Chương 40
Sau khi rửa mặt và dọn dẹp xong, cô dỗ Nhị Bảo ngủ xong, một ngày bận rộn của Lý Thanh Vận mới kết thúc. Tiếp theo chính là thời gian của cô.
"Nếu là cảm thấy ngột ngạt thì hãy dọn đến phòng phía tây để nghỉ ngơi đi. Vốn dĩ anh chính là bệnh nhân, con nít ồn ào buổi tối sẽ gây ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh đó." Lý Thanh Vận vừa lau tóc vừa nói.
Cố Đình Chu theo bản năng không muốn dọn qua đó.
"Không cần, người một nhà nên ở cùng nhau. Hơn nữa, một mình em sẽ rất vất vả. Buổi tối, có anh ở đây còn có thể giúp em một phen." Anh đường hoàng nghiêm trang nói.
Lý Thanh Vận nghe anh nói như vậy, cô cũng không nói thêm cái gì nữa. Hơn nữa, có anh ở đây thật sự là buổi tối cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Có đôi khi anh sẽ xử lý cho Nhị Bảo mà không cần cô phải nhúng tay vào.
Hai vợ chồng lại bàn bạc về vấn đề đi học của Đại Bảo, cả hai quyết định mấy ngày nay, Cố Đình Chu sẽ dạy bù cho thằng bé nhiều một chút.
Chẳng lẽ Cố Đình Chu lại không biết nguyên thân không biết chữ nhưng vẫn để cô xem thư vào buổi sáng sao?
Là hành động vô tâm hay cố tình dò xét đây?
Lý Thanh Vận toát mồ hôi lạnh khắp người, cô sởn tóc gáy. Là một quân nhân, mức độ cảnh giác của anh sẽ không kém. Nếu anh phát hiện mình có gì đó không phù hợp, vì sao anh không vạch trần cô vào khi đó. Thậm chí anh còn đối xử với cô tốt như vậy nữa chứ?
Hai ngày nay, cô còn có chỗ nào bị lộ tẩy nữa hay không đây?
Anh không vạch trần mình rốt cuộc là có ý đồ gì nhỉ?
Lý Thanh Vận che giấu nỗi lo lắng và nghi ngờ ở trong lòng, cô giả vờ buồn ngủ rồi nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Theo lý thuyết, một người đã mệt mỏi suốt một ngày nên ngủ say từ lâu rồi, nhưng cô lại không hê cảm thấy buồn ngủ. Cô thao thức suốt nửa đêm mà chưa ngủ được chút nào, lăn qua lộn lại ở trên giường đất giống như một cái bánh nướng áp chảo.
Cố Đình Chu còn tri kỷ hỏi han cô bị làm sao vậy. Cô sợ tới mức nói không có việc gì, sau đó cô nhanh chóng ép mình mau ngủ đi.
Hơn nửa đêm, rốt cuộc cô cũng đã ngủ rồi, nhưng cô lại gặp ác mộng liên tục. Cảnh đầu tiên là Cố Đình Chu đang hét vào mặt cô vì sao phải sử dụng thân thể của vợ anh khiến cô ấy trở thành cô hồn dã quỷ mà biến mất.
Cảng khác là khuôn mặt đáng yêu của hai đứa nhỏ, trong mộng Nhị Bảo cũng biết nói, hai đứa nhỏ than thở khóc lóc cầu xin cô trả lại mẹ cho chúng.
Cô sợ tới mức từ trong mộng tỉnh lại, toàn thân chảy đầy mồ hôi.
“Làm sao vậy? Em gặp ác mộng à?” Giọng nói dịu dàng của Cố Đình Chu truyền đến.
"Không có gì, anh mau ngủ đi."
Đúng lúc tiếng khóc của Nhị Bảo vang lên, cô nhanh chóng bế cậu bé lên để dỗ dành, sau đó cho cậu bé uống sữa mới cắt ngang được cuộc trò chuyện không phù hợp này.
Nhị Bảo ngủ tiếp lần nữa, cô không hê buồn ngủ. Sắc trời đã sáng, cô cũng chuẩn bị rời giường.
Mấy ngày nay trời nóng bức nên cô tưới nước cho mảnh đất tự giữ, sau đó phơi quần áo và tã đã được giặt sạch vào hôm trước lên rồi mới bắt đầu nấu bữa sáng.
Bữa sáng hấp một nồi bánh bột ngô và bột mì trắng, sau đó nấu thêm một nồi cháo lớn, mỗi người một quả trứng gà là đủ rồi.
Bây giờ, Nhị Bảo hễ nhìn thấy cái gì cũng đều muốn bỏ vào trong miệng ăn, cháo trắng đặc cũng không quá phù hợp với cậu bé. Lý Thanh Vận cho cậu bé nửa cái bánh bột ngô hấp, cậu bé có ăn bánh bột ngô hấp mềm cũng không khó khăn gì.
Gặm được nửa cái bánh, cậu bé lại giơ tay về phía Lý Thanh Vận đòi thêm.
Đứa bé nhỏ, khuôn mặt hồng hào đáng yêu.
Uống sữa trong khoảng thời gian này, cậu bé lớn nhanh như một quả bóng bay được bơm hơi, trên người nhiều rất nhiều thịt, biến thành một đứa trẻ trắng trẻo mềm mại và đáng yêu.
Lý Thanh Vận lại bẻ thêm nửa cái bánh ngô đưa cho cậu bé để cậu bé tự gặm. Nếu có rơi vụn bánh ở trên cái giường, cậu bé sẽ dùng tay nhỏ nhặt vụn bánh lên rồi cho vào trong miệng.
Thật đúng là một đứa bé tham ăn.
Một nồi bánh bột ngô chỉ ăn được một nửa, phần còn dư được cô cho vào rổ cất đi.
Lý Thanh Vận đã bận rộn từ sáng sớm, cô từ từ cũng đã nghĩ thông suốt. Cho dù như thế nào, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, cô cứ làm tốt việc của chính mình là được.
Cô kiểm tra vết thương cho Cố Đình Chu rồi thay thuốc cho anh.
"Hôm nay, em có chút việc muốn quay về nhà mẹ đẻ một chuyến. Giữa trưa, em sẽ quay về nhà, làm phiền anh chăm giúp hai đứa nhỏ nhé."
Anh suy nghĩ rồi nói tiếp: "Có cần anh đi chung với em không? Bằng không, anh đi vào trong thôn mượn xe bò, cả nhà ba người chúng ta đi chung nhé."
"Không cần phải phiền phức như vậy đâu, em đi một chút sẽ về thôi, anh yên tâm đi.”
Vốn dĩ chiều qua Lý Thanh Vận đã chuẩn bị qua đi tới đó một chuyến, sau đó cô lại bị chuyện nhận kết nghĩa, nấu cơm và ăn cơm trì hoãn.
Cô nhanh chóng thay một bộ quần áo gọn gàng, chải tóc lên, đội mũ rơm lên rồi xuất phát.
"Chiêu Đệ đã quay lại rồi sao? Hôm qua em gái của cháu vừa mới về nhà một chuyến, hôm nay cháu lại tới nữa."
"Cũng không phải là vậy nhỉ. Hai vợ chồng Lý Thiết Trụ thật sự quá may mắn, nuôi lớn ba đứa con gái, mà đứa sau còn xinh đẹp, lễ hỏi cũng là người sau trang trọng hơn người trước. Ngày nào họ cũng đều có con gái đưa tiền tới, hai vợ chồng và con trai không cần đi làm mà cũng sống rất sung sướng." Người trong thôn nói năng ám chỉ đầy giễu cợt.
Lý Thanh Vận cũng lười phản ứng với những người này, cô lập tức bỏ đi luôn.
Thảo nào người nhà họ Lý không tới cửa, hóa ra bọn họ đã chuyển mục tiêu sang người em gái của nguyên thân.
Cũng không biết cô ấy lại bị bọn họ hút bao nhiêu máu rồi nữa.
Vừa đi vừa suy nghĩ, cô đã tới trước căn nhà mái ngói ba gian mới của nhà họ Lý.
Với số tiền mà đôi vợ chồng nhà họ Lý đã bán ba đứa con gái, cộng thêm số tiền mà mấy năm nay bọn họ không ngừng bóc lột con gái mình, bọn họ không chỉ đã xây được ngôi nhà mái ngói khang trang, mà còn tích cóp được không ít của cải cho con trai của mình nữa.
Sĩ diện, không phải là ai cũng có thể nhẫn nhịn được đâu.
Cô lấy con dao gọt hoa quả mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trong không gian ra cất vào túi quần.
Cô yên lặng cổ vũ bản thân ở trong lòng.
Học theo dáng vẻ của Lý Đắc Bảo, cô đập cửa ầm ĩ.
Đồng thời, cô chửi đổng lên như một người đàn bà đanh đá: "Lý Đắc Bảo, cút ra đây mở cửa cho tôi."