Chương 7
Bà ấy nổi giận, ngay lập tức sai người đánh ta mấy gậy thật mạnh. Buổi tối Khương Ngôn Hà đến thăm ta, ta còn cố ý làm ra vẻ đáng thương mà kêu đau.
&nb p;"Thật sự rất đau sao?"
Kh ơng Ngôn Hà nhíu mày, lộ ra vẻ mặt đau lòng. Nhưng còn chưa kịp để ta an ủi nàng ấy rằng thật ra không sao thì...
N ười này liền nhếch môi cười: "Đau là đúng rồi."
G ng nói nhẹ nhàng lại tràn đầy ác ý.
Ta bỗng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn nàng, rồi nhìn thấy trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia chất chứa sự chán ghét mà ta chưa từng thấy.
" ương Hòa, ngươi chỉ là tiện tì được mua về để chắn tai họa cho ta, thật sự coi mình là tỷ tỷ của ta rồi sao?"
Nà g ta nói: "Bất quá cũng chỉ là một kẻ ngốc có chút tác dụng. Thân cận với ta..."
Ngươi cũng xứng?"
u này ta mới biết khoảng thời gian đó Khương Ngôn Hà đối xử tốt với ta, chẳng qua là muốn mượn vận may của ta. Quan hệ càng thân thiết, vận may mượn được càng nhiều. Nàng ta đã tránh được kiếp nạn đó, tự nhiên cũng chẳng cần phải giả vờ với ta nữa.
Kh g lâu sau, ta bị đẩy xuống xe ngựa để chắn tai họa cho Khương Ngôn Hà.
Đó thật sự chẳng phải là hồi ức tốt đẹp gì.
Nhưng giờ ngẫm lại, ta lại thấy câu Khương Ngôn Hà mắng ta năm đó quả thật không sai. Cái hố y hệt như vậy. Ta lại ngã đau một lần nữa ở nơi khác.
Nhớ tới Bùi Tiện, ta không khỏi ngẩn người.
"Tỷ đang nghĩ đến ai?"
Ta hoàn hồn, rút tay về rồi lặng lẽ lùi lại mấy bước. Nới rộng khoảng cách với Khương Ngôn Hà. Thành thật trả lời: "Đang nghĩ đến A Tiện."
c mặt nàng ta lập tức tối sầm, Nhưng lại không biết vì sao cố nén cơn giận xuống, ngược lại nở một nụ cười gần như có thể gọi là ngoan ngoãn.
L ng sang chuyện khác: "Tỷ tỷ không đến tìm thử xem sao?"
Gi ng nói nhỏ nhẹ mang theo ý tứ cám dỗ không nói nên lời. Cũng không biết là cố ý hay vô tình. Vị trí trước n.g.ự.c Khương Ngôn Hà lộ ra một góc sách cổ ố vàng.
Ta nhìn chằm chằm không rời mắt. Thầm nghĩ bụng Khương Ngôn Hà ngần ấy năm sợ là chỉ lo lớn lên thôi. Sao trước n.g.ự.c nhìn còn lép hơn cả ta quấn vải thế này?
Nh g nụ cười trên mặt Khương Ngôn Hà càng lúc càng rạng rỡ. Nàng ta tiến lên một bước: "Ngay tại—"
"Ta đã đáp ứng A Tiện, sẽ không có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với người khác nữa. Cho dù Khương tiểu thư là nữ tử, vậy cũng không được."
Ta tránh né bàn tay người này đưa tới lần nữa. Hơi nhíu mày, khách khí ngắt lời:
"Còn xin Khương tiểu thư đừng làm khó tiểu nhân nữa."
Im lặng đến c.h.ế.t người.
Ta cúi đầu, nên cũng không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Khương Ngôn Hà như thế nào.
Chỉ một lát sau nghe thấy nàng ta nhỏ giọng hỏi ta "Thế nào gọi là sẽ không có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với người khác nữa? Tỷ và hắn—"
Ta không giải thích nhiều. Chỉ là ngẩng đầu yên lặng nhìn Khương Ngôn Hà. Nhìn chút bình tĩnh còn sót lại cùng sự tự cho mình là đúng trên mặt nàng ta cuối cùng sụp đổ tan tành.
Nh ng ngay khi ta tưởng Khương Ngôn Hà sẽ bùng nổ thì...
N ười này lại đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ ngắn ngủi. Giọng điệu bất lực: "Xem ra tỷ ở bên ngoài quả thật đã học được không ít. Trước kia là người thật thà biết bao, giờ lại muốn ngồi chờ ngư ông đắc lợi rồi sao?"
Ta vẫn không nói gì. Chỉ là bàn tay buông sau lưng vô thức nắm chặt. Ta hiểu rõ Khương Ngôn Hà. Tự nhiên biết người này trong xương cốt có tính chiếm hữu cực mạnh.