Chương 144: Đừng bắt nạt người của tôi

Ánh mắt sắc bén của đàn ưng gần đó nhìn qua phía Lê Chanh nhưng con nào cũng không có manh động, thậm chí một cái con cách Lê Chanh gần nhất thế nhưng phần phật một tiếng bay về phía xa xa…..Bị dọa chạy rồi.







uá tốt rồi, chúng ta được cứu rồi!”.

“Đại đội Võ Cảnh tới thật đúng lúc!”.


Mẹ của cô bé cũng vẻ mặt vui mừng đón lấy đứa cô bé qua từ trong lòng Lê Chanh, còn chưa nói gì nữa, nước mắt trên mặt chảy ra trước tiên,  nghĩ là thật bị dọa sợ rồi, dù sao nếu không có Lê Chanh, con gái của cô đã mất mạng dưới miệng ưng rồi, cô cầm chặt tay của Lê Chanh, kích động nắm chặt mấy cái: “Em trai à, thật sự là rất cám ơn em, bằng không Huyên Huyên gặp nạn rồi, chị cũng không muốn sống nữa”.




nhấc tay chi lao:việc nhỏ, đơn giản, dễ làm, không tốn sức giải quyết chỉ như một cái nhấc tay.



< strong>Người chung quanh đều cười gật đầu, có mấy người nam nữ thậm chí nhìn chằm chằm mặt của Lê Chanh, nửa ngày mới phản ứng lại, này không phải…….Ngôi sao Lê Chanh kia hay sao?

P hải biết rằng từ nghề make up của Hàn Quốc phát triển, trai đẹp gái xinh bên trong giới giải trí có rất nhiều đều dài có ngũ quan gần như nhau, nhưng diện mạo của sao nam giống như Lê Chanh thật đúng là độc nhất, không phải nói khác biệt cỡ nào, mà là mỗi một bộ phận đều sinh vừa khéo, đơn độc lấy ra có lẽ không thể nói đẹp bao nhiêu, thậm chí đồng dạng ngũ quan đặt tại trên người người khác, cũng chưa chắc sẽ giống nhau như đúc cùng Lê Chanh.

Cho nên nếu nói nhìn thấy ngôi sao khác còn phải do dự một chút, nhưng người khí chất giống nhau diện mạo đồng dạng như Lê Chanh, này tuyệt đối sẽ không nhận sai.

H ơn nữa không phải nói gần dây Lê Chanh đóng phim ở nước Mỹ sao, hiện tại cái máy bay từ nước Mỹ tới Trung Quốc có cậu ta có mặt, cũng rất có khả năng.





“Chúng nó đã có thể đâm thủng sắt thép”. Đội trưởng Khâu gật gật đầu, đồng dạng cũng là nhíu mày, “Hiện tại chỉ có thể dựa vào súng ống chiến đấu, nếu không đổi thành cận chiến chúng ta ai cũng không chiếm được ưu thế gì”.




Mấy hành khách gần gã nhìn qua, chỉ thấy chỗ tầm mắt đội trưởng Võ Cảnh đạt tới, sáu người thanh niên mặc thường phục đi qua tới rồi, thoạt nhìn đều là bộ dáng hai mươi hai mươi tám tuổi, diện mạo cực kỳ bình thường, cho người khác cảm giác quả thật tràn ngập sắc bén, giống như một thanh kiếm ra khỏi vỏ một nửa, lộ ra ánh sáng lạnh lóe ở mặt ngoài.


“Đội trưởng Khâu, chuyện nơi này các anh không giải quyết được, còn lại liền giao cho chúng tôi”. Người thanh niên cầm đầu giọng điệu ngạo mạn,  lời nói ra không chút khách sáo, nhưng mà đội trưởng Khâu nhưng không có cảm giác bị mất mặt gì, vội vàng bảo những Võ Cảnh khác lui một bước ra sau bảo vệ hành khách, bản thân gã tự mình nghênh đón, cung kính nói: “Vậy  làm phiền Hạ tiên sinh, đàn ưng còn lơi hại hơn so với lần trước”.

< g>Hạ tiên sinh không thèm để ý ừ một tiếng, đảo qua đám người, ánh mắt dừng lại một chút trên người Lê Chanh, trong thần sắc hiện lên vài tia suy nghĩ vô cớ, gã cười lạnh nói: “Vừa rồi tôi đều nhìn thấy hết, là cậu dùng hòn đá nhỏ bắn trúng mắt ưng?”.

Lê Chanh không nghĩ tới người này sẽ nói chuyện với mình, bất quá sự ngạo mạn trong giọng nói nhưng không có giảm bớt bao nhiêu, hiển nhiên người này khá tự phụ, Lê Chanh nhìn không ra ý đồ của đối phương, chính là khẽ cười nói: “Là tôi”.



hư vậy, vị tiên sinh này trước đó lúc anh nhìn tới một màn đó tại sao không xuất hiện chứ?”. Còn chưa chờ Lê Chanh có phản ứng, trong đám người liền truyền tới một tiếng chất vấn, lúc này mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy là một người nước ngoài mập mạp hơn hai trăm cân, khó trách nghe tới âm thanh cảm thấy tiếng Trung đối phương nói ra có chút cứng ngắc.



“Nếu lựa chọn tại lúc người khác giúp người làm niềm vui bảo trì im lặng, vậy đừng lại đi chỉ trích hành vi làm việc tốt của người khác, hiện tại anh là kêu ghen tị ha?”. Tóc ngắn màu vàng kim của mập mạp lắc lư trong giáo nhẹ, hình thể khổng lồ cũng không ngăn cản tốc độ nhả chữ rất nhanh của gã, mập mạp tiếng nói vừa dứt, lại nói: “Tiếng Trung của tôi học không tốt lắm, nhưng mà hẳn là từ ghen tị này”.



“Tôi cảm thấy mạng sống của một người, cũng là mạng sống”. Lê Chanh lắc lắc đầu: “Nếu có năng lực cứu ra một người rơi vào nguy hiểm, nhưng không đi cứu người đó, tôi không làm được, hơn nữa nếu đàn ưng thật sự bị chọc giận, tôi cũng sẽ phụ trách vì hành vi của chính mình”.

“Nhóc con, cậu có thể phụ trách như thế nào?”. Hạ tiên sinh cảm thấy chính mình nghe được truyện cười cực buồn cười, trên mặt của gã lập tức xuất hiện một tia ý cười châm chọc, tuổi còn nhỏ, có thể bất chấp tất cả nói mạnh miệng sao?

Lời nói nhảm của anh bạn nói nhiều quá rồi”. Một tiếng nói trầm thấp vang lên trong tai hạ tiên sinh, gã kinh ngạc nhìn qua đằng sau Lê Chanh, thì ra phía sau Lê Chanh còn có một người đàn ông cao lớn, nhưng mà trước đó, gã lại hoàn toàn không có chú ý tới một người như vậy, giống như gã ta vẫn là như không khí vậy.



N hóc con kia?

H a ha!

Lo ại từ ngữ thân mật này cũng là gã một người ngoài có thể kêu sao?

Mượn súng dừng một chút”. Trầm Du trong lòng ha ha hai tiếng, trực tiếp rút súng  trong tay của đội trưởng Võ Cảnh ra, nhìn cũng không nhìn giơ tay bắn hai cái hướng bầu trời, theo hai tiếng nổ vang, sáu con chim ưng đều tự phát ra một tiếng rên rĩ, rơi xuống dưới đất, có thể suy ra một viên đạn cư nhiên bắn trúng ba con chim ưng, chim ưng…….. Cũng không phải là chim nhạn nha, từ xưa đến nay một mũi tên trúng ba con chim đều đã là kỹ xảo đứng đầu, càng đừng nói là là lấy súng ngắn bắn chim ưng!

ạ tiên sinh đồng tử có rút lại.





C ng chỉ có một cái giải thích này.

iếp theo Trầm Du lại bắn hơn hơn mười phát, đàn ưng đã từ năm trăm con ban đầu cắt giảm tới hơn một trăm con, đàn ưng ào một tiếng bay tứ tán bốn phái giống như chim sẻ, một lát sau giữa không trung chỉ còn lại mấy cọng lông chim còn đang chậm rì rì bay bay.

L ê Chanh: “……”

< ạ tiên sinh: “……”


< ội trưởng Võ Cảnh: “…….”


“Phụ trách như vậy có thể chứ?”. Trầm Du  dùng súng ngắn vỗ vỗ khuôn mặt đỏ rực của Hạ tiên sinh, tiện tay ném cho đội trưởng Võ Cảnh, thần sắc lạnh như băng nhìn người đằng trước: “Đừng bắt nạt người của tôi, bằng không……”.

< ong>Câu nói kế tiếp của y đổi thành một cái mỉm cười cực kỳ lạnh lẽo, Hạ Lợi Chính cả người phát lạnh, đây là tâm tình sợ hãi từ sau khi tập võ cực hiếm xuất hiện qua, hiện giờ lại bị một cái người nhìn như bình thường kích ra.

ừng bắt nạt người của anh ta……..Người của anh ta, có thể hay không chỉ chính là Lê Chanh nha?”. Mấy người trẻ tuổi ở đằng sau nói nhỏ.



“Thật khí phách nha, nói Chanh tử là người của anh ta, này chẳng phải là nói……..”

Tống Giai hít sâu một hơi, một tay lấy đẩy Lê Chanh và Trầm Du tới phía sau, đối mặt nhìn chăm chú của mọi người, nội tâm quay cuồng một chút, giải thích nói: “Cái này……Vệ sĩ, đây là vệ sĩ”.