Chương 21: Nước trà cứu người

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Pha trà Phổ Nhỉ đương nhiên dùng trà cụ tử sa là thích hợp nhất, khi Đường Vũ ở địa cầu thì mỏ tử sa đã vô cùng ít ỏi, muốn có 1 bộ trà cụ tử sa thì siêu khó. Trong không gian bộ trà cụ kia là cậu dùng trà cực phẩm đồng giá đổi lấy, nghe nói ấm tử sa ngâm trà Phổ Nhỉ thời gian quá dài thì trực tiếp rót nước sôi đều có thể có mùi thơm của trà, đương nhiên đây cũng chỉ là nghe nói, bộ trà cụ kia của cậu còn chưa đủ trình.

Tất nhiên Đường Vũ không có khả năng lấy trà cụ tử sa pha trà, cậu lấy trong bếp ra 3 chén lớn, cũng nấu 1 ấm nước sôi.

rong bình trà chỉ có 1 khối bánh trà Phổ Nhỉ rất nhỏ mà Đường Vũ đã lấy ra trước ở trong không gian, lấy tay vò nát ra để vào 1 cái chén sau đó rót nước sôi tráng trà, bỏ nước đầu tráng trà. Lại rót nước sôi vào lần nữa, lấy 1 cái chén không đậy lên miệng chén pha trà chờ 30 giây, chừa 1 khe hở giữa 2 chén rồi rót nước trà vào chén thứ 3.

Nư c trà màu nâu đỏ sáng rực, mùi thơm nồng đậm, bền mùi, Đường Vũ thừa dịp nó còn nóng thổi nhẹ, cảm giác khi uống vào khá tốt, đáng tiếc vẫn thiếu 1 chút độ lửa. Pha trà Phổ Nhỉ cần chọn ấm to do trà Phổ Nhỉ nồng độ cao, dùng ấm to tránh được nước trà quá nồng, đây chỉ dùng chén lớn, mùi thơm của Phổ Nhỉ do chén quá lớn bay hết ra ngoài, hơn nữa lượng trà Phổ Nhĩ dùng pha trà chiếm khoảng 2 phần ấm trà là tốt nhất, lần đầu tiên cậu dùng chén pha trà Phổ Nhỉ nên không đong đếm chính xác số lượng trà được, bánh trà này sau khi mở ra thì tiếp xúc không khí trong vòng 2 tuần rồi pha trà thì vị rất ngon, mà trà Phổ Nhỉ trong tay cậu là 2 ngày trước mới vừa mở ra thông khí, cũng ảnh hưởng đến vị trà.

ong điều này với thú nhân mà nói thì bọn họ căn bản không thể phân biệt điểm khác biệt ấy, cha Larry còn chờ Đường Vũ cứu mạng, vấn đề đó để sau hẵng tính, lập tức đem nước trà ngon đã pha nhân lúc còn nóng đưa cho lão hổ bự màu nâu đậm.







Đã tiết ra được ít năng lượng bạo loạn, con hổ màu nâu đậm ngửi được mùi ma thực tinh  khiết, theo mùi tinh khiết này đi vào trong cơ thể thì rõ ràng mùi thơm làm nó dễ chịu rất nhiều, lão hổ trợn tròn mắt, vội vàng vươn đầu lưỡi liếm nước trà, kết quả dĩ nhiên là bị phỏng, phản xạ có điều kiện tránh ra một chút, thiếu chút nữa làm đổ cả chén đi, may mắn Courson tay dài chụp kịp,  kéo Đường Vũ đang cầm cái chén vào lòng che chở.



ọ mèo đều sợ nóng nếu không tại sao sẽ có câu nói “Lưỡi mèo”, lão hổ cũng thuộc họ mèo, bị nóng 1 chút liền cực kỳ đáng thương, nhưng là trà Phổ Nhĩ phải uống nóng, lạnh khó uống, Đường Vũ cũng lo lắng nó lạnh sẽ không có đủ hiệu quả. Nói tình hình này cho Larry, cậu ta mạnh tay banh miệng lão hổ ra đổ trà nóng vào.

ão hổ bị nóng gầm nhẹ nhưng năng lượng lộn xộn trên người rõ ràng ít đi, cuối cùng biến mất hoàn toàn!









ường Vũ vỗ nhẹ cánh tay Carl, “Không cần khẩn trương như vậy, anh ấy là Courson đã giúp tôi rất nhiều lần, không phải người xấu”.







Mang theo 2 thú nhân đi khỏi nhà Larry, dọc theo đường đi con gấu rất không vui, trực giác của động vật khiến Carl cảm thấy Courson nguy hiểm hơn so với Ares, nhưng là anh không giống con hổ ngu kia có khế ước bảo vệ, bất cứ lúc nào Đường Vũ cũng có thể đuổi anh đi.


K ông được! Tròng mắt con gấu xoay tròn, khi làm lính đánh thuê tự do thì Carl đã nghe được 1 đống tuyệt chiêu giúp giống đực theo đuổi giống cái mà mình thích, lúc sắp trở lại khách sạn anh cuối cùng nghĩ ra cách theo đuổi Đường Vũ, cách này có thể để cho cậu nhanh chóng tiếp nhận anh.

M ới vừa xuống xe Đường Vũ rùng mình, còn tưởng rằng là do mùa thu lạnh lẽo. Đột nhiên 1 cái áo khoác lên người cậu, cậu cười nắm thật chặt cái áo đang muốn nói lời cảm ơn với Carl thì kết quả nhìn lại thì lại là Ares. Không ngờ con hổ có khả năng biểu đạt rất kém cỏi này lại có thể sẽ quan tâm cậu!





ghi thức thật thần thánh nha, chỉ tiếc 1 người không cần, 1 người không hiểu. Kết quả con gấu đứng bên cạnh chứng kiến tất cả siêu bực bội, cũng chứng tỏ trong 23 năm cuộc đời thì lần đầu anh thấy nghi thức này mà nói không nên lời.



hanh chóng đứng dậy lại bị con gấu đứng cạnh giường mặc tạp dề bê mâm làm hoảng sợ, trong đầu Đường Vũ nhanh chóng hiện lên 4 chữ vàng to —— Barbies kim cương (hố hố nghĩ tới con búp bê Barbie cơ bắp là cười mún bể bụng òi). Cậu không muốn tra hỏi tại sao Carl có thể vào phòng mình, nhưng là, “Có thể mặc quần áo vào trước không…….”.
rong>2 cái đầu ti màu hồng lộ ra ngoài tạp dề, cơ bụng 8 múi đẹp đẽ thấp thoáng, từ hình nhân ngư sexy trên tạp dề nhìn xuống thì cái tạp dề hơi mỏng kia vốn không che được cơ thể trần trụi của Carl, chỉ miễn cưỡng che chắn vị trí quan trọng dưới bụng, loáng thoáng nhìn thì nó hình như hơi ngóc đầu, đôi chân dài rắn chắc thon dài màu lúa mạch toàn bộ lộ ở bên ngoài, làn da săn chắc làm cho người ta rất muốn xoa nắn 1 phen. Đường Vũ miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, nuốt nuốt nước miếng.


Carl thấy Đường Vũ đã thức liền vội vàng ân cần dâng đồ ăn sáng, ” Tôi đặc biệt mua về, cháo này rất ngon, cậu mau ăn thử”. Carl ngồi xổm bên giường nên tất cả bộ phận quan trọng đều lộ ra ngoài ánh sáng, chọc mù đôi mắt bằng vàng 24K của Đường Vũ, trong nháy mắt máu mũi trào lên, cậu vội vàng từ trên giường vọt vào nhà vệ sinh, bất đắc dĩ nhìn thấy cậu bé của mình mới sáng sớm đã có tinh thần hăng hái.


au khi Đường Vũ sửa sang lại bản thân sạch sẽ, tươi mát, sảng khoái mới đi ra khỏi nhà vệ sinh, Carl đã mặc quần áo vẻ mặt tha thiết dán mắt vào cậu, cháo hoa trên mâm hình như đã hâm nóng lại, khói bốc nghi ngút hấp dẫn làm người ta thèm ăn. Hôm nay sẽ trở về trường học cho nên tối hôm qua Đường Vũ hẹn Courson cùng ăn sáng, nhưng thấy con gấu như vậy cậu không đành lòng từ chối nên đành phải bưng chén cháo ăn mấy miếng, vị thanh đạm ngon cực nhưng cậu cũng không dám ăn nhiều sợ bị no quá.

Ô ô………Con gấu kéo tay Đường Vũ phải đi ra ngoài không chịu buông, chiêu này là học từ Ares, nhìn qua hình như có tác dụng, Đường Vũ thở dài, cậu làm sao không hiểu ý của con gấu này khi anh ta làm ra hành động sáng nay chứ, vì thế chủ động nhéo nhéo hai má Carl và hôn má Carl 1 cái, “Ngoan, tôi có việc, giữa trưa sẽ trở lại”.





(1 phát chết luôn) các giống cái chung quanh.

Ánh mặt trời sáng sớm ấm áp rọi lên người thú nhân cao to, đẹp trai mà anh ta lại nhìn Đường Vũ chăm chú khiến tim cậu hăng hái đập nhanh hơn, vội vàng hít sâu vào dằn xuống tâm tình dao động, chỉ là cùng ăn bữa cơm cám ơn anh ta đã giúp cậu thôi, cậu không thể như vậy, cậu nghĩ tới con gấu nhà mình thì tâm tình rất nhanh bình tĩnh lại.



ây là cảm giác nhàn nhã mà Đường Vũ thích nhất, thường xuyên ở quán trà cùng mấy người bạn nghe nhạc rồi phẩm trà thượng hạng, thỉnh thoảng tán gẫu mấy câu, trong cuộc sống ở đô thị luôn bận rộn khẩn trương sẽ giảm bớt áp lực.





C hỉ thấy 1 thú nhân to hơn thú nhân bình thường rất nhiều cố hết sức thu nhỏ lại sự tồn tại của mình, bên này không ngừng nhìn xung quanh mà bên cạnh anh ta lại có 1 thú nhân điển trai đang ngồi tỏa ra hơi thở siêu lạnh không ngừng quét mất cảm giác tồn tại. Hai người không phát hiện bọn họ đã trở thành tiêu điểm của mọi người mà còn lén nhìn bên này.

ường Vũ xoay người tránh ánh mắt của Carl, cái trán phản xạ có điều kiện co rút đau đớn, con gấu này thật làm cho người ta không yên lòng, cho dù tự mình chạy tới thì sao còn kéo theo con hổ chứ.



“Đói”. Ares kéo Đường Vũ thản nhiên kháng nghị, không phải cha nói khế ước giống cái phải chịu trách nhiệm cho giống đực ăn no sao? Anh rất đói bụng.




C urson rất hiểu câu lùi 1 bước tiến 2 bước, con  gấu này ở bên cạnh như hổ rình mồi, con hổ là bạn đời ký khế ước lại ăn chung đồ ăn với giống cái, đã giành được thiện cảm của tiểu giống cái nên Courson chủ động tạm biệt thì lại càng giành được thiện cảm của Đường Vũ.

T ong cảm nhận của Đường Vũ, Courson là 1 bạn trà rất thích hợp cùng cậu phẩm trà, coi như là người bạn đầu tiên của cậu từ khi cậu đến thế giới xa lạ này, khó có được bữa liên hoan lại để 2 con thú nhà mình phá hỏng, cậu ngượng ngùng giải thích, “Hiện tại tôi đang ở thành phố Sangwa, lần sau nếu có dịp anh đi đến đấy thì chúng ta ăn chung lần nữa, lần sau tôi mời anh”.













Trong lòng định về nhà pha mớ trà kia,  bù lại phần 3 ngày qua, đột nhiên phía sau bị người đẩy, sau đó cả người ngã xuống, người rơi vào trong 1 cái hố to đột nhiên xuất hiện, chân đau đớn dữ dội chắc là trật chân rồi.



“Ha ha ha! Mày đi đường không nhìn đường à! Không có thú nguyên lực thì cả ánh mắt cũng không dùng tốt được, muốn tao kéo mày ra ngoài không!”. Tiếng cười ồn ào của Neil truyền đến, chung quanh càng ngày càng nhiều người tò mò đến gần, thấy do thi công mà đào ra hố to lại có có người rơi vào, hơn nữa mặt dính đầy bụi bặm và bẩn nhìn qua cực buồn cười, nhịn không được chỉ trỏ.




ứng thẳng lưng, Đường Vũ không muốn tiểu giống cái đã chết bị người khác chế giễu như vậy, cậu phải thay tiểu giống cái này sống tốt, thay cậu ta giành được sự tôn trọng!

Từ những lần tự cứu thất bại liên tục của Đường Vũ, cậu sẽ không cầu cứu với bất kì ai mà cũng không phẫn nộ trách móc chỉ là yên lặng leo lên. Tiếng cười nhạo xung quanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng vẻ mặt mọi người phức tạp nhìn tiểu giống cái tro bụi đầy người, không biết có phải do đau đớn khiến mồ hôi lạnh chảy trên mặt lưu lại 1 vệt bụi dài, nhìn qua cực tức cười nhưng lần này không ai dám cười nữa.




Trà bánh Phổ Nhĩ đêy




Nước trà của e nó nà