Chương 82: Thẳng tiến núi Đại Đoan

《Trạm Báo ba hoa 》là một tờ báo mạng mang tính chất giải trí, nhưng cung cấp bình luận tức thời quần chúng, cho nên tại trong bốn giờ ngăn ngủi trước khi thu được chân tướng, trùng kích của tờ báo cũng không có mang tới bao nhiêu gây trở ngại cho tiền đồ của Lê Chanh,

ngược lại bởi vì việc này được phần lớn chúng quần thể dân thiên hướng thế hệ trung lão niên mà khiến cho tên Lê Chanh xuất hiện tại càng nhiều trong miệng người ta —— nhưng mà trong những quần chúng trung lão niên phần lớn đều thích văn nghệ kịch sản phẩm trong nước hoặc đại kịch Hongkong thịnh hành trước đây, rất ít đặt ánh mắt ở phim điện ảnh Hollywood, cho nên xem tin tức này cũng chẳng qua cảm thán một câu “Giới giải trí loạn quá”.













Giáo viên, dù sao vẫn là chọn chút bằng cấp cao mới tốt nha, tuy rằng Lê Chanh là một sinh viên, nhưng danh hào thủ khoa đại học trên người là còn muốn lớn hơn một chút so với chân chính tốt nghiệp khoa chính quy.

T rong lời Tống Giai vẫn là khá coi trọng tiết mục này.

úi Đại Đoan là là chỗ núi sâu của tỉnh Nam Giang, nhưng bởi vì giao thông bất tiện, ít có người biết một nơi nghỉ ngơi như vậy, tổ chuyên mục định tiết mục ở núi Đại Đoan cũng là vì lôi kéo khách du lịch cho khu lạc hậu này, thứ hai chính là để mọi người biết tới sự nghèo khó của núi Đại Loan, hy vọng nhờ vào lực lượng của xã hội xoay chuyển hiện trạng của Đại Biệt Sơn đạt mức bình thường, có ý nghĩa trực tiếp nhất định.



Sau khi Lê Chanh nghe qua trù hoạch tiết mục này không có lập tức đưa ra hồi đáp, cậu phải suy ngẫm lại, vì thế cởi áo đi vào phòng ngủ, không chú ý lỗ tai hơi hơi màu đỏ của Trầm Du ngoài cửa, trên mặt thiếu niên mang theo thần sắc có chút đăm chiêu, vô thức giơ tay đóng chặt cửa, bờ ngực trắng nõn chợt lóe qua đáy mắt của nam nhân.




H ai ngày sau Lê Chanh vẫn là ngồi trên chiếc xe khách lớn đi Nam Giang trước, lần này trên ghế phó lái là đạo diễn Phó Phi Tinh, đồng hành ngoại trừ Lê Chanh một thiếu niên mười tám tuổi đang lúc tươi trẻ, mặt khác đều là ngôi sao nữ hơn hai mươi tuổi gần ba mươi tuổi, danh tiếng tiếng tăm cũng đều không tệ, sau đó bởi vì chỉ có một nam sinh cảm giác không tốt lắm, tổ kịch tạm thời lại bỏ thêm người dẫn chương trình tổng hợp Mạo Đông Sinh xuất đạo tới nay vẫn một người không nổi không chìm làm bạn với Lê Chanh.

Hiển nhiên hai người đều là tính tình thiên về yên tĩnh, dọc theo đường đi phụ nữ ríu rít, hai người đàn ông lại cực kỳ ít nói nhất, nhưng mà dù sao đều là khuôn mặt đẹp trai, im lặng như vậy ngồi ở trên xe, nói là tao nhã, khí chất bất phàm cũng không đủ, đạo diễn nhìn mà trong lòng thẳng khen chính mình là tìm đúng người rồi.











ầm Du làm bộ không có nghe thấy một bụng suy nghĩ xấu xa của cậu nhóc, nhắm mắt nghỉ ngơi.









ố chất thân thể Lê Chanh tốt, vượt qua đường núi cũng không cảm thấy mệt, cậu ngẩng đầu, xa xa thấy giữa không trung dâng lên mấy mạt khói bếp, đám mây xám nhạt sáng lên một ngôi sao nhỏ.



Trời ạ như thế nào sẽ có người đẹp như vậy, giống hệt trong tranh dán tường, anh trai xinh đẹp kia, mặt còn trắng hơn cô con dâu đánh phấn trắng của nhà họ Trương người ta, quần áo lại là bóng loáng lại là tỏa sáng, cực kỳ đẹp, cái ông già hói một nừa kia nhìn cũng đẹp hơn so với cha mẹ.


t cả đều là từ thành phố tới ha.

Th ằng nhóc mắt choáng váng.


Lúc này người đằng sâu chạy tới rồi, mọi người xem rõ diện mạo của chợ núi Đại Đoan, chỉ cảm thấy đầy mắt toàn là bụi đất, không khỏi trên mặt ngẩn ngơ, trước khi tới chỉ nghe nói là nghèo khó, nhưng cho tới bây giờ không biết có thể nghèo thành như vầy nha! Như thế nào con nít người lớn đều một bộ như bông mướp đắng vậy! Nhìn trên chợ mua bán đồ, quý giá nhất cũng chính là cái kiếng, ấm nước, còn đều là mấy năm trước liền đào thải rồi!




T ục ngữ nói dựa núi ăn núi dựa nước ăn nước, ở tại trong núi sâu bản thân  liền có  là địa phương trồng cây táo, mua bán táo cũng có thể kiếm không ít mà!

o diễn hắt xì hai cái, tùy tay lau nước mũi, vung tay lên, “Được rồi, liền địa phương lớn như vầy, lát nữa lại nhìn cũng không muộn, tổng cộng  ở hai tuần cũng đủ các người lưu luyến rồi, đi thôi”.