Chương 3: Ra tay giáo huấn

“Cậu là cố ý đi! Nói! Ai sai cậu làm như vậy !’’. Một giống cái coi như cao to nắm áo Đường Vũ tức giận nói.

Đúng vậy a, không biết là ai không chịu nhận thua, dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy!”. Có người hùa theo.

Trận đấu đang tốt đẹp lại bị hỏng bét, cuối cùng người của công hội ma thực sư không thể không ra mặt điều đình, Đường Vũ là người khởi xướng bị yêu cầu lập tức log out để điều tra, Đường Vũ vẫn thờ ơ lạnh nhạt thật vất vả mới tìm được cơ hội lên tiếng tự giải thích, “Vừa rồi có người cố ý đẩy tôi”.



T ong lòng Đường Vũ cười lạnh, người này thật biết đóng kịch, lời này vừa nói ra thì cậu biết ai thực sự là người chủ mưu, đáng tiếc vừa rồi giống cái đẩy cậu đã bỏ chạy, thật khó lấy làm chứng cớ, nếu đối phương bất nhân đừng trách cậu bất nghĩa!

“Tôi không biết anh rốt cuộc là ai, nhưng mà trò khôi hài tự diễn này thật thú vị!”. Lời Đường Vũ vừa nói ra làm chung quanh một mảnh ồ lên.

iống cái áo trắng ánh mắt lòe lòe, vẻ mặt càng thêm đau lòng khổ sở, “Cậu vì trốn tránh trách nhiệm lại có thể đổ tội cho tôi”.



Người phụ trách của công hội ma thực sư không rõ Đường Vũ có ý gì, gật gật đầu tỏ vẻ có thể. Giống cái áo trắng nghe vậy thì sắc mặt rất khó coi nhưng gã mới không tin tên vô danh tiểu tốt đột nhiên xuất hiện này có thể thấy được chỗ không thích hợp, phải biết rằng cái phương pháp kia chính là ngay cả ma thực sư trung cấp đều khó phát hiện ra. Hơn nữa đoạn đường ở khu này không có camera theo dõi, đúng, không có người phát hiện gã làm bừa. Trận đấu này đối với gã vô cùng quan trọng, gã không thể thua!

Số liệu bị tập hợp đem mở ra, ở lúc sắp thành công ngưng kết ma thực chợt sững lại làm mọi người vang lên một trận tiếc hận.





Người phụ trách công hội ma thực sư cẩn thận xem xét số liệu liên quan, quả nhiên giống như lời nói của giống cái tai mèo vằn hổ nhưng vấn đề này cực kỳ bí mật, cho dù khi gã được nhắc nhở thì cũng cần lặp lại quan sát mới có thể phát hiện! Người phụ trách công hội ma thực sư đè xuống sự khiếp sợ của nội tâm mình, nói với giống cái áo trắng, “Cậu biết rõ loại phương pháp gia tốc tốc độ ngưng kết ma thực thất bại này từ vài năm trước đã bị cấm, lại còn sử dụng trong trận đấu làm tổn hại tính công bằng trận đấu của ma thực sư, 1 màn xảy ra vừa rồi tôi không thể không hoài nghi cậu có tham gia trong đó, mời cậu lập tức log out chờ đợi điều tra! Kết quả trận đấu lần này tạm ngừng, sau xem bưu kiện thông báo rõ sự việc”.


“Không! Không phải! Tôi không có!”. Giống cái áo trắng mặt lộ vẻ sợ hãi muốn giải thích lại chột dạ không biết bắt đầu từ đâu, những người đứng xem thấy thế thổn thức không thôi.




a thoát khỏi Internet Đường Vũ liền cảm thấy ngực đau đớn nóng rát, khó trách vừa rồi cảm thấy quên chuyện quan trọng gì thì ra là vết thương trên người còn chưa có chữa trị. Mở ra quang não trên cổ tay, Đường Vũ bất đắc dĩ  phát hiện đứa nhỏ này chỉ có hơn 100 tệ đế quốc, tiết kiệm chút miễn cưỡng đủ duy trì  đến tháng  lĩnh trự cấp, nhưng là khám bệnh liền như muối bỏ biển.

(aka cường tráng, trâu bò), rất ít có giống cái tới đây nhưng nơi này thu viện phí rất hợp lý.


ờng Vũ ở bên trong 1 đám giống đực cao lớn thô kệch trông có vẻ càng nhỏ bé, làm người của công chúng cậu bình tĩnh phớt lờ ánh mắt nóng bỏng chung quanh, cuối cùng đến lượt cậu đăng ký thì tay cậu đột nhiên bị người nắm lấy, nghi hoặc nhìn lên trên thì thấy 1 thú nhân còn muốn cao lớn hơn giống đực bình thường xuất hiện trước mặt cậu.



Giống đực thú nhân cao lớn này làn da màu nâu khỏe mạnh, ánh mắt màu rám nắng lộ ra sự nóng nảy cùng thẳng thắng, ngũ quan thoạt nhìn rất thâm thúy, là người thuộc thể loại khốc ca (lạnh lùng, đệp chai = cool guy), trong lòng cậu thầm cho đối phương 9 điểm, trừ 1 điểm chủ yếu là không hài lòng hành vi vừa rồi đối phương liều lĩnh nắm đau cậu.


(âm vực thấp),lớn, mạnh mẽ, đáng tiếc lời nói ra lại nghe dễ nghe như vậy, “Tôi phải đem cậu đi chữa trị cho đến lúc cậu hồi phục sức khỏe!”.

Carl nói xong liền trực tiếp ôm lấy Đường Vũ rời đi, xung quanh không ít người trên người còn chảy máu hoặc bị gãy tay gãy chân thấy thế đều phát ra tiếng cười trêu chọc, có người còn đi theo ra đến đại sảnh khám bệnh hô to, “Người anh em! Kiềm chế chút nha, tiểu giống cái của anh nhìn rất nhỏ yếu!Ha ha ha!Khụ khụ!”. Tiếng cười làm vết thương trên người thú nhân nặng thêm, nhịn không được ho ra mấy ngụm máu tươi, thú nhân khác thấy thế càng thêm không tim không phổi cười nhạo.



Ph ần lớn giống cái tính tình không tốt lắm, tùy hứng, cố tình gây sự là phần lớn lời nói của bọn họ, buổi sáng giống cái này bị xe cơ giáp của anh đụng đến lại có thể không đợi anh xuống xe, không thèm để ý vết thương mà chạy đi! Lúc ấy anh không thể đậu xe ở đó, chờ chạy đến đậu ở ven đường cư nhiên sẽ không thấy bóng dáng của giống cái kia!.

Tuy rằng Carl tính tình nóng nảy nhưng là cũng không có thể chấp nhận bỏ mặc việc mình đụng bị thương 1 giống cái, đành phải từ buổi sáng ở các bệnh viện tìm kiếm giống cái bị thương, cho đến vừa rồi mới rốt cuộc phát hiện tung tích của đối phương. Bởi vậy  ấn tượng ban đầu của Carl cho rằng giống cái này cũng là giống cái có tính tình điển hình không nghĩ tới lúc này bộ dáng giống cái dịu ngoan nằm trong lòng mình, thoạt nhìn cực kỳ thuận mắt, Carl nhịn không được nhìn thêm vài lần, bước chân càng lúc càng nhanh.