Chương 226: Chương 226
Lộ Tuệ Tuệ nhìn anh, chế nhạo nói:
"Sếp Bùi, chắc anh cũng chỉ muốn gọi tên em thôi phải không?"
"Nói chút chuyện với em."
Lộ Tuệ Tuệ nghiêm mặt một giây:
"Anh nói đi."
Bùi Chi Hành cho biết:
"Hơn nửa tháng sau anh sẽ ở nước ngoài."
Anh phải đi công tác.
Có lẽ không đơn giản là hơn nửa tháng, nếu công việc nhiều có thể sẽ đi hơn một tháng.
Cô tính một chút, quả thật Bùi Chi Hành về được một khoảng thời gian rồi.
"Biết rồi."
Cô yên tĩnh mấy giây, suy nghĩ rồi nói:
"Vậy chờ anh đi công tác về, em cũng gần đóng máy rồi."
Bùi Chi Hành rũ mi nhìn cô chằm chằm, thấp giọng hỏi:
"Em không vui à?"
"Không có."
Lộ Tuệ Tuệ cười, nhìn thẳng anh nói:
"Vậy anh chú ý an toàn nhé?"
Giọng của anh trầm thấp, khàn khàn:
Bùi Chi Hành dặn dò:
"Có chuyện gì gọi nhớ điện thoại cho Quý Minh Tân."
Anh ở nước ngoài, nước xa không cứu được lửa gần, nhưng Quý Minh Tân có thể.
Lộ Tuệ Tuệ: "Vâng."
Mỗi lần cô chủ động, Bùi Chi Hành sẽ không kiềm chế được.
Anh ôm cô vào ngực, hôn triền miên lên môi cô.
Nếu như không phải vẫn còn ở bên ngoài, nụ hôn này sẽ không kết thúc trong vài phút đâu.
Lúc kết thúc, Bùi Chi Hành ôm mặt của Lộ Tuệ Tuệ, giọng nặng nề:
"Quay về thôi nào."
Mặt Lộ Tuệ Tuệ hơi nóng, tai cũng nóng, môi cũng hơi sưng.
Cô ngoan ngoãn để Bùi Chi Hành nắm tay dẫn về khách sạn.
-
Trở lại khách sạn, hai người cũng mất hết mấy suy nghĩ ướt át kia.
Sau khi rửa mặt, Lộ Tuệ Tuệ được Bùi Chi Hành ôm vào ngực, lại nghe anh dông dài dặn dò vài câu.
Lộ Tuệ Tuệ rất buồn ngủ.
Mơ mơ màng màng, cô hỏi có phải Bùi Chi Hành định đi luôn không?
"Sáng mai anh bay, anh phải về nhà một chuyến."
Lộ Tuệ Tuệ vô thức mở mắt:
"Sao anh không nói sớm?"
Bùi Chi Hành nhìn vẻ mặt kích động của cô, khẽ cười:
"Có thể ở lại với em mấy tiếng nữa."
Sở dĩ trước đó không nói bởi vì không muốn Lộ Tuệ Tuệ có tâm trạng như bây giờ, anh không muốn cô thấy không nỡ.
Bùi Chi Hành vuốt tóc cô, nhỏ giọng dỗ dành:
Lộ Tuệ Tuệ muốn nói rất nhiều nhưng cô lại cảm thấy tương lai còn dài.
Cô "Ừm" một tiếng, trốn vào lòng người bên cạnh, lẩm bẩm nói:
"Ngủ ngon."
Mặt Bùi Chi Hành giãn ra:
"Ngủ ngon."
...
Hôm sau, khi Lộ Tuệ Tuệ dậy, Bùi Chi Hành đã không còn trong phòng nữa.
Cô nằm ngây ngốc trên giường ba phút, vén chăn rời giường.
Vừa bước ra từ phòng tắm, Hạ Lỵ gọi điện thoại tới.
Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày, bắt máy:
"Chị Hạ Lỵ."
Cô hỏi:
"Mới sáng sớm gọi cho em, chẳng lẽ em lại lên hot search?"
Cô chỉ đùa thôi.
Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy gần đây mình không có gì để lên hot search hết, lên thì tối qua lên rồi.
Hạ Lỵ: "Em đoán chuẩn thật."
Lộ Tuệ Tuệ: "???"
Cô sửng sốt: "Dạ?"
Hạ Lỵ nhướng mày:
"Thế nào, em không biết tối qua mình làm gì sao?"
Lộ Tuệ Tuệ mơ màng:
Không phải cô tham gia chương trình xong, ăn bữa khuya rồi về khách sạn sao?
Bỗng dưng Lộ Tuệ Tuệ nghĩ tới điều gì đó.
Cô sờ mũi, há miệng hỏi:
"... Em và Bùi Chi Hành bị người ta chụp được hả?"
Hạ Lỵ: "Đúng vậy."
Chị ấy nói:
"Hai người còn hôn nhau bên đường nữa."
Hạ Lỵ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
"Có phải em quên mình là người nổi tiếng rồi?"
"..."
Lộ Tuệ Tuệ không dám lên tiếng.
Cô đâu có quên, nhưng tình huống tối qua thật khó mà kìm lòng được, cô cũng không kiềm chế nổi.
Có điều Lộ Tuệ Tuệ không dám nói vậy với Hạ Lỵ:
"Vậy hôm nay em không xem Weibo nữa."
Lộ Tuệ Tuệ trả lời rất tỉnh táo.
Hạ Lỵ: "... Vậy thì không xem, dù sao hai người cũng là cặp tình nhân."
"Có điều dân mạng đều khen hai người thật bình dị."
Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày:
"Sao thế ạ?"
Hạ Lỵ: "Nữ minh tinh và tổng tài bá đạo không đi nhà hàng một bữa ăn tốn mấy chục nghìn mà lại đi ăn quán ven đường, em nói có bình dị không?"
"Đó là vì quán ven đường cũng có cái tốt của nó mà."
Dĩ nhiên đồ ăn của nhà hàng cao cấp ăn ngon và lành mạnh, nhưng thỉnh thoảng ăn ở quán ven đường cũng rất thú vị.
Hơn nữa, Lộ Tuệ Tuệ thích lẩu cay, nhà hàng cao cấp không làm được hương vị đấy.
Hạ Lỵ cười nói:
"Không có việc gì, fans cp của em và sếp Bùi chỉ nhiều chứ không ít."
Lộ Tuệ Tuệ hơi ngại:
"Em không cố ý mà."
Tất nhiên Hạ Lỵ biết cô không cố ý.
Chị ấy dặn dò:
"Bình luận trên mạng vẫn tốt, muốn xem cũng có thể xem. Lát nữa em vào đoàn phim à?"
Chị ấy chuyển đề tài.
Lộ Tuệ Tuệ "Ừm" một tiếng:
"Buổi chiều phải quay phim ạ."
Hạ Lỵ hiểu:
"Xem kịch bản lúc trước gửi cho em chưa?"
Lộ Tuệ Tuệ: "Em xem rồi."
Cô trầm mặc một lát rồi nói:
"Chị Hạ Lỵ, em muốn thử bộ phim truyền hình này."
Mà kịch bản phim truyền hình mà Hạ Lỵ gửi cho cô, chị ấy đã đọc qua và cảm thấy cũng không tệ, bất giác cảm thấy Lộ Tuệ Tuệ sẽ thích nên mới không bỏ đi mà gửi cho cô.
Sự thật chứng minh, suy đoán của Hạ Lỵ chính xác.
So với việc cắm rễ ở thế giới điện ảnh, thật ra Lộ Tuệ Tuệ xem trọng kịch bản hơn. Cô quay phim không để ý đó là phim truyền hình hay là phim điện ảnh, cô chỉ để ý kịch bản có phải là thể loại bản thân mình thích và cảm thấy hứng thú hay không thôi.
Nghĩ đến đây, Hạ Lỵ thở dài:
"Được, nếu em quyết định rồi, chị cũng không có vấn đề gì."
Chị ấy nói:
"Chị đi bàn bạc một chút."
Hạ Lỵ: "Nên làm mà."
-
Cúp điện thoại, Nhạc Nhạc tới thu dọn đồ đạc cho cô.
Trên xe quay về đoàn làm phim, Lộ Tuệ Tuệ vốn muốn nghỉ ngơi một chút nhưng nghĩ đến hot search Hạ Lỵ nói, cô cố nén xấu hổ vào Weibo xem.
Đề tài #Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành ôm hôn ven đường vào đêm khuya# đang ở vị trí top một trên hot search.
Ngay khi nhìn thấy, Lộ Tuệ Tuệ đã muốn thoát Weibo ngay và luôn.
Cô biết tay săn ảnh chụp được cảnh này nhưng không biết chủ đề trên hot search của hai người lại xấu hổ như vậy.
Tai Lộ Tuệ Tuệ hồng hồng, cúi đầu nhìn, cảm giác xấu hổ tăng mạnh.
Cô mở lên thì thấy là một đoạn video dài mười mấy phút.
Video bắt đầu từ bữa ăn khuya của hai người, hai người họ cười dịu dàng ăn đồ ăn, sau đó tính tiền rời đi, tay trong tay quơ quơ trên đường, sau đó đứng hôn môi ven đường.
Toàn bộ quá trình hai người đều ngọt ngào giống như cặp tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Tay săn ảnh đăng video thì cũng thôi đi.
Họ còn tiến hành phân tích video nữa chứ. Xem xong toàn bộ video, Lộ Tuệ Tuệ thề, sau này cô ở nhà phải kéo màn cửa thôi, cô tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm này lần nào nữa.
Coi như không hôn môi với Bùi Chi Hành, cô cũng không cho tay săn ảnh chụp được cuộc sống riêng tư của mình, quá xấu hổ rồi.