Chương 7

Bác Hưng Tài lần này còn đưa Phúc Bảo trở về, thở dài với bà nội tôi:

 


 

 


 

Đồ hại người! Suốt ngày nói mấy chuyện không đâu, giờ làm cả nhà gặp họa. Tao đánh c.h.ế.t mày!”

 
< >Phúc Bảo vừa bị giữ ở đồn cảnh sát cả ngày, vốn đã ỉu xìu, giờ lại bị bà nội túm lấy đánh đòn thê thảm.

 

Mẹ tôi che chở cho nó, nhưng trên người cũng bị quất mấy roi.

 

Trên cánh tay trắng trẻo của Phúc Bảo hằn lên vài vết m.á.u rõ ràng, nó giận dữ kéo tôi lại, hét lớn:

 


 
Tôi ngạc nhiên hỏi:

 


 

 

“Chẳng lẽ là do em xuyên vào đây làm thay đổi kịch bản? Không thể nào.”

 
< >Nghe nó đứng một bên lẩm bẩm ngớ ngẩn, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.

 


 


 


 

C ha tôi hẳn đã mấy ngày không tắm rửa, trên người nồng nặc mùi ôi thiu, khiến tôi và Kiến Quân phải tránh xa.

 

P húc Bảo cũng nhíu mày, nhưng khi thấy ông mặt mày nghiêm nghị, nó vẫn định làm nũng như mọi khi. Nhưng cha tôi không thèm nhìn lấy một cái, chỉ lặng lẽ bước thẳng vào nhà.

 



Nếu là tôi làm ông chịu khổ, chắc chắn đã bị lột một lớp da.

 

N hững ngày sau đó, cha tôi hầu như phớt lờ Phúc Bảo. Mặc nó lấy lòng ra sao, ông vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt.

 
Tôi đi vào rừng càng thường xuyên hơn.

 


 


 

Bước chân về nhà cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.

 


 


 

10
 

Cha tôi ngước lên nhìn tôi, ánh mắt đầy tức giận:

 
“Nhà mình đang trong hoàn cảnh nào con không biết sao? Lại giấu nhiều tiền thế này, con còn lương tâm không?”

 
Phúc Bảo xoa n.g.ự.c ông, giọng an ủi:

 


 
Lập tức, tôi trở thành cái gai trong mắt mọi người.

 
/>Cha mẹ thi nhau mắng tôi, nói tôi còn không bằng một đứa trẻ ba tuổi, đúng là vô ơn bạc nghĩa.

 
Mắng mãi, cha tôi mới hỏi:

 


 
Tôi bật cười, hỏi ngược lại ông:

 




 

Cha tôi châm điếu thuốc lá, phả ra một làn khói dày đặc:

 

 
>Hóa ra ông cũng biết lên núi có thể kiếm tiền.

 
Nếu vậy, ông càng biết rõ trên núi đầy rẫy rắn rết, thú dữ, ngay cả đám trai tráng trong làng còn không dám vào sâu. Tôi phải liều mạng để kiếm tiền.

 
Ông biết hết, nhưng chưa bao giờ khuyên tôi đừng đi.

 

ng gõ tẩu thuốc, bế Phúc Bảo đặt lên đùi mình.

 

“Vẫn là Phúc Bảo nhà ta ngoan ngoãn, không để cha mẹ phải lo lắng. Lát nữa bảo mẹ làm cho con một bát mì.”

 

 


 
“Suốt hai năm qua con được đi học, trong khi nhà mình có sáu miệng ăn, cái nồi cơm đã sắp trống trơn rồi. Con cũng lớn rồi, phải biết điều chứ.”

 
>Mẹ tôi nói như thấm thía, nhưng thấy tôi không trả lời, bà bắt đầu bực mình:

 

“Cầm lấy đi. Lại định giận dỗi cha mẹ nữa à? Ngày trước đáng lẽ không nên sinh con ra. Cha mẹ cho con ăn, cho con uống, chỗ nào không tốt với con, mà con còn oán trách cha mẹ?”

 

Tôi không nhận tiền, mỉm cười nói với mẹ:

 


 
< Sắc mặt mẹ tôi dịu lại:

 


 
>Tôi gật đầu:

 

 
/>Lời vừa dứt, ngoài cửa, cái cuốc trên tay bà nội rơi xuống đất.