Chương 20: Đầm Cửu Tư

Không lâu sau, tin tức thiếu chủ tỉnh lại truyền khắp toàn bộ Không Tang, Lưu Song chưa kịp ra cửa đã có người chạy tới, nói cảnh chủ truyền lời.

Phất Liễu vừa nghe, vội la lên: "Thiếu chủ, cảnh chủ chắc chắn sẽ truy cứu chuyện người tự tiện đi Côn Luân Tiên cảnh. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"

Từ nửa đêm đến rạng sáng, Lưu Song từ miệng Phất Liễu biết được rất nhiều tin tức, kết hợp truyện ký nàng từng đọc qua ở Tàng Thư Các Yêu giới, nàng nhớ ra, mình đối với vị thiếu chủ Xích Thủy thị này, không phải là hoàn toàn không có ấn tượng!

Trong truyện ký ở Tàng Thư Các, chỉ có vài câu liên quan đến Xích Thủy Lưu Song, nghe nói vị Xích Thủy thiếu chủ này lẽ ra phải có tài hoa xuất chúng, nhưng sinh ra lại thiếu hụt một phách.

Bởi vì thiếu hồn phách, cho nên vụng về từ nhỏ, cảnh chủ phu nhân đau lòng nữ nhi, vô cùng cưng chiều nàng ta. Xích Thủy Lưu Song tu vi rất thấp, tâm tính đơn giản hồn nhiên.



Lưu Song cũng từng có một phụ thân nghiêm khắc, trong mấy lời nói đó, nàng liền nhìn ra được, cảnh chủ vô cùng yêu thương nữ nhi, so với sai lầm nàng phạm phải, Xích Thủy Xung càng lo lắng nàng ở Côn Luân xảy ra chuyện hơn.

Nhớ đến phụ thân ở nhân gian của mình, Lưu Song trong lòng ấm áp, nàng nghĩ nghĩ một lát, nhìn về phía cảnh chủ, nhớ đến sự bất mãn của nguyên chủ đối với Mật Sở trước đây, thăm dò nói: "Mật Sở Tiên tử nói, con có thể đến Côn Luân bằng cách đó."

Xích Thủy Xung cau mày: "Con nói, là Mật Sở cho con đi?"

Lưu Song gật gật đầu.

"Vớ vẩn!" Xích Thủy Xung nói, "Đã gây ra chuyện, còn oan uổng người khác! Bổn quân hôm nay phải đánh chết đứa hỗn láo nhà ngươi!"

Ông ta giơ tay lên, như thể sắp đánh.

Cáo trạng không thành liền biến thành bị đánh, Lưu Song dở khóc dở cười, không ngờ nguyên chủ này lại là một kẻ hèn nhát, thường xuyên cáo trạng lung tung, làm bao việc xấu, đánh mất niềm tin của phụ thân.

Nàng nhắm mắt lại, nếu cảnh chủ thật sự muốn động thủ, nàng căn bản chạy không thoát, cũng không biết Xích Thủy Xung đánh có mạnh hay không?

< r>
Trong lòng cậu ta rất không thoải mái, không thể giải thích vì sao. Vị thiếu chủ này vừa ngốc vừa vụng về, hoàn toàn không chịu nổi khiêu khích, trước đây cậu ta chọc nàng một câu, nàng hận không thể xé xác cậu ta tại chỗ, lần này lại không có phản ứng gì, còn hành lễ với Bạch Truy Húc.

Nàng dáng người thướt tha đầy duyên dáng, có một loại phong tư khó nói nên lời.

Bạch Vũ Huyên nhìn đến ủ rũ, trong lòng cười lạnh, mặt mày xấu xí, làm gì cũng khó coi!

< br>
Bạch Truy Húc cũng sửng sốt hồi lâu, nhấp môi cười khẽ, vui mừng mà nói: "Thiếu chủ đã trưởng thành rồi."

Bạch Vũ Huyên hét vào mặt thân huynh trưởng: "Đứng có bày ra vẻ mặt háo hức như vậy, ai không biết, còn tưởng rằng huynh thích một con quái vật xấu xí!"

"Vũ Huyên, không được nói bậy."

"Câu nào nói bậy? Câu nói huynh coi trọng muội ấy, hay là câu nói muội ấy xấu xí?"

Bạch Truy Húc lặng lẽ rút kiếm ra, nhìn đệ đệ chăm chú, Bạch Vũ Huyên lui về phía sau một bước, bĩu môi: "Lão già cổ hủ, nhàm chán."

*

Bọn họ tranh cãi ở bên ngoài, Lưu Song không nghe thấy, nàng lúc này đã hoàn toàn tiến vào đầm Cửu Tư.

Bên trong đầm Cửu Tư đen nhánh, giống như lời Bạch Truy Húc nói, bên trong không có gì ngoài một cái đầm lạnh lẽ vào một tòa sen lớn.


Nàng nhìn chằm chằm trầm tư, bỗng cảm thấy bố cục này rất giống với biển máu giam giữ người ở Quỷ vực, chẳng qua biển máu đáng sợ hơn nhiều.

Lưu Song rất tự giác, bay vào trong đài sen, khoanh chân ngồi xuống.

Vạch trần Mật Sở không thành công, trong long nàng cũng không chán nản, tương lai vẫn còn dài. Từ phản ứng của mọi người ở Không Tang, Lưu Song nhìn ra, Mật Sở ở Không Tang rất được chào đón.

Nguyên chủ tuy rằng được nhiều người che chở, nhưng vì sinh ra thiếu mất hồn phách, nên ánh mắt mọi người nhìn nàng, đều là thương hại.

Làm thiếu chủ, bởi vì nhỏ yếu, nên trong mắt người khác cũng không có kính yêu.

Nghĩ đến đây, trong lòng nguyên chủ cũng có vài phần mất mát bất lực.

Đầm Cửu Tư lạnh lẽo sương mù lượn lờ, Lưu Song nhắm mắt điều hòa hơi thở, từ lúc tỉnh lại đến giờ, nàng chưa kiểm tra kỹ tình trạng của cơ thể này.

Hiện giờ tiến vào đầm Cửu Tư, ngược lại cho nàng cơ hội được lắng đọng lại.

Lưu Song cẩn thận kiểm tra kinh mạch, kinh ngạc phát hiện, căn cốt nguyên chủ thực sự không tồi, ít nhất so với mình ngày xưa thích hợp tu luyện hơn nhiều, chẳng qua là bởi vì lười nhác, hơn nữa bị thiếu hụt hồn phách, tu luyện nhiều nhưng được ít, phải cố hết sức.

Hiện giờ thân thể này hồn phách đã đổi, thứ còn thiếu đột nhiên hoàn chỉnh, nàng chỉ nghiêm túc ngồi thiên một lát đã cảm thấy toàn thân thoải mái, tuyệt diệu khó tả.

Ở Yêu giới cùng Quỷ vực tram năm, Lưu Song bởi vì tu vi thấp, có vô số khuyết điểm, hiện giờ kinh hỉ phát hiện, bản thân tu luyện thuận buồm xuôi gió, vui vẻ vô cùng.

Sống lại một lần, nàng tâm như gương sáng, không còn có thứ gì quan trong hơn chuyện khiến thực lực của mình mạnh mẽ hơn.

Nàng lập tức thu lại mọi suy nghĩ, lười quan tâm đến Mật Sở gì đó, cũng tạm thời không nghĩ đến Huyễn Nhan châu trong cơ thể mình, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong thức hải.

Không biết qua bao lâu, quanh thân nàng gợn lên nhè nhẹ từng đợt từng đợt khí tức băng lam, nhẹ nhàng bay.

Đỉnh đầu đột nhiên lóe lên một tia sang, một thanh âm đắc ý cười nói: "Xích Thủy Lưu Song, muội sẽ không ở trong đó trộm khóc chứ!"

Lưu Song mở mắt ra, nhận ra đó là Bạch Vũ Huyên.

Nàng không biết Bạch Vũ Huyên lại ác liệt và thừa tinh lực như vậy! Cậu ta không thích nàng, không phải sẽ cách ly mình thật xa sao? Nàng ngước mắt nhìn qua, quả nhiên thấy một gương mặt thiệu niên không có ý tốt.

Thiếu niên cúi người nói: "Ta mượn Vãng Sinh kinh tặng muội như một phần đại lễ. Lúc trước muội tự đến Côn Luân trở về bị thương, lâm vào hôn mê, là do một tiểu yêu nghiệt, muội có nhớ không?"

Lưu Song ánh mắt mê man, gì, ngươi đang nói gì vậy?

Bạch Vũ Huyên cho rằng nàng đã hiểu, cong môi: "Vũ Huyên ca ca trút giận thay muội, tự tay tóm được hắn, bây giờ ném hắm cho muội, mặc muội xử lý, yên tâm, chuyện này cảnh chủ đại nhân sẽ không biết, chơi cho vui, không cần cảm tạ ta."

Không đợi Lưu Song trả lời, cậu ta nhấc tay ném một người xuống.

Lưu Song vội vàng lui về đài sen, gân xanh trên trán đột nhiên giật giật, chỉ thấy "ầm vang" một tiếng, người nọ đã bị ném ngã ở bên cạnh mình, toàn thân là máu, bất lực nằm bò ở đó, không ngờ kinh mạch tứ chi đã bị đánh gãy!

Lưu Song vừa đinh nổi giận với Bách Vũ Huyên không đáng tin cậy, Bạch Vũ Huyên đã biến mất không thấy đâu, ngay cả ánh mắt trời trên đỉnh đầu cũng không còn.

Thế giới đen tối, ngoại trừ nàng, còn có một "tiểu yêu nghiệt" bên cạnh không biết sống chết ra sao.

Do dự hồi lâu, Lưu Song dùng số linh lực vất vả lắm mới ngưng ra được, thắp một ngọn lửa xanh ở đầu ngón tay, khẽ đẩy đẩy người rơi xuống.

"Tỉnh lại đi, ngươi có khỏe không?"

Hắn vẫn không nhúc nhích.

Lưu Song lật hắn lại, ngay lúc đó, nhìn thấy rõ mặt hắn, nàng ngơ ngẩn, ngọn lửa đầu ngón tay không tiếng động vụt tắt.

... Là hắn.