Chương 17: Có phải chị cũng thích trần mịch ngôn không?
Biên tập: Bột
Gần đây Bác Mỹ tiếp nhận đơn hàng của thương hiệu thể thao nổi tiếng – ZUMI. Thứ Tư, Trình Yểu tới quảng trường Sâm Mạch để gặp người phụ trách của ZUMI, không ngờ đó lại là người quen.
Thấy Tô Doanh, Trình Yểu hơi kinh ngạc, mà Tô Doanh cũng có chút ngoài ý muốn.
Phải không? Vậy cũng thật tình cờ.” Tô Doanh hơi cụp mắt: “Sau này sư tỷ cũng ở lại thành phố C sao?”
Tô Doanh đưa một tờ khăn giấy tới.
“Sư tỷ, chị có ý kiến gì sao?” Tô Doanh hỏi thành khẩn.
Lại nghe thấy chuyện này lần nữa, lòng Trình Yểu dâng lên cảm giác khó chịu nhàn nhạt, có chút chán ghét.
“Thất bại?” Tô Doanh sửng sốt, trên mặt thể hiện sự kinh ngạc rất rõ ràng.
Tô Doanh còn chưa kịp phản ứng, Trình Yểu đã xoay người đi.
rình sư tỷ!” Tô Doanh đứng lên, rất nhanh cũng đi ra cửa, chặn Trình Yểu lại ở bậc thang.
“Tô sư muội, còn việc gì sao?”
Trình Yểu không ngờ Tô Doanh hỏi trực tiếp như vậy, cô hơi cứng người, sau đó nói: “Vấn đề này thật kì lạ.”
T ô Doanh bị biểu cảm vô tội và nghi hoặc trên mặt cô chọc giận.
“… Em thật hy vọng thế giới này trước nay đều không có chị.”
N hưng vì sao lại vậy?
T ô Doanh chẳng qua chỉ nhìn thấy cô và Trần Mịch Ngôn cùng xuất hiện tại buổi tụ tập trước mà thôi.
“Nghiêm trọng như vậy?”
T i bên cạnh chiếc SUV màu đen, Nhạc Lăng tìm chìa khóa rồi nhét vào tay Trình Yểu: “Chị Trình, em nhờ chị lái xe này tới chỗ anh họ em được không?”
Trình Yểu nhìn chiếc xe kia hai lần, thấy có chút quen thuộc: “Xe của Trần Mịch Ngôn?”
“Đúng!” Nhạc Lăng vội kéo cô vòng qua cửa xe bên phải: “Chị Trình, chị nhìn xem…”
hưng Nhạc Lăng không thấy vậy: “Mấu chốt không phải việc đó, xước sơn chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề là em trộm xe của anh ấy!”
… Đúng vậy.” Vẻ mặt Nhạc Lăng đau khổ: “Thế nên em muốn nhân dịp anh họ không có nhà luyện tập thêm một chút!”
“Tập lái xe cũng không phải như vậy.” Trình Yểu có chút không nói nên lời: “Khó trách anh họ em không cho mượn xe.”
Cu ối cùng, Trình Yểu đồng ý.
Dù 3, 4 năm rồi cô không lái xe nên có chút không quen tay, nhưng rất nhanh đã tìm lại cảm giác quen thuộc. Cô đưa Nhạc Lăng về đại học Normal, sau đó đi tới Vân Thủy Loan.
Cô không chú ý tới phía sau có một chiếc xe đi theo mình.
rình Yểu quá sửng sốt nên mở miệng nói bừa: “Cậu về rồi à? Chuyện đó… Lúc cậu không ở đây, tôi nhờ Nhạc Lăng mượn xe cậu để dùng. Còn có… Hôm nay vô tình bị quẹt vào, bên kia bị xước sơn, tiền sửa chữa tôi trả cho cậu.” Cô đưa tay chỉ chỗ cửa xe.
Tr ần Mịch Ngôn vẫn ôn hòa nghe cô nói bừa tới câu cuối cùng.
Trần Mịch Ngôn nói: “Em và Nhạc Lăng nói chuyện điện thoại, con bé nói hết với em rồi.”
Nụ cười của Trần Mịch Ngôn càng rực rỡ: “Em không ngờ có thể lừa được số tiền sửa chữa lớn như vậy.”
“Nhạc Lăng nói để tôi cầu xin tha thứ giúp con bé.” Trình Yểu quay mặt trở về.
ần Mịch Ngôn đột nhiên bừng tỉnh.
“Tập lái xe cũng không phải như vậy.” Trình Yểu nhớ lại lúc trước mình cũng nói lời y hệt với Nhạc Lăng thì có chút buồn cười.
Trần Mịch Ngôn nghe xong thì sửng sốt, sau đó cong mi mắt: “Đúng là giống thật.” Anh gật đầu, ánh mắt nhìn về phía cô lại sâu thêm hai phần.
< >“Em lái xe?”
Gần 7 giờ, bữa cơm của họ vẫn diễn ra bình thường, Trình Yểu vào phòng vệ sinh một chút. Lúc trở về, nhịp bước của cô vội vã, cầm túi nói với Trần Mịch Ngôn: “Tôi muốn về.”
rần Mịch Ngôn, tôi phải về.”
Tr ình Yểu vừa lên đã ngồi vào ghế lái.
rần Mịch Ngôn nói: “Để em lái.”
t chương 17.
Thấy Tô Doanh, Trình Yểu hơi kinh ngạc, mà Tô Doanh cũng có chút ngoài ý muốn.
Phải không? Vậy cũng thật tình cờ.” Tô Doanh hơi cụp mắt: “Sau này sư tỷ cũng ở lại thành phố C sao?”
Tô Doanh đưa một tờ khăn giấy tới.
Tô Doanh còn chưa kịp phản ứng, Trình Yểu đã xoay người đi.
rình sư tỷ!” Tô Doanh đứng lên, rất nhanh cũng đi ra cửa, chặn Trình Yểu lại ở bậc thang.
“Tô sư muội, còn việc gì sao?”
T ô Doanh bị biểu cảm vô tội và nghi hoặc trên mặt cô chọc giận.
“… Em thật hy vọng thế giới này trước nay đều không có chị.”
N hưng vì sao lại vậy?
T ô Doanh chẳng qua chỉ nhìn thấy cô và Trần Mịch Ngôn cùng xuất hiện tại buổi tụ tập trước mà thôi.
T i bên cạnh chiếc SUV màu đen, Nhạc Lăng tìm chìa khóa rồi nhét vào tay Trình Yểu: “Chị Trình, em nhờ chị lái xe này tới chỗ anh họ em được không?”
hưng Nhạc Lăng không thấy vậy: “Mấu chốt không phải việc đó, xước sơn chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề là em trộm xe của anh ấy!”
… Đúng vậy.” Vẻ mặt Nhạc Lăng đau khổ: “Thế nên em muốn nhân dịp anh họ không có nhà luyện tập thêm một chút!”
Cu ối cùng, Trình Yểu đồng ý.
Dù 3, 4 năm rồi cô không lái xe nên có chút không quen tay, nhưng rất nhanh đã tìm lại cảm giác quen thuộc. Cô đưa Nhạc Lăng về đại học Normal, sau đó đi tới Vân Thủy Loan.
Cô không chú ý tới phía sau có một chiếc xe đi theo mình.
rình Yểu quá sửng sốt nên mở miệng nói bừa: “Cậu về rồi à? Chuyện đó… Lúc cậu không ở đây, tôi nhờ Nhạc Lăng mượn xe cậu để dùng. Còn có… Hôm nay vô tình bị quẹt vào, bên kia bị xước sơn, tiền sửa chữa tôi trả cho cậu.” Cô đưa tay chỉ chỗ cửa xe.
Tr ần Mịch Ngôn vẫn ôn hòa nghe cô nói bừa tới câu cuối cùng.
Nụ cười của Trần Mịch Ngôn càng rực rỡ: “Em không ngờ có thể lừa được số tiền sửa chữa lớn như vậy.”
ần Mịch Ngôn đột nhiên bừng tỉnh.
< >“Em lái xe?”
rần Mịch Ngôn, tôi phải về.”
Tr ình Yểu vừa lên đã ngồi vào ghế lái.
rần Mịch Ngôn nói: “Để em lái.”
t chương 17.