Chương 128: Mang cậu bay lên

Niel quả thật không đặt Lê chanh ở trong lòng.







T ước cái bục có một cái sân khấu cực kỳ lớn, dưới là  cái vị  cái bục đầu tiên bày cái bàn để nhà âm nhạc cấp quốc gia có tư cách cho điểm, bục thứ hai thứ ba là các thầy cô hướng dẫn cấp bậc thầy, đằng sau đen kịt đều là khán giả  mua vé hạng sang vào giữa sân xem.

L ê Chanh nhìn lướt qua đoán chừng có thể phán đoán ra, ở đây ít nhất có năm nghìn người, đây là một cái con số đủ để người mới khẩn trương.

Số 1 chọn là “Fantasie Impromptu” của Chopin, có lẽ là bởi vì này thầy cô hướng dẫn của những người này cũng không là người thường, trinh độ của số 1 cũng cực kỳ cao siêu, không có sai đàn sai tình cảm cũng cực kỳ ăn khớp, sau khi kết thúc giám khảo cho điểm là 96.35 điểm.






uke thở dài, nếu lựa chọn của cậu ta không phải trò đùa như vậy, có lẽ hạng nhất lần này chính là của cậu ta, đáng tiếc cậu ta còn chưa nhìn rõ đường đi của chính mình……..Duke thậm chí đã nghĩ xong sau này dùng chuyện Lê Chanh dạy học sinh mình, bảo bọn nó suy nghĩ cẩn thận lựa chọn mới là thông minh nhất, trong đầu ông suy nghĩ một  chút, tiếng âm nhạc giữa sân khấu vang lên.

hiếu niên “số 13” thách đấu Niel lên sân khấu, cuối cùng đạt 98.13 điểm.







< ai tay Niel giơ lên đặt ở trên đàn piano, thuận lợi tìm được xúc cảm, sau đó, một loạt nốt nhạc lưu sướng từ dưới tay gã phát ra, [Croatian Rhapsody], Lê Chanh biết bài này, có một trò chơi trên di động tên là bậc thầy tiết tấu có bài này xuất hiện, lúc ấy Đường Hà chơi rất dở, ngón tay ú nu làm cậu ta ngay cả đơn giản nhất đều không qua cửa được, Lê Chanh chơi vài cửa giúp cậu ta, chơi tới cấp cao 3S luôn.



Lúc Niel đánh đàn biểu cảm đều cực kỳ đầu nhập đều đã ghi tạc trong lòng, này, tóc mái trên trán hơi nghiêng rơi xuống tới một bên mắt gã, cằm gã hơi hất lên, không có nhìn nhạc phổ, giống như phím đàn đen trắng cũng là sức mạnh của người thanh niên đánh đàn gần hai mươi năm, đoạn cao trào tự như súng laser liên tục chấn động tăng cường lực độ.




“Không hổ là vua sư tử bé, liền kỹ xảo diễn tấu mà nói, đã thuộc về bậc thầy nghệ sĩ piano rồi”.



“Nếu một người đẹp trai, vừa vặn anh ta nhiệt tình yêu thương âm nhạc của anh ta, như vậy anh ta nhất định là người hấp dẫn”.






















ón tay thon dài của Lê Chanh, dùng lực độ đồng dạng ấn xuống ba phím đàn cuối cùng, rõ ràng là cùng bài nhạc như nhau, lực độ ngón tay nhanh như nhau, tại sao thanh âm của hai người sáng tạo ra lại hoàn toàn khác nhau chứ?



D uke và Spike khẽ nhếch miệng, Niel đã biến sắc đằng sau bục rồi, khi chân chính ý thức được thành tích của Lê Chanh, toàn khán phòng đều ồ lên.

Thành tích cậu ta cư nhiên còn cao hơn của vua sư tử bé…….nhiều như vậy?”.

“Tôi nghĩ trên đời này lại xuất hiện một thiên tài mới”.




“Chẳng lẽ ngoại trừ biểu cảm, tốc độ tay cùng tốc độ, còn có cách khác hòa tình cảm vào bản nhạc?”. Giữa mày gã nhăn lại thành một đường thẳng, cao ngạo và tự tin vừa rồi đều bị đả kích tới trong bụi  bặm rồi, gã mệt mỏi ngồi ở phòng tiếp khách, nghĩ thế nào cũng không thông.


Thành tích  tốt của Lê Chanh và thất bại của Niel không có ảnh hưởng tới so tài tiếp theo, màn biểu diễn sau là đàn violin, Ivan kéo Lê Chanh dong dài sùng bái nửa ngày, thật lâu sau mới nhận ra tới lượt mình lên biểu diễn rồi.








ưng hiển nhiên Ivan loại người tính cách này cậu cũng không ghét.








< g>“Nếu thật sự hết cách……..”.

rong>“Hửm?”.

Người thứ nhất là Roger lên sân khấu, cậu ta ở phòng tiếp khách vẫn cực kỳ có lễ độ, tới trước mặt Ivan lại thay đổi một bộ thái độ, có lẽ là thầy của hai người thật sự nhìn nhau không vừa mắt, cho nên khí tràng giữa học sinh cũng rất khó hòa hợp.








Bỏ đi”. Cậu giữ chặt Ivan một cái đi lên sân khấu trước, người sau thất kinh bước đi theo cậu: “Lê, cậu muốn làm gì?’.









Hai là kẻ ngu ngốc chả có tài năng gì nhưng làm ra vẻ ta đây cái gì cũng giỏi.




…….”. Ivan.

*

Ivan không hiểu cái gì kêu trang bức và bay lên, nhưng lúc gã thấy Lê Chanh xuất hiện cùng mình, giám khảo và giáo viên hướng dẫn đằng sau đều đặt ánh mắt lên trên người thiếu niên trước mặt gã.

ày không phải thiếu niên đàn đàn piano được hạng nhất sao?”.

“Cậu ta sao lại lên đó rồi?”.


“Có lẽ nào cậu ta muốn tiến hành diễn tấu violin? Nhạc cụ ở trước mặt cậu ta đều là cải trắng sao?’.


Dưới sân khấu  trái lại Duke khá trấn định, ông tin tưởng hai người này không phải không có nguyên do, tuy rằng bây giờ trong lòng ông còn đang buồn bực: “Ivan…..Sao lại cùng lên sân khấu cùng cậu ta vậy?”.


Sau đó ông thấy thiếu niên khom người chào đối với giám khảo, một khuôn mặt của người Trung Quốc, dùng thanh âm sạch sẽ mà réo rắt phun ra giọng Luân Đôn tiêu chuẩn: “Các vị thầy cô, xin hỏi so tài đàn violin em có thể hợp tác cùng Ivan không?”.