Chương 3
Lý Thanh Vận đến gần trong tiệm, phát hiện chủ tiệm là một bà cụ, bà ấy đang hiền lành nhìn cháu nội đang ngủ, trong tay câm quạt chậm rãi phe phẩy, đưa đến từng cơn gió mát thoang thoảng.
Khung cảnh này giống như đã từng quen biết, làm lòng người ta trở nên mềm mại.
Đồ đạc bày bán trong cửa hàng có đủ loại màu sắc, đặt lung tung chồng lên nhau, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều đã hết thời, vải bông có đủ loại màu sắc và họa tiết, chăn màu đỏ rực, áo khoác màu quân lục và mũ bông, còn có các loại len cuộn đủ màu, mùng kiểu cũ, ruột bông nhét chăn...
Nhưng hiện tại mấy thứ này chính là thứ mà cô cần nhất.
"Cháu gái, con muốn mua cái gì?" Bà cụ nhìn thấy có người vào, đứng lên hỏi nhỏ.
Lý Thanh Vận chọn ra mấy cây vải có màu sắc quá lòe loẹt không mua, hai mươi mấy cây vải con lại cô đều mua hết, lại mua thêm hai cái chăn bông dày nặng tám cân và hai cái chăn bông mỏng nặng bốn cân, tám bộ chăn hình hoa kiểu cũ, hai cái mùng, mua hai cái áo khoác quân đội và mũ theo số đo của cô, ngoại ra còn mua hai mươi cái drap giường hình hoa to rất có cảm giác niên đại, cô cũng lựa một ít cuộn len có màu mà mình thích.
Lý Thanh Vận cất mớ đồ mà cô mới mua xong, lại nhanh chân chạy đến siêu thị lớn nhất khu vực, trực tiếp tìm được người phụ trách, liệt kê cho anh ta một danh sách sản phẩm, bảo anh ta giao hàng đến tận nơi.
Mấy thứ vật phẩm cần thiết trong sinh hoạt như dầu gội, sữa tắm, dầu xả, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, xà phòng thơm, khăn lông, khăn giấy, băng vệ sinh, nước giặt quần áo đều cần trữ hàng không ít, nhất là băng vệ sinh.
Ngoài ra còn có các mỹ phẩm dung dịch dưỡng da hiệu Lancome, sữa rửa mặt, kem chống nắng cũng phải lấy ít nhất mười bộ, son kem cũng mua mấy cây có màu nhạt.
Nghĩ đến hai bạn nhỏ trong giấc mơ, cô lại viết, mười bình kem dưỡng da cho em bé, năm bình sữa Pigeon, hai mươi túi tã giấy Đại Vương size nhỏ, ba mươi túi size trung và năm mươi túi size lớn.
Sữa bột A2 từ số một đến số bốn mỗi loại năm mươi thùng, sữa bột cho trẻ em cũng mua hai mươi thùng, sữa bột bổ sung dinh dưỡng cho người trưởng thành cũng muốn mua hai mươi thùng.
Người phụ trách siêu thị tính toán khoảng hai mươi phút, báo giá tổng cộng tám vạn năm nghìn, chủ yếu là vì giá sữa khá đắt, tã giấy cũng không rẻ, cô lại mua rất nhiều, nhưng không mua lại không được, con nít không uống sữa thì làm sao lớn được, Lý Thanh Vận cắn môi quyết định, mua.
Nói chuyện với người phụ trách siêu thị nửa ngày trời, cuối cùng đối phương đồng ý giảm giá hai nghìn, còn tặng cho cô một giỏ sầu riêng đã nứt vỏ và một giỏ dưa Hai.
Lại chi ra tám vạn ba nghìn, túi tiên của cô chỉ còn lại không đến một vạn, hẹn trước giờ giao hàng, Lý Thanh Vận bước chân nặng nề ra khỏi siêu thị.
Cô cực cực khổ khổ biết bao nhiêu năm, bây giờ lại quay về thời trước giải phóng.
Lúc người khác ăn cơm hộp, mỗi ngày cô đều tự dậy sớm một tiếng đồng hồ tự nấu cơm mang theo, lúc cô trốn ở cầu thang ăn cơm một mình, trong lòng cô rất vui vẻ, bởi vì cô biết vất vả chỉ là tạm thời, chịu đựng qua rồi, cuối cùng cũng sẽ nghênh đón cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
Suốt bao năm qua, ngoại trừ bà nội, không có ai thật sự đi để ý đến cảm nhận của cô.
Cha mẹ trọng nam khinh nữ, ai ngờ cô lại vừa lúc sinh ra ở thời đại kế hoạch hóa gia đình nghiêm khắc nhất, sinh đứa bé gái là Lý Thanh Vận xong, bọn họ lập tức quăng cô về quê cho bà nội nuôi, là bà nội dùng vô số chén nước cơm, cháo bột mới nuôi lớn cô.
Vì thế sau này cô lại có thêm một sinh vật tên là đệ đệ, cuối cùng cha mẹ cũng được như mong muốn.
Cô tên Lý Thanh Vận, cô rất thích cái tên này, đay là bà nội đi nhờ người đức cao vọng trọng trong thôn đặt cho cô, đôi cha mẹ nhẫn tâm kia của cô thậm chí còn chưa kịp đặt tên cho cô thì đã đưa cô về quê rồi.
Lúc bà nội mất thì cô đã học cấp ba, lúc này cha mẹ với không tình nguyện đón cô về thành, quay về gia đình mà cô không hê dung nhập vào được, không có người thân, chỉ có vô số điều toan tính, cha mẹ chỉ hi vọng cô nghỉ học sớm để đi làm, giúp đỡ gia đình, ai ngờ cô lại có thành tích rất tốt, trường học thà là miễn phí tiên học cũng muốn tuyển cô vào.
Hai người từng khóc than nói không có tiền lo cho cô ăn học, đến cả các chi phí phát sinh trong việc học của cô cũng không muốn đưa tiền, vậy mà quay đầu đã có thể mua nhà tìm công việc cho em trai, cũng vào thời khắc đó, trái tim của cô cũng đã chết.
Lý Thanh Vận vất vả được các giáo viên trong trường giúp đỡ thị đầu một trường học top đầu, dựa vào quỹ vay vốn sinh viên để hoàn thành việc học của mình.
Còn có nến để chiếu sáng cũng phải chuẩn bị một ít nữa, nông thôn đa phần đều dùng đèn dầu, so ra thì nến vẫn tiện hơn, phải chuẩn bị nhiều một chút.
Hiện tại trên người cô chỉ còn lại hai nghìn đồng cuối cùng, số tiền này không thể đụng đến nữa.
Quay về kho hàng, nhận hàng do siêu thị đưa đến, Lý Thanh Vận mệt đến mức nằm liệt trên ghế trước cửa kho hàng.
Nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối, trăng lên đầu cành, Lý Thanh Vận tốn một ngày, cuối cùng cũng lấp đây không gian, đổi mười tám vạn tiền tiết kiệm thành một đống vật dụng sinh hoạt, cảm giác sợ hãi đối với điều không biết trong lòng cũng giảm đi một ít.
Cô có nhiều vật dụng sinh hoạt như thế, cho dù có đi đến đâu, ít nhất cũng có thể bảo đảm có thể sinh sống vô lo trong một đoạn thời gian.
Cô chậm rãi đi đến phố ăn vặt, ăn một bữa buffet lẩu mà lúc trước cô luôn không nỡ ăn, nhét đầy bụng đến lúc ăn không vô bất cứ thứ gì nữa mới dừng lại, sau đó mới ôm cái bụng no về căn phòng cô thuê, sửa soạn các vật dụng tư nhân của mình bỏ vào trong thùng, cũng cất vào trong không gian.
Cô thỏa mãn đi ngủ.