Chương 67
Những ngày tháng đại học trôi qua thật nhanh, đảo mắt một cái đã tới năm ba. Kiến thức chuyên ngành Đường Uyển Tâm đã học xong gần hết, đến kỳ nghỉ cô bắt đầu thực tập trong tập đoàn Đường thị.
Cô gái nhỏ rất nỗ lực, thái độ làm việc cũng đoan chính, biết cách lắng nghe và có tinh thần cầu tiến.
ờng Uyển Tâm đã sống qua một đời, đương nhiên nắm rõ kết quả của những hạng mục này, đối với những hạng mục có tiềm năng nhưng sau này sẽ bị đào thải, giờ cô phải chuẩn bị kế hoạch thật tốt, thật thuyết phục.
< ời trước, tập đoàn Đường thị đầu tư không tốt, cuối cùng dẫn đến kết cục phá sản. Nếu đã có cơ hội làm lại, lần này nói thế nào thì cô cũng phải giúp tập đoàn Đường thị tiếp tục hoạt động, giữ được tâm huyết của ba, hơn nữa còn phải làm nó phát triển tốt hơn.
ơng nhiên, là nhân viên nhảy dù vào, rất nhiều lãnh đạo ở cao tầng không phục Đường Uyển Tâm. Đường Uyển Tâm cũng không vội, cô có rất nhiều thời gian để chứng minh mình đúng.
Kỳ nghỉ của Lục Phong Châu cũng rất bận rộn, cậu cũng bắt đầu tiến vào làm việc cho tập đoàn Lục thị. Tập đoàn Lục thị là do ông nội cậu thành lập, ba của Lục Phong Châu là con trai cả, tính tình trung thực thẳng thắn, không quá được Lục lão gia tử thích.
Nh ng đám trẻ nhà con trai thứ hai và thứ ba lại ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, không thể nào so được với Lục Phong Châu. Đặc biệt là đợt trước Lục Phong Châu còn đính hôn với thiên kim của tập đoàn Đường thị, những thứ này trong mắt lão gia tử đều là lợi thế.
o nên, sau khi Lục Phong Châu tiến vào Lục thị, cậu được trực tiếp phân cho chức vụ tổng giám đốc đại lý. Đương nhiên trong lòng con trai thứ hai và thứ ba không phục, nhiều lần ra mặt ngáng chân, không những không thành mà cuối cùng còn trợ giúp cậu một phen.
L ục Phong Châu không phụ kì vọng, trong thời gian một tháng tại chức hạ bút kí được một hợp đồng mấy tỷ. Lục lão gia tử mừng rỡ, cười đến không khép miệng được, gặp người liền khoe khoang về năng lực của cháu trai.
C ó lẽ lão nhân gia đã quên, nhiều năm trước, ông từng đứng trước mặt mọi người, trách cứ Lục Phong Châu, còn tuyên bố ông không có đứa cháu như cậu.
nh cách ngang ngạnh khó thuần, khó thành châu báu.
H ện giờ cú vả mặt này, bạch bạch tiếng kêu thật vang.
-
Kỳ nghỉ kết thúc, Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu cùng xuất ngoại du học. Trong lúc đó, Lục Phong Châu vẫn online, tham dự các loại hạng mục của tập đoàn Lục thị, chức vị từ “Đại lý” tổng giám đốc đã bay lên đến tổng giám đốc.
uổi tối, Đường Uyển Tâm chuẩn bị món ăn, cùng Lục Phong Châu trải qua bữa tối lãng mạn dưới ánh nến tiêu chuẩn.
Ánh nến mờ mịt, chiếu lên hai bóng dáng quấn quýt trên tường. Đáy mắt Đường Uyển Tâm tràn đầy tình yêu nồng đậm.
ục Phong Châu được thiếu nữ trong lòng trêu chọc đến tâm ý viên mãn, cậu khàn khàn giọng hỏi: “Em chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
< “......” Đường Uyển Tâm thẹn thùng gật gật đầu.
-
Ngày hôm sau, khi Đường Uyển Tâm tỉnh lại, toàn thân đau nhức, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh mặt trời có chút chói mắt. Trước tầm mắt là chuỗi hạt trang trí đang liên tục đong đưa, sau đó cô lại nhắm mắt lại, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh chuỗi hạt trang trí trong xe.
Chu ỗi hạt?
ng đưa??
Lục Phong Châu thấy cô tỉnh lại, nâng tay cô lên, đặt lên đó một nụ hôn, “Em tỉnh rồi?”
< ường Uyển Tâm không rảnh trả lời câu hỏi này của cậu, hiện tại cô càng quan tâm hơn đến chuyện bọn họ đang định đi đâu, “Chúng ta đang đi đâu đây?”
< ục Phong Châu: “Sân bay.”
  “Về? Về nước?” Đường Uyển Tâm vẫn cảm thấy như trong sương mù. Quyết định thế này cũng quá đột nhiên đi? Một chút dấu hiệu cũng không có, “Về nước làm gì?”
&nbs r>-
Đến tận khi xuống máy bay, Đường Uyển Tâm mới có loại cảm giác quen thuộc “Thì ra anh nói được làm được”, thì ra bọn họ thật sự trở về...... Lãnh chứng.
n nữa còn không hề báo chuyện này cho ai hết?
c Phong Châu giơ giấy hôn thú lên cao, trên mặt toàn là ý cười, ha ha, cô rốt cuộc đã là của cậu.
nh chính ngôn thuận, không ai có thể đoạt được.
< ường Uyển Tâm nắm chặt quyển sổ nhỏ màu hồng, nhìn Lục Phong Châu, thấy cậu cười ngây ngô như vậy, chỉ lắc đầu, đúng là đồ ngốc.
-
Lần này, Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu đột ngột quyết định về nước, còn không kịp thông báo cho bất kì ai. Cho nên, khi Đường Uyển Tâm xuất hiện trong phòng khách nhà họ Đường, Đường lão phu nhân đầu tiên là cả kinh, sau đó cười đến không khép miệng được.
< à đã vài tháng không được gặp cháu gái ngoan ngoãn, đang nhớ cô muốn chết.
< ường lão phu nhân cũng vòng tay ôm cô, “Cháu gái ngoan của bà, bà nội nhớ cháu muốn chết, tới đây, để bà nội nhìn xem.”
< ường Uyển Tâm mỉm cười đáp: “Không có, cháu còn béo lên đó.”
< Đường lão phu nhân: “Mau, đi siêu thị mua thêm chút cá, rồi thịt, còn có hải sản, phải nấu mấy món bổ dưỡng cho Tâm Tâm.”
Má Ngô : “Vâng.”
&nbs >Đường lão phu nhân: “Mua thêm chút xương tươi tươi nhé, chút nữa làm món canh xương hầm cho Tâm Tâm.”
“Ai nói? Vậy ba không tốt với con à?” Một giọng nam trầm thấp từ bên ngoài truyền đến.
< ường Thắng nhéo nhéo chóp mũi cô, “Công chúa bảo bối của nhà ba đã trở về, đương nhiên là ba phải lập tức trở về rồi.”
< ường Uyển Tâm khoác cánh tay Đường Thắng, “Ba, con rất nhớ ba.”
ờng Thắng: “Chỉ biết nói ngon ngọt.”
-
Buổi tối, Lục Phong Châu tới cọ ăn cọ uống. Lúc cả nhà chuẩn bị đi ăn cơm, Đường Uyển Tâm nhìn cậu, nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ hôn cậu một cái.
N ưng mà, lửa trong người đàn ông một khi đã thắp lên thì không dễ dập, Lục Phong Châu phản ứng lại, túm lấy cô hôn sâu một trận mới vừa lòng thả người.
< Gương mặt Đường Uyển Tâm đỏ như máu.
Cô lấy cớ, vội đi lên lầu.
n Lục Phong Châu đi theo Đường Thắng đến thư phòng, hai người nói chuyện trong thư phòng suốt một giờ, ngoại trừ các chuyện về làm ăn học tập, Lục Phong Châu cũng thẳng thắng chuyện mình dẫn Đường Uyển Tâm đi lãnh chứng
n...... Còn tiền trảm hậu tấu.
c Phong Châu sợ cha vợ tức giận, nên bày vẻ mặt hối lỗi, thái độ còn vô cùng nhún nhường, tư thế đúng chuẩn mặc người đánh mắng. Dù sao, bắt cóc con gái nhà người ta đi lãnh chứng, còn không xin ý kiến của phụ huynh, cậu—— xác thực nên ăn đòn.
i người giằng co vài phút, Đường Thắng lấy ra một chiếc hộp từ trong ngăn kéo, đẩy đến trước mặt Lục Phong Châu, “Đây là hồi môn của Tâm Tâm, đừng tưởng rằng người nhà học Đường chúng ta trèo cao lên nhà họ Lục của cháu.”
< Lục Phong Châu không thèm liếc mắt một cái, đẩy chiếc hộp trở về, “Đời này cháu chỉ cần em ấy, không cần bất cứ thứ gì khác. Hơn nữa xin chú cứ yên tâm, nhất định cháu sẽ mang đến hạnh phúc cho em ấy, mấy thứ này chú cứ giữ lại ạ, cháu không cần.”
< ường Thắng thưởng thức nhất chính là tính cách này của Lục Phong Châu, so với những tên đàn ông suốt ngày mỏi mắt trông mong chờ hồi môn của nhà gái, thì cậu đã được coi là một người đàn ông tốt.
ờng Thắng âm thầm đánh giá biểu hiện của Lục Phong Châu, thêm thêm giảm giảm, cuối cùng cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Ba vợ nào cũng đều xem con rể như tình địch cả thôi, haizz, áo bông nhỏ bị cướp đi rồi.
....
Lúc ăn cơm, Đường Uyển Tâm liên tục gắp đồ ăn cho Lục Phong Châu, Đường Thắng có chút ghen tị, “Haizz, đúng là con gái lớn không giữ được mà.”
< Đường Thắng: “Như vậy còn tạm được.”
&nbs Đường lão phu nhân bật cười thành tiếng: “Già đầu rồi mà con như trẻ con.” Rồi bà quay đầu nói với Lục Phong Châu: “Tiểu Châu, ăn nhiều chút, cháu cũng gầy đi rồi.”
< ục Phong Châu: “Cảm ơn bà nội, còn bà nội thì càng ngày càng trẻ trung xinh đẹp ạ.”
Đứa bé biết nói ngọt ai mà không thích? Đường lão phu nhân vui vẻ, nếp nhăn trên mặt càng sâu, “Được, được, đúng là đứa bé ngoan.”
ng Uyển Tâm: “......”
&nbs r>Được rồi, cậu còn biết dỗ người cơ đấy.
&n bsp;
Người bạn của chị em phụ nữ - Lục Phong Châu trong lúc cơm vẫn luôn trò chuyện với Đường lão phu nhân, nói ngon nói ngọt đến mức khiến nụ cười trên mặt Đường lão phu nhân mãi không dứt.
y lúc đầu Đường Thắng còn trưng ra khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng cuối cùng vẫn không kiên trì nổi, khóe mắt cũng hơi cong lên, mỉm cười.
< Đường Thắng ngẫm lại cũng thấy đúng, hiện tại việc học quan trọng, ông nói với Lục Phong Châu: “Cháu nhất định phải đối xử thật tốt với Tâm Tâm đấy. Nếu để chú phát hiện cháu khi dễ con bé, chuyện hôn sự này cũng không cần bàn nữa.”
< ục Phong Châu cầm lấy tay Đường Uyển Tâm, ôn nhu nói: “Chú Đường yên tâm, đến mạng của cháu cũng cho em ấy.”
< ường Thắng thấy thế, ho nhẹ một tiếng, “Thời gian không còn sớm, Phong Châu, cháu cũng nên trở về rồi.”
Lục Phong Châu: “......”
&nbs r>Cậu hoài nghi cha vợ đang muốn ngáng chân cậu, nhưng cậu không có chứng cứ!
Đường Uyển Tâm đẩy đẩy cậu, “Đi đi.”
&nbs >Đường Uyển Tâm cũng đứng dậy theo, “Con đi tiễn anh ấy.”
< ường lão phu nhân cũng không chọc thủng tâm tư ghen ghét nho nhỏ của ông, “Con đấy ——”
Bà lắc đầu, nói với người giúp việc: “Đỡ tôi về phòng.”
>Cuối mùa thu, Dung thành đón những cơn gió nhè nhẹ lạnh lẽo. Lục Phong Châu giúp Đường Uyển Tâm chỉnh sửa quần áo, nắm tay cô bỏ vào túi áo gió của mình, hai người thản nhiên cùng tản bộ.
“Có mệt không?”
>“......”
&nb br>“Em có muốn thoa chút thuốc lên đó không?”
>“......”
&nb br>“Hôm nay là do anh quá nóng nảy. Đáng nhẽ anh nên để em nghỉ ngơi một lát, tối hôm qua anh cũng không tiết chế.”
< ......”
< >“Lần sau anh sẽ chú ý hơn.”
< >Gương mặt Đường Uyển Tâm càng ngày càng hồng, cô dừng chân, “Anh, tự anh đi về đi.” Nói xong xoay người định chạy về.
  br>Lục Phong Châu ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay vòng qua trước người cô, đầu dán lên đầu cô, “Em đang tức giận sao? Hay là đang thẹn thùng?”
>Đường Uyển Tâm nũng nịu nói: “Không muốn để ý tới anh.”
&nbs r>Đường Uyển Tâm nghẹn cười, “Đáng đời.”
ục Phong Châu mổ lên mặt cô mấy cái, “Nên giờ anh phải đòi chút phí an ủi.”
i người ôm nhau một lúc lâu, đến tận khi người giúp việc trong nhà ra tìm, Lục Phong Châu mới buông tay.
Đ ờng Uyển Tâm nhìn cậu đi xa, xoay người vào nhà.
B n đêm, Đường Uyển Tâm gọi điện thoại cho Tiểu Đào. Biết Đường Uyển Tâm trở về, Tiểu Đào cũng xin nghỉ quay về Dung thành, hai người vừa gặp mặt đã thân thiết ôm chầm lấy nhau.
T âm trạng của Tiểu Đào hình như đã tốt hơn lần gặp trước rất nhiều. Hai người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, Tiểu Đào không còn nhắc đến Lưu Môn Đình nữa, Đường Uyển Tâm cảm thấy như vậy cũng khá tốt, nếu đã quên thì cứ quên đi. Mối tình đầu thời niên thiếu, tuy rằng rất đẹp, nhưng quá đau, quên đi với Tiểu Đào cũng là một chuyện tốt.
ểu Đào dựa vào vai Đường Uyển Tâm, đong đưa ly rượu vang đỏ, nhàn nhạt nói: “Gần đây có một nam sinh đang theo đuổi mình.”
< Đường Uyển Tâm nghe vậy, vui mừng ra mặt, “Là sinh viên trong trường cậu sao? Có đối tốt với cậu không?”
>Tiểu Đào uống một ngụm rượu vang đỏ, “Cũng tạm được đi. Mỗi ngày đưa ăn đưa uống, lần này mình trở về cũng là anh ấy lái xe đưa mình về...... Rất ân cần.”
< ường Uyển Tâm vỗ vỗ bả vai cô ấy, “Vậy thì thử đi, nhỡ may đây lại là định mệnh của cậu thì sao?”
<