Chương 1-1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Tang bị bệnh vào mùa hè, lúc dần khá hơn thì trời cũng bắt đầu trở lạnh. Hôm nay lại mới đổi đại phu mới, má Chu lo lắng, tự mình đi thay cô hốt thang thuốc, thuận tiện mang về cho cô một tượng Chúa thỏ (1). Tần Tang nhìn tượng Chúa thỏ bằng đất , mới biết là vừa mới đến Trung Thu . Cô nhìn Chúa thỏ làm bằng đất sét, nhớ lại không ít chuyện hồi còn bé. Đang thất thần, má Chu sợ nhà bếp đem thuốc sắc hỏng, nên bản thân tự mình đứng ở hành lang canh chừng, thổi thổi qua rồi bưng cho Tần Tang uống. Tần Tang ngửi thấy mùi thuốc liền nhíu mày, má Chu còn giống như dỗ trẻ nhỏ nói: “Tiểu thư, thuốc này tôi nếm thử rồi, tuyệt đối không đắng đâu, thật đấy!”
(1) Tượng Chúa Thỏ là biểu tượng văn hóa địa phương của Bắc Kinh thường được làm vào dịp Trung Thu.

Mỗi tượng Chúa Thỏ mang một ý nghĩa khác nhau, ví dụ: Chúa Thỏ cưỡi một con cọp màu vàng tượng trưng cho sự may mắn đối với trẻ em và sự phát triển về nghề nghiệp. Còn Chúa Thỏ cưỡi Kỳ Lân thì tượng trưng cho sự may mắn trong học tập. Và Thỏ cưỡi nai thể hiện những mong muốn tốt nhất cho sự thăng tiến. Cũng không phải thuốc đắng, dù sao có đắng hay không cũng đã uống được vài tháng rồi, má Chu là người hầu cũ duy nhất còn ở lại, thời điểm Tần Tang được gả tới, vốn dĩ mang theo bốn người, sau lại thất lạc, nên chỉ còn có má Chu ở lại bên cạnh cô. Tần Tang không đành lòng phật ý bà, cầm lấy chén thuốc uống một hơi cạn, cũng không cảm thấy quá đắng.Má Chu vội bưng chén trà tới cho cô súc miệng, lại cầm theo một đĩa mứt mơ để cho cô át đi cái đắng còn sót lại trong miệng ….. Mơ để lâu, thành ra có chỗ hơi đen, ăn vào miệng càng thêm ngọt đến phát ngấy. Tần Tang bị bệnh mấy tháng liền, có rất nhiều thân nhân, bằng hữu đều tới thăm nhưng cô đều là không tiếp;có vài lần cần dùng đến tiền gấp, má Chu suy nghĩ kĩ càng quyết định, đành mượn con dấu của Tần Tang cùng sổ con để dành đi đến ngân hàng,việc chuyển tiền vô cùng dễ dàng. Các chi phí nhỏ nhặt như các thứ nhu yếu phẩm hàng ngày đều đã được thanh toán một phần, nên bọn họ còn có thể tiếp tục duy trì được. Hôm nay xem ra tinh thần Tần Tang khá tốt, bà không nhịn được liền khuyên nhủ: “ Tết này, là ngày cả nhà đoàn viên, tiểu thư…”.
Tần Tang biết bà muốn nói gì, vì thế nói: “Má Chu, bà nghỉ một lát đi, tôi cũng mệt rồi, muốn ngủ một tí”. Má Chu lại rút khăn tay bên sườn áo ra, lau một bên khóe mắt, nói “Phu nhân lúc ra đi, tôi đã đồng ý với người là sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư. Tiểu thư cũng không suy nghĩ cho bản thân thì cũng suy nghĩ cho phu nhân ở dưới cửu tuyền chứ, phu nhân nếu biết tiểu thư chịu khổ thế này thể nào cũng khó chịu”.Tần Tang không muốn nghe đến bất cứ ai nhắc tới mẫu thân của mình – nhất là trước loại tình huống như thế này. Má Chu còn lải nhải liên tục nói “ Cô gia chính là hơi cáu kỉnh một chút, chứ tâm tư không hề xấu… Nếu không phải có người ở sau lưng bơm đặt thị phi, tại sao có thể đối xử như vậy với tiểu thư …”. Tần Tang thật không muốn nghe bà nói nữa, miễn cưỡng cười nói “ Má Chu, tôi mới tốt lên một chút, bà lại nói những lời này làm gì?”.Má Chu nhìn thấy môi của Tần Tang một chút huyết sắc cũng không có. Đại phu vốn có nói sầu lo nên mới sinh bệnh, gần đây uống vô số thuốc mới có chút khởi sắc. Bà sợ Tần Tang cơ thể lại chuyển biến xấu đi, vì thế mới miễn cưỡng nói chuyện khác, nói: “Hôm nay đi lấy thuốc, tiểu thư người đoán xem tôi gặp ai”. Không đợi Tần Tang đáp lời, lại nói:“Tôi gặp được Đặng tiểu thư, chính là lúc còn ở trong trường, người cùng tiểu thư có quan hệ tốt nhất – Đặng tiểu thư”.
&n p; Tần Tang nghe xong càng cảm thấy khó chịu, trước người cùng mọi việc đã xảy ra, cô vốn đã chết, nhưng ông trời lại không cho chết, giữ cô lại trên đời này tiếp tục chịu đựng. Đặng Dục Lâm lúc trước còn giúp cô, còn ở trong nhà lấy trộm tiền đem ra cho cô. Cô nhớ rõ Đặng Dục Lâm lòng bàn tay nóng hổi, đem rất nhiều tiền mặt cùng đồng bạc trắng khó khăn giữ ở trong tay. Đặng Dục Lâm ánh mắt sáng rực, con ngươi đen nháy nhìn cô háo hức, vội nói: “Tần Tang, bạn đi đi! Đi ra nước ngoài đi, bỏ trốn để đến với ánh sáng và tự do”.
(2)Đây là bức bách tử đồ được thêu trên vải đỏ:
>
Tần Tang đang lo lắng Đặng Dục Lâm sẽ thật sự sẽ đến, nhưng chuyện này cũng không thể trách má Chu được.
nbsp; Hai năm không gặp, Đặng Dục lâm cũng không thay đổi là mấy,có khác là tóc đã cắt ngắn đi, vốn là từ bố sam (3)chuyển sang mặc đầm, chẳng qua nét tròn trịa trên mặt vẫn như cũ mang một chút thiếu nữ, trẻ con. Cô nhìn thấy Tần Tang, đầu tiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng như gạo nếp, nói: “Ồ, Tần Tang bạn gầy đi rồi!”. Tần Tang thấy nhìn thấy nụ cười Đặng Dục Lâm vẫn như trước đây hoạt bát, xinh đẹp, trong lòng không biết đang nghĩ gì. Đặng Dục Lâm nắm lấy tay cô nói: “Vài năm qua rồi không gặp, mình có rất nhiều chuyện muốn nói với bạn”. Má Chu ở bên cạnh thấy dáng vẻ này của hai người, lại nhớ đến thời tiểu thư chưa lấy chồng, vị Đặng tiểu thư này cũng thường xuyên đến nhà cùng tiểu thư hai người thì thầm to nhỏ, nói chuyện vô cùng thân mật. Cho nên bà gọi hai nha đầu bày hoa quả, điểm tâm với nước trà lên,rồi lặng lẽ bảo hạ nhân lui xuống hết, để cho hai người nói chuyện
(3) Đây là bố sam :

Tần Tang hồi phục lại tinh thần, hỏi tình hình hai năm qua của Đặng Dục Lâm, thì ra Đặng Dục Lâm hai năm trước đi ra nước ngoài, ba tháng trước vừa mới trở về đây. Không ngờ ngày ấy đi trên đường lại gặp được má Chu, ngày trước Đặng Dục Lâm đều đi đến Tần gia, nên mới gặp được má Chu, hỏi về Tần Tang mới biết được chỗ ở hiện tại của cô. Đặng Dục Lâm lại nhắc tới không ít bạn học cũ, có người ra nước ngoài, có người cùng vị hôn phu tham gia quân cách mạng. Tần Tang im lặng không nói lời nào, nói một lúc Đặng Dục Lâm nghiêm mặt lại nó: “Tần Tang, mình lần này tới là có chuyện cần bạn giúp một tay.”
(4)< em>mất tự do, bị nhốt lại một chỗ.&n p; Đặng Dục Lâm nở nụ cười, trong mắt lại mơ hồ mang chút ưu sầu: “Trừ bạn ra, thật là mình không nghĩ ai khác có thể giúp mình được”. Thì ra Đặng Dục Lâm có một người anh họ bởi vì cùng người ta kết thành thù oán, nên bị vu oan là tai mắt của quân cách mạng, bị nhốt trong nhà lao Phù Viễn, ít ngày nữa sẽ bị thẩm tra. Đặng Dục Lâm lần này tới chính là muốn tìm người thông qua khiến việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ hóa thành không, rồi đem người nộp tiền bảo lãnh đưa về. Đăng Dục Lâm nói: “Biểu ca của mình là vốn là một tên công tử, làm sao có thể đi cấu kết với quân cách mạng được? Năm ngoái chỉ vì tiệm cầm đồ của nhà anh ấy cùng người ta kết thù oán nên mới bị người ta mưu hại. Anh ấy từ nhỏ ở nhà đã được nuông chiều từ bé, căn bản chưa trải qua trái đắng bao giờ. Nếu ở lại trong đại lao mấy ngày, chỉ sợ dì của mình phát điên lên mất. Dì mình hai mươi tuổi đã thủ tiết, chỉ có mình biểu ca là con trai, nếu không phải thực sự không có biện pháp, thì mình cũng không dám tới làm phiền bạn”.
Tần Tang còn chưa kịp nói, Đăng Dục Lâm lại nói: “ Dù tốn bao nhiêu tiền cũng được, dì mình chỉ có mỗi một cậu con trai duy nhất này, chỉ cần đưa được người thả ra, cho dù có táng gia bại sản cũng chấp thuận”. Một mặt nói,một mặt lại coi sắc mặt của Tần Tang, chỉ thấy Tần Tang nhíu mày, qua một hồi lâu mới nói: “Chuyện như vậy, mình cũng xin nói thật với bạn, việc này tuy hi vọng rất nhỏ nhưng bạn vẫn trịnh trọng đi giao phó cho mình, mình cũng không nên từ chối bạn, chỉ sợ không làm được, lại làm tốn thời gian của bạn”.
Tần Tang trong lòng đau đớn, nhưng lại sợ Đăng Dục Lâm sinh hiểu lầm, chỉ nói: “Quy củ của nhà bọn họ, là mình không thể can thiệp vào những chuyện ở bên ngoài được”. Đăng Dục Lâm “Ừ” một tiếng dài, Tần Tang lại hạ quyết tâm nói: “Nhưng biểu ca bạn cũng giống như biểu ca mình. Bất luận thế nào, mình chắc chắn cũng sẽ thử một lần, nếu không được, mình chắc chắn sẽ nói lại với bạn”.
< g>Tần Tang cười, nói: “Mọi chuyện trên đời này luôn luôn có chỗ khó xử, nếu không đến mức khó xử cũng đã không đi làm rồi”.
Đặng Dục Lâm vừa cảm kích vừa cảm động, nắm tay cô rồi nhẹ nhàng lắc, chỉ cảm thấy ngón tay cô rất lạnh, cũng nắm chặt lấy tay mình. Hai người thiên ngôn vạn ngữ (5) nhưng lúc này đây đều chỉ ở đây nắm tay rồi nhìn nhau cười.
Tần Tang bị bệnh vào mùa hè, lúc dần khá hơn thì trời cũng bắt đầu trở lạnh. Hôm nay lại mới đổi đại phu mới, má Chu lo lắng, tự mình đi thay cô hốt thang thuốc, thuận tiện mang về cho cô một tượng Chúa thỏ (1). Tần Tang nhìn tượng Chúa thỏ bằng đất , mới biết là vừa mới đến Trung Thu . Cô nhìn Chúa thỏ làm bằng đất sét, nhớ lại không ít chuyện hồi còn bé. Đang thất thần, má Chu sợ nhà bếp đem thuốc sắc hỏng, nên bản thân tự mình đứng ở hành lang canh chừng, thổi thổi qua rồi bưng cho Tần Tang uống. Tần Tang ngửi thấy mùi thuốc liền nhíu mày, má Chu còn giống như dỗ trẻ nhỏ nói: “Tiểu thư, thuốc này tôi nếm thử rồi, tuyệt đối không đắng đâu, thật đấy!”

Mỗi tượng Chúa Thỏ mang một ý nghĩa khác nhau, ví dụ: Chúa Thỏ cưỡi một con cọp màu vàng tượng trưng cho sự may mắn đối với trẻ em và sự phát triển về nghề nghiệp. Còn Chúa Thỏ cưỡi Kỳ Lân thì tượng trưng cho sự may mắn trong học tập. Và Thỏ cưỡi nai thể hiện những mong muốn tốt nhất cho sự thăng tiến. Cũng không phải thuốc đắng, dù sao có đắng hay không cũng đã uống được vài tháng rồi, má Chu là người hầu cũ duy nhất còn ở lại, thời điểm Tần Tang được gả tới, vốn dĩ mang theo bốn người, sau lại thất lạc, nên chỉ còn có má Chu ở lại bên cạnh cô. Tần Tang không đành lòng phật ý bà, cầm lấy chén thuốc uống một hơi cạn, cũng không cảm thấy quá đắng.Má Chu vội bưng chén trà tới cho cô súc miệng, lại cầm theo một đĩa mứt mơ để cho cô át đi cái đắng còn sót lại trong miệng ….. Mơ để lâu, thành ra có chỗ hơi đen, ăn vào miệng càng thêm ngọt đến phát ngấy. Tần Tang bị bệnh mấy tháng liền, có rất nhiều thân nhân, bằng hữu đều tới thăm nhưng cô đều là không tiếp;có vài lần cần dùng đến tiền gấp, má Chu suy nghĩ kĩ càng quyết định, đành mượn con dấu của Tần Tang cùng sổ con để dành đi đến ngân hàng,việc chuyển tiền vô cùng dễ dàng. Các chi phí nhỏ nhặt như các thứ nhu yếu phẩm hàng ngày đều đã được thanh toán một phần, nên bọn họ còn có thể tiếp tục duy trì được. Hôm nay xem ra tinh thần Tần Tang khá tốt, bà không nhịn được liền khuyên nhủ: “ Tết này, là ngày cả nhà đoàn viên, tiểu thư…”.
&n p; Tần Tang nghe xong càng cảm thấy khó chịu, trước người cùng mọi việc đã xảy ra, cô vốn đã chết, nhưng ông trời lại không cho chết, giữ cô lại trên đời này tiếp tục chịu đựng. Đặng Dục Lâm lúc trước còn giúp cô, còn ở trong nhà lấy trộm tiền đem ra cho cô. Cô nhớ rõ Đặng Dục Lâm lòng bàn tay nóng hổi, đem rất nhiều tiền mặt cùng đồng bạc trắng khó khăn giữ ở trong tay. Đặng Dục Lâm ánh mắt sáng rực, con ngươi đen nháy nhìn cô háo hức, vội nói: “Tần Tang, bạn đi đi! Đi ra nước ngoài đi, bỏ trốn để đến với ánh sáng và tự do”.
(2)Đây là bức bách tử đồ được thêu trên vải đỏ:
>

nbsp; Hai năm không gặp, Đặng Dục lâm cũng không thay đổi là mấy,có khác là tóc đã cắt ngắn đi, vốn là từ bố sam (3)chuyển sang mặc đầm, chẳng qua nét tròn trịa trên mặt vẫn như cũ mang một chút thiếu nữ, trẻ con. Cô nhìn thấy Tần Tang, đầu tiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng như gạo nếp, nói: “Ồ, Tần Tang bạn gầy đi rồi!”. Tần Tang thấy nhìn thấy nụ cười Đặng Dục Lâm vẫn như trước đây hoạt bát, xinh đẹp, trong lòng không biết đang nghĩ gì. Đặng Dục Lâm nắm lấy tay cô nói: “Vài năm qua rồi không gặp, mình có rất nhiều chuyện muốn nói với bạn”. Má Chu ở bên cạnh thấy dáng vẻ này của hai người, lại nhớ đến thời tiểu thư chưa lấy chồng, vị Đặng tiểu thư này cũng thường xuyên đến nhà cùng tiểu thư hai người thì thầm to nhỏ, nói chuyện vô cùng thân mật. Cho nên bà gọi hai nha đầu bày hoa quả, điểm tâm với nước trà lên,rồi lặng lẽ bảo hạ nhân lui xuống hết, để cho hai người nói chuyện

Tần Tang còn chưa kịp nói, Đăng Dục Lâm lại nói: “ Dù tốn bao nhiêu tiền cũng được, dì mình chỉ có mỗi một cậu con trai duy nhất này, chỉ cần đưa được người thả ra, cho dù có táng gia bại sản cũng chấp thuận”. Một mặt nói,một mặt lại coi sắc mặt của Tần Tang, chỉ thấy Tần Tang nhíu mày, qua một hồi lâu mới nói: “Chuyện như vậy, mình cũng xin nói thật với bạn, việc này tuy hi vọng rất nhỏ nhưng bạn vẫn trịnh trọng đi giao phó cho mình, mình cũng không nên từ chối bạn, chỉ sợ không làm được, lại làm tốn thời gian của bạn”.
< g>Tần Tang cười, nói: “Mọi chuyện trên đời này luôn luôn có chỗ khó xử, nếu không đến mức khó xử cũng đã không đi làm rồi”.
Đặng Dục Lâm vừa cảm kích vừa cảm động, nắm tay cô rồi nhẹ nhàng lắc, chỉ cảm thấy ngón tay cô rất lạnh, cũng nắm chặt lấy tay mình. Hai người thiên ngôn vạn ngữ (5) nhưng lúc này đây đều chỉ ở đây nắm tay rồi nhìn nhau cười.