Chương 91: Đi vào địa cầu
Theo tinh cầu màu xanh nước biển tượng hóa đầy đủ thì Đường Vũ rốt cuộc không thể bình tĩnh. Tinh cầu này thoạt nhìn đều không phải là hình tròn tiêu chuẩn, có chút giống quả lê, mắt thường có thể nhìn thấy mặt ngoài bao trùm hàng loạt nước và mây mù màu trắng, hai đầu hoàn toàn bị băng tuyết bao phủ.
“Những lời này tôi đồng dạng tặng cho ông!”. Hardman dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Luke, làm đối phương tức giận gần chết.
Lời này nói ra giống như Luke đang tranh đoạt đồ vật với giống cái con cháu, làm tướng quân Luke cực kỳ tức giận, con tiện hùng này thiếu đánh mà!
L nh kiện thần khí vốn chỉ tồn tại bên trong bí cảnh, hai mảnh gọi là “linh kiện thần khí” trong tay Đường Vũ và Luke chính là mấy thú nhân trước đây lấy ra từ trong bí cảnh, mà thú nhân này sau đó đều trở thành kẻ độc tài của tinh cầu!
Bí cảnh xuất hiện, đại biểu thành công mở ra. Kế tiếp chỉ cần chờ đợi hai vị đại nhân xuất hiện, quyết định số người cuối cùng tiến vào, trong quá trình chờ đợi cho dù là gấu Quentin cũng không dám cãi lộn bắt nạt tướng quân Luke, chỉ dám thỉnh thoảng đâm chọc mấy câu.
à lúc này Courson lặng yên giữ chặt thượng tá Simon đứng bên cạnh anh, nói thầm, “Đều đã tới lúc này rồi, nên đưa đoạn bí tân kia cho tôi xem!”.
Courson hơi hơi di chuyển mấy bước, trốn ra phía sau của Carl và Ares, tránh né tầm mắt của người chung quanh, chữ viết trên giấy thoạt nhìn rất lộn xộn, có thể là vội vàng viết xuống, tờ giấy đã cực rách bươm, nhưng được Simon cẩn thận dán lại, sau đó niêm phong lại, cho nên bảo tồn coi như hoàn hảo.
hú ý tới tầm mắt của Courson, Đường Vũ nhìn lại đây, miệng mở ra đóng lại, theo khẩu hình có thể thấy được đang hỏi đối phương, “Làm sao vậy?”.
Courson lặng lẽ đưa tờ giấy cho Đường Vũ, cũng ôm các con lại đây, để Đường Vũ có thể đọc kỹ, nhìn thấy chữ viết ngoáy trên mặt giấy và vết máu mờ mờ, có thể tượng tượng tình hình lúc đó của người viết cái này khẩn cấp ra sao, vài câu đơn giản lại làm cho Đường Vũ cực khiếp sợ
Tuy rằng cái gọi là bí cảnh giống “địa cầu” như đúc, nhưng mỗi lần đều không phải là xuất hiện ở cùng 1 tọa độ vũ trụ, mỗi lần đều là sau khi bí cảnh kích hoạt mới có thể thông qua phương pháp thần kỳ trực tiếp thông báo tới trong đầu của người được chọn.
Thứ này là tôi tìm được ở trong bụng của 1 thú nhân đã chết rất lâu rồi, thú nhân kia đã chết, chỉ còn lại có khung xương, tờ giấy được tài liệu đặc thù bao bọc, miễn cưỡng tồn lưu lại. Thú nhân kia đã sắp nói ra hết, nhưng vẫn là đã chết…….”. Thượng tá khẽ nói, “Tôi muốn đi khu vực trung tâm nhất kia để tìm giống cái và con của tôi! Tôi biết! Bọn họ khẳng định ở đó! Trà Trà, tôi biết cậu không phải giống cái bình thường, nếu cậu cũng đi nơi đó thì khẳng định có thể nhìn thấy bọn họ, xin cậu giúp tôi được không?!”.
< ong>Đường Vũ nhìn ánh mắt van xin của thượng tá Simon, bên trong tràn đầy giãy dụa tuyệt vọng, nhiều năm trôi qua như vậy, chỉ sợ ông ta cũng vô pháp xác định giống cái và con của chính mình còn sống hay không, Đường Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu, “Tôi sẽ cố hết sức”.
H i thở uy áp 1 lạnh 1 nóng lại lần nữa ùn ùn kéo tới, còn hơn cả uy áp trước khi bí cảnh xuất hiện, lại cường đại tới nỗi mọi người không thể mở miệng, sự khủng bố của 2 vị đại nhân vượt qua tưởng tượng của mọi người, cũng vượt qua dự tính của Đường Vũ, sắc mặt của Courson càng kém.
ối mặt uy áp thì Thái Cực bát quái đồ trong đầu của Đường Vũ vận chuyển thần tốc, hai cực âm dương giống như là sắp hòa làm 1, mầm cây nhỏ trên mắt cá lớn dần thành đại thụ che trời, kéo dài tới mỗi 1 góc trong thân thể của cậu, cả vườn trà tùy thân cũng tùy theo phát sinh mà thay đổi, tất cả cây trà giống như là có sự sống và tư duy, run rẩy quỳ lạy vị thần của chúng nó.
ờng Vũ lại đối mặt 2 đạo uy áp, tuy rằng từ đáy lòng sinh ra cảm giác sợ hãi nhưng cũng không có quá mức mãnh liệt, ngược lại giống như là đối mặt uy nghiêm của papa, ôm 3 đứa con, cậu trở thành người duy nhất còn có thể đứng vững vàng.
Ngay sau đó một cỗ lực lượng nâng đám người được chọn với bầu bạn và con của bọn họ lên, Đường Vũ phát hiện chính mình có thể thoải mái chống lại cổ lực lượng này, nhưng cậu thuận theo tự nhiên không có phản kháng. Cổ lực lượng này tách thú nhân được chọn và giống cái cùng con họ ra thành 2 đội ngũ, trong đó có 7 thú nhân có tư cách đi vào, bên tướng quân Hardman là Courson, Carl và Ares, còn bên Luke lại là chính là tướng quân Luke và 3 thú nhân hơi lớn tuổi khác, cậu cũng không biết bọn họ.
7 thú nhân xếp thành hàng, qua một hồi lâu trước mặt mỗi người xuất hiện 1 màu sắc và mấy chữ, đại biểu cho vị trí các thú nhân này phải đi và số lượng vật hi sinh bọn họ có thể mang theo.
Carl là màu đen và 5 người, Ares là màu vàng và 7 người, Courson là màu xanh biếc và 3 người. Mà Luke là màu đỏ, 3 thú nhân khác có màu xanh biếc, xanh da trời, còn có 1 cái lại là màu trắng. Khi màu trắng xuất hiện thì sắc mặt ba người kia trở nên cực khó coi, liền ngay cả mọi người chung quanh đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn gã.
N ìn thấy màu sắc này thì Đường Vũ nghi hoặc bối rối nghiêng đầu, hình như có gì đó hiện lên ở trong đầu, nhưng cậu lại không tóm được.
H ai đoàn sương mù hình người tản ra lực lượng khủng bố thổi qua đám thú nhân được chọn, đáy lòng Đường Vũ đột nhiên co rút lại, lại nhìn qua, đám người Courson đã biến mất!
ờng Vũ hoàn toàn xốc lại tinh thần, ôm chặt 3 đứa con của cậu, mắt lạnh trừng 2 đoàn sương mù vẫn tồn tại như cũ, đột nhiên trong óc của cậu một trận trống rỗng! Tựa như đã bị công kích tinh thần, cậu cố chống đỡ rồi ném các con vào trong vườn trà tùy thân, tiếp theo liền hoàn toàn mất đi ý thức.
H rdman và Quentin trao đổi ánh mắt lo lắng, xem ra người được chọn và giống cái của bọn họ đã đi vào bí cảnh!
ng>“Nhất định có thể! Chúng mình cùng nhau chờ bọn nó trở về……..”. Tướng quân Hardman cởi bỏ vỏ bọc kiêu hùng một phương, lẳng lặng thông qua thiết bị thông tin tựa vào giống cái bầu bạn, cầu nguyện vì con và cháu của bọn họ.
c trưởng Garfied dìu bầu bạn của chính mình trở lại trong tinh hạm, tâm tình của Mang Lâm mẹ của Courson cực kích động, “Fawn, Courson sẽ an toàn trở về đúng không?!”.
< ong>“Ừ! Sẽ an tòan trở về!” Fawn gật đầu nói.
Courson lợi hại như vậy! Nhất định sẽ không có việc gì! Đúng không?!”. Hình như Mang Lâm chỉ có không ngừng thông qua đối thoại như vậy mới có thể trấn an thấp thỏm lo âu trong lòng, lúc con trai Courson của ông thật sự biến mất ở trước mắt mình thì ông rốt cuộc không kiềm chế được nội tâm không ngừng lo lắng.
Giống cái gầy yếu thoải mái ừ một chút, giống như chuyện gì cũng không có xảy ra.
G u Quentin nghi hoặc gãi gãi đầu, “Em không lo lắng sao?”.
“Không cần lo lắng, đã có Đường Vũ ở đó rồi”. Giống cái gầy yếu vẫn rất bình tĩnh trả lời, làm cho gấu Quentin vốn không lo lắng lắm lần nữa hoàn toàn ném Carl qua sau đầu, bắt đầu líu ríu miêu tả lại cảnh tượng xảy ra vừa rồi, “Em không nhìn thấy, vừa rồi là lần đầu hai vị đại nhân kia xuất hiện! Cư nhiên không phải hình người! Thoạt nhìn rất quỷ dị đó! Còn có, còn có……..”.
Giống cái gầy yếu lẳng lặng nghe thanh âm ầm ĩ của bầu bạn, ánh mắt lại xuyên thấu qua cửa sổ của chiến hạm tinh tế nhìn tinh cầu màu xanh nước biển bên ngoài kia, đáy mắt xẹt qua ánh mắt quen thuộc mà hoài niệm.
L nh kiện thần khí vốn chỉ tồn tại bên trong bí cảnh, hai mảnh gọi là “linh kiện thần khí” trong tay Đường Vũ và Luke chính là mấy thú nhân trước đây lấy ra từ trong bí cảnh, mà thú nhân này sau đó đều trở thành kẻ độc tài của tinh cầu!
Bí cảnh xuất hiện, đại biểu thành công mở ra. Kế tiếp chỉ cần chờ đợi hai vị đại nhân xuất hiện, quyết định số người cuối cùng tiến vào, trong quá trình chờ đợi cho dù là gấu Quentin cũng không dám cãi lộn bắt nạt tướng quân Luke, chỉ dám thỉnh thoảng đâm chọc mấy câu.
à lúc này Courson lặng yên giữ chặt thượng tá Simon đứng bên cạnh anh, nói thầm, “Đều đã tới lúc này rồi, nên đưa đoạn bí tân kia cho tôi xem!”.
hú ý tới tầm mắt của Courson, Đường Vũ nhìn lại đây, miệng mở ra đóng lại, theo khẩu hình có thể thấy được đang hỏi đối phương, “Làm sao vậy?”.
Tuy rằng cái gọi là bí cảnh giống “địa cầu” như đúc, nhưng mỗi lần đều không phải là xuất hiện ở cùng 1 tọa độ vũ trụ, mỗi lần đều là sau khi bí cảnh kích hoạt mới có thể thông qua phương pháp thần kỳ trực tiếp thông báo tới trong đầu của người được chọn.
Thứ này là tôi tìm được ở trong bụng của 1 thú nhân đã chết rất lâu rồi, thú nhân kia đã chết, chỉ còn lại có khung xương, tờ giấy được tài liệu đặc thù bao bọc, miễn cưỡng tồn lưu lại. Thú nhân kia đã sắp nói ra hết, nhưng vẫn là đã chết…….”. Thượng tá khẽ nói, “Tôi muốn đi khu vực trung tâm nhất kia để tìm giống cái và con của tôi! Tôi biết! Bọn họ khẳng định ở đó! Trà Trà, tôi biết cậu không phải giống cái bình thường, nếu cậu cũng đi nơi đó thì khẳng định có thể nhìn thấy bọn họ, xin cậu giúp tôi được không?!”.
< ong>Đường Vũ nhìn ánh mắt van xin của thượng tá Simon, bên trong tràn đầy giãy dụa tuyệt vọng, nhiều năm trôi qua như vậy, chỉ sợ ông ta cũng vô pháp xác định giống cái và con của chính mình còn sống hay không, Đường Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu, “Tôi sẽ cố hết sức”.
H i thở uy áp 1 lạnh 1 nóng lại lần nữa ùn ùn kéo tới, còn hơn cả uy áp trước khi bí cảnh xuất hiện, lại cường đại tới nỗi mọi người không thể mở miệng, sự khủng bố của 2 vị đại nhân vượt qua tưởng tượng của mọi người, cũng vượt qua dự tính của Đường Vũ, sắc mặt của Courson càng kém.
ối mặt uy áp thì Thái Cực bát quái đồ trong đầu của Đường Vũ vận chuyển thần tốc, hai cực âm dương giống như là sắp hòa làm 1, mầm cây nhỏ trên mắt cá lớn dần thành đại thụ che trời, kéo dài tới mỗi 1 góc trong thân thể của cậu, cả vườn trà tùy thân cũng tùy theo phát sinh mà thay đổi, tất cả cây trà giống như là có sự sống và tư duy, run rẩy quỳ lạy vị thần của chúng nó.
ờng Vũ lại đối mặt 2 đạo uy áp, tuy rằng từ đáy lòng sinh ra cảm giác sợ hãi nhưng cũng không có quá mức mãnh liệt, ngược lại giống như là đối mặt uy nghiêm của papa, ôm 3 đứa con, cậu trở thành người duy nhất còn có thể đứng vững vàng.
Ngay sau đó một cỗ lực lượng nâng đám người được chọn với bầu bạn và con của bọn họ lên, Đường Vũ phát hiện chính mình có thể thoải mái chống lại cổ lực lượng này, nhưng cậu thuận theo tự nhiên không có phản kháng. Cổ lực lượng này tách thú nhân được chọn và giống cái cùng con họ ra thành 2 đội ngũ, trong đó có 7 thú nhân có tư cách đi vào, bên tướng quân Hardman là Courson, Carl và Ares, còn bên Luke lại là chính là tướng quân Luke và 3 thú nhân hơi lớn tuổi khác, cậu cũng không biết bọn họ.
7 thú nhân xếp thành hàng, qua một hồi lâu trước mặt mỗi người xuất hiện 1 màu sắc và mấy chữ, đại biểu cho vị trí các thú nhân này phải đi và số lượng vật hi sinh bọn họ có thể mang theo.
Carl là màu đen và 5 người, Ares là màu vàng và 7 người, Courson là màu xanh biếc và 3 người. Mà Luke là màu đỏ, 3 thú nhân khác có màu xanh biếc, xanh da trời, còn có 1 cái lại là màu trắng. Khi màu trắng xuất hiện thì sắc mặt ba người kia trở nên cực khó coi, liền ngay cả mọi người chung quanh đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn gã.
N ìn thấy màu sắc này thì Đường Vũ nghi hoặc bối rối nghiêng đầu, hình như có gì đó hiện lên ở trong đầu, nhưng cậu lại không tóm được.
H ai đoàn sương mù hình người tản ra lực lượng khủng bố thổi qua đám thú nhân được chọn, đáy lòng Đường Vũ đột nhiên co rút lại, lại nhìn qua, đám người Courson đã biến mất!
ờng Vũ hoàn toàn xốc lại tinh thần, ôm chặt 3 đứa con của cậu, mắt lạnh trừng 2 đoàn sương mù vẫn tồn tại như cũ, đột nhiên trong óc của cậu một trận trống rỗng! Tựa như đã bị công kích tinh thần, cậu cố chống đỡ rồi ném các con vào trong vườn trà tùy thân, tiếp theo liền hoàn toàn mất đi ý thức.
H rdman và Quentin trao đổi ánh mắt lo lắng, xem ra người được chọn và giống cái của bọn họ đã đi vào bí cảnh!
ng>“Nhất định có thể! Chúng mình cùng nhau chờ bọn nó trở về……..”. Tướng quân Hardman cởi bỏ vỏ bọc kiêu hùng một phương, lẳng lặng thông qua thiết bị thông tin tựa vào giống cái bầu bạn, cầu nguyện vì con và cháu của bọn họ.
c trưởng Garfied dìu bầu bạn của chính mình trở lại trong tinh hạm, tâm tình của Mang Lâm mẹ của Courson cực kích động, “Fawn, Courson sẽ an toàn trở về đúng không?!”.
< ong>“Ừ! Sẽ an tòan trở về!” Fawn gật đầu nói.
Courson lợi hại như vậy! Nhất định sẽ không có việc gì! Đúng không?!”. Hình như Mang Lâm chỉ có không ngừng thông qua đối thoại như vậy mới có thể trấn an thấp thỏm lo âu trong lòng, lúc con trai Courson của ông thật sự biến mất ở trước mắt mình thì ông rốt cuộc không kiềm chế được nội tâm không ngừng lo lắng.
G u Quentin nghi hoặc gãi gãi đầu, “Em không lo lắng sao?”.
Giống cái gầy yếu lẳng lặng nghe thanh âm ầm ĩ của bầu bạn, ánh mắt lại xuyên thấu qua cửa sổ của chiến hạm tinh tế nhìn tinh cầu màu xanh nước biển bên ngoài kia, đáy mắt xẹt qua ánh mắt quen thuộc mà hoài niệm.