Chương 55: Thích nhất giúp người làm niềm vui
Chạng vạng trên đài truyền hình Vĩnh An,《Thời sự Vĩnh thị》phát một tin tức gần đây phụ huynh học sinh đều cực kỳ quan tâm: Mười năm mài dũa bảo kiếm xuất vỏ, thủ khoa đại học rơi vào nhà ai? Hình ảnh trong tin tức là phiếu điểm chiếm trọn màn hình TV: Ngữ văn 145 điểm, toán 150 điểm, tiếng Anh 150 điểm, vật lý 300……. Lúc đầu mọi người khi xem thời sự Vĩnh thị cũng giống như thường ngày cho rằng bất quá là con số lóe lên rồi trôi qua thôi, nhưng mà sau đó màn hình dừng hình ảnh ba giây đồng hồ, thêm điểm số ba môn trọng điểm tròn điểm màu đỏ chót đột nhiên nhảy ra, “Thông qua đồng chí phóng viên tại cục giáo dục tìm được người phụ trách quản lý điểm thi trên mạng, thành tích vị thủ khoa đại học của thành phố Vĩnh An năm nay đạt tới 745 điểm, không thể không nói, đây là thành tích tốt nhất năm nay thành phố Vĩnh An lấy được khi bỏ qua đề thi toàn quốc đổi thành đề thi Đông Sơn, thậm chí điểm này đã vượt qua người đứng đầu tỉnh Đông Sơn năm nay mười ba điểm”.
Phóng viên đó là trải qua tìm tòi nghiên cứu qua trình trưởng thành của riêng Lê Chanh, sau đó là phỏng vấn đối người nhà bạn bè, đồng dạng chỉ ra bởi vì thủ khoa vô tư cung cấp một phần “bảng kế hoạch thần kỳ” khiến nhóm thiếu niên thành tích chỉ có thể xem như dưới đáy, giống như trải qua một đoạn chiến đấu hăng hái trước khi thi đại học đạt được cuộc đời mới.
“Tôi rất hâm mộ bạn học có được bảng kế hoạch của Lê Chanh, có thể nói như vầy, nếu để tôi trẻ lại hơn mười tuổi, tôi mong muốn nhất, chính là làm bạn học một thời cùng Lê Chanh. Cậu ấy quá tuyệt vời”.
ẹ Lê ngồi ở trước TV xé giấy vệ sinh khóc một hồi, cảm xúc rất nhiều, tại dưới tầm mắt mọi người không nói gì nhìn qua, Lê Quế Hoa hít hít cái mũi, “Liền cảm thấy con trai mình rất cảm động lòng người, trong TV nói tới rất tốt”.
Con rể: “…….”
Lê Chanh: “…….”
Cháu gái nhỏ cắn ngón tay tò mò nhìn qua, ánh mắt xẹt qua màn hình, đột nhiên thấy được một tấm hình chính diện Lê Chanh ở sân trường không biết người nào chụp, dưới tóc đen mềm mại là một khuôn mặt sach sẽ hòa nhã, cùng đôi mắt dịu dàng.
g>Mẹ Lê bởi vì ban ngày nhận phỏng vấn mà bắt đầu cực độ hưng phấn, loại trạng thái phấn khởi này vẫn duy trì liên tục tới tối, vì thế học theo cháu gái mở vòng tay ra đối với TV, hô to một tiếng: “Con trai”.
Lê An Thúy lau mồ hôi không tồn tại trên trán, Phương Đức Minh và Lê Chanh đều đỡ trán, tỏ vẻ cũng là say rồi.
Cùng lúc đó, điểm trắng chuyển hóa thành linh lực cũng rất nhanh chật ních đan điền, vốn linh khí chỉ chiếm một phần ba dưới tác dụng của giá trị tín ngưỡng đạt tới đầy tràn, rồi sau đó lại là một cỗ cảm giác ẩn ẩn đau đớn thân thể như sắp vỡ ra vậy —— cảnh giới luyện khí trước tầng năm đều là tích lũy lượng, đợi cho sau khi đột phá tầng thứ năm, mỗi lần lại tăng lên một tầng đều sẽ tiến hành một lần biến hóa của chất, Lê Chanh biết chính mình là lúc nên trùng kích tầng thứ sáu.
ần này đột nhiên nhiều ra tới ánh sáng trắng khiến cậu đại khái hiểu được chút gì đó, bởi vì《Thời sự Vĩnh thị》phát sóng một lần, người nhận ra cậu nhiều hơn, một số bà mẹ dễ dàng cảm động như mẹ Lê hoặc là tỏ vẻ sùng bái thiếu niên, đoán chừng lòng sinh thiện cảm đối cậu, thực tế thiện cảm của một người thực tế cũng không thể cống hiến ra bao nhiêu giá trị tín ngưỡng, nhưng nếu số người đông đúc, số lượng giá trị tín ngưỡng hợp lại liền nhiều rồi.
B ình chướng của tầng thứ sáu bắt đầu nới lỏng, ầm một tiếng vỡ ra, cùng lúc đó chất của tầng thứ sáu biến đổi, lần này biến hóa cực kỳ to lớn, hàng loạt linh khí vọt vào tầng thứ bảy chạy một vòng gân mạch, linh khí bị gân mạch nén lại càng ngày càng ít, lại dần dần trở nên sáng bóng lên, sau đó lúc chảy vào đan điền ban đầu vốn no đủ lần thứ hai đan điền trống không xuống.
Tầng thứ bảy biến đổi về chất.
“Anh liền không cần hỏi việc này, dược liệu dư ra tới tùy anh mua bán, tóm lại là không có hại đâu”.
“Đại học C”.
ương Đức Minh gật gật đầu, trường đại học C này nghe lên rất quen tai, còn tưởng rằng là cái trường rất nổi tiếng, “Đại học C cũng tốt,…….Đại học C? Từ từ, em nói chính là….. Học viện hí kịch đại học C???”.
“Đúng, chính là nó”.
Hai hôm nay mẹ Lê mỗi ngày nhắc tới tên các trường đại học nổi tiếng, còn nói học trường nào tùy con trai chọn, nếu vừa ý trường nước ngoài, sau này cho dù đập nồi bán sắt cũng phải tạo điều kiện cho con trai du học.
Đúng, là cực nổi tiếng luôn, hiện tại chẳng qua là tuyên truyền một chút thủ khoa đại học gần đạt điểm tuyệt đối thôi, sau này tin tức báo danh tiếu lâm truyền ra, vậy chính là “Thủ khoa đại học dũng cảm khiêu chiến bản thân bỏ qua lĩnh vực am hiểu trước đây, một lần nữa tiến hành cải tạo nhân sinh tiến vào trường nghệ thuật học diễn xuất”, từ đó chấn kinh rớt mắt dân chúng.
Lê Chanh vừa nghĩ mí mắt giật giật, cậu chớp chớp lông mi, “Em……suy nghĩ thêm một chút”.
Hai ngày này hai người trong lòng tự hiểu không nhắc tới vấn đề nhập học duy trì trầm lặng, theo đó mà tới điểm chú ý liền biến thành mỗi ngày đều có khoai lang. Theo lý thuyết khoai lang loại đồ ăn này bình thường tới mùa thu và đông mới là mùa sinh trưởng thịnh vượng, bởi vậy mùa hè so ra vẫn khá mắc, mẹ Lê bởi vì trong nhà liên tục gặp việc vui lấy tiền mua rất nhiều khoai lang, mỗi ngày biến tấu nấu nhiều món, lúc thì cháo khoai lang nho khô, lúc thì cháo khoai lang bắp, lúc thì khoai lang nướng, lúc thì khoai lang xắt sợi……
“Mẹ, con có thể không ăn khoai lang không? Con biết mẹ là vì chúc mừng, hiện tại kì chúc mừng cũng nên qua rồi chứ”. Lê An Thúy dở khóc dở cười chọt chọt ruột dưa leo, thứ thích ăn như thế nào cũng không có thể mỗi ngày liền ăn nó, đây không phải muốn mạng sao, mẹ Lê quay đầu lại nhìn nhìn, nghi hoặc nói, “Không phải con từ nhỏ liền thích ăn nó sao?’.
“Vậy cũng không chịu nổi mỗi ngày đều ăn, dạ dày đều sắp dính lại luôn rồi………”.
Nhìn thấy bộ dáng có chút đau lòng của mẹ Lê, Lê Chanh đoạt cả củ khoai lang qua, cười tủm tỉm nói: “Không sao, chị không thích ăn, con thích ăn”. Chọc cười tới Lê Quế Hoa xì một tiếng cười rồi, Lê Chanh cầm cái chén, vẻ mặt đau khổ cầm khoai lang trong chén đi trở về phòng ngủ.
Trong ruộng dược trống trải, thiếu niên mặc quần áo ngoại môn đệ tử của Ngọc Hoàng Tông mỉm cười ăn một loại lương thực vàng vàng, cái loại mùi này phát tán ra làm cho không ít đệ tử đều ghé mắt, một cái thanh niên gần đó cũng là đệ tử của Ngọc Hoàng tông ngửi được hương vị, không khỏi quay đầu qua, ánh mắt bỗng nhiên dừng ở trên tay của thiếu niên……Cái hình dạng đó, cái màu sắc đó, cái hương vị đó, sao lại giống như……..
< g>Vị sư huynh này hít sâu một hơi, căm phẫn đi qua đó, vẻ mặt giận không thể tả, nói: “Huynh đệ trong tay của ngươi chính là chủ dược (vị thuốc chính) của đan phương tam phẩm (đơn thuốc cấp ba) ta tìm mấy tháng!!!!!! Liền trực tiếp phục dụng (dùng) < >như vậy……. Thật sự là rất rất rất qua loa thô bạo rồi!!!!!”
ong>Lê Chanh vô tội bị răn dạy, nghẹn họng nhìn trân trối nhấc khoai lang trên tay lên: “Sư huynh ngươi có phải hiểu lầm cái gì hay không………………………….?”. Đây chính là một củ khoai lang đơn thuần mà.
C ủ dược đan phương tam phẩm đó là cái quỷ gì?
Ra ảo giác rồi ư!
ính là nó”. Sư huynh căm phẫn run rẩy, “Sư đệ ngươi chẳng lẽ không biết tất cả chủ dược tam phẩm trở lên đều cần tức nhưỡng (đất đai) mới có thể sinh trưởng, hơn nữa phẩm cấp (cấp độ) càng cao càng là vô giá sao? Chủ dược tam phẩm tàm tạm, phẩm chất khoai lang khá thấp lực cạnh tranh không tính quá mạnh mẽ, đáng tiếc thời gian trước Tống lão bán dược không có xuất hiện, làm cho ta chuẩn bị tiến giai (thăng cấp)luyện đan sư tam phẩm thiếu cơ hội tiến giai, sư đệ chủ dược trong tay ngươi còn có khoai lang khác bán không?”
…….. Khoai lang.
Nói tới chính là khoai lang trong tay của mình.
< ong>Sư huynh: “……..”
“Khụ, thật ra thứ này cũng là ta thật vất vả lấy, ngươi có biết, tức nhưỡng đó, khó tìm, cũng rất tốn sức, ngươi xem…….. Hiện tại còn giống như không cẩn thận nướng chín rồi, nó như vậy rồi, sư huynh còn muốn không? Bán rẻ!”.
Lê Chanh lộ ra nét mặt khó xử, giống như không nỡ, lại không đành lòng từ chối, cuối cùng thở dài một tiếng: “Cũng được, sư đệ ta thích nhất giúp người làm niềm vui, ta cầm khoai lang cũng không có tác dụng gì, chẳng bằng bán cho sư huynh một cái nhân tình”.
Sư huynh quả nhiên cao hứng cực kỳ, lòng nói tiểu tử này tuy rằng là một ngoại môn đệ tử, làm việc nhưng thật ra rất dứt khoát, không khỏi sinh ra một chút thiện cảm đối Lê Chanh, thoải mái lấy ra mười viên hạ phẩm linh thạch giao dịch.
Lê Chanh gật gật đầu, “Đúng vậy”.
(cực tốt), ngươi nên đi về phía trước năm dặm nữa tiến vào tầng thứ nhất chân chính của bí cảnh, chẳng qua phần lớn dược liệu của nơi đó đều có trận pháp bao phủ, cần phải phá trận pháp mới có thể lấy được dược liệu, coi như là một loại rèn luyện đi”.
ẹ Lê ngồi ở trước TV xé giấy vệ sinh khóc một hồi, cảm xúc rất nhiều, tại dưới tầm mắt mọi người không nói gì nhìn qua, Lê Quế Hoa hít hít cái mũi, “Liền cảm thấy con trai mình rất cảm động lòng người, trong TV nói tới rất tốt”.
Con rể: “…….”
Lê Chanh: “…….”
Cháu gái nhỏ cắn ngón tay tò mò nhìn qua, ánh mắt xẹt qua màn hình, đột nhiên thấy được một tấm hình chính diện Lê Chanh ở sân trường không biết người nào chụp, dưới tóc đen mềm mại là một khuôn mặt sach sẽ hòa nhã, cùng đôi mắt dịu dàng.
g>Mẹ Lê bởi vì ban ngày nhận phỏng vấn mà bắt đầu cực độ hưng phấn, loại trạng thái phấn khởi này vẫn duy trì liên tục tới tối, vì thế học theo cháu gái mở vòng tay ra đối với TV, hô to một tiếng: “Con trai”.
Cùng lúc đó, điểm trắng chuyển hóa thành linh lực cũng rất nhanh chật ních đan điền, vốn linh khí chỉ chiếm một phần ba dưới tác dụng của giá trị tín ngưỡng đạt tới đầy tràn, rồi sau đó lại là một cỗ cảm giác ẩn ẩn đau đớn thân thể như sắp vỡ ra vậy —— cảnh giới luyện khí trước tầng năm đều là tích lũy lượng, đợi cho sau khi đột phá tầng thứ năm, mỗi lần lại tăng lên một tầng đều sẽ tiến hành một lần biến hóa của chất, Lê Chanh biết chính mình là lúc nên trùng kích tầng thứ sáu.
ần này đột nhiên nhiều ra tới ánh sáng trắng khiến cậu đại khái hiểu được chút gì đó, bởi vì《Thời sự Vĩnh thị》phát sóng một lần, người nhận ra cậu nhiều hơn, một số bà mẹ dễ dàng cảm động như mẹ Lê hoặc là tỏ vẻ sùng bái thiếu niên, đoán chừng lòng sinh thiện cảm đối cậu, thực tế thiện cảm của một người thực tế cũng không thể cống hiến ra bao nhiêu giá trị tín ngưỡng, nhưng nếu số người đông đúc, số lượng giá trị tín ngưỡng hợp lại liền nhiều rồi.
B ình chướng của tầng thứ sáu bắt đầu nới lỏng, ầm một tiếng vỡ ra, cùng lúc đó chất của tầng thứ sáu biến đổi, lần này biến hóa cực kỳ to lớn, hàng loạt linh khí vọt vào tầng thứ bảy chạy một vòng gân mạch, linh khí bị gân mạch nén lại càng ngày càng ít, lại dần dần trở nên sáng bóng lên, sau đó lúc chảy vào đan điền ban đầu vốn no đủ lần thứ hai đan điền trống không xuống.
ương Đức Minh gật gật đầu, trường đại học C này nghe lên rất quen tai, còn tưởng rằng là cái trường rất nổi tiếng, “Đại học C cũng tốt,…….Đại học C? Từ từ, em nói chính là….. Học viện hí kịch đại học C???”.
Hai hôm nay mẹ Lê mỗi ngày nhắc tới tên các trường đại học nổi tiếng, còn nói học trường nào tùy con trai chọn, nếu vừa ý trường nước ngoài, sau này cho dù đập nồi bán sắt cũng phải tạo điều kiện cho con trai du học.
Nhìn thấy bộ dáng có chút đau lòng của mẹ Lê, Lê Chanh đoạt cả củ khoai lang qua, cười tủm tỉm nói: “Không sao, chị không thích ăn, con thích ăn”. Chọc cười tới Lê Quế Hoa xì một tiếng cười rồi, Lê Chanh cầm cái chén, vẻ mặt đau khổ cầm khoai lang trong chén đi trở về phòng ngủ.
Trong ruộng dược trống trải, thiếu niên mặc quần áo ngoại môn đệ tử của Ngọc Hoàng Tông mỉm cười ăn một loại lương thực vàng vàng, cái loại mùi này phát tán ra làm cho không ít đệ tử đều ghé mắt, một cái thanh niên gần đó cũng là đệ tử của Ngọc Hoàng tông ngửi được hương vị, không khỏi quay đầu qua, ánh mắt bỗng nhiên dừng ở trên tay của thiếu niên……Cái hình dạng đó, cái màu sắc đó, cái hương vị đó, sao lại giống như……..
< g>Vị sư huynh này hít sâu một hơi, căm phẫn đi qua đó, vẻ mặt giận không thể tả, nói: “Huynh đệ trong tay của ngươi chính là chủ dược (vị thuốc chính) của đan phương tam phẩm (đơn thuốc cấp ba) ta tìm mấy tháng!!!!!! Liền trực tiếp phục dụng (dùng) < >như vậy……. Thật sự là rất rất rất qua loa thô bạo rồi!!!!!”
ong>Lê Chanh vô tội bị răn dạy, nghẹn họng nhìn trân trối nhấc khoai lang trên tay lên: “Sư huynh ngươi có phải hiểu lầm cái gì hay không………………………….?”. Đây chính là một củ khoai lang đơn thuần mà.
C ủ dược đan phương tam phẩm đó là cái quỷ gì?
Ra ảo giác rồi ư!
ính là nó”. Sư huynh căm phẫn run rẩy, “Sư đệ ngươi chẳng lẽ không biết tất cả chủ dược tam phẩm trở lên đều cần tức nhưỡng (đất đai) mới có thể sinh trưởng, hơn nữa phẩm cấp (cấp độ) càng cao càng là vô giá sao? Chủ dược tam phẩm tàm tạm, phẩm chất khoai lang khá thấp lực cạnh tranh không tính quá mạnh mẽ, đáng tiếc thời gian trước Tống lão bán dược không có xuất hiện, làm cho ta chuẩn bị tiến giai (thăng cấp)luyện đan sư tam phẩm thiếu cơ hội tiến giai, sư đệ chủ dược trong tay ngươi còn có khoai lang khác bán không?”
Nói tới chính là khoai lang trong tay của mình.
< ong>Sư huynh: “……..”
“Khụ, thật ra thứ này cũng là ta thật vất vả lấy, ngươi có biết, tức nhưỡng đó, khó tìm, cũng rất tốn sức, ngươi xem…….. Hiện tại còn giống như không cẩn thận nướng chín rồi, nó như vậy rồi, sư huynh còn muốn không? Bán rẻ!”.