Chương 125: Mau nhìn thiên sứ kia

Bởi vì phần lớn nam nữ lúc đi dạo phố, thích đi từ cửa tiệm đầu của con phố  tới cái tiệm cuối con phố, bởi vậy trên con đường mua sắm này rất ít có xe xộ qua lại, là thiên đường chân chính của người đi bộ.

y cũng là nguyên nhân lớn nhất Lê Chanh lựa chọn diễn tấu ở chỗ này.

ây giờ còn chưa tới giữa trưa, trong không khí tràn ngập mùi nước hoa nhãn hiệu gì đó, Lê Chanh thổi một bài [tân ca dân du mục], tiếp theo đổi bài [Cô tô hành], bài phong cách cổ xưa này ý nhị càng nồng hậu.







Đầu tiên được đám đông là nam nữ đam mê âm nhạc, tiếp theo đại sảnh âm nhạc thiết bị tiên tiến, thanh âm thông minh, có thể cho cái lổ tai của mỗi người đều có thể cảm nhận bản nhạc, cùng nghệ sĩ đường phố hoàn toàn là hai loại khái niệm.






nbsp;“Cậu ta cũng thật đẹp”.



B i thứ hai vừa mới bắt đầu mọi người còn có nói có cười, lúc tới đoạn cao trào, liền ngay cả người trẻ tuổi thích chơi đùa ầm ĩ cũng đều im lặng xuống.

*tiểu bạch kiểm: tên mặt trắng, thời nay hay dùng để chỉ các chàng trai ăn sung mặc sướng được các quý bà bao nuôi


ả con đường mua sắm, cách vườn hoa nhỏ này là đám người bên ngoài ồn ào náo động, mà khu vực vườn hoa nhỏ trên mặt mỗi người mang theo thần sắc yên tĩnh.



Không thể tưởng tượng nổi”. Tình cờ lúc bước vào khu vực này, có người thán phục phát ra cảm thán như vậy.







“Không phải rất rõ ràng sao?”. Thiếu niên mặt rỗ suy nghĩ một chutú: “Ít nhất nếu tớ thấy là một người nước ngoài, sẽ dừng lại một chút, bình luận  quần áo và gương mặt anh ta có mấy phần khác chúng ta”.








ê Chanh nhìn cô, cười gật gật đầu, quý cô nhắm mắt lại, hai tay che miệng lại.



t hồi âm nhạc đường phố này sẽ từ chín giờ sáng tới mười một giờ sáng, lại từ hai giờ trưa tới năm giờ chiều, dòng người tụ tập trên con phố mua sắm đạt tới một kỷ lục mới, trước đây đều là người tới trước đi rồi người tới sau mới tới, tuy rằng đông người, cũng sẽ không chen chúc, nhưng hiện tại người tới trước nhưng lại không đi, người tới sau đồng dạng cũng không bằng lòng rời đi, tạo thành đám người tắc nghẽn nửa tiếng đồng hồ.

o dù tại khu vực chen chúc này,  lúc mọi người rời đi nhưng không có xảy ra che lấn xô đẩy, giống như âm nhạc bình thản của bài sáo có thể gột rửa tâm hồn, làm cho người ta trở nên bình thản.

< >
Ban đêm cũng không có khiến người ta trở nên buồn ngủ, sống về đêm phong phú của thành phố, ban đêm chính là bắt đầu cuồng hoan, hôm nay Angelia Leah và bạn bè chơi tới hơi muộn, mười một giờ đêm mới về tới trong nhà.

rong miệng cô ngâm nga một bài hát không biết tên, vui vẻ ấn dấu vân tay lên trên cửa, trong phòng khách còn chừa một ngọn đèn vàng ấm áp không chói mắt.



Angelia Leah hiểu rõ mức công việc của Duke, liền như khi mẹ còn sống hiểu rõ như lòng bàn tay đối chuyện của mình, cho tới bây giờ phần lớn thời gian đều là Duke cực bận rộn, loại người như ông cần nhất là có linh cảm, một khi có linh cảm tất nhiên phải ghi nhớ lại.




















Ng y hôm sau Duke bám theo con gái đi tới con phố mua sắm, ngạc nhiên phát hiện nơi này đã tụ tập hai ba mươi người trẻ tuổi, Angelia Leah như con chim chỏ vui vẻ xuyên qua vào trong đám người, cùng hai cô gái khác tụ hợp lại.



Duke nhìn đồng hồ.

m giờ hai mươi lăm phút.



hông bao lâu một người ngồi xuống bên cạnh ông, người này mắt nhìn đối diện, vỗ vỗ bờ vai của ông: “Anh bạn, vẫn luôn nhìn bên kia, anh cũng là tới nghe cậu trai kia thổi sáo hả?”.



“Không có gì, tôi cũng vậy”. Người này cười ha ha: “Tôi chính là muốn xem cậu ta có thể làm tới mức nào, cậu ta thậm chí không biết tôi, nhưng từ phút đầu cậu ta tới đây tôi liền chú ý tới cậu ta, làm quen một chút, tôi gọi là Mark, một nghệ sĩ…… đường phố nho nhỏ”.




Khóe miệng Duke hơi nhếch cười lên một chút.






H m nay bài mở đầu là bài [Serenade]. 
Đối lập mấy bài hát Trung Quốc nổi tiếng của ngày hôm qua, hiển nhiên Sereneda của Schubert càng có thể khiến cho người nước ngoài đồng cảm, làn điệu du dương lãng mạn đích truyền ra,  lòng của Duke chậm rãi trầm tĩnh xuống.

Nếu như có thể, ông thật sự muốn mời tới một một vị bậc thầy đàn piano để phối nhạc cho bài Sereneda này, đương nhiên cho dù không có phối nhạc, đối phương mang tới cảm giác cho người khác cũng đạt tới rồi.








ây là một hồi diễn tấu đường phố khiến nguời ta cười vui, hơn trăm người dừng chân trên đường không nỡ đi khỏi, người diễn tấu có thể so với tiêu chuẩn cấp bậc thầy], lần này cũng có người cầm theo thiết bị ghi âm, gần như tại bài đầu tiên của Lê Chanh kết thúc, đoạn ghi âm này cũng đã theo thiết bị hỗ trợ phát lên trên internet rồi, một đoạn tiêu đề rất dài, bắt đầu thu hoạch một cái hai cái nhấn mở xem……





“Nghe lên giống tiếng sáo, tui vẫn cảm thấy thanh âm của sáo rất trong trẻo nghe không hay, không nghĩ tới cũng có thể thổi mỹ cảm lãng mạn như vậy!!!”.


< ng>“Bọn tui đang nghe nè, đã tới bài thứ ba rồi, muốn tới nghe thì nhanh chân lên”.




“Trên lầu bạn nhất định vẫn chưa nghe ba bài này, nghe xong bạn sẽ không nói như vậy”.






Tống Giai: “Không phải, chúng tôi đều là người Trung Quốc”.

“Vậy tại sao phải thổi sáo ở đây?”. Phóng viên của New York cũng chen vào, hỏi: “Nghe nói các người cũng không phí, vậy tại sao sẽ làm quyết định như vậy chứ?”.


“Vì chia sẻ âm nhạc”. Tống Giai khéo léo mỉm cười, trong lòng đã lạc đà chạy như điên rồi,  trước khi tới cô cũng không nghĩ tới diễn tấu nhạc cụ và ca hát của Lê Chanh đều như nhau, còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ liền không phải vấn đề không nổi tiếng được.