Chương 156: Bé cưng của bạn
“Vứt bỏ kế hoạch của con đi!”. Trong ống nghe truyền tới một âm thanh quen thuộc, Phù Nhất Vi hoàn toàn không biết nên làm ra phản ứng gì nữa, khuôn mặt hơi lộ vẻ vặn vẹo nói: “Ba, nếu thỏa hiệp với bọn họ, liền bỏ qua như vậy, con không cam lòng”.
“……Chẳng qua là một người thường có vài phần tiểu thông minh mà thôi, dựa vào cái gì khiến nhà họ Phù chúng ta thu tay lại?”. Phù Nhất Vi phát hiện chính mình mỗi một lần gặp phải chuyện có liên quan cùng nhà họ Lê, luôn sẽ mất ổn trọng.
“Nhưng tình huống hiện tại là, đã có rất nhiều người chú ý tới võ quán Trầm thị, lúc này không chỉ là dính dáng ân oán của nhà họ Phù, còn liên quan tới ích lợi của càng nhiều người”. Nếu tồn tại của võ quán Trầm thị là có ích đối quốc gia, như vậy ta và con đều không thay đổi được quyết sách của bên trên”. Đối diện chủ nhân của nhà họ Phù giọng điệu thả lạnh rất nhiều, hiển nhiên lần này kết quả thảo luận ra về võ quán Trầm thị khiến ông rất là không giữ được thể diện.
Phú Nhất Vi không phải kẻ ngốc, nếu thật để Lê Chanh khuếch trương võ quán, tương lai nhà họ Phù chỉ sợ không có cơ hội báo thù nữa.
hù Nhất Vi có chút nghĩ thông rồi, có lẽ ba cố ý gọi điện thoại tới chính là chứng minh nhà họ Phù tuân theo thái độ của chính phủ, nhưng Phù Nhất Vi gã muốn làm như thế nào, cũng không thể khống chế.
C ẳng lẽ nhóm lãnh đạo của trung ương còn có thể bởi vì một cái người chết rồi, đi đắc tội người sống sao?
Đánh rắn bảy tấc, Lê Chanh sở dĩ làm cho trung ương coi trọng, chẳng qua là bởi vì võ quán Trầm thị mới mở, nhưng mà một cái võ quán vừa mới bắt đầu phát triển có thể có cái cường giả gì? Hiện tại duy nhất nghĩ muốn là, làm sao một lưới tóm hết người của võ quán Trầm thị?”. Phù Nhất Vi sờ cằm, hơi hơi trầm tư.
H àn toàn không biết chính mình đã đánh giá sai thực lực của võ quán Trầm thị.
Lê Chanh tiếp nhận bưu kiện của người phụ trách lễ tân của võ quán Trầm thị, hai ngày nay số lượng phát ngưng khí hoàn, cao nhất của một ngày là bảy mươi tám chai, thấp nhất của một ngày là hai mươi chín chai, bắt đầu từ Khương Đào đạt được viên ngưng khí hoàn đầu tiên, tới bây giờ ngưng khí hoàn của võ quán chi ra đã đạt tới ba trăm lẻ tám chai.
“Tuy rằng người của Cửu Di thành lấy ngưng khí đan làm đậu đường ăn, nhưng cũng không chịu nổi mỗi ngày tiêu phí như vậy, tác dụng của loại đan dược nhất phẩm ngưng khí đan này cực kỳ bé nhỏ, luyện đan sư của Cửu Di thành rất ít có người bằng lòng đặc biệt luyện chế ngưng khí đan, bởi vì cái này căn bản không hiển lộ trình độ ra được”. Lê Chanh gãi gãi đầu, có chút buồn rầu.
Lê Chanh vui rạo rực một chút, lăn lăn ở trên giường, sau đó đứng lên vỗ bả vai cảu Trầm du: “Vợ thật giỏi”.
Trầm Du: “……”
< hiếu niên một thân đồ mặc ở nhà, vải chất liệu tốt mềm nhẵn dán tại trên người, Trầm Du bàn tay dọc theo eo của cậu trượt một chút, đưa tay tại giữa không trung so sánh độ dài của ngón tay chính mình một chút, ngón trỏ và ngón cái chập lại vê một cái, cảm thấy vê một cái liền tốt.
M ốn gia pháp nghiêm trị một hồi hay không, hừ!
ầm Du vê ngón tay xong, trực tiếp duỗi cánh tay ôm lấy vòng eo của thiếu niên, cúi đầu hôn hôn bờ môi của cậu, lực cực lớn ở môi và trên cằm ấn xuống dấu vết của chính mình nhéo nhéo tay của Lê Chanh, một mặt nói: “Như vậy làm như đề nghị vừa rồi khen thưởng là được”.
< >Lê Chanh vẻ mặt biểu cảm đau trứng.
Trầm Du hài lòng thỏa dạ hôn đủ rồi, thậm chí còn hạnh phúc duỗi eo, sau đó lắc lư mở cửa xuống lầu, y liền biết, chỉ cần đề cao giá trị của chính mình nhiều hơn, nói cái yêu cầu gì đối phương liền sẽ khó mà phản kháng.
Y một chút cũng không thừa nhận ngày hôm qua lúc thừa dịp thiếu niên tóc ngắn đi tắm rửa, từ trong ngăn kéo nhỏ ở dưới giường nhìn tới một cuốn sách [làm sao ở chung cùng chó của bạn, một trăm lẻ tám câu hỏi tâm lý học].
S u khi nhìn thấy tên sách Trầm Du lập tức liền hiểu ra cái gì đó rồi.
S au khi đối hào nhập tọa* thành là “chó của bạn” Trầm Du một chút cũng không tức giận.
hất là sau khi đọc nội dung ——
1, Bạn và bé cưng của bạn sưởi ấm cùng nhau: Khẳng khái dâng ra ấm áp của chính mình, đừng tính tình ác liệt đánh chửi đối bé ấy, trưởng thành của bé cưng cũng cần bảo vệ của chủ nhân.
3, Hứa hẹn của bạn cùng bé cưng: bé cưng làm một ít chuyện tốt (ví dụ như ngậm tờ báo từ cửa tới bên cạnh bạn), cổ vũ và khen thưởng đầy đủ cho bé, bé cưng chính là một đứa bé, cảm xúc của bạn bé đều có thể cảm giác được.
Trầm Du: Nếu ngày nào đó bị kêu một tiếng bé cưng, mới thật phải tan chảy rồi.
Lê Chanh một người mặt đỏ nửa ngày, cũng may trong phòng không có người khác, Lê Chanh hai tay xoa nhẹ mặt, mới rốt cục đè ép nhiệt độ xuống, bắt đầu từ ngày hôm qua, giữa cậu và Đại Mao giống như có tiến triển đột phá, bộ dáng giống như cực kỳ ăn ý.
Lê Chanh sớ sờ mặt, mờ mịt suy nghĩ một chút: “Vẫn cảm thấy có vẻ không đúng chỗ nào ấy”.
Tác giả có vẻ nói tới có đạo lý lắm.
* húc hắc: phúc = bụng, hắc = đen, phúc hắc = bụng dạ đen tối. Giản đơn mà nói chính là nham hiểm, biểu hiện ra thoạt nhìn rất thiện lương thế nhưng trong lòng luôn suy nghĩ gian trá; thông minh, khôn lanh, không bao giờ chịu ăn thua thiệt => bụng dạ khó lường
ề phần hiệu quả……..
g>Hẳn là xem như có hiệu quả?
Thiếu niên tóc ngắn gãi gãi đầu, buồn rầu rời khỏi phòng.
Lúc này màn cửa sổ bằng lụa mỏng một trận gió thổi tới, trang sách thứ hai đếm ngược từ dưới mở ra, lộ ra một tờ nội dung cuối cùng.
—— Xin đặt cuốn sách lên chỗ cao khô thoáng, đừng để bé cưng của bạn đọc được nội dung của cuốn sách, nếu không hậu quả cụ thể tác giả cuốn sách không chịu trách nhiệm.
(dù sao cũng là vẽ hình ảnh minh họa, đôi khi, nhóm bé cưng là rất thông minh)
Tác giả:^_^
hù Nhất Vi có chút nghĩ thông rồi, có lẽ ba cố ý gọi điện thoại tới chính là chứng minh nhà họ Phù tuân theo thái độ của chính phủ, nhưng Phù Nhất Vi gã muốn làm như thế nào, cũng không thể khống chế.
C ẳng lẽ nhóm lãnh đạo của trung ương còn có thể bởi vì một cái người chết rồi, đi đắc tội người sống sao?
Đánh rắn bảy tấc, Lê Chanh sở dĩ làm cho trung ương coi trọng, chẳng qua là bởi vì võ quán Trầm thị mới mở, nhưng mà một cái võ quán vừa mới bắt đầu phát triển có thể có cái cường giả gì? Hiện tại duy nhất nghĩ muốn là, làm sao một lưới tóm hết người của võ quán Trầm thị?”. Phù Nhất Vi sờ cằm, hơi hơi trầm tư.
H àn toàn không biết chính mình đã đánh giá sai thực lực của võ quán Trầm thị.
Lê Chanh tiếp nhận bưu kiện của người phụ trách lễ tân của võ quán Trầm thị, hai ngày nay số lượng phát ngưng khí hoàn, cao nhất của một ngày là bảy mươi tám chai, thấp nhất của một ngày là hai mươi chín chai, bắt đầu từ Khương Đào đạt được viên ngưng khí hoàn đầu tiên, tới bây giờ ngưng khí hoàn của võ quán chi ra đã đạt tới ba trăm lẻ tám chai.
“Tuy rằng người của Cửu Di thành lấy ngưng khí đan làm đậu đường ăn, nhưng cũng không chịu nổi mỗi ngày tiêu phí như vậy, tác dụng của loại đan dược nhất phẩm ngưng khí đan này cực kỳ bé nhỏ, luyện đan sư của Cửu Di thành rất ít có người bằng lòng đặc biệt luyện chế ngưng khí đan, bởi vì cái này căn bản không hiển lộ trình độ ra được”. Lê Chanh gãi gãi đầu, có chút buồn rầu.
< hiếu niên một thân đồ mặc ở nhà, vải chất liệu tốt mềm nhẵn dán tại trên người, Trầm Du bàn tay dọc theo eo của cậu trượt một chút, đưa tay tại giữa không trung so sánh độ dài của ngón tay chính mình một chút, ngón trỏ và ngón cái chập lại vê một cái, cảm thấy vê một cái liền tốt.
M ốn gia pháp nghiêm trị một hồi hay không, hừ!
ầm Du vê ngón tay xong, trực tiếp duỗi cánh tay ôm lấy vòng eo của thiếu niên, cúi đầu hôn hôn bờ môi của cậu, lực cực lớn ở môi và trên cằm ấn xuống dấu vết của chính mình nhéo nhéo tay của Lê Chanh, một mặt nói: “Như vậy làm như đề nghị vừa rồi khen thưởng là được”.
< >Lê Chanh vẻ mặt biểu cảm đau trứng.
S u khi nhìn thấy tên sách Trầm Du lập tức liền hiểu ra cái gì đó rồi.
S au khi đối hào nhập tọa* thành là “chó của bạn” Trầm Du một chút cũng không tức giận.
hất là sau khi đọc nội dung ——
1, Bạn và bé cưng của bạn sưởi ấm cùng nhau: Khẳng khái dâng ra ấm áp của chính mình, đừng tính tình ác liệt đánh chửi đối bé ấy, trưởng thành của bé cưng cũng cần bảo vệ của chủ nhân.
3, Hứa hẹn của bạn cùng bé cưng: bé cưng làm một ít chuyện tốt (ví dụ như ngậm tờ báo từ cửa tới bên cạnh bạn), cổ vũ và khen thưởng đầy đủ cho bé, bé cưng chính là một đứa bé, cảm xúc của bạn bé đều có thể cảm giác được.
Lê Chanh một người mặt đỏ nửa ngày, cũng may trong phòng không có người khác, Lê Chanh hai tay xoa nhẹ mặt, mới rốt cục đè ép nhiệt độ xuống, bắt đầu từ ngày hôm qua, giữa cậu và Đại Mao giống như có tiến triển đột phá, bộ dáng giống như cực kỳ ăn ý.
Lê Chanh sớ sờ mặt, mờ mịt suy nghĩ một chút: “Vẫn cảm thấy có vẻ không đúng chỗ nào ấy”.
* húc hắc: phúc = bụng, hắc = đen, phúc hắc = bụng dạ đen tối. Giản đơn mà nói chính là nham hiểm, biểu hiện ra thoạt nhìn rất thiện lương thế nhưng trong lòng luôn suy nghĩ gian trá; thông minh, khôn lanh, không bao giờ chịu ăn thua thiệt => bụng dạ khó lường
ề phần hiệu quả……..
g>Hẳn là xem như có hiệu quả?
Thiếu niên tóc ngắn gãi gãi đầu, buồn rầu rời khỏi phòng.
—— Xin đặt cuốn sách lên chỗ cao khô thoáng, đừng để bé cưng của bạn đọc được nội dung của cuốn sách, nếu không hậu quả cụ thể tác giả cuốn sách không chịu trách nhiệm.
Tác giả:^_^