Chương 160: Chương 160
Sau đó Nguyễn Phỉ khóc.
[Hóa ra không chỉ mình tôi thấy cô ta khóc giả à?]
[Cười chết, giờ ai mà không biết bộ mặt thật của Nguyễn thị chứ. Nghe nói mấy công ty chủ chốt của Nguyễn thị đều bị Hoắc thị thâu tóm rồi.]
[Ủa. Ban đầu Nguyễn gia và Hoắc gia còn là thông gia cơ mà. Sao lại thành ra thế này?]
[Trời, còn có người không biết năng lực của Nguyễn Kiều à? Giới nhà giàu ở Yến Kinh, cơ bản đều là khách hàng của Nguyễn Kiều, cô ấy lợi hại lắm, không đùa đâu.]
[Không ai biết à? Chuyện nhà họ Lận có liên quan đến cô ấy đấy.]
[Ừm, Phương Hiểu Phong sụt ba mươi cân cũng là do cô ấy cứu đấy.]
[Chết thật, thật không vậy?]
…
Nguyễn Kiều lướt bình luận, phát hiện mấy cư dân mạng này lạc đề nhanh thật. Ngay lập tức chuyển sang tài khoản Weibo của mình, thấy ngay 99+ tin nhắn riêng, cô chớp mắt, vội lục tìm túi gấm.
Vẫn làm ít quá.
*
Gần đến chiều tối, cuối cùng Hoắc Nam Châu cũng ra khỏi phòng họp, trợ lý Trương đi theo sau nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Hoắc, có cần đặt nhà hàng cho ngài không ạ?”
Hoắc Nam Châu: “Tạm thời không cần.”
Anh đẩy cửa phòng làm việc ra, ánh mắt liếc thấy Nguyễn Kiều lại ngoan ngoãn nằm trên bàn vẽ bùa. Thấy cô chăm chú như vậy, Hoắc Nam Châu cũng không làm phiền, chỉ dặn trợ lý Trương đến giờ tan làm thì tan làm, rồi đóng cửa phòng làm việc lại.
Trăng lên đầu cành liễu, mãi đến khi người ê ẩm, Nguyễn Kiều mới buông bút lông trong tay xuống. Nhìn nhiều quá nên trước mắt cô mờ mờ, Nguyễn Kiều xoa xoa mắt, quay đầu nhìn lại. Đập vào mắt đầu tiên là ánh đèn sáng rực ngoài cửa sổ, rồi nhìn sang bên cạnh là đôi mày thanh tú tĩnh lặng của người đàn ông đang cúi mắt xem tài liệu.
Nguyễn Kiều chớp chớp mắt, vô thức cảm thán trong lòng—— Người đàn ông này đẹp trai thật.
“Vẽ xong rồi à? Đói bụng chưa?”
Cô xoa xoa bụng, cong mắt hỏi: “Chúng ta đi ăn ở đâu?”
< >“Anh đặt đồ Quảng Đông rồi, ở gần đây thôi. Thu dọn đồ đạc rồi đi ăn thôi.”< p>Nguyễn Kiều đương nhiên là đồng ý. Vừa đứng dậy khỏi sàn nhà vừa thu dọn đồ đạc, nghĩ bụng dù sao ngày mai cũng phải đến đây, thế là tiện tay gửi luôn ở đây của Hoắc Nam Châu. Người đàn ông thấy vậy, bỗng nhướng mày: “Phí gửi đồ là bao nhiêu?”