Chương 22: Leo tường

Tống Sơ Chiêu lặng lẽ chuồn khỏi phủ Quốc công.

Mấy ngày p;nay nàng đã&nbs hăm dò các c nbsp;nhỏ trong ph bsp;cũng như tình sp;hình hộ vệ&n uần tra cho n  việc này kh  có gì khó&n ;khăn với nàng&n cả.

Thuận lợ ;ra khỏi phủ,&nb àng đi một  g tới nơi mu nbsp;đến một c sp;ung dung.

Chờ bsp;cho đến khi&n ;Tống Sơ Chiêu&n đi được nửa&n ng thì nàng m  nhớ đến v bsp;Cố Phong Giả sp;đã dời đi&nb i khác.

Đứng&n trong cơn gió  ạnh thấu xương vào đêm thu  g lặng khiến cho nàng hắt   hai cái.

Th n thể này c bsp;Cố Phong Giả sp;đúng là quá&n suy nhược.

Suy& p;nhược đến đ e ngại trước&nb n gió lạnh n nbsp;nhỏ này!

V nbsp;nên Chiêu Chi  nguyện ý ch nbsp;thêm một đo bsp;đường vì h sp;giúp hắn rèn& ;luyện thân thể ;cho thật tốt&nb ới được!

T ;Sơ Chiêu thay&nbs đổi phương hư p;rồi không một ;chút chần chờ& mà đi về ph bsp;phủ Quốc cô bsp;Có điều bư p;chân của nàng& ;có chút nặng&nb ề và mang th nbsp;một chút phi nbsp;não về nơi& ;mình không biết p;kia.

Nàng mới sp;vào Hạ phủ&n ó một lần  sp;chỉ đi một&n oạn đường ng từ cửa chính&nb n phòng khách;&nbs sau đó nàng  nbsp;bị đuổi đ p;ngay cả cơm&nbs rưa còn chưa  ợc ăn.

Nàng&nb àm sao biết  c nơi ở củ p;Cố Phong Giản& ;kia chứ?

Tống p;Sơ Chiêu chần& ;chờ nhìn xung&nb quanh ngoài bờ&nb tường. Nàng đo& đạc khoảng các ;hai bên rồi  y đoán vị t bsp;Cố Phong Giả sp;ở.

Tường ngoài của Hạ phủ không có trang bị biện pháp chống trộm, phía bên trên được lát phẳng làm cho việc leo lên rất thuận tiện.

Hẳn là& vì biết sẽ  g có người   về nào dám p;đến trộm đ ật của Hạ  nbsp;chưa kể đ p;việc tất cả& gười bên trong&n phủ đều viết&  công.

Nhưng&nbs mà như thế  nbsp;thuận tiện  nbsp;Tống Sơ Chi br>
Nàng bò lê bsp;tường cao th bsp;thuần thục.   không dám đ bsp;lộ đầu quá rõ ràng mà c nbsp;lén lút nhìn sp;vào sâu trong&n p;phủ xem tình&nb hình.

Những gia sp;đình bình thư nbsp;sẽ không tr nbsp;những loại  nbsp;quá mức cao& p;lớn xum xuê&nbs ởi vì chúng  nbsp;trở thành n bsp;cho kẻ trộm& ;cắp trốn vào.& Vậy nên chỉ&nbs  lựa được  sp;trí tốt thì&n ngay cả khi  g ở đầu t bsp;vẫn có thể& thấy không ít&nb huyện với tầm& hìn rộng.

Lý&n trí của Tống&nb  Chiêu mơ h sp;có sự nghi&nbs oặc: Nàng trở&n ề nhà của   tổ mình nê sp;cần gì làm&nb a việc hèn h bsp;như vậy chứ
Nàng đi vòng& p;bên ngoài Hạ&n phủ, sau khi  ay đổi hai b nbsp;tường, tiếp&nbs  ba địa đi sp;thì cuối cùng p;mới phát hiện ;một cái sân&nbs ông có vẻ  bsp;biệt.

Đồ  bsp;trang hoàng bê nbsp;trong viện qu nbsp;mức dày đ sp;tất cả đều à vật mới  nbsp;mà cửa sổ& gian nhà chính&nbs vẫn còn lộ  bsp;ánh đèn.

H sp;lão gia và  ão phu nhân   là người c sp;tuổi nên sẽ& đi ngủ từ  nbsp;Lúc này còn& p;có người còn& thức thì phần&n ớn là Cố P nbsp;Giản.

Này  nbsp;Ngũ lang à,&n p;ngươi nửa đê ;còn không có&nbs gủ…thì sẽ khi ;cho đầu ta  c sớm thôi!
ng Sơ Chiêu l  đà nhảy l sp;tường rồi nh p;nhàng đáp xuố sp;đất. Nàng đi ;dọc theo đườn ;nhỏ, rón ra  n rén đi về p;phía sân của&n Cố Phong Giản.………..

Tuy  bsp;lúc này đã&n khuya nhưng Cố&nb Phong Giản vẫn&n còn thức đọc&n ch.

Chỉ có  ng của hắn hắt ra từ p nbsp;cửa sổ.

H bsp;nay Xuân Đông sp;rất phấn kh sp;Lúc nàng trở& ;về thì đã   bỏ lỡ mấ ;vở tuồng nên&n ành phải nghe&nbs in tức từ m  người khác.&nbs ưng mà dư â sp;vẫn còn đó&n ên nàng ấy  nbsp;cớ phải thu p;xếp đồ đạc n còn để  ;Tống phủ của& ình để quay  .

Nàng thấy&nbs gười qua đườn đang chỉ chỉ&nb ỏ trỏ rồi  bsp;ném rác rưở p;vào cửa Tống& phủ. Lúc đó&nbs g Nhị cô nư nbsp;thì khóc lóc sp;sướt mướt h p;lão phu nhân&nbs đè ép sự v bsp;xuống; Tống  nbsp;phu nhân thì& sp;muốn ngất x p;lần thứ hai,&n bà ta cay cú& sp;chửi bới Phó ;Trường Quân; c sp;Tống tam lão&n ;gia lại đóng&nb hặt cửa phòng,& ông ta thu d nbsp;đồ đạc m ;cách lặng lẽ&n ể chuẩn bị&nbs  trốn khỏi   ảnh hỗn lo bsp;chỗ này.

T nbsp;cảnh bi thả sp;dường như mu sp;sụp đổ của ống gia đã  n cho nàng r nbsp;vui vẻ. Sau&n p;đó nàng nhảy& nhót chạy tới&n ạ phủ.

Lúc&nb  người Hạ  bsp;đang bày ra&nb ;mấy món đồ&nb n xe đẩy.

 thấy chồng  nbsp;dùng trong nh nbsp;cũ nát ấy&n thì Hạ lão  nbsp;đã tức gi p;đến độ thổ âu trừng mắt,&n ng gọi người&nb m toàn bộ ra sp;ngoài. Bữa tr bsp;cũng vì vậy& ;mà ăn không  on, ông ăn í bsp;hơn một chén p;cơm so với  ường ngày.

Sau p;đó dường như để bổ sung  nbsp;chén cơm còn sp;thiếu kia nên& p;ông đã sai  ản sự mang   bạc ra ngoà bsp;mua những đ p;vật mới.

Ôn p;mặc kệ đồ&n  đó đã có& ở phủ hay c  chỉ cần m sp;nhất, quý nh sp;và lớn nhất& là được! Sau&nb  lại kéo ch nbsp;đi vài vòng& p;trên phố để& ho mọi người&nb ết Tam cô n  nhà bọn h p;được người  p;thương, đừng  nbsp;bắt nạt nó
Ngoại trừ ch nbsp;bị đồ dùn ;hằng ngày cho&nb ngoại tôn của&n ình thì Xuân  ng cũng được&nb a cho một b r>
Thế nên Xu bsp;Đông bắt đ p;được mặc qu ;áo mới, ở  nbsp;mới và ngủ ;ở giường mới r>Cả người nàn ;tràn đầy sự&n i sướng, khi   đường thì  nbsp;nhàng như bay nbsp;vẻ mặt cũn p;mang theo ý  ười; nàng ước ì có thể kh bsp;một lần vớ ;nhóm mấy tỉ&nb ội ở phủ  br>
Hơn nữa n sp;bộc ở trong&n Hạ phủ nếu&nbs bsp;nam thì đều& ;là những ngườ ;dùng nấm đấm; nếu là nha h  thì đều l p;những lão nhân p;từng đi theo&nb Hạ phu nhân  ều năm, còn  ng thì là nh  lão bà đư sp;tuyển vào đ ;làm những công& ;việc nặng; cho& ;nên người vừa trẻ lại vừa&nb  như nàng ấ sp;gần như là&nb hông có.

Nàng&n ;mới đến nơi&n y nửa ngày t nbsp;đã hiểu đ sp;chữ thương ho sp;tiếc ngọc ngh bsp;là gì. Nhóm&n ;tráng hán kia&nbs cứ gọi nàng&nbs  là “muội  nbsp;xinh đẹp”  bsp;lại “tiểu  bsp;Đông” khiến&nbs nbsp;đầu óc nàn p;choáng váng, gư  mặt ửng đ sp;Nàng cảm thấ p;Hạ phủ thật& ự rất tốt!
 phủ vô cùn sp;tốt— đối v ;việc cảm thấy sách được bảo quản rất tốt khi được để ở trên kệ sát tường kia thì Cố Phong Giản đã nghĩ như vậy.

Sau khi phòng đã được sửa sang lại cho tốt thì Hạ lão gia và phu nhân ông đều đến đây xem xét. Đại khái bởi vì bị Tống phủ&nb h thích quá l  nên Hạ lão p;gia cứ lắc&nbs u mãi, ông v nbsp;cảm thấy kh nbsp;hài lòng.

K ng đủ! Không&nbs  phú quý! Kh  đủ xa hoa!<
Chiêu Chiêu nhà bọn họ  nbsp;phải có mặ p;mũi.

Vậy nên p;Hạ lão gia   chuyển tất  nbsp;những báu v bsp;để đầy tro p;thư phòng mình& p;như bút mực,&n đồ chặn giấy, ồ cổ, tranh  nbsp;cũng như mấ sp;bài thư pháp&n ;vào bên trong&nbs viện này.

Cũng p;may phòng này&nb ;đủ lớn lại&n ng với phòng   bên nếu kh nbsp;cũng không nh  được số  nbsp;nhiều đến  bsp;như vậy.

M bsp;đầu Cố Phon p;Giản còn muốn ;từ chối bởi&n  hắn cảm th bsp;Hạ lão gia&nb lớn hơn mình&nbs iều lắm nên&nbs ng cần phải  nbsp;mình mà huy&n p;động nhiều nh sp;lực như vậy. ;Chờ cho đến&nb i hắn mở m sp;bức thi họa&n ra xem thì đ bsp;nuốt hết to sp;bộ lời nói&n huẩn bị thốt&n . Hắn lại t nbsp;tục mở thê p;vài bức nửa&n hì…

Tốt.

Th sp;sự rất tốt. r>Tống Sơ Chiêu& ;đáng giá nhận& thứ mặt mũi&nbs .

Bối phận&nbs ênh lệch nhau nên không chịu&n thân vậy thì khi   mới thân? N  ấy đã ch p;quá nhiều uất ;ức ở Tống&nbs nbsp;rồi.

Cố P  Giản quyết  h thay thế T  Sơ Chiêu x bsp;xếp lại chú p;sách vở này&nb ọ nên vẫn  nbsp;ngồi đọc s bsp;từ chạng v sp;đến giờ.

H sp;nay Xuân Đông& p;phấn khởi ch p;tới chạy lui&n cả ngày giữa&nb  phủ đã là p;cho nàng ấy&nbs hấm mệt. Nàng&n y cố chống  nbsp;ngồi cùng v bsp;Cố Phong Giả sp;đến nửa đê thì đi về p nbsp;cách vách đ sp;nghỉ ngơi tron bsp;chốc lát bở p;vì trước đó& àng ấy đã  n hắn rất n  lần nhưng h nbsp;vẫn không mu nbsp;ngủ.

Cố P  Giản cũng k g cần người&nbs  hạ, hắn đ sp;sách đến mứ ;không biết mệt ;là gì. Nhưng&nbs à trong lúc  g đọc sách  nbsp;mê thì hắn& ;lại nghe thấy&n âm thanh gõ l  cửa sổ vô ;cùng quen thuộc. >
Âm thanh kia&n sp;vang lên sáu&nb ;bảy lần nhưng& không chịu ngừn p;mới có thể&nb m cho Cố Phon nbsp;Giản chú ý& ;tới. Hắn ngẩn đầu một cách&n ạc nhiên rồi&nb n theo tiếng  ng mà đi tớ r>
Ở ngoài sâ sp;đang có một&n bóng đen đang&nbs ứng. Bóng đen&nb ừa thấy hắn&nb nbsp;ra thì vui&nbs ;vẻ huơ huơ  .

Lúc này  nbsp;là lúc nào&n ;rồi?

Cố Phong p;Giản xoa mắt&n đang muốn hoa&nbs ên, hắn cảm&nbs y có khả nă bsp;đã qua giờ&n Tý* .

*Giờ  : 23 giờ đ sp;1 giờ sáng.
Tống Sơ Chiêu& ;vẫy tay với&nbs n rồi nhỏ g  nói chuyện   mang theo mộ nbsp;sự dụ hoặ p;“Ta có lời&nb ốn nới với&nbs i, qua đây đ nbsp;Mau qua đây&n p;đi!”

Cố Pho sp;Giản buông sá bsp;xuống rồi đ p;về phía nàng.< br>Kết quả là&n ống Sơ Chiêu&nbs ay người chạy&n ất.

Cố Phong&n Giản: “……??”

Ngay lúc&nbs ;đó hắn đã&nbs  Tống Sơ Chi nbsp;nhảy nhót th nbsp;một hướng  bsp;nấp ở một& hỗ ở nhỏ;  bsp;khi nương theo bsp;chướng ngại  nbsp;ở ven tườn p;để phóng lên& đầu tường thì àng mới ngồi&nb p bằng ở n sp;đó.

Nàng th sp;ra một cách&nb nhẹ nhàng rồi&n ừa lòng: “Khá& ốt, vậy nói&nbs bsp;chỗ này đi.
Cố Phong Giả bsp;“……”

Thật bsp;hắn có rất& nhiều từ muốn& ói để miêu  bsp;nàng nhưng vì sp;ngại việc th sp;phận không ti bsp;nên đành ch p;có thể nói&nbs uyện một cách&n hâm ý: “Vậy&nb nbsp;ngươi cũng d nbsp;trèo tường  nbsp;Hạ phủ sao? >
Nội tâm Tố sp;Sơ Chiêu có&nb chút trống rỗng ;nhưng không có&n ;biểu hiện ra.&n Nàng nhìn trước ;nhìn sau một&nbs ần, sau khi x  nhận xung qu h hai mươi th c* đều không&nbs  người thì  nbsp;nhỏ giọng n bsp;một cách yên p;tâm: “Không gi bsp;gì ngươi, ta& p;đã trèo tườn ;vô số lần  nbsp;nên mới có& ;thể tính toán&n đại khái chỗ&n  phủ như v br>
*Một thước&nb n bằng 40cm,   thước tầm  m.

Việc này&nbs ũng đáng để&nb nbsp;hào sao? Cố& p;Phong Giản khôn bsp;nhịn được  p;bật cười.

L sp;nàng nói lời& ;này thì rất&nbs hiêm túc, mặt&nb ày sáng láng,&nbs rên mặt như  nbsp;ánh sáng tỏ sp;ra chỉ khiến& ;cho người ta&nbs hấy đáng yêu&nb ứ nào phải   lĩnh gì.

C nbsp;Phong Giản th  khá nguy hi nbsp;cho nàng khi&n sp;ngồi ở chỗ& ầu tường hẹp& ư vậy chưa  bsp;đến ngôn ng p;cơ thể nàng&nb hong phú, luôn&nbs thích múa may  ung tung nên k uyên nhủ: “Hay& là ngươi vào&nbs ong này nói c yện đi?”

“K sp;không không.”  g Sơ Chiêu li  tục nói l sp;từ chối, “N p;như ta vào  n vậy thì kh  chạy kịp  nbsp;sẽ trở thà sp;cá nằm trên&n thớt mất. Vị&n í này khá t nbsp;nếu có ngư sp;tới thì ta&nbs ẽ nhảy xuống&n  đây làm cho sp;bọn họ không ;bắt được.”

Tống Sơ Chi nbsp;cười khiêm 

Ta còn chư nbsp;nói đến vi sp;trăm hay không& sp;bằng tay quen của mình đâu.

Cố& Phong Giản dở&nb hóc dở cười,&n n chỉ có th sp;tiếp tục ng p;đầu nói chuy p;cùng với nàng.
“Vì sao ngư sp;phải chờ đ ;tối khuya mới&n có thể nói?  n đường tối&nb  như vậy mà p;ngươi cũng khô bsp;thấy sợ hãi ;sao?”

Sự bu p;bực của Tống Sơ Chiêu tạm&nbs ời bị quên   khi gặp đư bsp;Cố Phong Giả sp;nhưng lúc này& p;được hắn nh ;lại thì chúng&n ồ ạt kéo t bsp;Nàng tức gi sp;đến mức vỗ ào chân mình:&nbs Chính vì nửa&nbs m nửa hôm th bsp;này mà phụ&n thân ngươi lại& đi lay ta tỉ nbsp;nên ta mới&n ;không ngủ đư >
Cố Phong Gi nbsp;“Phụ thân  br>
“Ngươi đợi& t chút để t sp;nhớ lại xem&n ông ấy đã  bsp;cái gì.” T sp;Sơ Chiêu bắt& ;đầu lục lọi& i trong trí nh  của mình,   ấy nói nhi bsp;lắm nhưng rõ p;ràng đã làm&nb ho ta sợ.”

Cố Phon ;Giản ngạc nhiê p;nói: “Ông ấy nói rất nhiều&n ới ngươi sao?” r>Tống Sơ Chiêu& ;gật đầu: “R nhiều!”

Cố P bsp;Giản nhớ l sp;rõ ràng Cố&nb uốc công là  ời lạnh nhạt&n  nói, ngay c bsp;khi mắng chử sp;người khác th sp;cũng nói từng p;từ từng từ,& úc nào đã t bsp;nên nói nhiề br>
Người nọ  sp;trên tường l sp;bắt đầu nói chuyện.

“A đ sp;rồi, ông ấy& muốn ta phải&nbs c sách.” Tống&n ơ Chiêu vô c  đau đớn, n nbsp;ước gì mìn p;có thể khóc thành tiếng. Nàng vỗ& lên tường rồi& iếp tục nói:&nb goài việc ông&nb y cứ một ha sp;bắt ta phải&n đồng ý việc&nb m gia kỳ thi& sp;mùa xuân thì&n ;còn canh cánh&nbs trong lòng việc&n ;gần đây ta  ng có đọc s nbsp;nên nằng n sp;đòi đưa sách ;mới cho ta!  ay cả việc  bsp;đi ra ngoài&nb ;với Tứ lang&nbs  ông ấy cũn sp;biết được.  nbsp;mà ta đâu&nb còn cách nào  ác, ta không  ích đọc sách&nb  cho chỉ mộ sp;chút! Cố Ngũ& ;lang này, vì  ao ngươi lại&nbs  sở thích nh bsp;vậy cơ chứ? ;Chẳng lẽ sau&nb ày ta chỉ c sp;thể ngồi xổ ;ở trong thư  òng hay sao?”
>Mẫu thân còn&nb hưa ép nàng   mức như v bsp;thủ đoạn c p;Cố Quốc công& tuy mềm dẻo  ng thật sự  nbsp;độc ác!

B bsp;vì kích độn p;cho nên Tống&nb Sơ Chiêu nói  uyện có chút&nbs n xộn nhưng  bsp;chính vẫn r sp;rõ ràng.

Cố p;Phong Giản trầ sp;mặc. Hắn khô sp;biết nên bắt ;đầu đánh giá& ừ nơi nào;  nbsp;lúc lâu sau&n p;hắn mới có&nb ể hoang mang  i: “Người ngư ;nói có đúng&nbs ật là phụ  nbsp;ta không vậy br>
Tống Sơ Ch  chắc chắn:  ính là phụ   ngươi!”

Cố& hong Giản vẫn&nb oài nghi như  : “…… Ngươi& nbsp;nhìn rõ khôn

Tống Sơ C u nóng nảy t nbsp;lời: “Ta nh bsp;được rất r ;ràng!”

Cố Ph bsp;Giản chần ch sp;tự hỏi ông&n y tốt như v bsp;sao? Còn muốn sp;chủ động đ ;sách cho mình&nbs nữa.

Tống Sơ& Chiêu nói tiếp:& ;“Ông ấy vậy&  thật nhẫn   Có thể ché sp;vào lòng ta&nbs như vậy. A c nbsp;nữa, ngươi   mua sách gì& sp;thì viết đưa ;cho ta, ngày  ai ta còn ph nbsp;đưa cho ông& p;ấy đi mua.”……………

Trong& bsp;khuya này còn& sp;có Hạ lão&nbs a trằn trọc  ng ngủ được.
Hạ&n u nhân bị ô bsp;đánh thức th sp;bực bội hỏi ;“Ông đang làm& cái gì vậy!”
Ngư ;bên ngoài nghe&nb ;thấy ông đã&nb nh lại thì l nbsp;tiếng: “Lão&nbs , là ta.”

nbsp;lão gia mắng bsp;“Ta là con ma nào?”

Bên ngo sp;đột nhiên yê p;tĩnh một lúc&n rồi sau đó  nbsp;có giọng nó sp;vô tội của&n uản sự: “Lão& a, là ta, Hà& sp;quản sự.”

Hà quản sự&n ũng không rảnh&n để nói vòng vo: “Lão gia, Cố&nb a Ngũ lang l nbsp;tới nữa.”
< i thì mời v  Hạ lão gia& p;nhíu mày, ông&n ;nói được một ửa thì rốt   phát hiện c bsp;chỗ không đúng khiến ông tỉnh& táo hẳn: “Lúc& ày đã nửa đêm, nó vào bằng  h nào?”

Quản& sự mở miệng&nb  cách khó kh  “Là trèo t  mà vào.”


Hạ&nbs bsp;gia lao xuống& sp;giường, ông g bsp;tay phải lên& p;rồi trừng mắ ;quát to: “Lấy& đao của ta t nbsp;đây!”

…….. Tác giả có  nbsp;muốn nói:

g Sơ Chiêu: N ời cho rằng   sẽ sợ đao ;sao? Con chính&nbs ;là người có&nb i thanh đao tr ng tên mình đó [1]!

………

Chú thích:

[1]

Chữ đao (trong thanh đao) ghi là 刀.

Tên Tống Sơ Chiêu là 宋初昭: Trong đó Sơ (初) có một chữ đao, Chiêu (昭) cũng có một chữ đao.