Chương 176: Chương 176
“Được rồi các chị em, đừng suy diễn nữa. Cặp đôi tổng giám đốc và minh tinh này không phải quá ổn sao? Cần gì phải nghĩ ra đủ thứ linh tinh!”
“Tránh hết ra cho tôi! Nhân viên của Hoắc Thị tôi đây sắp nghẹn rồi! Tổng giám đốc của chúng tôi và Kiều Kiều là tuyệt phối! Không chấp nhận bất kỳ phản bác nào. Tổng giám đốc rất dính người, ngày nào cũng đưa Kiều Kiều đến công ty. Bây giờ trong công ty chúng tôi còn ai dám nói chưa có chữ ký và bùa hộ mệnh của Kiều Kiều?”
“Cười chết mất, nhân viên của Hoắc Thị tôi đây xin xác nhận, là thật. Tiện thể đăng một bức ảnh chụp chung của tôi và Nguyễn Kiều, he he.”
“Thật ra tôi không nghi ngờ gì về chuyện Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu hẹn hò. Hơn nữa tôi còn theo dõi tin tức hot mấy ngày nay, chỉ có thể nói, một số thủy quân vẫn luôn dẫn dắt dư luận [mỉm cười]”
< n style="font-weight: 400;">“A! Tôi thấy tổng giám đốc Hác trong ảnh chụp chung! Anh ấy ở vị trí gần cửa, nhìn ánh mắt đó có vẻ như đang nhìn Nguyễn Kiều thì phải, dịu dàng quá đi.”
Nguyễn Kiều: “???”
Cái gì? Còn có bức ảnh như vậy sao?
Nguyễn Kiều nhanh chóng lưu ảnh lại rồi phóng to, nheo mắt nhìn kỹ mới phát hiện cư dân mạng đúng là có đôi mắt tinh tường. Lúc đó cô chụp ảnh chung với các nhân viên trong công ty, Hoắc Nam Châu đứng ở bên cạnh, có lẽ vô tình bị chụp vào. Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, toàn thân toát lên vẻ thanh tú vô song, chỉ có đôi mắt là nhìn thẳng vào Nguyễn Kiều, dường như ngay cả sự lạnh lùng giữa hai lông mày cũng giảm đi đôi phần.
Nhưng Nguyễn Kiều rõ ràng nhớ rằng thời gian, trong văn phòng của nhân viên, cô không gặp Hoắc Nam Châu.
Cho nên…
Có phải anh lo lắng cô không hòa hợp với nhân viên nên đã lén chạy đến xem cô không?
Có lẽ Nguyễn Kiều còn chưa biết rõ, sau khi anh lập tài khoản Weibo, trong danh sách theo dõi chỉ có một người, chính là cô.
Cho nên, Nguyễn Kiều vừa đăng Weibo, anh đã biết hết.
Anh ngẩng điện thoại lên dưới ánh mắt dõi theo của Nguyễn Kiều, chia sẻ lại Weibo của cô.
Nguyễn Kiều: “…”< /p>
Không đợi cô nói gì, Hoắc Nam Châu đã vẫy tay với cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Kiều Kiều, lại đây.”
< >Nguyễn Kiều chớp chớp mắt, hỏi một câu ‘làm gì’ nhưng bước chân lại đi rất nhanh, đã rất tự nhiên đi đến bên cạnh Hoắc Nam Châu. Hoắc Nam Châu nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, ý cười trong mắt càng sâu hơn. Tay nắm lấy vòng eo mềm mại thon thả dưới lòng bàn tay, nhẹ nhàng kéo một cái liền ấn người vào trong lòng.