền thay đổi rồi”.
< g>“Cao tới nỗi làm mẹ sợ nhảy dựng nên quên mất rồi”. Mẹ Lê ôi chao một tiếng, giống như đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vừa là hưng phấn lại là ảo não vung tay lên, “Từ từ, mẹ gọi lần nữa”.
trong>Bạn nào biết ý nghĩa chính xác của từ này thì giúp Mèo nha
Cu ộc thi thử lần hai thành tích của đối phương là “579”.
ghĩ tới đây, hiệu trưởng rốt cuộc thiếu kiên nhẫn rồi, gã nhìn chằm chằm màn hình hai phút, một tay đặt tại trên điện thoại cố định tên bàn làm việc rất nhanh gọi thông dãy số nào đó, “Đúng, là tôi, thầy Trầm thầy lập tức thông báo mấy vị phó hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp khóa tốt nghiệp năm nay, mười giờ sáng họp”.
ông tiến bộ chính là ông trời không có mắt!
L ập tức liền phấn khởi tới hóa đá rồi.
ện thoại tổng cộng gọi thông hai lần, Lê Chanh cảm thấy chính mình hẳn là thi không tệ, cho nên lúc cuộc điện thoại thứ hai thông thì coi như bình tĩnh, sau đó nghe xong điểm thì mấy người mẹ Lê liếc nhau, cùng nhìn ra ý tưởng đồng dạng ở trong mắt đối phương.
A i cũng đều hy vọng con mình thi tròn điểm đậu thủ khoa mang về nhà, nhưng mà ai đều cũng biết đây là một mục tiêu tiến tới thôi, đậu thủ khoa đều là của nhà người ta, ví dụ như có một gia đình nghèo khó, ví dụ như mỗi ngày chỉ có thể hai cái bánh bao gian khổ phấn đấu, vì học tập đốt đèn học đêm, dù sao phải ăn khổ mới là người trên người nha, mọi người vừa nghe cũng đều có thể hiểu con nhà người ta tại sao có thể đậu thủ khoa, bị bức mà.
i tới đánh mẹ một chút”. Trái tim mẹ Lê có chút chịu không nổi, “Không phải đang nằm mơ chứ, con mẹ thi đại học thiếu 5 điểm là tròn điểm”.
< >“Sớm nói rồi thi đại học khẳng định không có sai lầm gì mà”. Lê Chanh nghiêm mặt né tránh, không trốn thì đầu bị xoa thành ổ rơm luôn, di động trong túi liền rung ong ong, Lê Chanh nhân cơ hội trốn về phòng, dãy số hiển thị là ông chủ Từ, thanh âm bên kia có chút bất thường, nói chuyện cũng cực kỳ thong thả, Lê Chanh ngay từ đầu không cảm nhận ra, nghe được đối phương nói tới chuyện tụ tập bạn bè, cậu xoa khuôn mặt cứng ngắc, cười nói: “Ngày đó là tư duy hỗn loạn, sau này sẽ không phô trương uống nhiều rượu như vậy”.
….A?”. Thông qua tần số điện thoại, đại lượng điểm sáng màu trắng ngà theo làn da ngấm vào thân thể, giá trị tín ngưỡng trong đan điền vèo một cái tăng lên một mảng lớn, vốn tu vi còn quanh quẩn rại sơ kì luyện khí tầng năm, nháy mắt đạt tới trung kỳ, Lê Chanh mờ mịt suy nghĩ, chính mình tựa hồ không có làm chuyện gì hỗ trợ ông chủ Từ, đối phương rốt cuộc đang cám ơn cái gì?
ừ tiên sinh anh……..”. Có phải bị bệnh hay không?
Gi ng nói Từ Hoằng Nghĩa như là nói đùa, thực tế không khác như hứa hẹn, gã thật sự là nghĩ như vậy, đối với thiếu niên ngẫu nhiên quen biết này, Từ Hoằng Nghĩa cực kỳ có thiện cảm, hơn nữa bệnh của ông cụ nhà gã có thể kéo dài cũng tất cả đều là công lao của đối phương.
< ng>“Đúng”.
< rong>Từ Hoằng Nghĩa nhíu mày.
iải quyết một ít vấn đề xuất hiện bên trong Từ thị, sau khi Từ Hoằng Nghĩa trở lại tỉnh Nam Giang tự nhiên trở lại chỗ ở của ông cụ, trạng thái tinh thần ông cụ rõ ràng tốt rất nhiều so với ngày trước, không chỉ có là bởi vì Tống Quý An chăm sóc, lại bởi vì quán linh bạng châu đựng trong hộp giày, khiến Từ Hoằng Nghĩa cảm thấy chính mình quả thật nợ thiếu niên rất nhiều, bởi vậy nghĩ mọi cách hy vọng trả hết phần ân tình này.
Ý tưởng hơi có chút rối rắm.
D ễn viên cũng không phải là dễ làm như vậy, nếu không có một hậu trường thực lực cũng đủ lớn và mánh khóe của bản thân, rất dễ dàng bị tiềm quy tắc* hoặc là đàn anh chèn ép, Từ Hoằng Nghĩa căn bản không đành lòng nghĩ Lê Chanh loại thiếu niên đơn thuần này kết cục sau khi đi vào là dạng gì.
* iềm quy tắc: quy tắc ngầm thường diễn ra trong giới giải trí, ví dụ như lấy sắc đổi vai diễn hoặc lấy sắc đổi tiền…..
Từ Hoằng Nghĩa: “…….”
Từ Hoằng Nghĩa: “Tôi hình như hiểu rồi”.
Từ Hoằng Nghĩa: “Cậu chờ chút”.
B n kia cúp điện thoại, Lê Chanh rút đầu ra khỏi dưới cái gối, cậu biết điểm chính mình thi trường nghệ thuật tuyệt đối không thành vấn đề, lại quên mất từ trước thi thử lần một thì trường nghệ thuật tổ chức thi rồi, người trường nghệ thuật tuyển không phải chính là thí sinh nhận được giấy trúng tuyển?
M t thấy Nữu Nữu nghiêm túc uống nước, thuận tiện đều nuốt bột phấn của ích khí đan vào trong bụng, lúc này Lê Chanh mới cười cười, lòng nói bản thân làm việc tốt còn lén la lén lút cũng là say mê rồi, đan dược rất quan trọng không cần phải vạch trần chính mình. Lần này không phải vì giá trị tín ngưỡng, chỉ do chính là tình yêu tràn lan, tuổi còn nhỏ như vậy liền phải động dao kéo cũng thật khiến người ta khó chịu.
ống ngon”. Nữu Nữu thả ly nước nhỏ kên trên bàn nhỏ bên cạnh trở về chỗ cũ, cười tủm tỉm nói: “Nước của anh trai là ngọt, uống ngon hơn so với ba ba”.
hông phải nói Đỗ Hành vốn chính là thương nhân sao, lại là ông chủ của của một công ty đưa ra thị trường, ước chừng lực khống chế đối kinh doanh sẽ rất mạnh, bên cạnh Lê Chanh đúng lúc thiếu một người hỗ trợ buôn bán da thú, nếu Đỗ Hành bằng lòng, cậu hy vọng đối phương có thể nhận công việc mảng kinh doanh này, ví dụ như phát triển da lông cùng với hợp tác công ty bàn bạc định ra hợp đồng —— dù sao dược liệu của Đại Châu giới mang tới còn có thể bày tại trong tiệm anh rể cậu, nhưng mà loại thương phẩm như da lông yêu thú lại cần chính cậu xử lý, trước mắt tiệm trên Taobao dù sao không phải con đường làm ăn lâu dài.
Da thú? Loại da thú gì?”. Tuy nói Đỗ Hành có chút không tin Lê Chanh có thể có được da thú tốt bao nhiêu, nhưng cũng biết bộ dáng khốn cùng thất vọng của chính mình, người ta cũng không cần phải lừa gã, nữ y tá tới kiểm tra, hai người tìm cái cửa sổ không có ai ngay tại hành lang đứng nói chuyện với nhau.
“Ở đây có hình ảnh của da cáo, hàng thật y chang hình ảnh, sau này không chỉ là da cáo, còn có da thú chủng loại khác”. Lê Chanh biết bộ dạng da cáo nhà mình rất đẹp, trực tiếp moi ra bình luận của cửa tiệm trên Taobao, trên mành hình điện thoại, phía dưới bình luận của 【Ni La Phù】đúng lúc có hai tấm hình hàng thật.
Tư duy Đỗ Hành khóa tại một người, mấy tháng trước người này quan hệ cực kỳ thân mật khi đứng chung một chỗ cùng Lê Chanh, mà thân phận của đối phương mặc dù cùng ở trong thương giới cũng là tồn tại không thể chạm tới, chủ nhân của Từ thị.
“Lúc ngài báo danh không phải đã giải thích qua rồi sao?”. Em gái đối diện tựa hồ là hôm nay lần đầu tiên gặp loại tình huống hỏi lại này, trong giọng nói cũng có chút vô lực, “Ngày mai chính là ngày đầu tiên tổ chức thi tuyển, nội dung phỏng vấn đại khái chính là thử khả năng diễn xuất”.
g>“—— nhưng mà……”.
>“Không cần lo lắng, chính là đi cho có thôi, có tầng quan hệ này cậu có thể trực tiếp vào học viện điện ảnh của C đại, không cần thông qua thi nghệ thuật”.
ậu dùng sức rủ mắt, ấp úng nói: “Được”.
Một câu ra lệnh như vậy, tâm sự nhưng thật ra giải quyết rồi.
Di động bên người Từ Hoằng Nghĩa vẫn mở, bên trong truyền ra thanh âm hưng trí bừng bừng của người đàn ông trẻ tuổi, mang theo chút ý vị vô lại, “Cậu chủ Từ à, cậu cũng không giống người vô duyên vô cớ lo chuyện bao đồng, thằng nhóc kia là gì của cậu?”.
g>Bên kia khẽ xùy một tiếng, cười lớn: “Ôi trời ơi bạn cậu không phải chỉ có mấy thằng bọn tôi à, nếu không cũng là cấp ông chú cùng tuổi, nào có thiếu niên xanh tươi mới vừa thi đại học, không chỉ giúp người ta tìm hậu trường này, còn đi cửa sau cùng người của C đại, hiệu trưởng C đại nhận được điện thoại của cậu không cần nói bên ngoài bình tĩnh bao nhiêu, trong lòng còn không phải sợ ngây người, lòng nói chủ tịch Từ gọi một cú điện qua liền vì để người ta đi cửa sau, chuyện này coi như là tin lạ, đoán chừng gã phải lải nhải một thời gian, cậu học sinh này là ai nha, sẽ không là con riêng của chủ tịch Từ chứ ha ha ha ha…….”.
g>Từ Hoằng Nghĩa tối hôm qua bận tới sáng sớm, vốn mỏi mệt nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nghe nói như thế nhịn không được đột nhiên vui vẻ.
Cả bộ công an thành phố Vĩnh Yên chỉ sợ tới bây giờ còn tưởng rằng chàng trai kia là con riêng mình, nói tới như thật ấy, nhưng không phải là con trai cả.
ếng cười ồn ào dần dần ngừng lại, đối phương vô lại tức giận nói: “Được rồi, bảo bạn nhỏ của cậu ngày mai đừng quên lại đây đưa tin, không có việc gì tôi cúp máy đây, chiếm một phút khoảng một trăm vạn của quý ông thành công, tôi không trả nồi cước điện thoại đâu, đừng nhớ tôi, tự chơi đi, ha ha”.