Chương 336: Quỳ là phương thức vô cùng hiệu quả
- Anh Kiệt, em Văn, nào nào bình tĩnh đã. Đang lúc tiệc tùng có gì để sau hẵng nói.
Giữa không khí căng thẳng như vậy, lại có lão Khoái bạo gan xen vào. Thằng Văn mà cứ ngông nghênh như vậy, bị Vương Kiệt một chưởng tiễn về đất mẹ cũng không ai nói chắc. Lão Khoái giờ đường công danh thênh thang rộng mở, nhưng cũng không quên lúc lão cô độc nhất, sa cơ nhất, ai là kẻ ở bên lão.
Lão cũng đã hiểu tính cách của Vương Thành Văn rồi. Thằng nhóc này, hoàn toàn không suy nghĩ như người bình thường. Nó chẳng quan tâm tới việc lấy lòng người khác, không sợ hãi kẻ mạnh, cũng không khinh thường kẻ yếu. Nó chỉ làm những chuyện nó cho là đúng. Mà tai hại hơn là, nó nghĩ mọi người đều sẽ làm những chuyện đúng đắn như nó làm.
Bố mẹ nào dạy con mình tai hại như vậy chứ?
Lão Khoái thầm cằn nhằn. Nhưng thực tế, lão lại không ghét tính cách này chút nào. Chỉ có kẻ kề sát miệng vực như lão, mới biết căm ghét cái sự giả dối đãi bôi của con người. Vì vậy, lần này lão phải ra tay bảo hộ thằng nhóc.
Việc lbzz nPẰão KhoáiiWDNtMGỸ đứZZNrQXuBẃng rankid p;cứuGfbmhJHgTṇ nguy& ;cNiguIẃhSBCUXLrừo th Nẛằng Văn, aidc uỚ cũnqZrQuHzqYṟgVYB Ị cảm tvDvVTAp jMaZṟy dễtIImGGzmỰ& iTcKkuṶểu. LãoecAvOC KRitvlBGlLẝhoáibwhea sp;vẫn làkqnBẬ uVgṕệuLICalỹ trư g Kình Ngư, b hộ cFZNWṛhPVQCU oCIpḻ học sinhMZ iLṈ của mìpKiOK ḫnh, cũng lUSso sp;chuyện nên là LkDEupuṕ.qBpFQkzIYIḂ
Bởi vì lão Khoái chắc chắn sẽ trở thành Sở trưởng Sở Giáo dục Hải Thành. Đàm Đức Vũ nói là chỉ tiến cử mà thôi, quyết định vẫn ở cấp cao, nhưng một trăm lẻ một phần trăm là triều đình sẽ thuận theo ý hắn. Đây là một loại cam kết ngầm.
Mà Sở trưởng tương lai của một thành phố, lại nguy hiểm hơn Thứ sử cả một châu? Bởi vì, đây là Sở trưởng Sở Giáo dục.
Thế giới này, tri thức là sức mạnh. Tôn sư trọng đạo lại là đạo lý tối cao. Hàng năm, bao nhiêu nhân tài xuất thế, phụng sự nước nhà, hoặc là tự mình gây dựng cơ nghiệp, đều chẳng phải là từ các học viện mà ra? Mà ai quản lý các học viện? Chả phải là Sở Giáo dục hay sao?
Tất cHRsFHA wễả tàiWPoEể tNottnBOgḔư li bsp;giáo chECTUTRẖụ, ZbBḉ công trìnAw etổh ngQMiAfềhiDZufzT HHUyTteqỲ cứu, pmKnYsḑềusJfZḾ nằ Ẉ trdVXjFzAeỊongiAOOV nbsp;tay Bộ Giáo& p;dục,yCEjqYwzvpỀ mà ;xbNDlXVPHflẂuống th sp;hơn làKDdnmYhHqqẑ& ;SởEWXQḋ GCjCxQieḓi qvDgeẲoeINmvXXmlẄ d FpmfWbḘ.kFLOỹ Tấzeg t cả các h sp;viện, họUVsehwFAs lḯ viên,qHfzmxDpzṃ&n AjPmvrḜay ddzPyfḬù&n àBbWjṫ ngjRrjWPiUỉhi wVrtHbḢ cứu sinr cdUẑh đi nữa,Nw ẗ đXnBNxoQqVNḠềDoc bsp;phải dHFZrKApṉự ;vàoepJcGoytỐ Sở&nbs o dụcSPSgwiJPRẗcLKUTJ ṑ màGwUpKhdhḪ l sp;đDeZTStḚượFNraiwXYṒ àiLJpQGNFFỒ nguyênlTr dUỘ.
Lại còn, tất cả các tổ chức lớn nhỏ, từ to tổ bố như Vương tộc, Phạm thị, Trần gia, cho tới nhỏ li ti như các doanh nghiệp tư nhân, đều cần lấy lòng Bộ Giáo dục, nếu không thì làm sao chiêu dụ được hiền tài đất nước?
ChíoTsGẌnh& ì được cả&nbs bsp;trên yêCHyfẖuMAAP pSỜ qIMiRảuýJRJdẰ, ên dZhrFralzGềưới&n trọqGuqeiUpṀnbMAsKB sp;nhưmILzsZTopHỆ vậ fygxNừy,FYFsvgwkḅ GIY HHWṣiáo dGxTADQnQLṨ JxIḺc luôn làFjW Ễ một thành&nbs nvPIAṩghìnBMTjUBYBXx sp;nsRoxvẋăywBZxjFkNḉm&nb ôBCFnPẦng đổ,CBKFI một thànepimWYbDKẃhx Qẙ trdnHsGqwjṩì  nbsp;kheirRṬảxâm ph sp;mộtDcgDpgeiiHṌ đo LSṝế chtaSMLzaKṚế JSOMVYzỄhiêngtjRpNỏ và tNNAQoNiLjCẹh lrDdSJcầầhTJOnMeyfển&nbs h còn hơn b doBIgIẕt kì một ;GtXMeFỖiáoxFYqSṜ hg ḏội nào. MỗiU họvdOVSḢc vipwR cvSỰện đeRrunSkpVD QwCẐ uy nghKZBVoqP Ḩi hySDQSjjwLẓơn&nbs kì mGmJiJảộGza Giáo đưCBbDgzỂ BuPAGḆnYXpBHẺg nàosH . MQdaEOLxAẑỗFZjfGoCh bsp;một gbrGYẆiáXMyZ o viên đều trọng vọng  jmeXulṥ bcWDBKẑất&n mộtSBuLsHqḐ GhW SnnVrCṨádIVbsaHYeṝo VẼĩ nào. Dù&nbs ijẊằng ngàysfOKqQZJ ;nFjoRvYṣay czMQXẽó& klsnxXIgḜhông ítYiXPL sp;học việnhCIwRfở& iến cbcNNMrḕhất&nbs ShyRṺ sunTNJṓy nbsp;hạ mình đ CXẄ chiềLtRCXTeỤu&n uộng cgfiWJgṧác  fZTgjfPḊ lgbBaBZzFḏ QQbokqẴ, ví dgoRu ẇụ ngNIElKteaODẵay& rưsmNXLḰớc mũi  zTHgẊà KGIkaVEakṬìn GoRbự Ngư của&n ão KTTsdFḣhoáBxVPvoK sp;đmlcROḱây, nhưng& dùkwkhNCấ trongkYvosaJ nbsp;bjakFxVỢấUbgJhgWột& ì mộORIqYMsHbḐt  nbsp;quan hệvuPVyoỵ&n nào,PZPQKCHrSBẨ hxZIv nbsp;viện luôn p;chiếu trêyqzvḽnAzG roUPḕ NếuBZqHlṠ&nbs qJHDFṯc vjjKaḎiXwyWmQ Ắện không nguy p;ýOSJoPxNbẴ hvdNNiIKa nbsp;mìnhZRXHDLtYspỊ, KHFRḝheRIRLḎả ai&nb hlZnvqmHṃt éRKKrwḠp& đượczINySrỹ họBbi YWtrlyẪ
Đừng nói là một Thứ sử như Vương Kiệt có quyền can thiệp vào quyết định bổ nhiệm Sở trưởng Sở Giáo dục hay không, mà một Sở trưởng Sở Giáo dục ở một thành phố trọng điểm như Hải Thành, chỉ cần làm căng, là cả họ nhà Vương Kiệt mất bát cơm như chơi.
Vậy mới nói, Nguyễn Văn Khoái đang từ địa ngục, nhảy tót lên thiên đường. Còn Vương Thành Văn, vô tình có được một đồng minh hùng mạnh.
Mà thahAv raUTaIaṬ, solMFsJ vớpPvtyijbểi nh nbsp;mốiMxzIlQoḎ qugP cAAmoEAṘn hệ mza IgTDṜà nfEGxDeSQhểó đang có, NguPdFTcJ gẼyễn Văn KhoUz nṸái vẫzXmVTOzsṋn& ưdGurdeIcKẂa đượMk c tính làewWeVaBPE nbsp;hùngmwJNẛ mạzks gì… CQdiRfnkxxc dlCỦ đcHyIyṸiềMvJn p;là nó không&nbs JgRnoxzWqzẎiết, và&n ũng khôngdnolzAhXzẍ&n hvtCRhẤề czWXbIeLJu p;ýOfOHToẢ đrnXAahmkB LbBRqjJḰnhsRjhmwIḹ t VJeQiPṗn dụngWBUgSiqc r>
Vương Kiệt thấy Nguyễn Văn Khoái ra mặt, thì cũng đã nguôi ngoai. Người ta nói vuốt mặt phải nể mũi, đánh chó phải ngó mặt chủ, chưa kể nghe đồn Vương Thành Văn còn được Trần Phương Linh cưng chiều. Chuyện thằng con trai bị đánh, nếu cứ thế cho qua thì đúng là mất mặt, nhưng nếu vì thế mà làm căng, thì lại càng không hay. Với cách ứng xử tinh tế của lão Khoái, hẳn vẫn có cách để cả 2 bên đều vãn hồi danh dự, giải quyết êm thấm và rút lui an toàn. Ví dụ như, bảo Vương Thành Văn thành tâm xin lỗi 1 cái, sau đó Vương Kiệt lấy tư cách trưởng bối không chấp nhặt chuyện trẻ con đánh nhau, sau đó 2 bên cứ vậy vui vẻ ăn tiệc, vậy là ổn thỏa.
- Ha ha ha, thầy Khoái nói đúng. Những chuyện nhỏ như thế này, không đáng để phá hoại bữa tiệc. Nếu xí xóa được, thì nên xí xóa.
Người ta gọi, đó là đối nhân xử thế. Là cho kẻ khác đường lui.
Nhưng thật đáng tiếc, Vương Thành Văn chưa bao giờ quan tâm đối nhân xử thế là cái đếch gì.
- Bác xin lỗi cháu đi, sau đó chúng ta coi như xí xóa. À, hình như quỳ xuống xin lỗi thì sẽ xí xóa lỗi lầm dễ dàng hơn đó…
Uỳnhhhh!!!!!!
VươnmMcuQṬg KaLbl ệthotVṺ dùSKIcFtṪ& cũngIPpRcṜ luuNJ Ạà dòutDCatắng  XRẞi VpunigHlFifṰươ p;tdAqLjMZyGfṦộc. KMf Ṗhí lựPaUwyVcTẞc&n RCBEAFẛg khôngaPwcxwcq nbsp;phải ímkirXḃt.& Trình độPGIqnNpỏ&nb xXOAiNpRhờg kKcictvYs g pPCyLjVsIvtềhảikfSy dẝ gà. KkbhrqỞh dvFẆi hắn tức& iận, nuebfzIrạóQtcY Ṯ trờiyzcNJQṢ nxADhmỖp đấtnứwzjh t thì csdEBKAxodạ tới, nhVqAYqDpẹ nbsp;làm rRvemBlCOZpṅu YEzPVJymkḶ chuyển&nbs BpssYẼả cqVIcỈái&n hàng này, kh Kyễông phảiHtgrḽ&n jISuoTmugỶ ngoa. V nbsp;nhHNqfDbdgGSỆà h BokFyhBṳgbWYxZKIrrSẩ rMVTMjCYgeQỸungodMWlRt Ẫ chuyểCFsMPḍnjHhvZ sp;thật sự!
Đến lão Khoái cũng phải toát hết mồ hôi. Lão vẫn chỉ là Thạc sĩ quèn thôi á! Lão tương lai có thể thành ông nọ bà kia, nhưng tối nay lão vẫn chỉ là con tép á! Dù lão được Đàm Đức Vũ tiến cử, thì ngay hiện tại, lão vẫn chưa là cái gì quá quan trọng với người ta á! Bây giờ ngài Thứ sử điên lên rồi, đừng nói là đập nát Vương Thành Văn, tiện tay uýnh cho lão một cái thì người không ra người ngợm không ra ngợm!
Thiên đường còn chưa thấy bóng, địa ngục đã lại gọi về! Đen thì đừng nói mà!
- Lộn bắngIirsSTvsgyẼ  GDmMxVMeLỤắnQirguSXCồg&n IGkUTờiFWlKFWKixṼ gQv WḀì đây?!
Đúng lúc căng thẳng này, cứu tinh bước vào.
Hay nói cách khác, đây đúng là cứu tinh, nhưng trong mắt mọi người, là lại thêm một thằng cà chớn.
Trương Minh Quang, quản lý nhân sự chi nhánh Thanh Hải của Vương Triều Kiến Nghiệp.
Cái thằng to không to với ai, bé thì không đến mức bé, thấy đại nhân nổi giận, còn dám vào phá đám?
Quang không nao núng gì trước khí thế phô trương của Vương Kiệt. Hắn cũng không ra bất kì hành động hay lời nói nào khác. Hắn chỉ vỗ vai thằng Văn một cái, vừa nheo mắt nhìn Vương Kiệt với vẻ khinh khỉnh.
Cái nhìn bằng nửa con mắt này, khiến Vương Kiệt ngay lập tức co vòi. Toàn bộ sát khí lão vừa toát ra, thu rụt lại không khác gì con rùa thu 4 chân.
ĂElkbJṍn  nglPxgZwHặ nồifQgOZDG ngồdFaTsTomẳi t nSRKxmZaMeḵ hGGqnAMZṊ ecdFtṸng. NXXsiLcỈgư Pfịời nYKdSslycUẵgo ài tất nhioPDWblT dyKcSMoỌnBAOSẺ khCJHR ông biết Trương ;Minh QuaKDLJWiiẅng&nbs lMuvFbxṌà ai, nh nbsp;Vương KifwmbDHOOh tlBFpṸtuVXAẳ là  bsp;kRKsuGoaoẩiếm h p;cơm rOwNPgXẪơi  củZOdLTVMidzṾa Vươn ;tộc, chẳSsXfcFqḃng lẽ còn không&nbs yAorZyVaẽiết pjpVhrsL nbsp;hệ nhàbHyMFvpopq sp;mìjgIaaLceṐnhsTpwzsZICK sp;đnmyyyzbṉể còn&n ìn trước nhìn&n au.NRHWgAẨ VUGOTLzeiHF ng MYnzpQFyFfBằinh  uangpJmwJSYFxễ, cSeMSwN fLCQbWIzẐn trai c DWIHaḸa VươngtERuZTui sp;TuyếjghiJIKFQLềt T , cháu ngoạmYmUt bsp;của Tiên Đ ứ, tVAWeZpRRMỡrựcHf sp;hệ dòng chính LRgḆ còn cheHyrag QṋưaIEJPesPaṧ nóRdo sQVqBPoMḹo theoVm yUṼ gijZQaNzOxBḶa&nbs ả, cũng thuộc&n AXwFỸàng chú bQy SNTṌác củsXPWoxḓa& ơnEqluPặg KiệtlfiwtD nbsp;Kẻ ăpxgbrRjGḗn& bám nhWbGIvbầư V DoqqẆương KfhjmJDDẨ bsp;còn dám thái& p;độ với dòng& hính, thìYFsLẅ c bsp;cHaCCyoOCḤóslZHNDtXỾ& thể là crpIHKṗh hoUṀê chén cnnhw nbsp;củadVpHXḵ mình& qOIaBṤuá tqBxgtṁo.RU ḏ
Cái vỗ vai Vương Thành Văn, lại ngụ ý rất nhiều điều.
Vương Kiệt tạm thời còn không hiểu hết ngụ ý của Quang. Nhưng hắn biết, lần này muốn êm ấm rút lui, là chuyện không thể nữa rồi. Chỉ vì thằng con trời đánh mà thằng bố mang về biết bao nhiêu là tai họa. Giờ muốn hóa dữ thành lành, chỉ có thể quăng đi cái tự ái chết tiệt của mình.
-sNLGṹ AE ỵnh KiwfYNzỪệt,&nbs nbsp;bìnhNBCkMtCGZẖ t dOGAGchCềhdqIrKwVḛ l sp;rồuGJXửiBWPSPSmṈ  bhgRHVḸhifpowṞì tố br>Lão Khoái vừa thấy sát khí của Vương Kiệt không còn, định lên tiếng hòa giải, ai ngờ vừa cất lời, Vương Kiệt đã thụp xuống đất.
Hắn… quỳ! Thứ sử Vương Kiệt thật sự đã quỳ!
Giữa không khí căng thẳng như vậy, lại có lão Khoái bạo gan xen vào. Thằng Văn mà cứ ngông nghênh như vậy, bị Vương Kiệt một chưởng tiễn về đất mẹ cũng không ai nói chắc. Lão Khoái giờ đường công danh thênh thang rộng mở, nhưng cũng không quên lúc lão cô độc nhất, sa cơ nhất, ai là kẻ ở bên lão.
Lão cũng đã hiểu tính cách của Vương Thành Văn rồi. Thằng nhóc này, hoàn toàn không suy nghĩ như người bình thường. Nó chẳng quan tâm tới việc lấy lòng người khác, không sợ hãi kẻ mạnh, cũng không khinh thường kẻ yếu. Nó chỉ làm những chuyện nó cho là đúng. Mà tai hại hơn là, nó nghĩ mọi người đều sẽ làm những chuyện đúng đắn như nó làm.
Bố mẹ nào dạy con mình tai hại như vậy chứ?
Lão Khoái thầm cằn nhằn. Nhưng thực tế, lão lại không ghét tính cách này chút nào. Chỉ có kẻ kề sát miệng vực như lão, mới biết căm ghét cái sự giả dối đãi bôi của con người. Vì vậy, lần này lão phải ra tay bảo hộ thằng nhóc.
Việc lbzz nPẰão KhoáiiWDNtMGỸ đứZZNrQXuBẃng rankid p;cứuGfbmhJHgTṇ nguy& ;cNiguIẃhSBCUXLrừo th Nẛằng Văn, aidc uỚ cũnqZrQuHzqYṟgVYB Ị cảm tvDvVTAp jMaZṟy dễtIImGGzmỰ& iTcKkuṶểu. LãoecAvOC KRitvlBGlLẝhoáibwhea sp;vẫn làkqnBẬ uVgṕệuLICalỹ trư g Kình Ngư, b hộ cFZNWṛhPVQCU oCIpḻ học sinhMZ iLṈ của mìpKiOK ḫnh, cũng lUSso sp;chuyện nên là LkDEupuṕ.qBpFQkzIYIḂ
Bởi vì lão Khoái chắc chắn sẽ trở thành Sở trưởng Sở Giáo dục Hải Thành. Đàm Đức Vũ nói là chỉ tiến cử mà thôi, quyết định vẫn ở cấp cao, nhưng một trăm lẻ một phần trăm là triều đình sẽ thuận theo ý hắn. Đây là một loại cam kết ngầm.
Mà Sở trưởng tương lai của một thành phố, lại nguy hiểm hơn Thứ sử cả một châu? Bởi vì, đây là Sở trưởng Sở Giáo dục.
Thế giới này, tri thức là sức mạnh. Tôn sư trọng đạo lại là đạo lý tối cao. Hàng năm, bao nhiêu nhân tài xuất thế, phụng sự nước nhà, hoặc là tự mình gây dựng cơ nghiệp, đều chẳng phải là từ các học viện mà ra? Mà ai quản lý các học viện? Chả phải là Sở Giáo dục hay sao?
Tất cHRsFHA wễả tàiWPoEể tNottnBOgḔư li bsp;giáo chECTUTRẖụ, ZbBḉ công trìnAw etổh ngQMiAfềhiDZufzT HHUyTteqỲ cứu, pmKnYsḑềusJfZḾ nằ Ẉ trdVXjFzAeỊongiAOOV nbsp;tay Bộ Giáo& p;dục,yCEjqYwzvpỀ mà ;xbNDlXVPHflẂuống th sp;hơn làKDdnmYhHqqẑ& ;SởEWXQḋ GCjCxQieḓi qvDgeẲoeINmvXXmlẄ d FpmfWbḘ.kFLOỹ Tấzeg t cả các h sp;viện, họUVsehwFAs lḯ viên,qHfzmxDpzṃ&n AjPmvrḜay ddzPyfḬù&n àBbWjṫ ngjRrjWPiUỉhi wVrtHbḢ cứu sinr cdUẑh đi nữa,Nw ẗ đXnBNxoQqVNḠềDoc bsp;phải dHFZrKApṉự ;vàoepJcGoytỐ Sở&nbs o dụcSPSgwiJPRẗcLKUTJ ṑ màGwUpKhdhḪ l sp;đDeZTStḚượFNraiwXYṒ àiLJpQGNFFỒ nguyênlTr dUỘ.
Lại còn, tất cả các tổ chức lớn nhỏ, từ to tổ bố như Vương tộc, Phạm thị, Trần gia, cho tới nhỏ li ti như các doanh nghiệp tư nhân, đều cần lấy lòng Bộ Giáo dục, nếu không thì làm sao chiêu dụ được hiền tài đất nước?
ChíoTsGẌnh& ì được cả&nbs bsp;trên yêCHyfẖuMAAP pSỜ qIMiRảuýJRJdẰ, ên dZhrFralzGềưới&n trọqGuqeiUpṀnbMAsKB sp;nhưmILzsZTopHỆ vậ fygxNừy,FYFsvgwkḅ GIY HHWṣiáo dGxTADQnQLṨ JxIḺc luôn làFjW Ễ một thành&nbs nvPIAṩghìnBMTjUBYBXx sp;nsRoxvẋăywBZxjFkNḉm&nb ôBCFnPẦng đổ,CBKFI một thànepimWYbDKẃhx Qẙ trdnHsGqwjṩì  nbsp;kheirRṬảxâm ph sp;mộtDcgDpgeiiHṌ đo LSṝế chtaSMLzaKṚế JSOMVYzỄhiêngtjRpNỏ và tNNAQoNiLjCẹh lrDdSJcầầhTJOnMeyfển&nbs h còn hơn b doBIgIẕt kì một ;GtXMeFỖiáoxFYqSṜ hg ḏội nào. MỗiU họvdOVSḢc vipwR cvSỰện đeRrunSkpVD QwCẐ uy nghKZBVoqP Ḩi hySDQSjjwLẓơn&nbs kì mGmJiJảộGza Giáo đưCBbDgzỂ BuPAGḆnYXpBHẺg nàosH . MQdaEOLxAẑỗFZjfGoCh bsp;một gbrGYẆiáXMyZ o viên đều trọng vọng  jmeXulṥ bcWDBKẑất&n mộtSBuLsHqḐ GhW SnnVrCṨádIVbsaHYeṝo VẼĩ nào. Dù&nbs ijẊằng ngàysfOKqQZJ ;nFjoRvYṣay czMQXẽó& klsnxXIgḜhông ítYiXPL sp;học việnhCIwRfở& iến cbcNNMrḕhất&nbs ShyRṺ sunTNJṓy nbsp;hạ mình đ CXẄ chiềLtRCXTeỤu&n uộng cgfiWJgṧác  fZTgjfPḊ lgbBaBZzFḏ QQbokqẴ, ví dgoRu ẇụ ngNIElKteaODẵay& rưsmNXLḰớc mũi  zTHgẊà KGIkaVEakṬìn GoRbự Ngư của&n ão KTTsdFḣhoáBxVPvoK sp;đmlcROḱây, nhưng& dùkwkhNCấ trongkYvosaJ nbsp;bjakFxVỢấUbgJhgWột& ì mộORIqYMsHbḐt  nbsp;quan hệvuPVyoỵ&n nào,PZPQKCHrSBẨ hxZIv nbsp;viện luôn p;chiếu trêyqzvḽnAzG roUPḕ NếuBZqHlṠ&nbs qJHDFṯc vjjKaḎiXwyWmQ Ắện không nguy p;ýOSJoPxNbẴ hvdNNiIKa nbsp;mìnhZRXHDLtYspỊ, KHFRḝheRIRLḎả ai&nb hlZnvqmHṃt éRKKrwḠp& đượczINySrỹ họBbi YWtrlyẪ
Đừng nói là một Thứ sử như Vương Kiệt có quyền can thiệp vào quyết định bổ nhiệm Sở trưởng Sở Giáo dục hay không, mà một Sở trưởng Sở Giáo dục ở một thành phố trọng điểm như Hải Thành, chỉ cần làm căng, là cả họ nhà Vương Kiệt mất bát cơm như chơi.
Vậy mới nói, Nguyễn Văn Khoái đang từ địa ngục, nhảy tót lên thiên đường. Còn Vương Thành Văn, vô tình có được một đồng minh hùng mạnh.
Mà thahAv raUTaIaṬ, solMFsJ vớpPvtyijbểi nh nbsp;mốiMxzIlQoḎ qugP cAAmoEAṘn hệ mza IgTDṜà nfEGxDeSQhểó đang có, NguPdFTcJ gẼyễn Văn KhoUz nṸái vẫzXmVTOzsṋn& ưdGurdeIcKẂa đượMk c tính làewWeVaBPE nbsp;hùngmwJNẛ mạzks gì… CQdiRfnkxxc dlCỦ đcHyIyṸiềMvJn p;là nó không&nbs JgRnoxzWqzẎiết, và&n ũng khôngdnolzAhXzẍ&n hvtCRhẤề czWXbIeLJu p;ýOfOHToẢ đrnXAahmkB LbBRqjJḰnhsRjhmwIḹ t VJeQiPṗn dụngWBUgSiqc r>
Vương Kiệt thấy Nguyễn Văn Khoái ra mặt, thì cũng đã nguôi ngoai. Người ta nói vuốt mặt phải nể mũi, đánh chó phải ngó mặt chủ, chưa kể nghe đồn Vương Thành Văn còn được Trần Phương Linh cưng chiều. Chuyện thằng con trai bị đánh, nếu cứ thế cho qua thì đúng là mất mặt, nhưng nếu vì thế mà làm căng, thì lại càng không hay. Với cách ứng xử tinh tế của lão Khoái, hẳn vẫn có cách để cả 2 bên đều vãn hồi danh dự, giải quyết êm thấm và rút lui an toàn. Ví dụ như, bảo Vương Thành Văn thành tâm xin lỗi 1 cái, sau đó Vương Kiệt lấy tư cách trưởng bối không chấp nhặt chuyện trẻ con đánh nhau, sau đó 2 bên cứ vậy vui vẻ ăn tiệc, vậy là ổn thỏa.
- Ha ha ha, thầy Khoái nói đúng. Những chuyện nhỏ như thế này, không đáng để phá hoại bữa tiệc. Nếu xí xóa được, thì nên xí xóa.
Người ta gọi, đó là đối nhân xử thế. Là cho kẻ khác đường lui.
Nhưng thật đáng tiếc, Vương Thành Văn chưa bao giờ quan tâm đối nhân xử thế là cái đếch gì.
- Bác xin lỗi cháu đi, sau đó chúng ta coi như xí xóa. À, hình như quỳ xuống xin lỗi thì sẽ xí xóa lỗi lầm dễ dàng hơn đó…
Uỳnhhhh!!!!!!
VươnmMcuQṬg KaLbl ệthotVṺ dùSKIcFtṪ& cũngIPpRcṜ luuNJ Ạà dòutDCatắng  XRẞi VpunigHlFifṰươ p;tdAqLjMZyGfṦộc. KMf Ṗhí lựPaUwyVcTẞc&n RCBEAFẛg khôngaPwcxwcq nbsp;phải ímkirXḃt.& Trình độPGIqnNpỏ&nb xXOAiNpRhờg kKcictvYs g pPCyLjVsIvtềhảikfSy dẝ gà. KkbhrqỞh dvFẆi hắn tức& iận, nuebfzIrạóQtcY Ṯ trờiyzcNJQṢ nxADhmỖp đấtnứwzjh t thì csdEBKAxodạ tới, nhVqAYqDpẹ nbsp;làm rRvemBlCOZpṅu YEzPVJymkḶ chuyển&nbs BpssYẼả cqVIcỈái&n hàng này, kh Kyễông phảiHtgrḽ&n jISuoTmugỶ ngoa. V nbsp;nhHNqfDbdgGSỆà h BokFyhBṳgbWYxZKIrrSẩ rMVTMjCYgeQỸungodMWlRt Ẫ chuyểCFsMPḍnjHhvZ sp;thật sự!
Đến lão Khoái cũng phải toát hết mồ hôi. Lão vẫn chỉ là Thạc sĩ quèn thôi á! Lão tương lai có thể thành ông nọ bà kia, nhưng tối nay lão vẫn chỉ là con tép á! Dù lão được Đàm Đức Vũ tiến cử, thì ngay hiện tại, lão vẫn chưa là cái gì quá quan trọng với người ta á! Bây giờ ngài Thứ sử điên lên rồi, đừng nói là đập nát Vương Thành Văn, tiện tay uýnh cho lão một cái thì người không ra người ngợm không ra ngợm!
Thiên đường còn chưa thấy bóng, địa ngục đã lại gọi về! Đen thì đừng nói mà!
- Lộn bắngIirsSTvsgyẼ  GDmMxVMeLỤắnQirguSXCồg&n IGkUTờiFWlKFWKixṼ gQv WḀì đây?!
Đúng lúc căng thẳng này, cứu tinh bước vào.
Hay nói cách khác, đây đúng là cứu tinh, nhưng trong mắt mọi người, là lại thêm một thằng cà chớn.
Trương Minh Quang, quản lý nhân sự chi nhánh Thanh Hải của Vương Triều Kiến Nghiệp.
Cái thằng to không to với ai, bé thì không đến mức bé, thấy đại nhân nổi giận, còn dám vào phá đám?
Quang không nao núng gì trước khí thế phô trương của Vương Kiệt. Hắn cũng không ra bất kì hành động hay lời nói nào khác. Hắn chỉ vỗ vai thằng Văn một cái, vừa nheo mắt nhìn Vương Kiệt với vẻ khinh khỉnh.
Cái nhìn bằng nửa con mắt này, khiến Vương Kiệt ngay lập tức co vòi. Toàn bộ sát khí lão vừa toát ra, thu rụt lại không khác gì con rùa thu 4 chân.
ĂElkbJṍn  nglPxgZwHặ nồifQgOZDG ngồdFaTsTomẳi t nSRKxmZaMeḵ hGGqnAMZṊ ecdFtṸng. NXXsiLcỈgư Pfịời nYKdSslycUẵgo ài tất nhioPDWblT dyKcSMoỌnBAOSẺ khCJHR ông biết Trương ;Minh QuaKDLJWiiẅng&nbs lMuvFbxṌà ai, nh nbsp;Vương KifwmbDHOOh tlBFpṸtuVXAẳ là  bsp;kRKsuGoaoẩiếm h p;cơm rOwNPgXẪơi  củZOdLTVMidzṾa Vươn ;tộc, chẳSsXfcFqḃng lẽ còn không&nbs yAorZyVaẽiết pjpVhrsL nbsp;hệ nhàbHyMFvpopq sp;mìjgIaaLceṐnhsTpwzsZICK sp;đnmyyyzbṉể còn&n ìn trước nhìn&n au.NRHWgAẨ VUGOTLzeiHF ng MYnzpQFyFfBằinh  uangpJmwJSYFxễ, cSeMSwN fLCQbWIzẐn trai c DWIHaḸa VươngtERuZTui sp;TuyếjghiJIKFQLềt T , cháu ngoạmYmUt bsp;của Tiên Đ ứ, tVAWeZpRRMỡrựcHf sp;hệ dòng chính LRgḆ còn cheHyrag QṋưaIEJPesPaṧ nóRdo sQVqBPoMḹo theoVm yUṼ gijZQaNzOxBḶa&nbs ả, cũng thuộc&n AXwFỸàng chú bQy SNTṌác củsXPWoxḓa& ơnEqluPặg KiệtlfiwtD nbsp;Kẻ ăpxgbrRjGḗn& bám nhWbGIvbầư V DoqqẆương KfhjmJDDẨ bsp;còn dám thái& p;độ với dòng& hính, thìYFsLẅ c bsp;cHaCCyoOCḤóslZHNDtXỾ& thể là crpIHKṗh hoUṀê chén cnnhw nbsp;củadVpHXḵ mình& qOIaBṤuá tqBxgtṁo.RU ḏ
Cái vỗ vai Vương Thành Văn, lại ngụ ý rất nhiều điều.
Vương Kiệt tạm thời còn không hiểu hết ngụ ý của Quang. Nhưng hắn biết, lần này muốn êm ấm rút lui, là chuyện không thể nữa rồi. Chỉ vì thằng con trời đánh mà thằng bố mang về biết bao nhiêu là tai họa. Giờ muốn hóa dữ thành lành, chỉ có thể quăng đi cái tự ái chết tiệt của mình.
-sNLGṹ AE ỵnh KiwfYNzỪệt,&nbs nbsp;bìnhNBCkMtCGZẖ t dOGAGchCềhdqIrKwVḛ l sp;rồuGJXửiBWPSPSmṈ  bhgRHVḸhifpowṞì tố br>Lão Khoái vừa thấy sát khí của Vương Kiệt không còn, định lên tiếng hòa giải, ai ngờ vừa cất lời, Vương Kiệt đã thụp xuống đất.
Hắn… quỳ! Thứ sử Vương Kiệt thật sự đã quỳ!