Chương 29: Yến hội
Phạm Sùng Thanh&n ;nhớ tới vẻ&nb âm u của&nb Cố Quốc công&nb ày hôm ấy, nbsp;lo lắng về& ;việc liệu Cố& gũ lang có b bsp;đánh đập d ;man sau khi tr ở về nhà h sp;không, nên hắ sp;chọn một ngà p;để đi thăm&nb ynh đệ mới  nbsp;giao của mìn br>
Phạm Sùng Thanh tự mình đi đến Cố phủ làm cho Tống Sơ Chiêu không thể không thấy. Cố Tứ lang thấy thế cũng đi tới đây vì lo lắng Phạm Sùng Thanh nói không giữ lời.
Ba người ;ngồi nghiêm túc p;ở phòng khách. p;Ngươi trừng m sp;với ta, ta  góng nhìn về&nbs ía người kia,&nb òn người nọ&nb uống nước  bình tĩnh.
Xem ra ố Quốc công&nbs có chút tìn bsp;người, đánh  i nhưng cũng ông làm người&n a mất mặt. g nhiên cũng thể là ông p;ấy không đánh ;mà dùng đến&nb ện pháp khác.&nb hẳng hạn như&nb o nhịn đói,  p sách, quỳ bsp;từ đường, sp;mấy thứ linh& ;ta linh tinh n hư vậy.
Cố Tứ lang chịu đựng không được, hô lên: “Phạm Sùng Thanh, tóm lại thì ngươi đến đây làm gì? Lúc này lại nhìn chằm chằm vào người Ngũ đệ ta, khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn đấy.”
Phạm sp;Thanh chuyển h g về phía C sp;Tứ lang, không sp;nhịn được m ;tỏ vẻ ghét&nbs “Có gì mà ;ghê tởm? Sao&nbs ầu óc ngươi&nbs đen tối nh sp;vậy? Ngũ lang& p;này, phụ thân& ;ngươi có khó&nb hịu với ngươi& ì chuyện Quý&nbs Đường không&nb ?”
Tống Sơ Chiêu đang định nói chuyện thì Cố Tứ lang lại giành nói trước: “Ngũ đệ ta có làm sai cái gì mà lại làm phụ thân xử lý cơ chứ?”
Phạm Sùng Thanh: “Cái này ngươi nên hỏi phụ thân mình mới phải.”
Cố Tứ lang ngạc nhiên nói: “Chính ngươi bịa ra mấy chuyện này, giờ lại muốn ta tự đi hỏi phụ thân của mình?”
“Hai người các ngươi thôi nào.” Tống Sơ Chiêu cắt lời bọn họ, “Không biết hôm nay ngươi tới chơi là có chuyện gì không?”
Phạm Sùng Thanh cười một cái, nói: “Là vì vụ án của Quý Vũ Đường đã có kết quả, ta nghĩ Ngũ lang sẽ quan tâm cho nên cố ý đến đây nói cho ngươi biết.”
Năng s bsp;của nha môn&n ;cũng còn mau,&nbs chủ yếu cũng&nb hai người k nbsp;không còn s sp;tự tin để&nb ụy biện. Nha&nbs ch mới đe d bsp;một phen, th bsp;chí còn chưa& p;đụng đến cá biện pháp tra&nbs hảo, thì mấy&nb ười đó đã&nbs nbsp;thú nhận h sp;thảy. Không kh nbsp;gì dự đoán p;tính thêm với& ;số ít người&n ơng quan sát c đó, bọn h sp;đều là đồn lõa.
Phạm Sùng Thanh chống một tay lên bàn thấp, hắn hỏi một cách bí ẩn: “Ngươi có biết người đứng sau lưng hãm hại Quý Vũ Đường là ai không?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Làm sao ta lại biết được?”
Cố Tứ lang ghét bỏ nói: “Ngũ đệ ta cũng không có hứng thú đâu. Có gì muốn nói thì nói, không nói thì mau chạy nhanh đi chỗ khác đi!”
“Là Hoàng Khải Thành đó!” Phạm Sùng Thanh xem như Cố Tứ lang không tồn tại, hắn vỗ vào chân rồi cười to, “Vậy mà là Hoàng Khải Thành, đảm bảo Cố Ngũ lang ngươi không thể nào tưởng tượng được là người đó!”
Tống Sơ Chiêu cảm thấy tên này khá xa lạ, ngồi nghĩ một hồi mới nhớ được đó là ai. Nàng buồn cười nói: “Có phải chính là cái kẻ gây tai họa lúc trước đã khích hai người các ngươi cạnh tranh ở trường bắn đúng không?”
Khi bị nàng nhắc đến chuyện quá khứ, cả hai đều xấu hổ.
Tống Sơ Chiêu nói: “Hoàng Khải Thành thật sự lợi hại đấy. Một mình hắn lại có thể tự mình khiêu khích tất cả các người. Ta còn phải khâm phục lòng dũng cảm sáng suốt của hắn ta.”
“Làm sao ;lại như thế!&n ếu thật sự&nbs nbsp;vậy thì ta&n ;cũng rất khâm&n phục hắn.” Ph ;Sùng Thanh nói,&n p;“Lúc trước, nbsp;phải Tứ lan sp;và ta nói đi tìm hắn p;để trả thù&n y sao? Sau vài nbsp;lần ăn thi sp;thòi, có lẽ&n hắn đoán đượ iệc ta được&nb nbsp;đó giúp đ p;Nhưng lúc đó&n Tứ lang còn a xé vỡ da&n ;mặt với hắn&n n hắn vẫn c bsp;rất tin tưở sp;Tứ lang. Vừa& ;lúc đó có nbsp;người Quý V sp;Đường mắt c p;hơn đỉnh đầ ;đang cười nhạ ;hắn, làm cho&nbs ên kia nghĩ r g người cấu&nbs với ta chín bsp;là Quý Vũ&nbs ường.
* Mắt cao hơn đỉnh đầu: kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Cố Tứ lang bất mãn nói: “Hừ, có thể nói đàng hoàng hay không? Cái gì mà cấu kết? Ta há lại là cá mè một lứa với ngươi?”
Phạm  nbsp;Thanh nhún vai “Tóm lại là như thế sp;Hắn bị đẩy ào thế không&nbs n đường để&nb bsp;nên mới suy&n ;nghĩ ra biện&nbs háp nham hiểm&nbs hư vậy để  bsp;thù. Hắn ngh sp;rằng mọi ngư sp;sẽ không thể ;điều tra ngượ ;về mình, chi&nbs ằng hủy hoại&n nh dự của Q bsp;Vũ Đường th p;sẽ thuận tiệ ;hủy đi con ng làm quan c Vũ Đường.  bsp;ngờ đâu, h p;lại không có&n cơ hội xem Quý Vũ Đư bsp;té xuống từ ;chỗ cao, mà  nh lại té tr . Quý Vũ Đư nbsp;là người c p;bụng dạ hẹp& òi, làm sao c nbsp;thể tha cho&n p;tên kia được? ;Nhiều ngày nay,& p;hắn đều ở&n ng nhà phỉ n nbsp;tên khốn Ho nbsp;Khải Thành k nbsp;đó.”
Cố  sp;lang cũng vui&nb p;vẻ nói: “Hoà p;Khải Thành bị p;đặt gây chuy sp;chứng cứ vô& cùng rõ ràng,&nbs ợ rằng không&nb ể chạy thoát&nb ỏi một bữa&nbs bsp;trong nhà lao.& bsp;Nếu như nghĩ p;về hướng này ;xem ra Quý V nbsp;Đường cũng  bsp;ích phần nào sp;Coi như hắn&nb xả thân để&nbs h nhân.”
Nếu như nghĩ như vậy thì Quý Vũ Đường quả thật rất xui xẻo. Thậm chí sự đen đủi này còn có liên quan đến Tống Sơ Chiêu.
Phạm Sùng Thanh cười nói: “Hơn nữa, danh tiếng của Ngũ công tử đã được truyền khắp kinh thành. Tuy nói Ngũ lang ngươi đã có hôn ước nhưng vẫn không ngăn được tâm hồn nhớ nhung của nhiều mỹ nhân đâu!”
Tống Sơ Chiêu xấu hổ. Nàng còn có thể nói gì? Tống Tam nương thật quá may mắn? May mắn đến nỗi các ngươi không dám nghĩ đến những điều may mắn hơn?
Phạm Sùng p;Thanh nói: “Ta& p;nói khi nào  gươi mới thành& thân đây? Sính&n lễ còn chưa  , lại không nbsp;tin tức gì&n ;của Tống tướ ;quân. Ta thấy&nb tiểu Huyện chúa ;còn chưa hết&nb y vọng với i đâu. Còn c bsp;vài vị quan&n ;viên cũng không& p;ngại phiền mà ;tới tìm hiểu&n in tức của i từ chỗ ta sp;sau khi bọn&nbs họ biết ta biết ngươi.&nbs thu được v bsp;tấm thiệp nh nbsp;phải lén né sp;đi đấy. Tóm& lại, hầu hết&n n họ không x nbsp;trọng chuyện&nbs ữa ngươi và&nbs g Tam nương. u như ngươi t sự không m , thì nên nó bsp;rõ với ngư p;ngoài càng sớm p;càng tốt. Thờ p;gian đã bị&nbs ì hoãn khá l sẽ đem lạ p;danh vọng xấu& ;cho cô nương&nbs hà người ta.”< >Tống Sơ Chiêu không có trả lời, người phát ngôn Cố Tứ lang đã dẫn đầu hô lên: “Nói bậy bạ gì đó! Nói bọn hắn xóa bỏ suy nghĩ này trong đầu đi! Ngũ đệ ta và Tam nương đều yêu nhau, dùng tâm tương giao, tâm tâm bất dị*, người ngoài không có khả năng xen vào! “
*Tâm tâm bất dị: Yên tĩnh, tiếp tục duy trì như thế mãi.
Tống Sơ Chiêu nhướng lông mày. Trời đất, ngươi cũng biết điều này sao?
Cố Tứ lang nói với lời lẽ thuyết phục: “Hiện giờ Cố gia ta đang đợi Tống tướng quân hồi kinh. Bệ hạ đã duyệt công văn cho ông ấy trở về đây thăm người thân rồi. Nhưng thư từ gửi qua lại cùng với việc nơi biên giới rườm rà nên phải trì hoãn mấy ngày. Muốn gặp được bọn họ, có lẽ phải chờ đến cuối năm.
Phạm Sùng Thanh cảm thấy khiếp sợ, thiếu chút nữa quơ rớt cái tách trên bàn.
“Hai người bọn họ không quen biết nhau đúng không? Rốt cuộc thì Tống Tam nương là thần tiên phương nào mà lại có thể làm cho Ngũ lang chúng ta vừa gặp đã thương?”
Tống Sơ Chiêu kéo cổ áo.
Vị thần tiên đó đang ở đây!
Cố Tứ lang uống một ngụm trà, sau đó lại đặt cái chén xuống bàn, kích động nói: “Không giấu gì ngươi, ta rất bội phục nàng ấy!”
Hai mắt Phạm Sùng Thanh tỏa sáng, hắn kiềm chế nói: “Vì sao lại như thế?”
Tống Sơ Chiêu cũng kinh ngạc. Xem biểu cảm này của Cố Tứ lang, quả thật hắn diễn rất đạt.
Nàng lại không biết rằng Cố Phong Úy thật sự bội phục mình.
Cố Tứ lang nói: “Tống Tam Nương lớn lên ở biên quan. Lúc trước, tuy phần lớn mấy lời đồn ở kinh thành về nàng ấy không phải thật, nhưng mà có chỗ có thể tin. Đó chính là giỏi võ nghệ, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, có hiểu biết về binh pháp, tính tình lại thẳng thắn. Ngày ấy ta gặp nàng ấy hơi vội vàng, song, có thể thấy bước đi nàng vững vàng, hơi thở điềm tĩnh, là dáng người chỉ có thể đạt được sau nhiều năm luyện võ. Có thể thấy ngày thường nàng ấy là người rất chăm chỉ, chịu khó.”
Tống Sơ Chiêu gật đầu.
Phạm Sùng Thanh không thể tin được: “Thật sự? Ngươi cũng chịu sùng bái một người võ tướng?”
Cố Tứ lang xua tay phản bác và tiếp tục: “Bản thân Tống Tam nương cũng nói rằng ở biên quan không có nhiều sách vở, điều này chứng minh ngày thường nàng ấy hẳn không yêu thích xem thơ ca hay phân thích thơ văn. Cái này hoàn toàn khác hẳn với Ngũ đệ ta.”
Tống Sơ Chiêu thật mạnh gật đầu, nghiêm túc nói: “Chính xác là như vậy, nàng ấy vô cùng không thích!”
Phạm Sùng Thanh nói: “Nhưng ta thấy Ngũ lang là người không thích nói chuyện, mà Tống Tam nương lại không rành về văn thơ, vậy chẳng lẽ hai người không có gì để nói chuyện sao?”
Tống Sơ Chiêu suy nghĩ một lúc, mỗi khi Cố Ngũ lang và nàng ở bên nhau, Cố Ngũ lang chưa bao giờ nói về thơ sách gì cả.
Cố Tứ lang vỗ mặt bàn thật to một lần nũa: “Thế nhưng ngày hôm đó ta thấy nàng ấy, nàng ấy lại có thể xem được sách của Mẫn Công!”
“Ông trời ơi!” Phạm Sùng Thanh kinh hô một tiếng, lại thành khẩn hỏi, “Mẫn Công là ai?”
Cố Tứ&n ng vỗ bàn: ơi nhìn lại  ơi đi! Vậy bsp;cũng không bi nbsp;ông ấy là&n ai. Mẫn công  một vị đ p;nho nổi danh&nbs thời tiền triề p;Trong cuộc đờ p;của mình, ông& ;đã thu thập&nbs t số lượng  nbsp;ghi chép của sp;các bậc tiền ;bối về Chu  h*, lại biên  ạn thành sách.&n Trong đó còn  ng hợp có r bsp;nhiều bản đ sp;lẻ đã biến& ất từ lâu.  nbsp;tóm lại là& ;những thứ chún p;ta xem không  hiểu.”
*Chu&nbs ch là tác ph nbsp;kinh điển, l bsp;cơ sở của&n hoa học dự , khoa học th g tin, ra đờ bsp;từ vũ trụ&n uan đối lập&nbs ng nhất, là ơng pháp luận&nb ạo giáo và nbsp;giáo Trung Hoa nbsp;cổ đại, ch p;rõ quy luật&nbs à quy tắc ph nbsp;triển, biến  của các s p;vật trong vũ&nb trụ, có thể&nbs c biết với nbsp;gọi khác nh sp;“đại số h vũ trụ”, “hò gọc của vương& iện khoa học”& Theo Wikipedia)
< br>Phạm Sùng Thanh chịu thua nói: “Chắc chắn ta xem không hiểu.”
“Nàng&nbs sp;Ngũ đệ mà&nb thể hy sinh& sp;đến như vậy ;Ngay cả khi ốn ta vì Ng sp;đệ mình mà&n em mấy quyển&nbs ch như vậy, nbsp;đành…” Cố&nb sp;lang chậm rãi& p;nâng lên tay,&nb ;áy náy ôm q n về phía T nbsp;Sơ Chiêu, “ nbsp;lỗi vì khôn sp;làm được!”
Tống Sơ Chiêu: “……” Thật ra cũng không cần như thế. Chưa nói đến chuyện khác, Ngũ đệ ngươi hoàn toàn không thể nào cho ngươi mượn sách đâu.
Phạm Sùng Thanh đã chấn động, trong lòng hắn khó có thể kiềm chế.
Hắn mặc sức tưởng tượng nói: “Nếu như cũng có nữ tử có thể vì ta mà học cưỡi ngựa bắn cung, học đá cầu…”
Cố T ang vô tình n : “Vậy thì  i nên tỉnh l nbsp;đi.”
Phạm Sùng Thanh rưng rưng vì tủi thân.
Thật ra cũng không cần nàng ấy học phi ngựa thật giỏi để chạy băng băng theo hắn. Chỉ cần truyền cho hắn mũi tên, trầm trồ khen ngợi hắn, thì hắn đã thỏa mãn rồi.
Phạm Sùng Thanh tự mình suy nghĩ lại, chân thành nói: “Cho dù nàng ấy chỉ làm bộ thôi, nhưng có thành ý như vậy thì đến cả ta cũng cảm động.”
Cố T lang nói: “Cho&nb nên nói bọn  nhanh chóng d p cái suy ngh nbsp;này đi. Ngũ& p;đệ ta cũng&nbs t tốt với T bsp;nương. Không nbsp;ngươi đã qu bsp;mất chuyện l bsp;trước hắn bsp;nhau với ngư bsp;cũng vì Tống p;Tam nương đấy ;sao?”
Phạm Sùng Thanh cũng nghĩ như vậy. Một người điềm tĩnh như Cố Ngũ lang cũng có thể vì Tống Tam nương mà tức đến độ sùi bọt mép. Hai người bọn họ quả thật là “tình ta tháng tháng, năm năm vẫn tròn.” [1]
Không hổ là Cố Ngũ lang, bất kể làm gì thì hắn đều cực kỳ nghiêm túc!
Tống Sơ Chiêu bị Phạm Sùng Thanh nhìn chằm chằm đến mức toàn thân tê dại, nàng không khỏi run lập cập.
Phạm Sùng Thanh hỏi: “Mấy ngày nữa là có viên đình yến, hai người các ngươi có muốn đi hay không?”
Tống Sơ Chiêu: “Viên đình yến?”
Viên đình yến này được tổ chức vào gần Tết Trung Thu, do Lễ Bộ quản lý. Lúc tổ chức sẽ có quan viên đi kiểm tra, thỉnh thoảng cũng được bệ hạ đi dạo qua một vòng.
Những nă sp;trước, yến t bsp;đã mời gia&n đình của một&n vị quan lớ bsp;vừa tuyển ch bsp;thiên tử môn p;sinh*, vừa mời p;các tài nữ&nbs giai nhân n nbsp;tiếng tới bsp;để bắt đ yến tiệc. Nói&n óm lại, đây&nbs nbsp;bữa tiệc r bsp;vừa nghe nhạ sp;vừa ngâm văn& ;thơ của mấy&nb ười trẻ tuổi. >*Thiên tử môn sinh: Những môn sinh được chính hoàng đế thừa nhận.
Cho dù là để xã giao hay là để thể hiện tài năng của mình, đây là một bữa tiệc có tiêu chuẩn rất cao, tự nhiên không thiếu được sự cạnh tranh hơn thua ngoài sáng lẫn trong tối.
Hai vị công tử chưa thành thân ở phủ Quốc công lúc nào cũng nhận được thiệp mời. Tống Sơ Chiêu mới vừa hồi kinh năm nay, dựa vào gia thế của nàng, hẳn cũng có thể thu được một tấm.
Cố Tứ lang nói: “Xem ra Ngũ đệ đã quên. Nhưng mà cũng không sao, dù sao lúc đó chỉ cần ngươi đi là được. Ngươi đã có hôn ước, lại không cần nổi danh, thì cùng lắm là đi đến đó lộ mặt mình ra mà thôi.”
Phạm Sùng Thanh đồng ý: “Đúng đấy, còn ta mới người không yên lòng đây. Năm nào Quý Vũ Đường cũng làm mất thể diện của ta, ta chỉ ước gì có thể hất bát rượu lên mặt hắn!”
Cố Tứ lang: “Năm nay hắn đã ốc còn không mang nổi mình ốc, hẳn sẽ không làm khó dễ ngươi đâu.”
Hai người bọn họ trò chuyện thoải mái, còn trong lòng Tống Sơ Chiêu lại là mồ hôi lạnh đang túa ra.
Làm sao lại không sao? Muốn nàng đi tham gia cái hội thơ gì gì đó, chẳng lẽ lại không phải là đi đời cái mạng già của nàng hay sao?
Bên kia, Cố Tứ lang còn đang nói: “Thật ra ta càng lo lắng cho Tống Tam nương hơn. Ngươi nói xem, ở kinh thành này có nhiều nữ tử ái mộ Ngũ đệ ta như vậy, chẳng phải sẽ đỏ mắt khi nhìn thấy Tống Tam nương hay sao?”
Sau khi&nb ;Phạm Sùng Thanh& p;rõ ràng về&nbs i quan hệ c bsp;hai người h p;Tống và Cố,&n hì tự giác nbsp;Tống Tam nư nbsp;như là huynh& sp;đệ của mình ;thế nên hắn&nb ng lập tức bsp;sầu: “Có l p;Bên nam giới&nb có không ít nh đấu gay g nbsp;thì nghe nói& sp;nữ giới bên& kia cũng không&nbs nhường nhau dù&n chỉ một tấc.&n m cô nương sp;biên quan lâu&n p;rồi, vốn dĩ&n hông thích mấy&n chuyện quanh co&nb ;lòng vòng, sợ&n rằng sẽ không&n uen với chuyện&n trong kinh thành. r>
Cố Tứ lang: “Hơn nữa nhìn vào đủ loại sự tình xảy ra từ khi nàng ấy hồi kinh, quả thật có người ghen ghét nàng ấy, thậm chí còn sử dụng cả những thủ đoạn hạ lưu.”
Phạm S sp;Thanh than thở: bsp;“Hai ta là&nb nam tử hán, ng thể nào t toán so đo&n p;với mấy ngư ;nữ tử ở sp;ngoài được. bsp;như các nàng& p;ấy đều nham&n iểm giống như&n uý Vũ Đường,&n ay đổi biện&nbs p làm cho Tam& bsp;nương mất m sp;trong buổi ti bsp;thì làm sao&nb ;bây giờ?”
Tầm mắt của Tống Sơ Chiêu đảo qua lại giữa hai người, thấy họ quan tâm đến mình nhiều như quan tâm đến muội muội ruột thì trong lòng chứa chan cảm xúc không nói thành lời.
…Ta cảm ơn các ngươi.
Nhưng trên đời này hẳn là không có bất kỳ ai có thể khiến “Tống Tam nương” hiện tại xấu hổ. Chi bằng nên quan tâm về “Ngũ lang” trước mặt thì hơn.
Cố Tứ lang tạm thời nghĩ không ra cách, nhưng hắn nhìn thấy Tống Sơ Chiêu trưng ra vẻ mặt u sầu bên cạnh, bộ dáng trầm tư suy nghĩ. Vì để cho nàng yên tâm, hắn nhanh chóng hừ một tiếng rồi không khách khí nói: “Ta lại muốn nhìn xem ai dám gây sóng gió! Phạm Sùng Thanh, ngươi đi trước hỏi thử xem có huynh đệ nào muốn đi, kêu bọn hắn chú ý một chút. Lúc này ta sẽ không ầm ĩ với ngươi, trước tiên chú ý giúp Tống Tam nương đã rồi lại nói sau.”
“Được!” Sùng Thanh n , “Ngươi yên&nb m đi Ngũ lang nbsp;làm sao có&nb ;thể để cho&nbs cô nương b sp;người khác l sp;khó dễ trướ ;mặt chứ? Cùng& lắm thì thị&nbs i nhạo vì kh biết đọc nbsp;lại đi làm& ;trò hề linh  linh tinh thô . Ta là ngư bsp;thành thạo nh nbsp;trong việc gi quyết những&nbs ệc như vậy!”< Trong lòng Tống Sơ Chiêu vẫn có chút cảm động. Tuy Phạm Sùng Thanh và Cố Tứ lang như mấy kẻ sửu nhi [2], nhưng khi gặp chuyện vẫn nhắc đến tình huynh đệ.
Nếu như vẫn chưa hoán đổi như hồi trước, những người này sẽ không thân thiết với mình như vậy. Cho nên dẫu nàng ở biên quan nhiều năm, nhưng để tìm một người huynh đệ nói chuyện như thế này thì cũng không có.
Đây là lần đầu tiên nàng có thể đơn giản và thẳng thắn đạt được thứ gọi là “huynh đệ” như thế.
Chỉ là sự cảm động này còn có thêm cái dở khóc dở cười.
“Ta sẽ dặn dò nàng ấy.” Tống Sơ Chiêu nói, “Nàng ấy rất thông minh, không cần lo lắng cho nàng ấy đâu.”
…………
Phạm Sùng Thanh cứ hứa đi hứa lại với nàng, rồi lại nói rằng sẽ đến đây đón bọn họ vào ngày yến tiệc. Sau khi ước định xong, hắn ta mới chịu xoay người, rời khỏi Cố phủ một cách nhanh chóng.
Tiễn Phạm Sùng Thanh xong, Tống Sơ Chiêu lại tiếp tục lo âu về việc yến hội.
Thế là&n àng đi tìm C bsp;Phong Giản đ sp;hỏi một chút p;rốt cuộc hắn có muốn đi nbsp;không. Dù sao bsp;thì nếu có&n rắc rối xảy&nb đó chính l sp;vứt đi mặt&n ũi của Cố Giản. Văn n bọn họ đ p;xem trọng thể& ;diện, nàng khôn sp;muốn đến lú ;đó Cố Phong&nbs ản lại vì n này mà hi bsp;lầm nàng, r sp;lại đổ lỗi ho nàng.
Vì chuyện này mà Tống Sơ Chiêu không yên lòng, thế nên khi màn đêm buông xuống, nàng muốn đi tìm người ta để giải thích rõ ràng.
Nàng đến Hạ phủ đúng là quen cửa quen nẻo. Chỉ là không nghĩ tới mới có hai ngày mà nàng lại tới đây lần nữa.
Có lẽ bởi vì đến đây nhiều lần rồi nên lá gan nàng cũng lớn theo. Lần này nàng trực tiếp nhảy vào trong viện.
Tứ phía ;đều tối mịt, ó bóng cây g lắc lư. B bsp;hông ô cửa&n sổ vẫn còn  nbsp;tia sáng, ch tỏ người bsp;trong vẫn chư bsp;nghỉ ngơi.
g Sơ Chiêu cẩn thận sờ lên, núp dưới tường nghe ngóng một hồi, sau khi biết chắc Xuân Đông không có ở bên trong, nàng yên tâm đẩy cửa sổ, làm lộ ra khuôn mặt của mình.
Cố Phong Giản đang ngồi đằng sau bàn. Hắn thấy nàng nên buông sách xuống, móc ngón tay ra hiệu cho nàng đi vào.
Tống Sơ&n Chiêu nhanh nhẹn& p;nhảy từ ngoài ;cửa sổ vào&nbs ng phòng.
Tống Sơ Chiêu quan tâm hỏi: “Hôm nay ngươi đã khỏe hơn chưa Cố Ngũ lang?”
Cố Phong Giản âm thầm thở dài. Hắn cảm thấy mình đã hoàn toàn không có duyên với từ “khỏe hơn” rồi.
Tống Sơ Chiêu thấy hắn không trả lời thì đi đến bên người hắn, đoạn, cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn một phen.
Sắc mặc không tồi, thoạt nhìn không có việc gì, nhưng mà tâm trạng thì không được tốt lắm.
Tống Sơ Chiêu ngồi xuống bên người hắn, Cố Phong Giản hỏi: “Mỗi tháng các ngươi đều có chuyện phiền toái như vầy sao?”
“Đúng bsp;Ta còn khá&nbs tốt, có mấy&nbs ời đau đến&nbs bsp;không thể du bsp;thẳng thắt l nbsp;được, vậy  sp;còn phải làm& ;việc với nướ lạnh, xử lý&nbs c nhà từ tro nbsp;ra ngoài. Vì& sp;để tiết ki ;củi lửa mà&nbs dù là mùa&n ;đông cũng hiếm ;khi dùng nước&n ấm, muốn làm&nb i gì cũng ph nbsp;sờ soạng đ p;làm.” Tống S ;Chiêu cười lạ sp;“Vậy mà luô ;luôn có người& cảm thấy nữ&nb i chỉ làm ra sp;vẻ. Ta thật&n muốn những nam&n tử đó cũng  trải nghiệm&nbs t lần. Xem h bsp;kiếm sống b sp;ngoài là khó,& p;hay gánh vác&nbs công việc nhà&nb ặng nhọc với&n thể đau đ sp;thì khó hơn.
Vẻ mặt của Cố Phong Giản hiện lên vẻ chăm chú: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
Hắn nói xong thì lắc đầu, cảm thấy mình đại khái là điên rồi nên mới thảo luận với Tống Sơ Chiêu loại chuyện như thế này.
Tống Sơ Chiêu cười nói: “Tất nhiên, ta không phải nói Cố Ngũ lang ngươi đâu. Ta biết ngươi là người lương thiện và có trí tuệ nhất mà.”
Cố Phong Giản được người khác khích lệ nhưng cũng chẳng vui vẻ gì, hắn vẫn uể oải như cũ: “Ta không phải như vậy đâu.”
Tống Sơ Chiêu: “Còn nữa, ta đang tính nói cho ngươi một việc đây.”
Cố Phong Giản giống như vô tình nói: “Nếu như không có việc thì ngươi sẽ không đến đây tìm ta.”
Tống Sơ Chiêu hạ tuyên bố: “Nếu không có chuyện gì thì ta cũng tới tìm ngươi được mà! Chỉ là gần đây không tiện. Cả nhà ngươi và nhà ta đều nhìn chằm chằm vào chúng ta.”
Khóe môi Cố Phong Giản cong lên như có như không: “Ngươi nói đi.”
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Chính là bữa việc văn vẻ làm phiền người khác đó. Ngươi có biết không? Ngươi có muốn đi không?”
Cố Phong Giản: “Đi chứ. Năm nay ngươi mới trở về kinh thành, nếu như không đi lại tỏ vẻ là mình đang sợ ai.”
Tống Sơ Chiêu chần chờ hỏi: “Vậy ta có cần đi không?”
Giọng điệu của Cố Phong Giản lạnh xuống, hắn nheo mắt nhìn nàng: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta đi một mình hay sao?”
Tống Sơ Chiêu vội xin tha: “Ta đi ta đi! Nếu như có người bắt nạt ngươi, ta sẽ giúp ngươi nhìn xem. Ta chỉ lo lắng làm cho người khác nhìn ra manh mối, rốt cuộc ta cũng không biết làm thơ. Lỡ có người kiểm tra thì làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt của Cố Phong Giản có xu hướng dịu lại, hắn nói: “Yến tiệc đã chuẩn bị xong, lại có Tết Trung thu đang đến gần thì đề tài sẽ không có gì khác hơn là yêu cầu ngươi làm bài thơ liên quan đến phong hoa tuyết nguyệt*, lại uống thêm mấy ly rượu. Ngươi có thể học thuộc vài bài thơ, đến lúc đó có ai hỏi điều gì trong hội thơ thì đọc ra một bài, giả vờ như cảm hứng vừa lóe lên.”
* Phong hoa tuyết nguyệt: gió, hoa, tuyết và trăng.
Tống Sơ Chiêu kinh ngạc: “Còn có thể như vậy?”
“Tất nhiên có thể như vậy.” Cố Phong Giản nói, “Bằng không, ngươi nghĩ trên đời này có nhiều nhân tài kiệt xuất như vậy sao? Có người còn cố ý mời nhân sĩ viết trước cho bọn họ, sau đó lại tiến lên ngâm thơ, văn và võ rất khác nhau, khó thử độ sâu cạn chỉ sau một lần thi thố. “
Hai ngày  y Tống Sơ Ch lăn lộn chu nbsp;với Phạm S bsp;Thanh nên kỹ& p;năng nịn nọt& đã tăng mạnh,&n ần như theo năng mà th bsp;lên: “Thảo bsp;trên đời nà p;có rất nhiều& người mua danh&nb chuộc tiếng như ;vậy. Ngũ lang,&n ;người đừng c kết bạn với&nb họ!”
Cố&nbs g Giản: “Đến& c đó sẽ có ;rất nhiều thanh p;niên tài tuấn& ;tham gia, mọi&nbs người đều mu có cơ hội sp;biểu hiện nê p;sẽ không không p;cố ý làm n ngươi, tạo&nbs hội cho ngư nbsp;khoe mẽ. Cùn bsp;lắm thì có&n mấy quý nhân&nbs en thuộc với&nbs ươi, họ sẽ&nbs nbsp;tên và yêu&n ;cầu ngươi làm& một bài thơ  nbsp;hâm nóng khô nbsp;khí thôi.”
Cố Phong Giản ngồi thẳng người, giọng điệu có vẻ thản nhiên: “Thật may. Ta còn đặt mấy tập thơ ở trong thư phòng, ngươi có thể tùy ý chọn mấy tập để học.”
Sau khi& ;nghe một câu&nbs ói vô số l bsp;Tống Sơ Chiê sp;lại thuận mi bsp;than thở: “K hổ là Ngũ& ;lang!”
Cố Ngũ Lang trầm ngâm liếc nhìn nàng một cái, tựa hồ thấy nàng hơi kỳ lạ, sau đó lại gật đầu vì vô cùng hưởng thụ lời khen này.
…………… hú thích
[1] Nguyên gốc Tình so kim kiên (情比金坚): Tình yêu còn kiên cố vững chắc hơn vàng
[2] Nguyên gốc Lăng Đầu Thanh (愣头青), là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mâu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.
Vậy nên Lăng đầu thanh không khác gì với trẻ trâu hết
Phạm Sùng Thanh tự mình đi đến Cố phủ làm cho Tống Sơ Chiêu không thể không thấy. Cố Tứ lang thấy thế cũng đi tới đây vì lo lắng Phạm Sùng Thanh nói không giữ lời.
Ba người ;ngồi nghiêm túc p;ở phòng khách. p;Ngươi trừng m sp;với ta, ta  góng nhìn về&nbs ía người kia,&nb òn người nọ&nb uống nước  bình tĩnh.
Xem ra ố Quốc công&nbs có chút tìn bsp;người, đánh  i nhưng cũng ông làm người&n a mất mặt. g nhiên cũng thể là ông p;ấy không đánh ;mà dùng đến&nb ện pháp khác.&nb hẳng hạn như&nb o nhịn đói,  p sách, quỳ bsp;từ đường, sp;mấy thứ linh& ;ta linh tinh n hư vậy.
Cố Tứ lang chịu đựng không được, hô lên: “Phạm Sùng Thanh, tóm lại thì ngươi đến đây làm gì? Lúc này lại nhìn chằm chằm vào người Ngũ đệ ta, khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn đấy.”
Phạm sp;Thanh chuyển h g về phía C sp;Tứ lang, không sp;nhịn được m ;tỏ vẻ ghét&nbs “Có gì mà ;ghê tởm? Sao&nbs ầu óc ngươi&nbs đen tối nh sp;vậy? Ngũ lang& p;này, phụ thân& ;ngươi có khó&nb hịu với ngươi& ì chuyện Quý&nbs Đường không&nb ?”
Tống Sơ Chiêu đang định nói chuyện thì Cố Tứ lang lại giành nói trước: “Ngũ đệ ta có làm sai cái gì mà lại làm phụ thân xử lý cơ chứ?”
Phạm Sùng Thanh: “Cái này ngươi nên hỏi phụ thân mình mới phải.”
Cố Tứ lang ngạc nhiên nói: “Chính ngươi bịa ra mấy chuyện này, giờ lại muốn ta tự đi hỏi phụ thân của mình?”
“Hai người các ngươi thôi nào.” Tống Sơ Chiêu cắt lời bọn họ, “Không biết hôm nay ngươi tới chơi là có chuyện gì không?”
Phạm Sùng Thanh cười một cái, nói: “Là vì vụ án của Quý Vũ Đường đã có kết quả, ta nghĩ Ngũ lang sẽ quan tâm cho nên cố ý đến đây nói cho ngươi biết.”
Năng s bsp;của nha môn&n ;cũng còn mau,&nbs chủ yếu cũng&nb hai người k nbsp;không còn s sp;tự tin để&nb ụy biện. Nha&nbs ch mới đe d bsp;một phen, th bsp;chí còn chưa& p;đụng đến cá biện pháp tra&nbs hảo, thì mấy&nb ười đó đã&nbs nbsp;thú nhận h sp;thảy. Không kh nbsp;gì dự đoán p;tính thêm với& ;số ít người&n ơng quan sát c đó, bọn h sp;đều là đồn lõa.
Phạm Sùng Thanh chống một tay lên bàn thấp, hắn hỏi một cách bí ẩn: “Ngươi có biết người đứng sau lưng hãm hại Quý Vũ Đường là ai không?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Làm sao ta lại biết được?”
Cố Tứ lang ghét bỏ nói: “Ngũ đệ ta cũng không có hứng thú đâu. Có gì muốn nói thì nói, không nói thì mau chạy nhanh đi chỗ khác đi!”
“Là Hoàng Khải Thành đó!” Phạm Sùng Thanh xem như Cố Tứ lang không tồn tại, hắn vỗ vào chân rồi cười to, “Vậy mà là Hoàng Khải Thành, đảm bảo Cố Ngũ lang ngươi không thể nào tưởng tượng được là người đó!”
Tống Sơ Chiêu cảm thấy tên này khá xa lạ, ngồi nghĩ một hồi mới nhớ được đó là ai. Nàng buồn cười nói: “Có phải chính là cái kẻ gây tai họa lúc trước đã khích hai người các ngươi cạnh tranh ở trường bắn đúng không?”
Khi bị nàng nhắc đến chuyện quá khứ, cả hai đều xấu hổ.
Tống Sơ Chiêu nói: “Hoàng Khải Thành thật sự lợi hại đấy. Một mình hắn lại có thể tự mình khiêu khích tất cả các người. Ta còn phải khâm phục lòng dũng cảm sáng suốt của hắn ta.”
“Làm sao ;lại như thế!&n ếu thật sự&nbs nbsp;vậy thì ta&n ;cũng rất khâm&n phục hắn.” Ph ;Sùng Thanh nói,&n p;“Lúc trước, nbsp;phải Tứ lan sp;và ta nói đi tìm hắn p;để trả thù&n y sao? Sau vài nbsp;lần ăn thi sp;thòi, có lẽ&n hắn đoán đượ iệc ta được&nb nbsp;đó giúp đ p;Nhưng lúc đó&n Tứ lang còn a xé vỡ da&n ;mặt với hắn&n n hắn vẫn c bsp;rất tin tưở sp;Tứ lang. Vừa& ;lúc đó có nbsp;người Quý V sp;Đường mắt c p;hơn đỉnh đầ ;đang cười nhạ ;hắn, làm cho&nbs ên kia nghĩ r g người cấu&nbs với ta chín bsp;là Quý Vũ&nbs ường.
* Mắt cao hơn đỉnh đầu: kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Cố Tứ lang bất mãn nói: “Hừ, có thể nói đàng hoàng hay không? Cái gì mà cấu kết? Ta há lại là cá mè một lứa với ngươi?”
Phạm  nbsp;Thanh nhún vai “Tóm lại là như thế sp;Hắn bị đẩy ào thế không&nbs n đường để&nb bsp;nên mới suy&n ;nghĩ ra biện&nbs háp nham hiểm&nbs hư vậy để  bsp;thù. Hắn ngh sp;rằng mọi ngư sp;sẽ không thể ;điều tra ngượ ;về mình, chi&nbs ằng hủy hoại&n nh dự của Q bsp;Vũ Đường th p;sẽ thuận tiệ ;hủy đi con ng làm quan c Vũ Đường.  bsp;ngờ đâu, h p;lại không có&n cơ hội xem Quý Vũ Đư bsp;té xuống từ ;chỗ cao, mà  nh lại té tr . Quý Vũ Đư nbsp;là người c p;bụng dạ hẹp& òi, làm sao c nbsp;thể tha cho&n p;tên kia được? ;Nhiều ngày nay,& p;hắn đều ở&n ng nhà phỉ n nbsp;tên khốn Ho nbsp;Khải Thành k nbsp;đó.”
Cố  sp;lang cũng vui&nb p;vẻ nói: “Hoà p;Khải Thành bị p;đặt gây chuy sp;chứng cứ vô& cùng rõ ràng,&nbs ợ rằng không&nb ể chạy thoát&nb ỏi một bữa&nbs bsp;trong nhà lao.& bsp;Nếu như nghĩ p;về hướng này ;xem ra Quý V nbsp;Đường cũng  bsp;ích phần nào sp;Coi như hắn&nb xả thân để&nbs h nhân.”
Nếu như nghĩ như vậy thì Quý Vũ Đường quả thật rất xui xẻo. Thậm chí sự đen đủi này còn có liên quan đến Tống Sơ Chiêu.
Phạm Sùng Thanh cười nói: “Hơn nữa, danh tiếng của Ngũ công tử đã được truyền khắp kinh thành. Tuy nói Ngũ lang ngươi đã có hôn ước nhưng vẫn không ngăn được tâm hồn nhớ nhung của nhiều mỹ nhân đâu!”
Tống Sơ Chiêu xấu hổ. Nàng còn có thể nói gì? Tống Tam nương thật quá may mắn? May mắn đến nỗi các ngươi không dám nghĩ đến những điều may mắn hơn?
Phạm Sùng p;Thanh nói: “Ta& p;nói khi nào  gươi mới thành& thân đây? Sính&n lễ còn chưa  , lại không nbsp;tin tức gì&n ;của Tống tướ ;quân. Ta thấy&nb tiểu Huyện chúa ;còn chưa hết&nb y vọng với i đâu. Còn c bsp;vài vị quan&n ;viên cũng không& p;ngại phiền mà ;tới tìm hiểu&n in tức của i từ chỗ ta sp;sau khi bọn&nbs họ biết ta biết ngươi.&nbs thu được v bsp;tấm thiệp nh nbsp;phải lén né sp;đi đấy. Tóm& lại, hầu hết&n n họ không x nbsp;trọng chuyện&nbs ữa ngươi và&nbs g Tam nương. u như ngươi t sự không m , thì nên nó bsp;rõ với ngư p;ngoài càng sớm p;càng tốt. Thờ p;gian đã bị&nbs ì hoãn khá l sẽ đem lạ p;danh vọng xấu& ;cho cô nương&nbs hà người ta.”< >Tống Sơ Chiêu không có trả lời, người phát ngôn Cố Tứ lang đã dẫn đầu hô lên: “Nói bậy bạ gì đó! Nói bọn hắn xóa bỏ suy nghĩ này trong đầu đi! Ngũ đệ ta và Tam nương đều yêu nhau, dùng tâm tương giao, tâm tâm bất dị*, người ngoài không có khả năng xen vào! “
*Tâm tâm bất dị: Yên tĩnh, tiếp tục duy trì như thế mãi.
Tống Sơ Chiêu nhướng lông mày. Trời đất, ngươi cũng biết điều này sao?
Cố Tứ lang nói với lời lẽ thuyết phục: “Hiện giờ Cố gia ta đang đợi Tống tướng quân hồi kinh. Bệ hạ đã duyệt công văn cho ông ấy trở về đây thăm người thân rồi. Nhưng thư từ gửi qua lại cùng với việc nơi biên giới rườm rà nên phải trì hoãn mấy ngày. Muốn gặp được bọn họ, có lẽ phải chờ đến cuối năm.
Phạm Sùng Thanh cảm thấy khiếp sợ, thiếu chút nữa quơ rớt cái tách trên bàn.
“Hai người bọn họ không quen biết nhau đúng không? Rốt cuộc thì Tống Tam nương là thần tiên phương nào mà lại có thể làm cho Ngũ lang chúng ta vừa gặp đã thương?”
Tống Sơ Chiêu kéo cổ áo.
Vị thần tiên đó đang ở đây!
Cố Tứ lang uống một ngụm trà, sau đó lại đặt cái chén xuống bàn, kích động nói: “Không giấu gì ngươi, ta rất bội phục nàng ấy!”
Hai mắt Phạm Sùng Thanh tỏa sáng, hắn kiềm chế nói: “Vì sao lại như thế?”
Tống Sơ Chiêu cũng kinh ngạc. Xem biểu cảm này của Cố Tứ lang, quả thật hắn diễn rất đạt.
Nàng lại không biết rằng Cố Phong Úy thật sự bội phục mình.
Cố Tứ lang nói: “Tống Tam Nương lớn lên ở biên quan. Lúc trước, tuy phần lớn mấy lời đồn ở kinh thành về nàng ấy không phải thật, nhưng mà có chỗ có thể tin. Đó chính là giỏi võ nghệ, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, có hiểu biết về binh pháp, tính tình lại thẳng thắn. Ngày ấy ta gặp nàng ấy hơi vội vàng, song, có thể thấy bước đi nàng vững vàng, hơi thở điềm tĩnh, là dáng người chỉ có thể đạt được sau nhiều năm luyện võ. Có thể thấy ngày thường nàng ấy là người rất chăm chỉ, chịu khó.”
Tống Sơ Chiêu gật đầu.
Phạm Sùng Thanh không thể tin được: “Thật sự? Ngươi cũng chịu sùng bái một người võ tướng?”
Cố Tứ lang xua tay phản bác và tiếp tục: “Bản thân Tống Tam nương cũng nói rằng ở biên quan không có nhiều sách vở, điều này chứng minh ngày thường nàng ấy hẳn không yêu thích xem thơ ca hay phân thích thơ văn. Cái này hoàn toàn khác hẳn với Ngũ đệ ta.”
Tống Sơ Chiêu thật mạnh gật đầu, nghiêm túc nói: “Chính xác là như vậy, nàng ấy vô cùng không thích!”
Phạm Sùng Thanh nói: “Nhưng ta thấy Ngũ lang là người không thích nói chuyện, mà Tống Tam nương lại không rành về văn thơ, vậy chẳng lẽ hai người không có gì để nói chuyện sao?”
Tống Sơ Chiêu suy nghĩ một lúc, mỗi khi Cố Ngũ lang và nàng ở bên nhau, Cố Ngũ lang chưa bao giờ nói về thơ sách gì cả.
Cố Tứ lang vỗ mặt bàn thật to một lần nũa: “Thế nhưng ngày hôm đó ta thấy nàng ấy, nàng ấy lại có thể xem được sách của Mẫn Công!”
“Ông trời ơi!” Phạm Sùng Thanh kinh hô một tiếng, lại thành khẩn hỏi, “Mẫn Công là ai?”
Cố Tứ&n ng vỗ bàn: ơi nhìn lại  ơi đi! Vậy bsp;cũng không bi nbsp;ông ấy là&n ai. Mẫn công  một vị đ p;nho nổi danh&nbs thời tiền triề p;Trong cuộc đờ p;của mình, ông& ;đã thu thập&nbs t số lượng  nbsp;ghi chép của sp;các bậc tiền ;bối về Chu  h*, lại biên  ạn thành sách.&n Trong đó còn  ng hợp có r bsp;nhiều bản đ sp;lẻ đã biến& ất từ lâu.  nbsp;tóm lại là& ;những thứ chún p;ta xem không  hiểu.”
*Chu&nbs ch là tác ph nbsp;kinh điển, l bsp;cơ sở của&n hoa học dự , khoa học th g tin, ra đờ bsp;từ vũ trụ&n uan đối lập&nbs ng nhất, là ơng pháp luận&nb ạo giáo và nbsp;giáo Trung Hoa nbsp;cổ đại, ch p;rõ quy luật&nbs à quy tắc ph nbsp;triển, biến  của các s p;vật trong vũ&nb trụ, có thể&nbs c biết với nbsp;gọi khác nh sp;“đại số h vũ trụ”, “hò gọc của vương& iện khoa học”& Theo Wikipedia)
< br>Phạm Sùng Thanh chịu thua nói: “Chắc chắn ta xem không hiểu.”
“Nàng&nbs sp;Ngũ đệ mà&nb thể hy sinh& sp;đến như vậy ;Ngay cả khi ốn ta vì Ng sp;đệ mình mà&n em mấy quyển&nbs ch như vậy, nbsp;đành…” Cố&nb sp;lang chậm rãi& p;nâng lên tay,&nb ;áy náy ôm q n về phía T nbsp;Sơ Chiêu, “ nbsp;lỗi vì khôn sp;làm được!”
Tống Sơ Chiêu: “……” Thật ra cũng không cần như thế. Chưa nói đến chuyện khác, Ngũ đệ ngươi hoàn toàn không thể nào cho ngươi mượn sách đâu.
Phạm Sùng Thanh đã chấn động, trong lòng hắn khó có thể kiềm chế.
Hắn mặc sức tưởng tượng nói: “Nếu như cũng có nữ tử có thể vì ta mà học cưỡi ngựa bắn cung, học đá cầu…”
Cố T ang vô tình n : “Vậy thì  i nên tỉnh l nbsp;đi.”
Phạm Sùng Thanh rưng rưng vì tủi thân.
Thật ra cũng không cần nàng ấy học phi ngựa thật giỏi để chạy băng băng theo hắn. Chỉ cần truyền cho hắn mũi tên, trầm trồ khen ngợi hắn, thì hắn đã thỏa mãn rồi.
Phạm Sùng Thanh tự mình suy nghĩ lại, chân thành nói: “Cho dù nàng ấy chỉ làm bộ thôi, nhưng có thành ý như vậy thì đến cả ta cũng cảm động.”
Cố T lang nói: “Cho&nb nên nói bọn  nhanh chóng d p cái suy ngh nbsp;này đi. Ngũ& p;đệ ta cũng&nbs t tốt với T bsp;nương. Không nbsp;ngươi đã qu bsp;mất chuyện l bsp;trước hắn bsp;nhau với ngư bsp;cũng vì Tống p;Tam nương đấy ;sao?”
Phạm Sùng Thanh cũng nghĩ như vậy. Một người điềm tĩnh như Cố Ngũ lang cũng có thể vì Tống Tam nương mà tức đến độ sùi bọt mép. Hai người bọn họ quả thật là “tình ta tháng tháng, năm năm vẫn tròn.” [1]
Không hổ là Cố Ngũ lang, bất kể làm gì thì hắn đều cực kỳ nghiêm túc!
Tống Sơ Chiêu bị Phạm Sùng Thanh nhìn chằm chằm đến mức toàn thân tê dại, nàng không khỏi run lập cập.
Phạm Sùng Thanh hỏi: “Mấy ngày nữa là có viên đình yến, hai người các ngươi có muốn đi hay không?”
Tống Sơ Chiêu: “Viên đình yến?”
Viên đình yến này được tổ chức vào gần Tết Trung Thu, do Lễ Bộ quản lý. Lúc tổ chức sẽ có quan viên đi kiểm tra, thỉnh thoảng cũng được bệ hạ đi dạo qua một vòng.
Những nă sp;trước, yến t bsp;đã mời gia&n đình của một&n vị quan lớ bsp;vừa tuyển ch bsp;thiên tử môn p;sinh*, vừa mời p;các tài nữ&nbs giai nhân n nbsp;tiếng tới bsp;để bắt đ yến tiệc. Nói&n óm lại, đây&nbs nbsp;bữa tiệc r bsp;vừa nghe nhạ sp;vừa ngâm văn& ;thơ của mấy&nb ười trẻ tuổi. >*Thiên tử môn sinh: Những môn sinh được chính hoàng đế thừa nhận.
Cho dù là để xã giao hay là để thể hiện tài năng của mình, đây là một bữa tiệc có tiêu chuẩn rất cao, tự nhiên không thiếu được sự cạnh tranh hơn thua ngoài sáng lẫn trong tối.
Hai vị công tử chưa thành thân ở phủ Quốc công lúc nào cũng nhận được thiệp mời. Tống Sơ Chiêu mới vừa hồi kinh năm nay, dựa vào gia thế của nàng, hẳn cũng có thể thu được một tấm.
Cố Tứ lang nói: “Xem ra Ngũ đệ đã quên. Nhưng mà cũng không sao, dù sao lúc đó chỉ cần ngươi đi là được. Ngươi đã có hôn ước, lại không cần nổi danh, thì cùng lắm là đi đến đó lộ mặt mình ra mà thôi.”
Phạm Sùng Thanh đồng ý: “Đúng đấy, còn ta mới người không yên lòng đây. Năm nào Quý Vũ Đường cũng làm mất thể diện của ta, ta chỉ ước gì có thể hất bát rượu lên mặt hắn!”
Cố Tứ lang: “Năm nay hắn đã ốc còn không mang nổi mình ốc, hẳn sẽ không làm khó dễ ngươi đâu.”
Hai người bọn họ trò chuyện thoải mái, còn trong lòng Tống Sơ Chiêu lại là mồ hôi lạnh đang túa ra.
Làm sao lại không sao? Muốn nàng đi tham gia cái hội thơ gì gì đó, chẳng lẽ lại không phải là đi đời cái mạng già của nàng hay sao?
Bên kia, Cố Tứ lang còn đang nói: “Thật ra ta càng lo lắng cho Tống Tam nương hơn. Ngươi nói xem, ở kinh thành này có nhiều nữ tử ái mộ Ngũ đệ ta như vậy, chẳng phải sẽ đỏ mắt khi nhìn thấy Tống Tam nương hay sao?”
Sau khi&nb ;Phạm Sùng Thanh& p;rõ ràng về&nbs i quan hệ c bsp;hai người h p;Tống và Cố,&n hì tự giác nbsp;Tống Tam nư nbsp;như là huynh& sp;đệ của mình ;thế nên hắn&nb ng lập tức bsp;sầu: “Có l p;Bên nam giới&nb có không ít nh đấu gay g nbsp;thì nghe nói& sp;nữ giới bên& kia cũng không&nbs nhường nhau dù&n chỉ một tấc.&n m cô nương sp;biên quan lâu&n p;rồi, vốn dĩ&n hông thích mấy&n chuyện quanh co&nb ;lòng vòng, sợ&n rằng sẽ không&n uen với chuyện&n trong kinh thành. r>
Cố Tứ lang: “Hơn nữa nhìn vào đủ loại sự tình xảy ra từ khi nàng ấy hồi kinh, quả thật có người ghen ghét nàng ấy, thậm chí còn sử dụng cả những thủ đoạn hạ lưu.”
Phạm S sp;Thanh than thở: bsp;“Hai ta là&nb nam tử hán, ng thể nào t toán so đo&n p;với mấy ngư ;nữ tử ở sp;ngoài được. bsp;như các nàng& p;ấy đều nham&n iểm giống như&n uý Vũ Đường,&n ay đổi biện&nbs p làm cho Tam& bsp;nương mất m sp;trong buổi ti bsp;thì làm sao&nb ;bây giờ?”
Tầm mắt của Tống Sơ Chiêu đảo qua lại giữa hai người, thấy họ quan tâm đến mình nhiều như quan tâm đến muội muội ruột thì trong lòng chứa chan cảm xúc không nói thành lời.
…Ta cảm ơn các ngươi.
Nhưng trên đời này hẳn là không có bất kỳ ai có thể khiến “Tống Tam nương” hiện tại xấu hổ. Chi bằng nên quan tâm về “Ngũ lang” trước mặt thì hơn.
Cố Tứ lang tạm thời nghĩ không ra cách, nhưng hắn nhìn thấy Tống Sơ Chiêu trưng ra vẻ mặt u sầu bên cạnh, bộ dáng trầm tư suy nghĩ. Vì để cho nàng yên tâm, hắn nhanh chóng hừ một tiếng rồi không khách khí nói: “Ta lại muốn nhìn xem ai dám gây sóng gió! Phạm Sùng Thanh, ngươi đi trước hỏi thử xem có huynh đệ nào muốn đi, kêu bọn hắn chú ý một chút. Lúc này ta sẽ không ầm ĩ với ngươi, trước tiên chú ý giúp Tống Tam nương đã rồi lại nói sau.”
“Được!” Sùng Thanh n , “Ngươi yên&nb m đi Ngũ lang nbsp;làm sao có&nb ;thể để cho&nbs cô nương b sp;người khác l sp;khó dễ trướ ;mặt chứ? Cùng& lắm thì thị&nbs i nhạo vì kh biết đọc nbsp;lại đi làm& ;trò hề linh  linh tinh thô . Ta là ngư bsp;thành thạo nh nbsp;trong việc gi quyết những&nbs ệc như vậy!”< Trong lòng Tống Sơ Chiêu vẫn có chút cảm động. Tuy Phạm Sùng Thanh và Cố Tứ lang như mấy kẻ sửu nhi [2], nhưng khi gặp chuyện vẫn nhắc đến tình huynh đệ.
Nếu như vẫn chưa hoán đổi như hồi trước, những người này sẽ không thân thiết với mình như vậy. Cho nên dẫu nàng ở biên quan nhiều năm, nhưng để tìm một người huynh đệ nói chuyện như thế này thì cũng không có.
Đây là lần đầu tiên nàng có thể đơn giản và thẳng thắn đạt được thứ gọi là “huynh đệ” như thế.
Chỉ là sự cảm động này còn có thêm cái dở khóc dở cười.
“Ta sẽ dặn dò nàng ấy.” Tống Sơ Chiêu nói, “Nàng ấy rất thông minh, không cần lo lắng cho nàng ấy đâu.”
…………
Phạm Sùng Thanh cứ hứa đi hứa lại với nàng, rồi lại nói rằng sẽ đến đây đón bọn họ vào ngày yến tiệc. Sau khi ước định xong, hắn ta mới chịu xoay người, rời khỏi Cố phủ một cách nhanh chóng.
Tiễn Phạm Sùng Thanh xong, Tống Sơ Chiêu lại tiếp tục lo âu về việc yến hội.
Thế là&n àng đi tìm C bsp;Phong Giản đ sp;hỏi một chút p;rốt cuộc hắn có muốn đi nbsp;không. Dù sao bsp;thì nếu có&n rắc rối xảy&nb đó chính l sp;vứt đi mặt&n ũi của Cố Giản. Văn n bọn họ đ p;xem trọng thể& ;diện, nàng khôn sp;muốn đến lú ;đó Cố Phong&nbs ản lại vì n này mà hi bsp;lầm nàng, r sp;lại đổ lỗi ho nàng.
Vì chuyện này mà Tống Sơ Chiêu không yên lòng, thế nên khi màn đêm buông xuống, nàng muốn đi tìm người ta để giải thích rõ ràng.
Nàng đến Hạ phủ đúng là quen cửa quen nẻo. Chỉ là không nghĩ tới mới có hai ngày mà nàng lại tới đây lần nữa.
Có lẽ bởi vì đến đây nhiều lần rồi nên lá gan nàng cũng lớn theo. Lần này nàng trực tiếp nhảy vào trong viện.
Tứ phía ;đều tối mịt, ó bóng cây g lắc lư. B bsp;hông ô cửa&n sổ vẫn còn  nbsp;tia sáng, ch tỏ người bsp;trong vẫn chư bsp;nghỉ ngơi.
g Sơ Chiêu cẩn thận sờ lên, núp dưới tường nghe ngóng một hồi, sau khi biết chắc Xuân Đông không có ở bên trong, nàng yên tâm đẩy cửa sổ, làm lộ ra khuôn mặt của mình.
Cố Phong Giản đang ngồi đằng sau bàn. Hắn thấy nàng nên buông sách xuống, móc ngón tay ra hiệu cho nàng đi vào.
Tống Sơ&n Chiêu nhanh nhẹn& p;nhảy từ ngoài ;cửa sổ vào&nbs ng phòng.
Tống Sơ Chiêu quan tâm hỏi: “Hôm nay ngươi đã khỏe hơn chưa Cố Ngũ lang?”
Cố Phong Giản âm thầm thở dài. Hắn cảm thấy mình đã hoàn toàn không có duyên với từ “khỏe hơn” rồi.
Tống Sơ Chiêu thấy hắn không trả lời thì đi đến bên người hắn, đoạn, cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn một phen.
Sắc mặc không tồi, thoạt nhìn không có việc gì, nhưng mà tâm trạng thì không được tốt lắm.
Tống Sơ Chiêu ngồi xuống bên người hắn, Cố Phong Giản hỏi: “Mỗi tháng các ngươi đều có chuyện phiền toái như vầy sao?”
“Đúng bsp;Ta còn khá&nbs tốt, có mấy&nbs ời đau đến&nbs bsp;không thể du bsp;thẳng thắt l nbsp;được, vậy  sp;còn phải làm& ;việc với nướ lạnh, xử lý&nbs c nhà từ tro nbsp;ra ngoài. Vì& sp;để tiết ki ;củi lửa mà&nbs dù là mùa&n ;đông cũng hiếm ;khi dùng nước&n ấm, muốn làm&nb i gì cũng ph nbsp;sờ soạng đ p;làm.” Tống S ;Chiêu cười lạ sp;“Vậy mà luô ;luôn có người& cảm thấy nữ&nb i chỉ làm ra sp;vẻ. Ta thật&n muốn những nam&n tử đó cũng  trải nghiệm&nbs t lần. Xem h bsp;kiếm sống b sp;ngoài là khó,& p;hay gánh vác&nbs công việc nhà&nb ặng nhọc với&n thể đau đ sp;thì khó hơn.
Vẻ mặt của Cố Phong Giản hiện lên vẻ chăm chú: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
Hắn nói xong thì lắc đầu, cảm thấy mình đại khái là điên rồi nên mới thảo luận với Tống Sơ Chiêu loại chuyện như thế này.
Tống Sơ Chiêu cười nói: “Tất nhiên, ta không phải nói Cố Ngũ lang ngươi đâu. Ta biết ngươi là người lương thiện và có trí tuệ nhất mà.”
Cố Phong Giản được người khác khích lệ nhưng cũng chẳng vui vẻ gì, hắn vẫn uể oải như cũ: “Ta không phải như vậy đâu.”
Tống Sơ Chiêu: “Còn nữa, ta đang tính nói cho ngươi một việc đây.”
Cố Phong Giản giống như vô tình nói: “Nếu như không có việc thì ngươi sẽ không đến đây tìm ta.”
Tống Sơ Chiêu hạ tuyên bố: “Nếu không có chuyện gì thì ta cũng tới tìm ngươi được mà! Chỉ là gần đây không tiện. Cả nhà ngươi và nhà ta đều nhìn chằm chằm vào chúng ta.”
Khóe môi Cố Phong Giản cong lên như có như không: “Ngươi nói đi.”
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Chính là bữa việc văn vẻ làm phiền người khác đó. Ngươi có biết không? Ngươi có muốn đi không?”
Cố Phong Giản: “Đi chứ. Năm nay ngươi mới trở về kinh thành, nếu như không đi lại tỏ vẻ là mình đang sợ ai.”
Tống Sơ Chiêu chần chờ hỏi: “Vậy ta có cần đi không?”
Giọng điệu của Cố Phong Giản lạnh xuống, hắn nheo mắt nhìn nàng: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta đi một mình hay sao?”
Tống Sơ Chiêu vội xin tha: “Ta đi ta đi! Nếu như có người bắt nạt ngươi, ta sẽ giúp ngươi nhìn xem. Ta chỉ lo lắng làm cho người khác nhìn ra manh mối, rốt cuộc ta cũng không biết làm thơ. Lỡ có người kiểm tra thì làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt của Cố Phong Giản có xu hướng dịu lại, hắn nói: “Yến tiệc đã chuẩn bị xong, lại có Tết Trung thu đang đến gần thì đề tài sẽ không có gì khác hơn là yêu cầu ngươi làm bài thơ liên quan đến phong hoa tuyết nguyệt*, lại uống thêm mấy ly rượu. Ngươi có thể học thuộc vài bài thơ, đến lúc đó có ai hỏi điều gì trong hội thơ thì đọc ra một bài, giả vờ như cảm hứng vừa lóe lên.”
* Phong hoa tuyết nguyệt: gió, hoa, tuyết và trăng.
Tống Sơ Chiêu kinh ngạc: “Còn có thể như vậy?”
“Tất nhiên có thể như vậy.” Cố Phong Giản nói, “Bằng không, ngươi nghĩ trên đời này có nhiều nhân tài kiệt xuất như vậy sao? Có người còn cố ý mời nhân sĩ viết trước cho bọn họ, sau đó lại tiến lên ngâm thơ, văn và võ rất khác nhau, khó thử độ sâu cạn chỉ sau một lần thi thố. “
Hai ngày  y Tống Sơ Ch lăn lộn chu nbsp;với Phạm S bsp;Thanh nên kỹ& p;năng nịn nọt& đã tăng mạnh,&n ần như theo năng mà th bsp;lên: “Thảo bsp;trên đời nà p;có rất nhiều& người mua danh&nb chuộc tiếng như ;vậy. Ngũ lang,&n ;người đừng c kết bạn với&nb họ!”
Cố&nbs g Giản: “Đến& c đó sẽ có ;rất nhiều thanh p;niên tài tuấn& ;tham gia, mọi&nbs người đều mu có cơ hội sp;biểu hiện nê p;sẽ không không p;cố ý làm n ngươi, tạo&nbs hội cho ngư nbsp;khoe mẽ. Cùn bsp;lắm thì có&n mấy quý nhân&nbs en thuộc với&nbs ươi, họ sẽ&nbs nbsp;tên và yêu&n ;cầu ngươi làm& một bài thơ  nbsp;hâm nóng khô nbsp;khí thôi.”
Cố Phong Giản ngồi thẳng người, giọng điệu có vẻ thản nhiên: “Thật may. Ta còn đặt mấy tập thơ ở trong thư phòng, ngươi có thể tùy ý chọn mấy tập để học.”
Sau khi& ;nghe một câu&nbs ói vô số l bsp;Tống Sơ Chiê sp;lại thuận mi bsp;than thở: “K hổ là Ngũ& ;lang!”
Cố Ngũ Lang trầm ngâm liếc nhìn nàng một cái, tựa hồ thấy nàng hơi kỳ lạ, sau đó lại gật đầu vì vô cùng hưởng thụ lời khen này.
…………… hú thích
[1] Nguyên gốc Tình so kim kiên (情比金坚): Tình yêu còn kiên cố vững chắc hơn vàng
[2] Nguyên gốc Lăng Đầu Thanh (愣头青), là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mâu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.
Vậy nên Lăng đầu thanh không khác gì với trẻ trâu hết