Chương 69: Kết hôn liền có thể

Ăn qua cơm chiều, Trầm Du và Tống Giai đi khỏi nhà họ Lê, đám người mẹ Lê là nhận biết Trầm Du, trước đây người này từng xuất hiện một lần ở trong nhà, khi đó không biết là cái thân phận gì, hiện tại thông qua giới thiệu của cô Tống người nhà Lê mới hiểu rõ, người ta là kiều bào nha, Phương Đức Minh đã bội phục phạm vi kết bạn của Lê Chanh rồi, đoán chừng cho dù sau này có người Indonesia nói là  bạn của Lê Chanh thì gã cũng không giật mình, cũng khó trách, nhóc con này đẹp trai tốt tính, ai gặp rồi đều thích, đừng nói kiều bào, vị Từ tiên sinh kia cũng là cực kỳ chiếu cố nhóc này.

áng tiếc có một tầng thân phận mạ vàng này rồi, Trầm Du liền không tốt ở bên cạnh Lê Chanh, liền chuẩn bị đi ra ngoài tìm một khách sạn ở.

V t chi phiếu trong tay bị trộm tới, di động áp bên má Trầm Du, nhẹ giọng cười cười, làm cho mấy người trốn trong chỗ tối đều không khỏi đồng thời rùng mình, Tống Giai đi được hai bước, quay đầu lại mắt nhìn cửa lớn đóng rồi của nhà họ Lê, thần sắc khó hiểu nói: “Trầm tiên sinh, nếu không có nhận sai, lần này đáp máy bay quay về là chuyên cơ tư nhân, hành khách bên cạnh hiển nhiên cũng không đơn giản, vậy anh  bảo tôi làm một cái hộ chiêu bình thường cho tiểu Chanh là vì giấu diếm việc này ư? Tại sao…….. Không thể để tiểu Chanh biết?”.

Trầm Du thản nhiên liếc cô ta một cái.

Là bởi vì……. Vấn đề thân phận?”. Tống Giai nói câu này cũng cảm thấy bản thân lá gan thật quá lớn, cô đã sớm có suy đoán thân phận của người này, một đường ngồi máy bay cô sớm nhìn ra trên máy bay cũng không người lương thiện gì, cái loại trạng thái mắt ngẫu nhiên lóe ánh sáng này căn bản khác người thường, mà Tống Giai càng hiểu rõ là, tại dưới thế lực hoành hành của nước Mỹ, trong tay có được một cỗ lực lượng càng có ích hơn so với một công ty hoặc mấy công ty trên thị trường, chính là sẽ rất nguy hiểm. Gió lạnh phất bên tai làm Tống Giai bừng tỉnh, cô ngượng ngùng buông tay, “Cái này, coi như tôi không hỏi?”.

Thanh âm của giày cao gót truyền ra ngõ nhỏ ẩm ướt, một người đàn ông nước ngoài tóc nâu đi tới từ đầu ngõ, áo quần sẫm màu, mặc tới không có gì khác tộc đi làm nước ngoài bình thường, “Trầm tiên sinh, đã đặt xong khách sạn rồi”.



Hủy đi”. Trầm Du trong trẻo nhưng lạnh lùng nói một câu, quay đầu nhìn trong ngõ nhỏ, lúc này trên đầu tường nhà họ Lê đột nhiên nhảy xuống một đạo bóng đen, người đàn ông nước ngoài đã ngầm ẩn nấp tại phía sau.

T rầm Du lặng im nhìn bóng người này, thân thể đã đi trước phán đoán đi từng bước về phía trước rồi.



< ng>Kỳ thật trước đây Trầm Du đã chuẩn bị tốt ở khách sạn rồi, y là một người trưởng thành, cho dù tới từ Dị giới, cũng không có thể ở hiện đại xông pha tới mức không thể tự gánh vác cuộc sống. Thế giới nào đều là giống nhau, muốn sống tốt, một là dựa vào quyền lực hai là dựa vào tiền, lại chính là quan hệ giao tế, Trầm Du mới tới không có khả năng quen biết bao nhiêu người, cũng không quyền không tiền, cũng may y trời sinh sức mạnh hơn nhiều so với người hiện đại, thâu tóm bang phái của người phụ nữ tên Lisa kia, không cần tốn nhiều sức.




……. Cũng không cần đột nhiên mặc đồ ngủ trộm chạy ra tìm y như vậy, khiến y biết người này đối y, căn bản không phải ghét bỏ như ngoài miệng nói vậy.







Trầm Du nhàn nhã đứng ở đầu ngõ, bên hông là đèn đường tối mờ, đầu ngõ là ánh sáng trắng, nếu không phải ở ban đêm, cảnh tượng như vậy nhất định cực kỳ khiến người chú ý, người đàn ông ôm lấy cánh tay, “Tới tìm ta bỏ trốn?”.


“………”. Bỏ trốn em gái anh!!!


Nắm tay Lê Chanh đặt ở bên miệng khụ một tiếng, tỉnh như ruồi xoắn gấu nhỏ trên bụng dưới áo ngủ, “Ta nhưng lại không suy xét cẩn thận, ta cũng không phải không biết ngươi tới từ đâu, thành phố Vĩnh An cũng rất lớn, chẳng may trong thời gian ngắn tìm không thấy khách sạn thì làm sao đây……Liền đi ra xem một chút, không ngờ mới vừa đi chưa được mấy bước liền thấy ngươi thương xuân bi thu*, rất thê lương”.

*thương xuân bi thu:  tâm tình ưu tư, bi thương khi nhìn thấy thời gian, cảnh vật thay đổi | đa sầu đa cảm


Người dù sao cũng là cậu mang tới, phủi tay liền quăng ra ngoài cũng không phải chuyện người làm, “Không cần lo lắng chuyện trận pháp, mấy đại thần sư phụ đang hỗ trợ giải trừ, ngươi chờ hai ngày nữa ta liền đưa ngươi trở về”.



Ngươi……..”. Mợ nó!!!









rầm Du cúi đầu, nghiêm túc giơ tay xoa nhẹ vật giữa hai chân cách quần lót của cậu, Lê Chanh ngừng thở hít một hơi, tính phản xạ nhấc chân đạp lên, nước mắt nháy mắt đều chảy ra, “Mẹ nó, dừng tay!!!”.

Nước mũi nước mắt trộn lẫn lại là đầu đầy mồ hôi nóng trực tiếp ướt cả khuôn mặt, Trầm Du cũng không chê dơ, sáp qua hôn lên miệng của cậu.


Ngoài cửa có người gõ cửa hai cái, là thanh âm của Phương Đức Minh, gã ngáp một cái, tựa hồ mới thức dậy, “Tiểu Chanh làm sao vậy? Đột nhiên kêu lên, mơ ác mộng à?’.



C u kéo quần đứng lên, không nghĩ tới chân thật nhũn, lúc này lại thiếu điều té xuống, Trầm Du kéo cậu một cái tránh cho hàng này tại thời khắc tình cảm mãnh liệt bi kịch bị chết. Chưa từng nhận được đáp lại, người ngoài cửa hiển nhiên không có bỏ qua, thậm chí lực gõ còn lớn hơn nữa, giống như có chút suy đoán xấu.



Tiến vào liền xong đời rồi!!






“…….Dạ”.
< rong>Bên kia thở dài, an ủi nói: “Uống chút nước ấm cho đỡ sợ, nghỉ ngơi thật tốt, ngày nóng nực đừng trùm mền qua đầu”.






Đây là cái Trầm sư thúc anh nói tôi không muốn anh sẽ không chạm đó ư?

Vừa rồi đó là cái gì?!

hả rắm sao!

C hỉ biết lừa ông đây!!!!!A!!!!
“Nó cứng rồi”. Trầm Du mặt không hề thẹn thùng nằm ngã vào một bên, vươn ngón trỏ trắng nõn chọt chọt biến hóa bên trong áo ngủ gấu Teedy của Lê Chanh, “Làm sao bây giờ”.



“…….”. Nhóc kia nếu có thể tự mình thu hồi một đoàn trong quần lại thì loại lời nói này có lẽ còn có thể thành lập.









“Nghiêm túc ngủ còn có thể làm bạn”.




“Sau khi kết hôn!”.

“Sau khi chúng ta kết hôn?’.

“Đúng”. Lê Chanh co rút khóe miệng, không hề có chút cảm giác tội lỗi lừa gạt thanh niên vô tri, tung mền mỏng quấn người ra, mắt nhìn chằm chằm người đối diện. Trầm Du ý vị thâm trường nhìn một hồi, vươn tay để ở sau đầu thiếu niên, Vậy lập tức kết hôn, nhưng mà ngươi còn nhiệt tình nhìn chằm chằm ta như vậy…….”. Sẽ không ngủ được, Trầm Du đương nhiên sẽ không nói lời thật lòng, “Sẽ nhịn không được làm chút chuyện càng có ý nghĩa”.

Lê Chanh trở người, cái đuôi gấu trừ trên áo ngủ bông xù lòi ra, ngón trỏ Trầm Du gảy dưới lông xù, lòng cảm thấy gánh nặng đường xa, nhóc tính tình bướng bỉnh không biết tới từ đâu……..Giơ tay cầm cái đuôi gấu, Trầm Du yên lặng thở dài, nhắm lại hai mắt.