Chương 138: Cậu ấy là người hát trong truyền thuyết
Mặc kệ xã hội hiện thực thay đổi như thế nào, ở trong một viện điều dưỡng tại dãy núi Antigy, các người già hơn năm sáu mươi tuổi tự do hoạt động ở trong sân, khác biệt không khí không sạch sẽ và dòng người lộn xộn trong thành phố, nơi này non xanh nước biếc, cùng mục đích chính của viện điều dưỡng có hiệu quả tuyệt vời như nhau.
George là một người Mỹ, ông là năm ngoái dọn vào viện điều dưỡng, khác với phần lớn người khác, gia đình ông cực kỳ giàu có. Nửa đời trước George chuyên nghiên cứu âm nhạc, nhưng thân thể luôn luôn hơi không tốt, cho nên sau khi rời khỏi giới âm nhạc liền tới ở trong dãy núi không khí tươi mát này.
George, phát cái âm nhạc kia đi”. Ông lão tóc ngắn màu xám nhạt đối diện cười tủm tỉm gọi ông một tiếng, George giật mình, sau đó lập tức phản ứng lại đây âm nhạc theo như lời đối phương là cái gì.
M t năm trước khi ông đi tới viện điều dưỡng đúng lúc mang theo mấy cái đĩa CD, dù sao cho tới nay đều là người của nghiên cứu âm nhạc, không thể nói chạy tới dãy núi ở liền từ bỏ, ông mang theo bên mình ngoại trừ tiền đôla mệnh giá lớn, còn có âm nhạc nửa đời bản thân mình thích nhất.
Cũng là một cái thô ráp nhất trong tất cả âm nhạc của ông.
ở dĩ nói thô ráp, không phải khó nghe biết bao, mà là thiết bị thu âm rất đơn giản, từ đầu tới đuôi tất cả đều là tạp âm, thậm chí sau khi dùng thiết bị chuyên nghiệp điều chỉnh, cũng không đạt được tiêu chuẩn thu âm cao nhất, nhưng George còn nhớ rõ cảm giác của chính mình lần đầu tiên nghe [Phong Hoa].
Bỏ đĩa CD vào đầu phát, âm thanh của một người rất nhanh truyền ra.
Ge orge mỉm cười, nghe nói bài hát này có chứa nghệ thuật thôi miên thần kỳ nào đó, nghe nhiều có thể khiến người ta thả lỏng tâm linh, đối người của viện điều dưỡng mà nói, [Phong Hoa] là ắt không thể thiếu.
Khi cách thời gian một năm, có lẽ rất nhiều người đều quên bài hát này, nhưng khi lại nghe lại, cũng sẽ không xóa bỏ nó trong danh sách bài hát nữa.
George nhất thời nổi lên chút hứng thú, phải biết rằng tuy rằng ông từng thích rất nhiều âm nhạc, nhưng không thể nghi ngờ [Phong Hoa] là đặc biệt nhất trong đó, ông vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại bài hát mang theo ý vị chữa trị.
hông có cậu ta*, chính là bởi vì người biểu diễn thật sự rất có danh tiếng, thậm chí tên và hình tượng của người biểu diễn này, từng liên tục mấy lần xuất hiện ở trên báo chí thời thượng của các quốc gia.
* nguyên văn: 无他 (mó tā), hán việt = vô tha, vô = không, không có; tha = anh ấy, cậu ấy – chỉ người con trai, méo biết dịch ra thế nào luôn.
Ng ời biết sự tích của Lê Chanh có chút không thể tiếp nhận, nhất là lúc giữa người với người chênh lệch quá lớn, ngay cả ghen tị đều không sinh ra được, chỉ có thể là sùng bái, vì thế tình huống người qua đường trên mạng chuyển thành fan quả thực nhiều không kể xiết.
(= bàn là) vào trong nước lạnh.
( 23333 = aha ha ha, cười khinh bỉ)
“Không nhìn nhầm chứ, Chanh Chanh tui cư nhiên là người hát gốc của [Phong Hoa]! Lúc ấy Gà Chiên thích bài này lắm!”.
“Thì ra tác giả của [Phong Hoa] chính là Chanh tử, tui theo Chanh tử đi một đường xa như vậy, hôm nay phát hiện loại chuyện này, đột nhiên cảm giác tuyệt không bất ngờ thế là thế quái nào?”.
“Nói cách khác những người nước ngoài này ca ngợi và đánh giá đối [Phong Hoa], đặt ở trên [Thiên Cơ] cũng phù hợp à? Nói cách khác Chanh tử nắm giữ một loại kĩ xảo hát độc đáo, có thể khiến người đang nghe bài hát đồng thời tâm tình thả lỏng?’.
Dù sao [Thiên Cơ] là bài hát solo đầu tiên của Lê Chanh, khác với song ca trong [Tên của Hoa Hồng], [Thiên Cơ] có thể xem như bài hát chính đầu tiên của cậu ấy, cho nên tất cả mọi người thống nhất lấy Thiên Cơ làm ví dụ, so sánh cùng [Phong Hoa].
Trên Tieba của Lê Chanh lại dẫn tới hàng loạt suy đoán, sau đó có người đào ra topic trước đó, chuyện người con trai bị trầm cảm sau khi nghe xong concert liền tốt lên, còn có chuyện bản thân bị bệnh sau khi nghe xong concert tỉ lệ chữa khỏi tăng lên vân vân, người trong Tieba của Lê Chanh xem bài đăng năm đó bọ coi là thủy quân*, có lẽ cũng không phải lời vô căn cứ như mọi người suy đoán, có lẽ thật sự có chuyện lạ này, mọi người đều trầm mặc rồi.
Sự kiện chuyển dời tới Weibo của Lê Chanh, bất kể là suy đoán có lý có căn cứ cỡ nào đều không bằng một câu của đương sự, fan nhắn lại ở dưới Weibo giống như đều ăn rơ nhau hết rồi, ở dưới satus Weibo đồng loạt hỏi vấn đề này.
Đại Đại, hát [Phong Hoa] chính là cậu sao?”.
“Đại Đại, [Thiên Cơ] và [Phong Hoa] mọi người đều nói là cùng một âm thanh!”.
“Tui cảm thấy Đại Đại nhất định là người hát gốc của [Phong Hoa], bên dưới, có dám cá hay không?”.
Mà lúc Lê Chanh nghỉ ngơi tại trường quay lướt Weibo, nhìn thoáng qua bình luận bên dưới, tùy tiện tìm một cái tên fan thoạt nhìn khá quen mặt trực tiếp trả lời: “Là tôi”.
*Về cái xưng hô đại đại, hay chanh đại giề đó, tui nhớ có lần tui đọc truyện ở blog nhà bợn nào đó, nói là từ gọi chệch từ đại thần, hổng biết có đúng hay không nữa, bạn nào biết thì báo tui tui sửa lại
ám ơn”. Lê Chanh lễ phép đáp lại một câu, bên kia không biết đã xảy ra chuyện gì, thật lâu đều không có trả lời lại.
N hưng mà lúc này cô cũng cực kỳ nôn nóng, hận không thể lập tức tìm tới một cái máy tính lướt Weibo, nhưng mà chỗ này cách nhà còn rất xa, cô đấu tranh một chút, qua loa xoa đầu: “A a a a, say thật rồi!”.
George là một người Mỹ, ông là năm ngoái dọn vào viện điều dưỡng, khác với phần lớn người khác, gia đình ông cực kỳ giàu có. Nửa đời trước George chuyên nghiên cứu âm nhạc, nhưng thân thể luôn luôn hơi không tốt, cho nên sau khi rời khỏi giới âm nhạc liền tới ở trong dãy núi không khí tươi mát này.
George, phát cái âm nhạc kia đi”. Ông lão tóc ngắn màu xám nhạt đối diện cười tủm tỉm gọi ông một tiếng, George giật mình, sau đó lập tức phản ứng lại đây âm nhạc theo như lời đối phương là cái gì.
M t năm trước khi ông đi tới viện điều dưỡng đúng lúc mang theo mấy cái đĩa CD, dù sao cho tới nay đều là người của nghiên cứu âm nhạc, không thể nói chạy tới dãy núi ở liền từ bỏ, ông mang theo bên mình ngoại trừ tiền đôla mệnh giá lớn, còn có âm nhạc nửa đời bản thân mình thích nhất.
Cũng là một cái thô ráp nhất trong tất cả âm nhạc của ông.
ở dĩ nói thô ráp, không phải khó nghe biết bao, mà là thiết bị thu âm rất đơn giản, từ đầu tới đuôi tất cả đều là tạp âm, thậm chí sau khi dùng thiết bị chuyên nghiệp điều chỉnh, cũng không đạt được tiêu chuẩn thu âm cao nhất, nhưng George còn nhớ rõ cảm giác của chính mình lần đầu tiên nghe [Phong Hoa].
Bỏ đĩa CD vào đầu phát, âm thanh của một người rất nhanh truyền ra.
Ge orge mỉm cười, nghe nói bài hát này có chứa nghệ thuật thôi miên thần kỳ nào đó, nghe nhiều có thể khiến người ta thả lỏng tâm linh, đối người của viện điều dưỡng mà nói, [Phong Hoa] là ắt không thể thiếu.
George nhất thời nổi lên chút hứng thú, phải biết rằng tuy rằng ông từng thích rất nhiều âm nhạc, nhưng không thể nghi ngờ [Phong Hoa] là đặc biệt nhất trong đó, ông vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại bài hát mang theo ý vị chữa trị.
hông có cậu ta*, chính là bởi vì người biểu diễn thật sự rất có danh tiếng, thậm chí tên và hình tượng của người biểu diễn này, từng liên tục mấy lần xuất hiện ở trên báo chí thời thượng của các quốc gia.
* nguyên văn: 无他 (mó tā), hán việt = vô tha, vô = không, không có; tha = anh ấy, cậu ấy – chỉ người con trai, méo biết dịch ra thế nào luôn.
Ng ời biết sự tích của Lê Chanh có chút không thể tiếp nhận, nhất là lúc giữa người với người chênh lệch quá lớn, ngay cả ghen tị đều không sinh ra được, chỉ có thể là sùng bái, vì thế tình huống người qua đường trên mạng chuyển thành fan quả thực nhiều không kể xiết.
Trên Tieba của Lê Chanh lại dẫn tới hàng loạt suy đoán, sau đó có người đào ra topic trước đó, chuyện người con trai bị trầm cảm sau khi nghe xong concert liền tốt lên, còn có chuyện bản thân bị bệnh sau khi nghe xong concert tỉ lệ chữa khỏi tăng lên vân vân, người trong Tieba của Lê Chanh xem bài đăng năm đó bọ coi là thủy quân*, có lẽ cũng không phải lời vô căn cứ như mọi người suy đoán, có lẽ thật sự có chuyện lạ này, mọi người đều trầm mặc rồi.
Đại Đại, hát [Phong Hoa] chính là cậu sao?”.
ám ơn”. Lê Chanh lễ phép đáp lại một câu, bên kia không biết đã xảy ra chuyện gì, thật lâu đều không có trả lời lại.
N hưng mà lúc này cô cũng cực kỳ nôn nóng, hận không thể lập tức tìm tới một cái máy tính lướt Weibo, nhưng mà chỗ này cách nhà còn rất xa, cô đấu tranh một chút, qua loa xoa đầu: “A a a a, say thật rồi!”.