Chương 112: Concert

Người tới hiển nhiên không nghĩ tới trọng tải của người mở cửa khổng lồ như thế, có hơi giật mình, lúc này Lê Chanh đi tới từ trong phòng, mắt nhìn ngoài cửa, bước chân dừng ở tại chỗ: “Ông chủ Từ?”.







“Vừa rồi hỏi dược đối anh rể em chính là cho cha anh, sau đó nghe nói bên em có thể có, anh liền trực tiếp tới đây”. Từ Hoằng Nghĩa lời ít mà ý nhiều: “Không nghĩ tới nhanh như vậy”.






Lê Chanh trực tiếp từ trong túi quần lấy ra một cái bình ngọc, bình ngọc cực kỳ thông thấu, cơ hồ có thể thấy rõ bóng dáng của đan dược bên trong, viên đan dược này thực tế tốn hao không nhỏ, nhưng mà Lê Chanh cũng dùng vũ kỹ trong túi trữ vật của hai người đánh lén chính mình thay cho linh thạch chụp tới, cho nên không tính là dùng tài sản của chính mình, nghĩ đến tây, Lê Chanh cũng không đau lòng như vậy.









Gã sớm liền biết Lê Chanh thấy gã có lẽ sẽ đè thấp giá của dược hoàn, cho nên trực tiếp chuẩn bị hai triệu mới tới, không nghĩ tới đối phương không chỉ có là muốn đè thấp giá tiền, thậm chí còn muốn tặng không, liền ngay cả Từ Hoằng Nghĩa cũng nhịn không được đỡ trán, trong lòng cũng có chút muốn cười.



Bản thân gã là một người làm ăn, nhưng ý nghĩ kinh doanh trên người lại căn bản không muốn dùng ở trên người Lê Chanh, có đôi khi còn sợ đối phương chịu thiệt, cậu nhóc này rất thành thật.




Vừa nhìn liền nặng nề rồi, hai người trò chuyện với nhau thật vui, người đàn ông thậm chí còn đặt tay lên đỉnh đầu thiếu niên xoa xoa, nhìn như là một bề trên tốt bụng biết bao, kỳ thật lòng ôm mưu mô đối Chanh tử nhà nó, cho rằng nó nhìn không ra sao?


L ê Đại Mao quanh quẩn hai vòng ở cửa, chăm chú nhìn người trong phòng khách, nghĩ tới một cách khiến cho Chanh tử chú ý, Lê Đại Mao vứt bỏ IQ của chính mình, học hình ảnh của chương trình ghi hình tên TV thường xuyên chiếu [nhóm thú cưng đáng yêu khi chủ nhân không ở nhà], bỗng nhiên chân sau hơi hạ, tvvận đủ lực chạy đi, điên cuồng chạy một vòng ở phòng khách, tứ chi chạm đất phát ra thanh âm “bùm bùm”…….

Lại quay về phòng Lê Chanh chạy một vòng, phát ra tiếng “bùm bùm” dẫm chân tại chỗ, sau đó lại tiếp theo đi phòng khách chạy……


< >Hai cái lổ tai tung bay trong gió như là cọng bèo, trong gió lắc lư bay lên về phía sau.

L ê Chanh: “…….”

Trầm đại hiệp anh đang làm cái gì vậy?



Từ Hoằng Nghĩa: “……Chó con mới nuôi?’.


“Rất hoạt bát”. Gã ý đồ tìm một từ hình dung.

Lê Chanh: “Ha ha, đúng, hở chút liền bắt đầu phát bệnh, em cũng rất đau đầu”.





Quỷ hẹp hòi.


ậu xấu bụng nắm cái lổ tai của chó trắng nhỏ, tới gần màng tai của đối phương nói hai chữ, chó trắng nhỏ quá sợ hãi xoát một cái mở to mắt, thân thể hơi hơi cứng đờ.







Thà h công giải quyết chó thú cưng làm người ta đau tim, cuộc sống của Lê Chanh càng trôi qua trôi chảy chút, dần ngôi làng ở núi Đại Đoan đã sau động đất bắt đầu trồng khoai lang rồi, đoán chừng năm thứ hai có thể có thu hoạch, Lê Chanh đánh dấu trọng điểm của núi Đại Đoạn tại trên bản đồ, tính làm một cái máy rút tiền của hiện đại.



Có tiền chính là tùy hứng?



iải quyết vấn đề nguồn tiêu thụ dược hoàn của Cống dược phường làm cho danh tiếng công ty lớn mấy lần, hơn nữa ngoại trừ cung ứng nhu cầu của công ty Y Duyến có hợp tác trong nước, ngoài ra công ty còn hướng nước ngoài bán phá giá hàng loạt da thú.

gười Âu Mỹ tiếp nhận nhanh hơn đối sự vật mới so với người Trung Quốc, da thú xinh đẹp duyên dáng vừa xuất hiện liền chiếm cứ thị trường da lông cao cấp, làm cho tài sản của bản thân Lê Chanh trực tiếp tăng lên mười triệu, thành công bù lại tổn thất khi quyên tặng cho cứu trợ chống động đất, còn càng tốt hơn, đương nhiên bởi vì kiếm chính là tiền của người nước ngoài, nguyên nhân của nghiệp vụ sổ sách công ty có một phần lớn còn tại nước ngoài, trước mắt Trung Quốc còn không có ai biết chuyện này.

ê Chanh cũng không có ý tiết lộ, trao đổi qua cùng Đỗ Hành, quyết định phần lớn tài chính của tiêu thụ có được chờ tới sau khi nghiệp vụ bổ sung vào quỹ đạo lại thêm thao tác.

ỗ Hành cảm thấy chính mình may mắn là sống tới trung niên bị người từ sau đâm một dao, nếu không gã làm sao nhìn rõ nhân gian ấm lạnh lòng người dễ thay đổi, trong cuộc đời lại làm sao sẽ có cơ hội thao tác mười triệu tài chính?

Nếu không gã như thế nào sẽ đứng ở độ cao như vầy.




Loại cảm giác tốt đẹp như thế này.


rong lúc ăn tết, Lê Chanh về nhà ở một tháng, rất nhanh lúc đầu tháng ba, concert của Nghê Chỉ Nhạn tại thủ đô bắt đầu rồi, lần concert này từ năm ngoái lùi tới năm sau, tập luyện đã cực kỳ hoàn mỹ.

Lê Chanh tập luyện ba lần tiếp đó đi sân khấu, bài hát tập luyện thứ nhất đơn giản nhất từng bị mình hát vô số lần [Ánh trăng nói hộ lòng anh], sau đó bị giáo viên gần đây vẫn dạy Lê Chanh hát kiên trì bỏ qua, đổi thành [Thiên Cơ] một bài mới chính gã viết ra còn chưa phát hành, gã cảm thấy nếu Lê Chanh hát một bài bị người khác hát nát rồi này chính là lãng phí giọng hát hay như vậy.





ây là một cặp tình nhân đi tới cổng soát vé.

T ần Phương luôn luôn là fan của Nghê Chỉ Nhạn, đại khái bài hát của Nghê Chỉ Nhạn ra nghề biểu diễn tới bây giờ cô đều nghe qua, tuy rằng cô sẽ không giống fan theo đuổi thần tượng mua hàng loạt poster hoặc sản phẩm đại diện thương hiệu, nhưng cô sẽ mua  bản gốc album hàng năm của Nghê Chị Nhạn, dùng nó bày tỏ sự ủng hộ của chính mình.



V ị trí của hai người là khu khách Vip, phí tổn phải mắc hơn ba bốn lần so với khu bình thường, nhưng Trần Phương và bạn trai cũng không thiếu tiền, cho nên xem concert vẫn đều là chọn khu Vip, hai người rất nhanh ngồi vào chỗ của mình, Trần Phương vẻ mặt chờ đợi, tuy rằng Lưu Kiệm rất vui lòng cùng bạn gái đi dạo phố, nhưng xem concert linh tinh, gã nhưng không có hứng thú quá lớn.



“Chính là nghe nói qua”. Lưu Kiệm lắc đầu, chỉ nghe trong tai truyền tới một trận giai điệu phong cách xa xưa, sau đó lại đổi thành giai điệu cổ điển nước ngoài, giao tiếp còn rất ăn khớp, lúc sau chính là một trận độc thoại của giọng nam.

Kỳ thật trong bài hát này, em chính là thích giọng nam này hơn, nghe đâu tiếng Pháp nói cực kỳ chính gốc, hẳn là một người Pháp”. Trần Phương hưng trí bừng bừng giảng giải cùng Lưu Kiệm.



Cùng lúc đó, mỗi một chỗ trong concert đều có người đang thảo luận Nghê Chỉ Nhạn và khách quý của cô, hiện trường một mảnh lửa nóng.