Chương 7: Chương 7

“Cũng muốn là sao?!” Nhìn thấy ánh mắt tôi quét qua màn hình, sắc mặt Trần Như Như lập tức biến đổi, cô ta giật ngay lấy điện thoại từ tay tôi.

 

Tôi hơi hoảng hốt, lắp bắp nói: “Đều là mấy người trong bài đăng nói linh tinh thôi, cậu đừng tin!”

 

Trần Như Như nhìn chằm chằm vào màn hình, khuôn mặt dần dần sa sầm lại.

 

Tr&e rc;n màn hình, vẫn là bài đăng mà tôi vừa cho Hứa Du xem, bức ảnh chụp cô ta và Trì Thịnh, hai người trông như một cặp tiên đồng ngọc nữ, vô cùng xứng đôi.

 

 

Cậu đừng tập trung nhầm chỗ nhé, Trần Như Như. Người cậu thật sự nên chú ý, là Hứa Du kia kìa.

 

Tất nhiên, Hứa Du hoàn toàn vô tội.

 

Nhưng những lời bàn tán của người ngoài, chắc chắn sẽ khiến Trần Như Như thấy gai trong lòng. Với một kẻ sĩ diện như cô ta, chuyện mất đi thứ vốn thuộc về mình, có lẽ là điều cô ta sợ hãi nhất.

 

Cứ để bọn họ cắn xé lẫn nhau đi đã.

 

 

Chỉ còn lại Tô Khê nhỏ bé, co ro trong góc tường.

 

T irc;i ngồi xuống, nhìn cô ấy: "Cậu ổn chứ?"

 

T&o rc; Khê khẽ động đậy, ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó lại vội vã cúi xuống như thể sợ hãi điều gì đó.

 

 

Cậu thực sự đã rất cố gắng rồi, tiểu Tô Khê.

 

"Sao lại đến bể bơi đột ngột vậy?" Tôi hỏi.

 

Kiếp trước, tôi chưa từng trải qua chuyện này, vậy nên chắc chắn có điều gì đó đã thay đổi.

 

"Cảm ơn cậu." Cô ấy nhỏ giọng nói.

 

"Nhờ có cậu giúp đỡ trong trường… mình có thể ngủ ngon hơn, hoàn thành nhiệm vụ, nhận được học bổng."

 

Th grave; ra là vì tôi, mà cô ấy bớt bị đánh đập, có thể ngủ ngon hơn, cuối cùng mới có sức làm nốt nhiệm vụ "Đức, Trí, Thể, Mỹ, Lao động".

 

Kết quả lại chạm mặt Trần Như Như.

 

"Xã hội này quá tàn nhẫn, kẻ yếu luôn bị kẻ mạnh chèn ép. Hiện tại cậu vẫn còn quá nhỏ, chưa đủ sức đối mặt, vậy thì hãy trốn đi."

 

T&oci c;i nói, nhưng đột nhiên cảm thấy những lời này thật tàn nhẫn.

 

Tr g học vốn dĩ phải là nơi cho học sinh một môi trường an toàn để học tập. Tại sao lại cần phải “trốn” chứ? Những kẻ ác nghiệt kia, thật sự là con người sao? Chỉ vì còn là trẻ con, nên có thể tùy tiện hành hạ một đứa trẻ khác như thế này à?

 

" Mình đã làm gì sai sao?" Cô ấy ngẩng đầu lên, lấy hết dũng khí để hỏi tôi.

 

"Cậu không làm gì sai cả." Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy.

 

Như đang trả lời cho chú chim non năm xưa, đã rơi xuống từ tòa nhà cao tầng. Như đang giải đáp câu hỏi của một đứa trẻ trong sáng, từng đau đớn chất vấn thế giới này.

 

"Cậu là đứa trẻ tốt nhất. Cứ làm những gì mình muốn làm là được." Tôi xoa đầu cô ấy. "Chứng cứ vẫn đang được thu thập, bọn họ nhất định sẽ phải trả giá."

 

< p>"Mình chỉ có thể trốn thôi sao?" Cô ấy hỏi.

 

"Tạm thời, chúng ta sẽ chơi một trò ‘Ai là nội gián’." Tôi mỉm cười nhìn cô ấy. "Mình chỉ thích lật đổ tận gốc. Nếu chỉ đơn thuần là trút giận, thì cũng không thể khiến chuyện này chấm dứt. Vì vậy, trước tiên… cậu phải chịu thiệt thòi rồi."

 

C&o rc; ấy tròn mắt nhìn tôi, trong ánh mắt lấp lánh một tia không hiểu.

 

"Nh g cậu cũng chỉ bằng tuổi mình thôi mà."

 

"Thế giới này vốn rất bất công." Tôi nói, giọng điệu thản nhiên. "May mắn thay, mình là một người khá có năng lực. Nếu bọn họ bắt nạt cậu, hãy trốn sau lưng mình. Mình sẽ bảo vệ cậu."

 

"Như một thiên thần vậy sao?" Trên gương mặt cô ấy, lóe lên một tia hy vọng mong manh.

 

"Như một thiên thần vậy." Tôi mỉm cười.

 

7<

 

Về đến ký túc xá, không thấy Tạ Sanh đâu, chỉ thấy Hứa Du ngồi trên ghế, đầu tóc rối như tổ quạ, mắt đỏ hoe.

 

"Sao thế, Du Du?" Tôi bước tới, quan tâm hỏi.

 

"S&u ave;ng Triều…" Vừa nhìn thấy tôi, Hứa Du liền nhào tới khóc nức nở. "Như Như nhìn thấy bài đăng đó, nói mình mơ tưởng Trì Thịnh! Mình giải thích thế nào cũng không chịu nghe! Rõ ràng mình là bạn thân nhất của cậu ấy mà!"

 

"Như Như sao có thể như vậy chứ!" Tôi vỗ nhẹ lưng cô ấy, giọng nói vừa lạnh nhạt vừa xen lẫn chút lo lắng: "Rõ ràng chúng ta đều biết đó chỉ là một bức ảnh chụp nhầm góc thôi mà. Cậu ấy sao có thể đối xử với bạn bè như vậy được?"

 

acute;ng thế!" Hứa Du vừa khóc vừa uất ức: "Mình giải thích thế nào cậu ấy cũng không nghe, còn tát mình một cái!" 

  ;

Giọng nói của cô ấy lộ ra một tia căm hận mà có lẽ chính cô ấy cũng không nhận ra.