Chương 147: Tiền lương

Trầm Du nửa điểm không có tự giác thân là khách, cũng không có một chút thái độ bức rức con dâu xấu gặp mẹ chồng, từ sau làm ra động tác thân mật cùng Lê Chanh tức mặt Phương Đức Minh, gần đây càng là càng ngày càng táo tợn.



* đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé ra to

Lê Chanh là trực tiếp vò mẻ không sợ nứt.









a người mắt lớn mắt nhỏ liếc nhau.

“Bỏ đi bỏ đi, chuyện này liền thuận theo tự nhiên, nên làm việc thì làm việc, đi đón con thì đón con, đánh bài thì đánh bài, hơn nữa cũng nói không ra nguyên nhân”. Mẹ Lê đau lòng xua xua tay, miễn cưỡng kết thúc hội nghị ba người.

Gần đây bởi vì trước nhà lớn của nhà họ Lê có thêm nhiều vệ sĩ lạ mặt mới, khiến cho cẩu tử đội không cách nào tiếp cận được, hơn nữa Lê Chanh  bản chất là một trạch nam*, các đạo nhân mã đồng loạt xuất động liền vì tìm kiếm tin tức có liên quan tới Lê Chanh.


*trạch nam: người con trai ru rú làm tổ trong nhà, hiếm khi đi ra ngoài, trừ khi cần mua nhu yếu phẩm sinh hoạt.



C ác phóng viên đấm ngực dậm chân, lại vẫn như cũ không chịu từ bỏ miếng thịt mỡ lớn Lê Chanh này, mỗi ngày đều lúc ẩn lúc hiện trước cổng lớn của nhà họ Lê, liền ngay cả kẻ rình rập bị tóm đi đồn công an đều bị phê bình, những vệ sĩ ngoài cổng đều là hành động đơn độc, đối việc này, Lê Chanh chẳng hề biết.

(ngày 7, 8, 9 tháng 9), tổng bộ công ty Cực địa Lan Phương dời tới nước Mỹ kết nối online cùng Lê Chanh, khuôn mặt của Đỗ Hành xuất hiện ở trong màn hình, bởi vì tài sản dần dần to lớn, gã cũng không còn là bộ dáng nghèo túng năm đó nữa, trong khuôn mặt Đỗ hành hiện ra một cỗ khí tức kiên quyết tiến thủ, gã sắc mặt bình tĩnh nói, “Có chuyện rồi”.




“Công ty lọt vào dã thú tập kích”. Đỗ Hành điều chỉnh màn hình tới hình ảnh biểu hiện trong cameras, chỉ thấy một đám động vật hình thể khổng lồ dang liên tục va chạm cao ốc công ty, tuy rằng chưatới nỗi đâm vào tầng cao của cao ốc, nhưng thoạt nhìn cực kỳ dọa người, Đỗ Hành nhíu mày: “Bảo vệ của chúng ta không đủ để chống cự đám dã thú này, lúc hướng chính phủ xin giúp đỡ, mới biết được liền ngay cả quân đội cũng phái đi ra ngoài tiêu diệt đám dã thú bạo động này, mức thương vong rất lớn”.






(một series hoạt hình siêu nhân của Nhật) vậy, hiện tại là thời gian quái thú lên sân khấu”. Lê Chanh mười mấy năm trước phát tán tư duy như thế nào cũng hoàn toàn sẽ không nghĩ tới địa cầu còn có thể có một ngày như vậy, nhóm nhà khoa học một mực rêu rao trả thù của thiên nhiên, lại không nghĩ rằng trả thù nhân loại đầu tiên nhưng là động vật, kỳ thật cũng khó trách, dù sao ăn thịt nhà người ta ăn hơn một ngàn năm, động vật và nhân loại có mâu thuẫn không thể hòa giải.



“Anh từ từ, tôi hỏi lại cái, sau đó xem xem có thể qua đó hay không”. Lê Chanh kết thúc gọi video rồi.



< oại nguy cấp ngập đầu này còn muốn hỏi cái gì?


S u khi gã hoàn toàn phản ứng xong đoạn hội thoại thứ nhất, nhớ tới câu nói thứ hai của Lê Chanh, không khỏi một trận đau đầu, hiện tại là dã thú đang bao vây tấn công công ty, người đã rời đi đương nhiên có thể trốn đi liền trốn đi, lúc này cậu ta tới đây có tác dụng gì?

T ân thể nhỏ chạy tới làm đệm thịt sao?

H iện tại cũng không phải là lúc nói nghĩa khí!

ừng náo loạn được không!

Rất khẩn cấp đó!

Đỗ Hành đi tới phía trước cửa sổ sát đất,soạt một cái kéo màn cửa ra, bên ngoài ánh mặt trời còn rất sáng ngời, nhìn xuống dưới một cái nhưng là một đám động vật chen chúc giống như chấm đen nhỏ đen nhánh rậm rạp.



Hiện tại cho dù không nhìn tới người vợ và cấp dưới phản bội của chính mình, gã cũng biết đối phương nhất định sống khó khăn. Thân là tổng giám đốc của công ty Cực địa Lan Phương, tỷ lệ Đỗ Hành lên TV cũng là không ít, gã tin tưởng những người đó có thể nhìn tới thành tựu hiện giờ của chính mình, có lẽ sẽ hối hận? Sẽ sợ hãi? Sẽ hoảng sợ? Nhưng với gã đã không quan trọng rồi.








Cũng không biết đám động vật này có bị bệnh dại không, sau đó khẳng định là phải tiêm vắc xin phòng bệnh.




Đỗ Hành như lọt vào trong sương mù đón điện thoại đang rung lên, tại nghe tới thanh âm của người sau mới tỉnh táo lại, “A lô, ông chủ, cái gì? Đám người bên ngoài là cậu gọi tới!!!”. Ông chủ nhỏ quả nhiên một lời khiến người ta chấn kinh, vẫn tại thời khắc ác liệt nhất mang tới kinh hỉ cho người khác, thì ra công ty chúng ta còn có xã hội đen chống lưng!!!

Chuyện quan trọng như vậy sao cậu không nói sớm!!




Đỗ Hành nhất thời không phản ứng kịp: “Anh là……”

< “Tôi là ……..của Chanh tử……..Tê……”. Thanh âm tự nhiên dừng lại, tựa hồ là nhận cái tổn thương gì, truyền tới một tiếng hút khí rất nhỏ, nghe được thanh âm đối diện, Đỗ Hành cũng hiểu được rất đau.

trung quốc cấu trúc câu ngược với mình

hẳng hạn bên mình nói: Tôi là người yêu của Chanh tử

Bên nó lại nói: “Tôi là Chanh tử của người yêu

N n tui edit vậy cho dể hiểu, hông lẽ để “tui là chanh tử của……” tối nghĩa quá

ôi hiểu tôi hiểu”. Đỗ Hành lập tức liền hiểu rồi, vội vàng đưa di động cho ông anh xã hội đen, đối phương cầm lấy bình tĩnh lên tiếng, sau đó biến sắc: “Đại ca!”.













“Này nhưng khó lường a”. Đỗ Hành đã dự đoán tới một cái công ty có xã hội đen chống lưng ở nước ngoài tha hương vượt mọi chông gai cuối cùng thành tựu leo lên đỉnh nhân sinh, điều kiện tiên quyết là không có càng ngày càng nhiều động vật tập kích, bằng không đừng nói theo thương nghiệp, chính là sống sót đều khó.


Đúng rồi, Đỗ tiên sinh, ông chủ bọn tôi nói mời ngài đều đổi toàn bộ bảo vệ thành thành viên của bọn tôi, trong lúc này an toàn của công ty do bọn tôi phụ trách”. Ông anh xã hội đen nho nhã lễ độ cười nói, “Tiền lương của bọn tôi tính tại trong ngăn kéo thứ hai của bàn làm việc chủ tịch Lê”.



“Đỗ Hành: “……A?”.

“Đây là đại ca của bọn tôi nói, bên cạnh ngài ấy là chủ tịch Lê, hẳn là sẽ không  có sai”.



Không phải tôi là muốn nói.

ác anh còn muốn tiền lương?